TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Thẩm Thanh Thu hí mắt nói: “Truyền nhân mười hai đỉnh Thương Khung Sơn rốt cuộc phẩm tính như thế nào, không biết khi nào thì phải dựa vào lời truyền miệng của phái khác để kết luận.”

Lão cung chủ nói: “Nếu là lời truyền miệng, vậy tất nhiên không dễ dàng tin. Chẳng qua, lời này chính là từ bên trong môn nhân quý phái truyền ra.”

Lão nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: “Chư vị nên biết, đệ tử các phái cá nhân giao hảo, cũng là chuyện thường, khó tránh khỏi có chút lời đồn lọt vào tai. Chỉ riêng một chuyện Thẩm phong chủ cố ý chèn ép tổn hại đệ tử dưới tọa, liền không đảm đương nổi ‘phẩm hạnh cao thượng’ cái từ này.”

Thẩm Thanh Thu vừa nghe đầu liền phát đại.

Tổn hại đệ tử dưới tọa?

Đây cũng đúng là lời nói rất thật. Chỉ riêng thời kì Lạc Băng Hà đang trưởng thành, những chiến tích huy hoàng khi Thẩm Thanh Thu tìm mọi cách ngược đãi y, bóc lột sức lao động trẻ em, đều có thể viết riêng thành một quyển tiểu thuyết khổ tình. Còn nữa đệ tử bởi vì tư chất thượng thừa mà bị Thẩm Thanh Thu làm khó dễ thậm chí trục xuất sư môn cũng có thể hợp thành một đội thể thao. Chẳng qua, động thủ tổn hại không phải hắn, là hàng nguyên bản a!

Nhạc Thanh Nguyên nghiêm nghị nói: “Nếu đã biết lời đồn khó tin, nhiều lời vô ích. Sư đệ xưa nay cố nhiên không trực diện hỏi han ân cần, nhưng muốn nói tổn hại, cũng không tránh khỏi quá mức.”

Bỗng nhiên, một giọng nói mềm mại vang lên. Tần Uyển Ước rốt cuộc không nhịn được, muốn vì người trong lòng nói chuyện: “Tiểu nữ tử cả gan hỏi Nhạc chưởng môn một câu, lệnh cho một thiếu niên mười mấy tuổi, trực diện nghênh chiến trưởng lão có được trăm năm công lực, mặc áo giáp gai độc, đây có tính tổn hại hay không?”

Lần này, Thẩm Thanh Thu cũng không thể làm một mỹ nam tử an tĩnh mà nghe nữa.

Hắn không mặn không nhạt nói: “Đây có tính không, ta không biết. Nhưng ta biết là, nếu một sư phụ ở trước áo giáp gai độc, chụp đồ đệ ra ngoài, chính mình che ở trước, đây ước chừng không thể tính hãm hại. Ngươi cảm thấy thế nào, Lạc Băng Hà?”

Chúng tu sĩ có mặt, có người nghe được tên này, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. trong đó Thương Khung Sơn phái là đa số. Có vài người vốn nhìn thấy khuôn mặt này chỉ là hoài nghi, chẳng hạn như Tề Thanh Thê, hiện tại cũng chấn kinh rồi. Về phần tay hậu cần nào đó vừa mới tiến Kim Lan Thành đối mặt với Lạc Băng Hà chỉ còn thiếu nước trực tiếp quỳ xuống, một trận phong ba bão táp xảy ra trong lòng xong, hiện tại ngược lại bình tĩnh.

Trong đám người, Lạc Băng Hà dừng tầm mắt ở Thẩm Thanh Thu, ánh mắt bình tĩnh. Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, triển khai chiết phiến, cư nhiên có tâm tư cười. Tuy rằng xem ra chỉ là rất trào phúng mà cong một bên khóe miệng.

Nói hắn một chút cũng không tức giận, ma nó mới tin. Thẩm Thanh Thu đương nhiên lúc nào cũng băn khoăn đến mạng nhỏ của mình, ý tưởng đối với Lạc Băng Hà rất nhiều, nhưng khi đó giúp Lạc Băng Hà cản một kích, là tự phát, tuy rằng Lạc Băng Hà có thể cũng không cần người khác tới giúp y hóa giải nguy cơ. Nghĩ như thế nào, ba tràng thi đấu kẻ bị troll vô cùng tàn nhẫn chính là hắn, chuyện này cư nhiên cũng có thể dùng để hắt nước bẩn, Thẩm Thanh Thu nổi giận rồi.

Tiếp tục cao lãnh, không bằng chủ động nghênh đánh!

Do Thẩm Thanh Thu trước kia thường xuyên trách phạt Lạc Băng Hà, Nhạc Thanh Nguyên cũng gặp qua y vài lần, nhưng đó cũng chỉ là khi Lạc Băng Hà tuổi còn quá nhỏ. Sau đó Thẩm Thanh Thu bắt đầu trọng dụng Lạc Băng Hà, y thường thường được phải xuống khỏi Thanh Tĩnh Phong xử lý các loại công việc, càng khó gặp mặt. Trong Tiên Minh Đại Hội, ở trong gương tinh thạch nhìn qua mặt của Lạc Băng Hà, nhưng chỉ có ngắn ngủi một cái chớp mắt, hơn nữa mặt gương không tính là rõ ràng, một đường đến giờ, vậy mà không nhận ra thanh niên phong thần tuấn lãng bên cạnh cung chủ Huyễn Hoa Cung cư nhiên chính là “ái đồ” năm đó của Thẩm Thanh Thu. Trước đây, Nhạc Thanh Nguyên nghe nói cung chủ coi trọng nhất chính là tiểu đệ tử của lão, vì thế vẫn coi Lạc Băng Hà là Công Nghi Tiêu. Lúc này nhìn phương hướng ánh mắt Thẩm Thanh Thu cố định, ngạc nhiên: “Sư đệ, đệ gọi y là gì?”

Thẩm Thanh Thu chưa trả lời, Lạc Băng Hà cư nhiên phản ứng trước.

Y chầm chậm nói: “Ơn sư tôn lấy thân bảo hộ, mãi không dám quên.”

Tề Thanh Thê không thể tin nói: “Thật là ngươi? Thẩm Thanh Thu, ngươi không phải nói y đã chết sao?” Lại nhìn Lạc Băng Hà: “Nếu đã còn sống, vì sao không trở về Thanh Tĩnh Phong? Ngươi có biết hay không, sư tôn ngươi bởi vì ngươi…”

Thẩm Thanh Thu ho khan một trận thật mạnh, ho đến mức Thanh Thê không thể không dừng lại trừng mắt hắn.

Thẩm Thanh Thu cũng âm thầm trừng lại. Hắn có dự cảm, kế tiếp tuyệt đối lại sẽ nghe được cái từ “hồn bay phách tán”, má nó hắn một chút cũng không muốn nghe thêm cái từ này! Một trận nổi da gà, khiến Lạc Băng Hà nghe xong còn không cười đến nứt ra cái mặt chuẩn nam chính kia!

Lão cung chủ âm hồn bất tán nói: “Đúng là điểm này, khiến người ta trăm ngàn mối lo không được giải. Vì sao rõ ràng không chết, lại nhất định phải nói là chết? Vì đâu rõ ràng có thể trở về, lại không muốn trở về?”

Thẩm Thanh Thu nghe thấu cái giọng âm dương quái khí của lão, không mặn không nhạt nói: “Y không muốn trở về, ta cũng hết cách. Đến tự do mình, đi không ai cản, tùy y là được. Cung chủ nếu muốn nói cái gì, thỉnh nói thẳng.”

Lão cung chủ cười cười: “Ta muốn nói cái gì, trong lòng Thẩm phong chủ rõ ràng, ở đây phàm là tâm tư thanh minh, cũng đều có thể lĩnh hội. Những người Tát Chủng Ma tộc này cố nhiên phải chịu liệt hỏa thiêu đốt, nhưng nếu có người phía sau sai sử, trợ giúp, cũng tuyệt không nên bỏ qua. Bất luận như thế nào, cũng phải cho cả tòa Kim Lan Thành một lời đáp.”

Một câu của lão, thành công khơi mào lửa thù hận của người sống sót của Kim Lan Thành tại đây. Vừa mới vượt qua một hồi đại nạn, tâm tình của họ giờ phút này sợ hãi nghẹn khuất, hận không thể có bia ngắm sống để tập trung hỏa lực, phát tiết một phen, không ít người kêu gào lên.

Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn ghét ác như thù, gặp ma tộc chỉ hận không thể chính tay đâm cho thống khoái, sao có thể cấu kết với chúng?”

Thẩm Thanh Thu ghé mắt chăm chú nhìn y. Chỉ sợ ở đây, chỉ có hắn có thể tự mình lĩnh hội, trong câu nói “chính tay đâm cho thống khoái” của Lạc Băng Hà bao hàm ý vị đích thực gì.

Đập bình đập cho vỡ, Thẩm Thanh Thu rõ ràng hỏi trắng ra: “Lạc Băng Hà, hiện tại ngươi đến tột cùng là đệ tử của Thanh Tĩnh Phong, hay là môn nhân của Huyễn Hoa Cung?”

Lão cung chủ cười lạnh nói: “Chuyện tới nước này, Thẩm phong chủ lại chịu nhận đồ đệ đây?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ta chưa từng trục xuất y khỏi sư môn. Nếu y đã chịu gọi ta một tiếng sư tôn, chắc là nguyện ý thừa nhận.”

Những lời này của hắn, thuần túy là nói ra với tâm trạng ứng phó Lạc Băng Hà, kết quả giống như không ứng phó được, Lạc Băng Hà ánh mắt chớp động, không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt tựa hồ hơi sáng lên.

Trong lúc nhất thời, hai trận doanh đối lập rõ ràng, trong không khí giống như tia lửa va chạm, tràn ngập mùi vị giương cung bạt kiếm. Về phần người Tát Chủng ngay từ đầu dẫn phát trận chiến tranh này, đã bị quên ở một bên, không ai quan tâm nên xử trí ra sao.

Bỗng nhiên, có một giọng nữ kiều mỵ nói: “Thẩm Cửu?…Ngươi có phải Thẩm Cửu không?”

Vừa nghe đến tên này, gió thoảng mây trôi trên mặt Thẩm Thanh Thu suýt nữa nứt ra thành thung lũng tách giãn Great Rift.

Đệch đệch đệch!

Chẳng lẽ hôm nay đã định là trời muốn ta vong?!

Chết chắc rồi. Là nữ nhân này. Là Thu Hải Đường!

Trong nguyên tác, Thu Hải Đường xuất hiện, chỉ để báo hiệu một sự kiện. Đó chính là Thẩm Thanh Thu thân bại danh liệt.

Tuy rằng Thu Hải Đường đã không còn là thiếu nữ thanh xuân, nhưng khuôn mặt trắng nõn như ngọc lan, trang điểm diễm lệ, thêm thân hình thon thả bộ ngực đầy đặn, tư sắc thật sự không tầm thường. Nếu tư sắc đã không tầm thường, vậy tất nhiên cũng không thể tránh được số mệnh trở thành một thành viên hậu cung của Lạc Băng Hà.

Xấu là xấu ở chỗ, nàng với Thẩm Thanh Thu từng dan díu.

Chúc mừng! Cùng hai bà xã của nam chính văn ngựa đực có quan hệ thuyết bất minh đạo bất chính, Thẩm Thanh Thu hàng nguyên bản coi như là trước nay chưa từng có!

Ít nhất ở trong toàn bộ văn ngựa đực Thẩm Viên xem qua, là không tìm ra người thứ hai!

Nghĩ là biết, đây nhất định chính là ngọn nguồn sâu xa của cái thread oanh oanh liệt liệt ngay hạng hai “Cầu thiến Thẩm Thanh Thu! Không thiến trừ điểm!” trong khu độc giả bình luận.

Thẩm Thanh Thu trong lòng bắn caption “Đậu má sặc sặc sặc x n” đầy màn hình sóng to gió lớn, bên kia Thu Hải Đường giương kiếm trước ngực, một bộ cùng lắm thì giết hắn rồi tự vẫn: “Ta đang hỏi ngươi! Tại sao ngươi không dám nhìn ta?”

Đại tỷ em nào dám nhìn chị a?! Chị là đến lấy mạng của em đó!

Thu Hải Đường đầy mặt thê diễm: “Ta đã nói, thảo nào, thảo nào ta tìm rất nhiều năm, cũng chưa thấy qua ngươi. Thì ra, thì ra ngươi đã sớm bay lên nhành đầu, thành chủ nhân của Thanh Tĩnh Phong cao cao tại thượng. Ha ha, hào quang thật lớn!”

Thẩm Thanh Thu thật sự không biết nên nhìn chỗ nào, nên nói cái gì, vì thế nhìn thẳng phía trước, tận lực khiến biểu cảm khuôn mặt trở nên đạm mạc xa cách.

Tất cả mọi người khe khẽ nói nhỏ. Nhạc Thanh Nguyên nói: “Thanh Thu, chuyện gì thế này? Vị cô nương này với đệ là quen biết cũ sao?”

Sư huynh… Đừng hỏi…

Bên kia Thu Hải Đường lại buồn bã nói: “Quen biết cũ? Há chỉ là quen biết cũ… Ta cùng với nam nhân ra vẻ đạo mạo này, từ nhỏ thanh mai trúc mã… Ta là vợ của hắn!”

Nghe vậy, Lạc Băng Hà nhíu mày.

Không phải!

Chị rõ ràng là vợ của Lạc Băng Hà! Mau tỉnh lại!

Thượng Thanh Hoa vô cùng kinh ngạc nói: “A? Lời này thật sao? Sao chưa bao giờ nghe Thẩm sư huynh đề cập tới?”

Thẩm Thanh Thu hướng hắn giật nhẹ khóe miệng, tặng nụ cười giả: Có thể đừng đổ thêm dầu vào lửa không?

Đoạn nội dung cẩu huyết cày giá trị cặn bã giá trị thù hận cho hắn là ai biên soạn ra còn không biết xấu hổ ở đó xem trò vui!

Còn nữa những người bên cạnh này không phải đều là tu tiên sao, ở đâu ra thích xem scandal như vậy, đều giải tán giải tán cút cút cút!

Thu Hải Đường cười lạnh nói: “Loại mặt người dạ thú này, tất nhiên không dám nói đến việc hổ thẹn với lòng.”

Vô Trần đại sư cùng ba người Thương Khung Sơn ở chung một thời gian ngắn, được Thẩm Thanh Thu chăm sóc qua, rất có hảo cảm với hắn, vừa rồi Thương Khung Sơn phái và Huyễn Hoa Cung tranh chấp, không thể chen miệng vào, lúc này mở miệng nói: “A di đà phật, vị nữ thí chủ này nếu có lời gì, thì cứ nói tử tế, nói rõ ràng dễ hiểu, một mực chỉ trích, thì không thể khiến người ta tin phục.”

Thẩm Thanh Thu trong lòng rơi lệ đầy mặt: Đại sư… Ta biết ông là tốt với ta, nhưng chế nói rõ ràng dễ hiểu thì mới ngược ta a… Thật sự là không làm việc hổ thẹn, cũng sợ quỷ gõ cửa!

Thu Hải Đường giờ phút này nghiễm nhiên thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Nàng kích động đến mức nhan sắc ửng hồng, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Những lời Thu Hải Đường ta sắp nói sau đây, nếu có nửa câu giả dối, ta sẽ bị độc tiễn Ma tộc vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tử tế!” Nàng chỉ thẳng vào Thẩm Thanh Thu, trong mắt tức đến sôi máu nói: “Người này bây giờ là Thương Khung Sơn phái phong chủ Thanh Tĩnh Phong Thẩm Thanh Thu, Tu Nhã Kiếm thanh danh truyền xa. Nhưng có ai biết, hắn từng là cái thứ gì!”

Lời nàng nói hơi khó nghe, Tề Thanh Thê mày liễu dựng thẳng: “Chú ý cách dùng từ của ngươi!”

Thu Hải Đường bây giờ là đường chủ gì đó của tạp môn tiểu phái, bị một trong các thủ lãnh tổ chức lớn như Thương Khung Sơn trách cứ, rút lui từng bước.

Lão cung chủ lại nói: “Tề phong chủ hà tất động khí, để vị cô nương này nói tiếp, có gì không được? Cũng không thể chặn miệng người ta.”

Thu Hải Đường cắn chặt răng, hận ý trong mắt lấp mất sợ hãi, âm thanh lại cao lên: “Khi hắn mười hai tuổi, chẳng qua là một tiểu nô nhà ta mua được từ trong tay buôn lậu ngoại phương, bởi vì là kẻ thứ chín, nên gọi là Tiểu Cửu, phụ mẫu ta thấy hắn bị bọn buôn người ngược đãi, rất là đáng thương, liền mang về nhà, dạy hắn đọc sách viết chữ, cung cấp chi phí ăn mặc, ăn no mặc ấm. Huynh đệ của ta cũng đối với hắn rất thân thiết, vừa được mười lăm tuổi, cha mẹ qua đời, ca ca ta làm chủ đương gia, bỏ nô tịch cho hắn, còn nhận làm nghĩa đệ. Còn ta, bởi vì cùng hắn lớn lên, bị hắn lừa bịp… Cư nhiên thật sự cho rằng… bọn ta là lưỡng tình tương duyệt… Cho nên đính hạ hôn ước.”

Thẩm Thanh Thu liền đứng ở chỗ này, bị bắt cùng hơn một ngàn người cùng nghe lịch sử hắc ám của “mình”,  trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành hai chữ “vô ngôn”.

Trong mắt nàng bắt đầu hiện lên nước mắt: “Năm huynh trưởng ta mười chín tuổi, trong thành có một tu sĩ đến dạo chơi, nhìn thấy nơi đó linh khí dưỡng người, thiết lập pháp đàn ở cửa thành, thanh niên nam nữ dưới mười tám tuổi đều có thể tiến đến thử linh, y muốn chọn một người thiên tư xuất chúng thu làm đệ tử. Tu sĩ kia người mang tiên thuật, người trong thành không ai không kinh ngạc và thán phục, Thẩm Cửu cũng đi thử linh đàn, hắn tư chất không tệ, được tu sĩ kia nhìn trúng, hắn hoan hỉ chạy về, muốn rời khỏi nhà của ta.”

“Ca ca ta đương nhiên không đồng ý. Ở trong mắt của y, việc tu tiên, chỉ là xa vời, huống hồ hắn đã đính hạ hôn ước với ta, sao có thể bỗng nhiên bỏ nhà ra đi? Hắn và ca ca ta cãi nhau một trận, lúc ấy buồn bực không vui, bọn ta chỉ coi là hắn nhất thời nghĩ không thông, chờ sau khi suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên sẽ tiếp nhận.”

Mặt nàng bỗng nhiên biến sắc: “Ai biết được, ngay tại đêm đó, hắn bộc lộ bộ mặt hung ác, cư nhiên phát rồ, một phen giết sạch ca ca ta và toàn bộ gia bộc, phơi thây trong phủ, suốt đêm đi theo tu sĩ kia chạy ra khỏi thành!

“Nhà của ta trải qua phen biến đổi này, ta một thiếu nữ, vô lực chống đỡ, gia nghiệp lớn như vậy, liền tiêu tan. Ta đau khổ tìm kẻ thù bao nhiêu năm, vẫn không có tung tích. Tu sĩ năm đó thu hắn làm đồ đệ, đã sớm chết mất mạng, từ đó càng mất manh mối… Nếu không phải hôm nay đến Kim Lan Thành gặp phải, chỉ sợ cả đời này ta cũng không biết, tiểu nhân vong ân phụ nghĩa chính tay đâm ân nhân này, cư nhiên một đường bò lên, bò tới vị trí một trong các phong chủ của đại phái đệ nhất thiên hạ! Tuy rằng hắn đã rất khác với dĩ vãng… Nhưng khuôn mặt này, khuôn mặt này cho dù hóa thành tro ta cũng tuyệt đối không nhận lầm!”

Trong tiếng hít khí thổn thức của mọi người, Thẩm Thanh Thu không biết sao, cư nhiên tỉnh táo lại.

Đoạn trải nghiệm Thu Hải Đường tự thuật, vừa nghe thì trầm bổng lên xuống, nhưng tỉ mỉ nhìn lại, lỗ hổng không ít.

Cũng không phải Thẩm Thanh Thu kỳ thị hàng nguyên bản, mà là nguyên tác cho tới bây giờ đã ra sức biểu hiện, Thẩm Thanh Thu có cá tính không khiến người ta ưa, cứng rắn thối đầu, lòng dạ nhỏ nhen, không biết ăn nói, không biết lấy lòng, cao lãnh, giả ngầu. Tính cách như vậy, rất khó khiến người ta tin được, Thẩm Thanh Thu thời kì thiếu niên sẽ đáng yêu đến mức khiến người không cùng quan hệ huyết thống đối đãi hắn như người thân.

Nhưng mà đối với người bên cạnh mà nói, họ không nắm bắt được chi tiết này.

Ban đầu, Thẩm Thanh Thu kiêng kị là kiêng kị đoạn tình tiết này, nhưng cũng không phải vô cùng kiêng kị. Chuyện cũ năm xưa kiểu này, có chứng cớ xác thực hay không, chỉ dựa vào mình Thu Hải Đường, chỉ cần hắn chết không chịu nhận, khiến Thu Hải Đường cho là mình nhận sai người, chẳng qua là bôi một vết nhơ lớn trên lý lịch nhân phẩm Thẩm Thanh Thu mà thôi.

Hết cách, Thẩm Thanh Thu đích xác có lỗi với Thu Hải Đường, nhưng đó là Thẩm Thanh Thu nguyên bản! Hắn còn lâu mới gánh cái họa này! Hắn thà rằng ngày sau ở phương diện khác bồi thường Thu Hải Đường tử tế. Hắn không có giết Liễu Thanh Ca, không dâm loạn Ninh Anh Anh, thế nào cũng không đến cái nước lầu cao trăm trượng một đêm sụp, ai ai cũng hô gào đánh đập.

Nhưng hiện tại liền khác.

Có người Tát Chủng lên án ở phía trước, lão cung chủ lên án ở phía sau, hiện tại Thu Hải Đường lên án, hoàn toàn có thể coi là bằng chứng nhân phẩm bất chính, tra nam bội tình bạc nghĩa + nội gian cấu kết Ma tộc, quả thực phối hợp tiêu chuẩn, dệt hoa trên gấm.

Trùng hợp hoàn mỹ kết hợp tầng lớp, vẫn chỉ là trùng hợp, không khỏi lừa mình dối người.

Lão cung chủ nói: “Nhạc chưởng môn, xử lý loại sự tình này, thiên vị là không được. Nếu không truyền ra Thương Khung Sơn phái đại phái khí phách bao che một kẻ làm đầy việc xấu, sao có thể phục chúng?”

Nhạc Thanh Nguyên đờ đẫn nói: “Cho nên ý của cung chủ là?”

“Theo ta thấy, tạm thời an trí Thẩm tiên sư ở Huyễn Hoa Cung, chờ điều tra rõ chân tướng mới định đoạt làm như thế nào?”

Ai đều biết, “xử trí” này rốt cuộc là có ý gì.

Huyễn Hoa Cung có một công năng đặc thù. Dưới nền đất nó hành cung tọa lạc, có một tòa thủy lao. Địa hình phức tạp, thêm mê trận của Huyễn Hoa Cung, trận pháp cất dưới đáy rương này không cùng một đẳng cấp với loại trận pháp hộ cung chỉ dùng để che chắn kẻ không phải tu chân nhân sĩ. Bên trong thủy lao lại đề phòng nghiêm ngặt, thiết bị hình đường đầy đủ hết, chuyên nghiệp vô cùng. Giam giữ trong đó, không có chỗ nào mà không phải là tu sĩ tội ác tày trời, hai tay nhiễm máu, hoặc là xúc phạm lệ cấm của tu chân giới.

Nói ngắn gọn, thủy lao Huyễn Hoa Cung, chính là ngục giam công cộng của tu chân giới.

Trừ cái đó ra, nếu có tu sĩ hiềm nghi nguy hại nhân giới, tạm thời cần một chỗ bắt giữ đợi thẩm, cũng sẽ bị trục xuất đến đây, chờ đợi tứ phái liên hợp công thẩm, rồi mới xử trí.

Liễu Thanh Ca cười lạnh nói: “Nói đủ rồi?”

Nhẫn nại nghe nhiều lời vô nghĩa như vậy, trong lòng hắn đã sớm tích lửa, trở tay cầm Thừa Loan Kiếm sau lưng, một bộ tư thế sắp đánh. Đệ tử Huyễn Hoa Cung đối diện cũng đều ra kiếm, trợn mắt nhìn lại.

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Liễu sư đệ lui ra.”

Liễu Thanh Ca mặc dù không tình nguyện, nhưng nếu nói nhất định phải nghe lời một người, hắn cũng chỉ phục Nhạc Thanh Nguyên, miễn cưỡng bỏ tay khỏi chuôi kiếm.

Thấy hắn lui trở về, Nhạc Thanh Nguyên gật đầu nói: “Lên án kiểu này, cũng không phải là nói nói thì xong.”

Trường kiếm đen như mực bên hông y đột nhiên từ trong vỏ bắn ra một mũi nhọn tuyết trắng chói mắt.

Trong phút chốc, phía trên toàn bộ quảng trường, giống như trải một tấm màng lớn vô hình, linh lực trong màng dao động như hải triều cuồn cuộn không dứt.

Tiếng kiếm giống như ngay tại trong tai vù vù không ngừng, một số không ít các đệ tử tương đối trẻ trung bất giác bưng kín lỗ tai, trái tim kinh hoàng không ngừng.

Huyền Túc Kiếm!

Thẩm Thanh Thu thật sự không thể ngờ được, Nhạc Thanh Nguyên lệnh Liễu Thanh Ca lui ra, thì ra là muốn tự mình ra trận à?! Thật sự là hủy tam quan!

Nghe nói, từ khi chủ nhân Khung Đỉnh Phong Thương Khung Sơn Nhạc Thanh Nguyên tiếp nhận chức vụ tới nay, chỉ rút qua hai lần kiếm. Một lần là nghi thức nhậm chức, một lần là nghênh chiến hậu duệ huyết thống thiên ma (Lạc Băng Hà cha y).

Huyền Túc Kiếm chỉ cần ra khỏi vỏ một tấc, khiến mọi người bỗng nhiên có chút hiểu ra.

Có thể ngồi ở chỗ cao nhất của Khung Đỉnh Điện, cũng không phải chỉ cần trầm ổn là được!

Lão cung chủ nói: “Bày trận!”

Đây là tiết tấu muốn nghênh chiến?!

Rốt cuộc chuyện gì thế này, ma giới còn chưa có đánh tới, người đã tự mình đánh nhau. Thẩm Thanh Thu thấy tình thế không đúng, vội tháo xuống bội kiếm, ném tới phía trước.

Tu Nhã Kiếm thẳng tắp rơi tới trước người cung chủ Huyễn Hoa Cung.

Quăng kiếm đồng nghĩa với với đầu hàng. Lão cung chủ ngẩn ra, xua tay khiến môn nhân trở về vị trí cũ.

Nhạc Thanh Nguyên thấp giọng nói: “Sư đệ!”

Thẩm Thanh Thu nói: “Sư huynh, không cần nói thêm nữa, thanh giả tự thanh. Thanh Thu nguyện ý chịu trói.”

Lão cung chủ này tương tự một lão hồ đồ, cắn chết hắn không nhả, hơn nữa người Tát Chủng và Thu Hải Đường song hoàn kích, đâu có chuyện lão sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Dù sao là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần thiết hại Thương Khung Sơn phái và Huyễn Hoa Cung hai đại cầm quyền xé rách da mặt. Thẩm Thanh Thu kiên trì nói: “Nhiều lời vô ích. Tự chứng minh là trên hết.”

Hắn nói xong không nhìn Nhạc Thanh Nguyên có biểu cảm gì, mà là nhìn lướt qua Lạc Băng Hà.

Trên mặt y không nhìn ra hỉ nộ, bình ổn đứng tại chỗ, hình thành đối lập rõ ràng với đám tu sĩ ồn ào mê muội bốn phía.

Một lúc lâu sau, Nhạc Thanh Nguyên rốt cuộc thu kiếm. Trong không khí, giống như bị thu lại một tấm màng lớn vô hình.

Thẩm Thanh Thu chuyển hướng Nhạc Thanh Nguyên thi lễ thật sâu. Nói thực ra, cho chưởng môn này thêm phiền toái không thể nói là không nhiều, thật sự xấu hổ.

Thu Hải Đường vẫn khóc nức nở không ngừng. Tần Uyển Ước đi về phía nàng, an ủi: “Thu cô nương, bất luận sự tình như thế nào, ba phái cuối cùng sẽ cho nàng công đạo.”

Thu Hải Đường vẻ mặt kích động, hai mắt rưng rưng, ngẩng đầu lên nói tạ ơn, thấy Lạc Băng Hà đứng lặng một bên, không khỏi choáng váng.

Lại mù mắt chó rồi! Thẩm Thanh Thu âm thầm đảo mắt trắng. Nói thực ra y cũng là bị trực diện NTR, tại sao y một chút không vui cũng không có!

(NTR, hay cụ thể là Netorare ( 寝取られ), là một thuật ngữ game, anime hoặc manga. Trong đó vợ hoặc người yêu của nhân vật chính bị người khác chiếm đoạt.

Bee: Tui bị dính thể loại này một lần ràu, khuyến khích bà con xem “Boku dake ga inai machi” để biết thế nào là NTR đến là cay =)))))

Vài đệ tử Huyễn Hoa Cung do Công Nghi Tiêu dẫn đầu đi lên, cầm trong tay đồ vật nhìn vô cùng quen mắt.

Xin chào Khốn Tiên Tác; tạm biệt Khốn Tiên Tác!

Công Nghi Tiêu xin lỗi nói: “Thẩm tiền bối, đắc tội rồi. Vãn bối nhất định sẽ đối đãi có lễ, sự tình tra ra manh mối, quyết không khiến tiền bối chịu nửa phần trễ nải.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, chỉ nói hai chữ: “Làm phiền.”

Chỉ riêng ngươi đối đãi có lễ thì ích gì. Nhìn ánh mắt chúng đệ tử Huyễn Hoa Cung hiện trường, mỗi người hận không thể ăn sống hắn, dù sao Tiên Minh Đại Hội lúc trước chết thảm nhất chính là Huyễn Hoa Cung, có tội để chịu rồi.

Khốn Tiên Tác vừa trói chéo ra sau, Thẩm Thanh Thu đã cảm thấy thân thể nặng đi không ít. Trước đó độc tính “Không thể giải” Phát tác tác đứt quãng, linh lưu chỉ cảm giác được bế tắc, tựa như tiếp xúc không rõ, điều khiển từ xa chà chà bụp bụp thỉnh thoảng cũng còn có thể chống đỡ một chút. Khốn Tiên Tác vừa lên thân, đó chính là hoàn toàn cách trở, giống như bỗng nhiên bị biếm thành phàm nhân.

Lão cung chủ nói: “Kỳ hẹn công thẩm, liền định ở một tháng sau, chư vị nghĩ như thế nào?”

Liễu Thanh Ca nói: “Năm ngày.” Giam trong thủy lao càng lâu, nếm mùi đau khổ càng nhiều, Liễu Thanh Ca nói năm ngày, đó chính là ép tất cả quá trình chuẩn bị công thẩm đến ngắn nhất. Lão cung chủ đương nhiên không chịu thỏa hiệp: “Vội vàng như thế, chỉ sợ có nhiều sơ sót.”

Chiêu Hoa Tự chuyên nghiệp hòa giải, một vị phương trượng đề nghị nói: “Vậy không bằng mười ngày?”

Nhạc Thanh Nguyên nói: “Bảy ngày. Không thể kéo dài hơn.”

Một đám chưởng môn ở bên đó cò kè mặc cả, Thẩm Thanh Thu hiện tại cư nhiên còn có tâm tình cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến một chuyện, vội nói: “Không cần nhiều lời. Nghe cung chủ an bài. Một tháng.”

Có thể kéo dài lâu một chút, ngược lại có lợi cho lộ chi lớn dần. Khóe mắt hắn liếc phía Thượng Thanh Hoa, giật giật lông mi.

Thượng Thanh Hoa ngầm hiểu, hai tay rủ xuống trước người, âm thầm thủ thế “Không thành vấn đề, giao cho ta”.

Chẳng qua, chỉ mong hắn thật có thể ở trong Huyễn Hoa Cung mà Lạc Băng Hà một tay che trời, sống qua một tháng này!

Bình luận

Truyện đang đọc