TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Thẩm Thanh Thu phản ứng đầu tiên, cảm thấy nhất định là Lạc Băng Hà.

Nhưng người tới bước vào cửa, hắn mới phát hiện bị hố.

Đi vào cư nhiên là Liễu Thanh Ca.

Liễu Thanh Ca không phải luôn thích giẫm lên ván cửa mình vừa đạp đổ trực tiếp vào phòng sao, từ khi nào hắn học được cách gõ cửa?!

Thẳng nam, có thể thả vào! Thẩm Thanh Thu nghiêng người nhường lối, đóng cửa, hắn thuận miệng hỏi: “Liễu sư đệ đêm khuya đến thăm là vì chuyện gì? Lạc Băng Hà đâu?”

Liễu Thanh Ca xị mặt: “Không biết!”

Biểu cảm kia rõ ràng viết, thà hắn ngủ nóc nhà còn hơn chung một phòng với tiểu súc sinh kia.

Thẩm Thanh Thu cười thầm trong lòng đến mức nghiêng ngả, Liễu Thanh Ca trừng hắn, thò tay vào trong ngực, lôi ra một thứ, ném qua. Thẩm Thanh Thu đưa tay tiếp được, nhìn một cái, cư nhiên là chiếc quạt cũ hắn để ở trúc xá Thanh Tĩnh Phong.

Thẩm Thanh Thu kìm lòng không đặng mở quạt ra, gió lạnh phơ phất, nhất thời cảm giác khoan khoái.

Quả nhiên chiết phiến mới là lợi khí giả ngầu, nháy mắt cảm giác chỉ số ngầu tăng vọt!

Hắn cảm động: “Sư đệ… Vậy mà ngươi còn nhớ mang cái này cho ta!”

Liễu Thanh Ca đương nhiên không phải đặc biệt tới đưa quạt cho hắn, hắn với lấy cái băng ghế dài, ngồi nghiêm chỉnh, đặt một cánh tay lên bàn, nghiêm nghị nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Bị lây tâm tình của hắn, Thẩm Thanh Thu cũng trở nên nghiêm chỉnh, dựng thẳng lưng.

Liễu Thanh Ca nói: “Ngươi với Lạc Băng Hà, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bách Chiến Phong phong chủ khẳng định không phải ôm tâm trạng hóng hớt hỏi những lời này. Thẩm Thanh Thu cân nhắc một hồi, nói từ đáy lòng: “Ta cũng không biết là chuyện gì, đến lúc phản ứng lại, thì đã như vậy rồi.”

Liễu Thanh Ca nói: “Ngươi thật lòng tin y hối cải làm một người mới?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Không phải hối cải làm một người mới, mà là hình như ta vẫn có chỗ hiểu lầm y.”

Liễu Thanh Ca cười lạnh: “Hiểu lầm? Y ép ngươi tự bạo, độc hại Huyễn Hoa Cung, vây khốn Thương Khung Sơn, thiêu nát Khung Đỉnh Điện, đả thương chưởng môn sư huynh, đều là hiểu lầm?”

Vừa nghe câu cuối cùng, Thẩm Thanh Thu lập tức truy vấn nói: “Chưởng môn sư huynh không sao chứ? Hình như lần trước huynh ấy bị thương, Mộc sư đệ xem cho huynh ấy chưa? Thật sự là Lạc Băng Hà hạ thủ?”

Liễu Thanh Ca phẫn uất nói: “Nếu không còn có thể là ai? Ngươi còn muốn tìm cớ cho y? Thật sự là hồ đồ!”

Không. Không phải hắn muốn tìm cớ cho Lạc Băng Hà, mà là thật sự không thể tin, Lạc Băng Hà có thể đả thương Nhạc Thanh Nguyên đơn giản như vậy.

Phải biết rằng, trong 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 Lạc Băng Hà cùng Nhạc Thanh Nguyên cũng có vài lần giao thủ trực diện, nhưng một lần cũng không thể hơn được vị chưởng môn này. Vẫn là phải lợi dụng Thẩm Thanh Thu nguyên bản, mới khiến người đứng đầu một phái này bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết thảm.

Lại nói tiếp, bất luận là nguyên tác hay thế giới này, Nhạc Thanh Nguyên đối xử với “Thẩm Thanh Thu”, quả thật hậu đãi quá mức bình thường. Khi đọc sách hắn đã sớm bực, một chưởng môn tốt như vậy, dựa vào cái gì lại dốc hết tâm can đối với một cặn bã đáng khinh? Trong đó có phải có ngọn nguồn sâu xa chưa được khai quật không? Liệu có khi nào cũng thuộc một trong những hạng mục lấp hố?

Hắn cúi đầu trầm tư, Liễu Thanh Ca lại cho rằng hắn bị mắng nên xấu hổ, thần sắc dịu đi, khẩu khí cũng không còn nghiêm khắc: “Chư vị đồng môn đều không hiểu, rốt cuộc vì sao ngươi đối tốt với y như vậy.”

… Nói thật, Thẩm Thanh Thu không cảm thấy mình đối xử với Lạc Băng Hà tốt chút nào. Thật đó!

Liễu Thanh Ca hơi hơi nghiêng người về phía trước, ánh nến chiếu lên khuôn mặt tuyết trắng của hắn, tạo nên một tầng sắc ấm.

Hắn cau có hỏi: “Hay là nói, những tin đồn kia, tất cả đều là thật?”

Cho rằng Liễu đại thần sẽ cười nhạt trước những tin vỉa hè kia, hắn thực sự là quá ngây thơ quá ngọt!

Thẩm Thanh Thu nắm chặt chiết phiến, ha ha ha ha: “Liễu sư đệ cư nhiên cũng nghe mấy tin đồn vô căn cứ này.”

Liễu Thanh Ca một lần nữa ngồi thẳng người: “Ta không tin. Nhưng ngươi cứ một lòng che trở bạch nhãn lang đó.”

Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ nói: “Ta không che chở y. Chỉ là không muốn hiểu lầm y nữa.”

Liễu Thanh Ca lạnh lùng nói: “Ta không hiểu chuyện giữa các ngươi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Lạc Băng Hà cũng không phải loại lương thiện, tự ngươi giải quyết đi.”

Hắn nói xong, đứng dậy bước đi.

Thẩm Thanh Thu đương nhiên cũng biết Lạc Băng Hà không phải loại lương thiện gì, nhưng hôm nay cũng không thể kết luận hắn thuộc loại xấu xa gì. Bên kia, Liễu Thanh Ca sắp xuất môn, đi ngang qua mấy quyển sách kia, liếc mắt một cái, như là nhìn thấy cái gì khó lường, giẫm hụt chân.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu, thấy Liễu Thanh Ca còn chưa ra khỏi cửa, cảm thấy khác thường: “Sao thế?”

Liễu Thanh Ca cứng ngắc mà quay đầu lại, dùng một ánh mắt phức tạp hoàn toàn mới đánh giá trên dưới hắn.

Một lúc lâu sau, lắc lắc đầu, rồi mới mở cửa đi ra. Ngắn ngủi vài bước, tựa hồ còn bị vấp ở ngưỡng cửa.

Rốt cuộc làm sao vậy?!

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt ngủ một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm thấy được, có người vào phòng.

Người này nhẹ chân nhẹ tay, đi lại khắp nơi. Thẩm Thanh Thu mở mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.

Sáng sớm có hứng đi vào phòng của hắn, đương nhiên chỉ có Lạc Băng Hà.

Có điều, là một Lạc Băng Hà rất khác.

Y thay một thân bạch y, tóc đen cũng dùng dây cột tóc màu nhạt buộc lên ngay ngắn, đang thoái mái bận tới bận lui trong phòng.

Trang phục cùng dáng vẻ này, hoàn toàn không khác gì Lạc Băng Hà trước Tiên Minh Đại Hội. Hình tượng tiêu chuẩn của một danh môn đệ tử thuần khiết trong sáng (gạch bỏ) cô vợ nhỏ chịu khó đảm đang (gạch bỏ), thật sự là…

Thật sự là rất lừa tình!

Lạc Băng Hà quay đầu, thấy hắn chống một tay nhấc thân dậy, cười tủm tỉm nói: “Sư tôn tỉnh rồi? Đồ ăn sáng ở trên bàn.”

Thẩm Thanh Thu một tay đỡ trán, thân thể lại không tự chủ được mà phản ứng, cầm một tay của Lạc Băng Hà, xuống giường.

Trách thì trách, bữa sáng kiểu này căn bản là tiêu chuẩn phục vụ mỗi sáng trên Thanh Tĩnh Phong ngày trước. Xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, lên bàn, ăn, tự nhiên mà làm xong dưới sự phục vụ chu đáo của Lạc Băng Hà.

Nếu cảnh tượng đổi thành trúc xá Thanh Tĩnh Phong, thật sự sẽ có ảo giác đáng sợ rằng thời gian đã quay ngược lại!

Lạc Băng Hà bình luận: “Điểm tâm của khách điếm này thật khó ăn. Ủy khuất sư tôn rồi.”

Nếu đối tượng so sánh là tay nghề của Lạc Băng Hà, đánh giá này vô cùng khách quan.

Thẩm Thanh Thu hít một hơi thật sâu, hỏi: “Sư thúc ngươi đâu?”

Lạc Băng Hà mỉm cười: “Không biết.”

Hai người này nhắc đến đối phương, đều là đơn giản thô bạo hai chữ “Không biết”. Thẩm Thanh Thu tính tới tính lui, hỏi cũng như không.

Một chớp mắt trôi qua, Lạc Băng Hà lại đi dọn giường chiếu cho hắn.

Hỗn thế ma vương dọn giường chiếu cho hắn! Cảnh này thực sự quá đẹp, Thẩm Thanh Thu không dám xem!

Bất ngờ, giọng của Lạc Băng Hà vang lên: “Có điều, nếu sư tôn đã để ta gọi Liễu Thanh Ca là sư thúc, tức là nói, vẫn thừa nhận ta là đệ tử Thanh Tĩnh Phong.”

Cái này chẳng phải phí lời sao?

Ngươi đều đuổi theo trước sư tôn sau sư tôn gọi bao nhiêu tiếng rồi?

Thẩm Thanh Thu nói: “Khi nào thì vi sư nói qua ngươi không phải đệ tử của ta?”

Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Ta còn tưởng sư tôn đã sớm mặc nhận trục xuất ta khỏi sư môn. Ta vẫn đuổi theo kêu sư tôn, thực ra sợ là ta đơn phương tình nguyện.”

… Chịu không nổi.

Thẩm Thanh Thu ôm mặt.

Có chút chí khí được không? Băng ca!!!

Ngươi là nam chính ngựa đực tuyệt phẩm đã từng bá khí đưa ra tuyên ngôn lãnh khốc với đám hậu cung “Nữ nhân của ta chính là nhiều như vậy, hơn nữa chỉ ngày càng nhiều hơn, hoặc là nhịn hoặc là cút” đó!

Thiếu nam ngây thơ vừa bưng trà rót nước giặt quần áo, vừa xấu hổ quay lưng mới dám nói chuyện này, đến tột cùng là ai?

Hả?

Là ai chiếm cứ thân xác của ngươi!

Thẩm Thanh Thu rốt cuộc lại có cơ hội giáo huấn đồ đệ. Hắn uống một ngụm trà: “Ngươi nghĩ được như vậy, rất tốt. Ngươi đã biết mình vẫn là đệ tử Thanh Tĩnh Phong, vậy sau này không thể vô lễ với chư vị sư thúc sư bá như vậy nữa. Nhất là hôm nay quay về Thương Khung Sơn xong, ngoan ngoãn xin lỗi chuyện lần trước ngươi vây núi phá điện đi.”

Xin lỗi đương nhiên không chỉ xin lỗi bằng miệng. Nhất định phải bồi thường gấp đôi những dụng cụ công cộng đã phá hỏng. Đây là thành ý tối thiểu!

Lạc Băng Hà vừa thuận tay thu lại chén đĩa dùng để ăn sáng, vừa thờ ơ nói: “Hôm nay không cần quay về Thương Khung Sơn.”

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi nói cái gì?”

Lạc Băng Hà nói: “Ta nói, nếu sư tôn thật muốn gặp chư vị… sư thúc sư bá, không cần quay về Thương Khung Sơn. Chúng ta thay đổi phương hướng, trực tiếp đi Chiêu Hoa Tự là được.”

Khi ba chữ “Chiêu Hoa Tự” phát ra từ miệng y, hệ thống gửi tới nhắc nhở: 【 Chính thức tuyên bố nhiệm vụ “Chiêu Hoa Tự”! Người tuyên bố: Lạc Băng Hà. Xin quý khách lựa chọn có tiếp nhận không! 】

Người khởi xướng nhiệm vụ lại là bản thân Lạc Băng Hà sao!

Thẩm Thanh Thu hí mắt: “Làm sao ngươi biết được?”

Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn đi là biết còn gì? Thừa dịp Liễu… Liễu sư thúc còn chưa có trở lại.”

Vừa dứt lời, rầm một tiếng, Liễu Thanh Ca đã đá cửa trở lại.

Hắn cũng không thèm nhìn Lạc Băng Hà một cái, nói với Thẩm Thanh Thu: “Thay đổi lộ trình. Hôm nay không trở về Thương Khung Sơn, đi Chiêu Hoa Tự.”

Thẩm Thanh Thu đứng dậy: “Xảy ra chuyện?”

Liễu Thanh Ca trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện. Tin tức phát ra sau nửa đêm qua. Hôm nay không ít môn phái đều phái người đứng đầu tới Chiêu Hoa Tự thương nghị. Thương Khung Sơn phái cũng có phần. Tu chân thế gia của thành này cũng mới xuất phát.”

Trên đường đi Chiêu Hoa Tự, có rẽ qua Kim Lan Thành.

Xa cách vài năm, cũng không biết thương xá phồn hoa ngày xưa sau khi trải qua kiếp nạn lớn, hiện giờ thành như thế nào, nếu không phải đi vội, Thẩm Thanh Thu nhất định phải bay lên tầng mây dày dày đó để nhìn một cái.

Qua Kim Lan Thành không lâu, chính là Chiêu Hoa Tự.

Bảo tự trang nghiêm, tọa lạc ở sườn một ngọn núi cổ xanh ngát. Vốn là một tòa cổ tháp tĩnh mịch, hôm nay lại huyên náo tiếng người, bóng người lay động, sườn núi càng không ngừng có từng đội phi kiếm thành đoàn ra ra vào vào.

Ba người nghỉ chân dưới thềm đá nhiều bậc của Đại Hùng bảo điện. Liễu Thanh Ca nói với Thẩm Thanh Thu: “Ngươi theo ta đi gặp chưởng môn sư huynh.”

Thẩm Thanh Thu vừa muốn gật đầu, Lạc Băng Hà đã đi theo.

Thân phận của y đặc thù, hoàn cảnh này xuất hiện khá mẫn cảm, Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi ẩn đi một lát, đừng để chư vị đứng đầu các phái chỉ mũi mâu về phía ngươi.”

Lạc Băng Hà vô tư nói: “Muốn chỉ thì cứ việc. Ta đương nhiên phải đi theo sư tôn.”

Đây lại là một kẻ không nghe khuyên bảo. Cho y đi theo thật, bị người ta nhận ra, sẽ thêm rất nhiều phiền toái không cần thiết. Thẩm Thanh Thu nói: “Liễu sư đệ ngươi đi trước, ta sẽ theo sau.”

Liễu Thanh Ca lạnh lùng liếc họ, phi thân lên bậc đá, đi lên tụ hội với Thương Khung Sơn phái.

Chỉ cần cố ý giữ chừng mực, Lạc Băng Hà hoàn toàn có thể khiến mình nhìn vô hại với cả người lẫn thú, xen lẫn trong đám người nhốn nháo, ngoại trừ mặt cực kỳ đẹp chút, thật sự giống một hảo đồ đệ của một môn phái bình thường. Về phần Thẩm Thanh Thu, ngoại trừ ở Kim Lan Thành có một lần xuất đầu lộ diện không mấy huy hoàng, khuôn mặt bị chôn dưới đất còn chả bao giờ lộ mặt ra, tỉ lệ bị nhận ra càng nhỏ…

Ngoài điện và trên quảng trường có một tường người vây thành từng vòng, Nếu là trước đây, vênh váo tự đắc nhất, chắc chắn là đệ tử của Huyễn Hoa Cung, nhưng hôm nay Huyễn Hoa Cung đã thành tà giáo, tất nhiên bị bài xích bên ngoài, có lẽ không được mời, một người cũng không thấy.

Trung tâm Đại Hùng bảo điện chủ trì đại cục chính là mấy vị phương trượng Chiêu Hoa Tự. Vô Trần đại sư cũng nằm trong số đó, Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện hai chân ông là chân giả bằng gỗ, nhờ đó có thể đứng thẳng được.

Thương Khung Sơn phái do Nhạc Thanh Nguyên dẫn đầu, ngồi ở sườn điện, Liễu Thanh Ca vừa mới đứng ở phía sau y, cúi người nói nhỏ vài câu, Nhạc Thanh Nguyên thần sắc xúc động, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn xung quanh bốn phía. Bên cạnh Vô Trần đại sư, chính là phương trượng Vô Vọng chủ trì Chiêu Hoa Tự.

Vị lão hòa thượng tóc phớt bạc này chắp hai tay lại, thanh âm trầm thấp hùng hậu quanh quẩn trong đại điện, nghe vang dội cực điểm.

“Lão nạp liền hỏi thẳng.”

“Chư vị ở đây, rốt cuộc có bao nhiêu người đêm hôm qua mơ thấy cùng một giấc mộng?”

Bình luận

Truyện đang đọc