TRÙNG SINH CHI THỦ MỘ NHÂN NGHỊCH TẬP

Kỳ Thí Phi hóa thành một vệt sáng trắng lao vút đi, vọt tới bên Bạch Dương Phàm đang bị vây khốn bởi mấy ngàn linh thú.

Vốn chìm trong hoàn cảnh tuyệt vọng, đột nhiên có người xuất hiện cứu nguy, thấy Kỳ Thí Phi, Bạch Dương Phàm mừng rỡ hơn cả được gặp người thân.

Bạch Dương Phàm cao giọng nói: “Kỳ đại ca, cám ơn ngươi tới cứu!”

Kỳ Thí Phi mau chóng đáp đất, đánh bay lũ linh thú Địa Giáp đang lao tới. Chân nguyên tỏa ra, đẩy lùi cả đàn, để lộ một khoảng đất trống.

Y nhìn về phía Bạch Dương Phàm, lông mày giương lên: “Bạch lão đệ, có chuyện gì để lát nói.”

Bạch Dương Phàm gật đầu đầy cảm kích, nuốt vào viên hồi nguyên đan cuối cùng, vận chuyển dòng chân nguyên mới sinh ra, lao về phía đàn linh thú, bắt đầu phản kích.

Tu vi đạt cảnh giới Đại thừa của Kỳ Thí Phi không để nói chơi. Đám linh thú gây khó dễ cho Bạch Dương Phàm suốt mấy ngày nay bị càn quét mau lẹ, bản năng cảnh báo khiến chúng sợ hãi, nhanh chóng tản ra.

Thấy cuối cùng cũng được an toàn, bấy giờ Bạch Dương Phảm mới cảm thấy rã rời, hắn ngồi phệt xuống đất, rồi nằm lăn ra.

Kỳ Thí Phi thoáng nhíu mày, sau rồi lại lộ ra một vẻ mặt thân thiết, nhẹ nhàng nói với Bạch Dương Phàm: “Xem ra Bạch lão đệ đã mệt lắm.”

Bạch Dương Phàm thở hắt một hơi, nhìn Kỳ Thí Phi đứng cách mình không xa: “Ta đã chiến đấu với lũ súc sinh này suốt năm ngày. Ban đầu còn có thể chạy trốn, nhưng càng ngày càng chúng càng kích động, điên cuồng tấn công. Giết đến ngày thứ ba, không chịu nổi nữa ta mới cầu cứu Kỳ đại ca.” Cảm thấy ngửa cổ nhìn rất mỏi, hắn bèn đứng dậy.

Ánh mắt Kỳ Thí Phi chợt trở nên sắc bén, y chậm rãi hỏi lại: “Ba ngày?”

Bạch Dương Phàm đứng lên, phủi phủi ngoại sam, đáp lại đầy cảm kích: “Đúng thế, không ngờ chỉ mới hai ngày, Kỳ đại ca đã tới. Quả thực là cứu mạng tiểu đệ.”

Kỳ Thí Phi nhìn gương mặt chỉ lộ vẻ cảm tạ của Bạch Dương Phàm, đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu.

Lần đầu tiên Bạch Dương Phàm thấy y cười sắc bén và ma tính như thế. Đột nhiên nổi da gà.

“Kỳ đại ca…” Hắn chưa kịp nói xong, mặt đất bỗng sụp xuống.

Kỳ Thí Phi phản ứng nhanh chóng, phóng người lên. Bạch Dương Phàm rớt xuống cùng đống đá vụn, kêu thét thảm thiết. Không chịu nổi sự tra tấn lỗ tai này nữa, Kỳ Thí Phi đành kéo hắn.

“Chuyện, chuyện gì thế này?” Bạch Dương Phàm hoang mang.

Kỳ Thí Phi cúi nhìn hố to dưới chân, sóng nhiệt cuộn trào phả lên, luồng không khí vặn vẹo.

“Chúng ta xui xẻo, dẫm vào pháp trận.” Giọng điệu của Kỳ Thí Phi thực bàng quan.

Bạch Dương Phàm kinh hãi, trong chiếc hố khổng lồ đó ngập tràn dòng nham thạch nóng đỏ.

Nham thạch nóng chảy trong hầm nâng lền rồi hạ xuống, giống như có thứ gì phía dưới không ngừng hít vào thở ra. Khung cảnh quỷ dị ấy khiến Bạch Dương Phàm rợn rợn, hắn hít sâu một hơi: “Linh lực dao động quá mạnh mẽ, chẳng nhẽ phía dưới là con linh thú vạn năm mà mọi người vẫn đồn đãi?!”

Kỳ Thí Phi cười lạnh: “Ngươi từng thấy linh thú nào biết lập pháp trận chưa? Không phải linh thú, là người! Giả thần giả quỷ!”

Bạch Dương Phàm rợn tóc gáy, linh lực cường đại như thế, tu vi của người này cao đến chừng nào? Hắn liếc nhìn Kỳ Thí Phi, hẳn là ngang với đại ca?

“Ha ha ha, Nam Cảnh ma tôn quả nhiên uyên bác, khôn ngoan.” Giọng nói mơ hồ  vang vọng khắphang động.

Kỳ Thí Phi đáp lại thong dong: “Quá khen, ngươi chính là vị ma tôn đã ngàn năm rồi chưa từng xuất hiện – Liệt Dập ma tôn, phải không?”

“Chính là ta. Hôm nay các ngươi xông vào địa bàn của ta, đúng là xui xẻo. Đã nhiều năm rồi chưa được thấy máu tươi, hôm nay dùng hai ngươi để khai đao vậy —- ” giọng nói ấy cứ chập chờn, không thể đoán được vị trí chính xác của kẻ cất lời.

Kỳ Thí Phi gắng tập trung nhiều nhất có thể. Bạch Dương Phàm bay cạnh y lại ráng thuyết phục: “Tiền bối, vãn bối lầm bước vào địa bàn của ngài. Mong ngài khoan hồng độ lượng, tha thứ cho chúng ta.”

“Ngươi không có tư cách phán xét rằng, liệu có thực là “lầm bước” hay không.”

Kỳ Thí Phi lạnh lùng nói: “Không cần cầu xin lão, hôm nay, sẽ có một bên bắt buộc phải chết.”

“Ha ha ha, đúng thế! Nam Cảnh ma tôn quả nhiên là người thông minh!”

Bạch Dương Phàm vẫn đang hoang mang chưa hiểu rõ mọi chuyện thì Kỳ Thí Phi khẽ phất tay, một luồng gió lao về phía hắn. Hắn lộn nhào hơn ba mươi vòng, bị đẩy từ pháp trận đến một cái khe cạnh đó.

“Ôi chao!” Bạch Dương Phàm choáng váng, đột nhiên, có kẻ nào lao tới, nếu không phải trốn mau, có lẽ cánh tay hắn đã bị chém lìa! Bạch Dương Phàm kinh hãi không thôi, vừa sợ vừa giận nhìn vào người thanh niên mang vẻ mặt tàn khốc, ánh mắt phẫn nộ kia: “Ngươi là ai? Sao lại đánh lén ta?!”

“Tên khốn Bạch Dương Phàm!” Ánh mắt người thanh niên trở nên đỏ quạch, “Nếu không vì cứu ngươi, ma tôn nhà ta sẽ không đến nơi này, cũng không rơi vào pháp trận của Liệt Dập ma tôn!!”

Nghe thế, Bạch Dương Phàm nhận ra người nọ là cấp dưới của Kỳ Thí Phi. Vì thế không giận nổi nữa. Hắn cố nén lòng: “Ta đâu cố ý. Này, lão Liệt Dập ma tôn đó lợi hại lắm sao? Chẳng nhẽ Kỳ đại ca không đánh nổi lão?”

Người thanh niên nhìn hắn oán hận, sau đó đưa mắt về phía Kỳ Thí Phi đang lơ lửng nơi pháp trận, nói: “Liệt Dập ma tôn chính là một trong hai đại ma tôn của Đông Độ châu. Lão đã sống mấy ngàn năm, số tuổi gấp vài lần tôn thượng, tu vi đương nhiên thâm sâu hơn ngài ấy.” Người thanh niên siết tay thành quả đấm, đập vào thành đá, miệng lầu bầu: “Ta cứ ngỡ tên giặc nhà ngươi bố trí bẫy rập, nhưng ra là, ma tôn bị liên lụy, rơi vào tay lão ma tôn đã nhiều năm không có chút tin tức này.”

Quỳ Mão vô cùng hối hận. Giá như hắn liều mình cản lại ma tôn, đừng cho ngài đến đây thì tốt biết mấy. Nếu có mai phục, hắn có thể liều mạng để bảo vệ tôn thượng. Nhưng nếu đối thủ là một trong số các ma tôn, hắn chỉ có thể là kẻ vô dụng.

Quỳ Mão uể oải vô cùng, tay hắn bất giác đặt lên lồng ngực, trái tim thắt lại.

Sau rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn quay lại nói với Bạch Dương Phàm, giọng điệu lạnh lùng: “Vì cứu ngươi mà tôn thượng mới lâm vào tình cảnh này, còn không mau khôi phục chân nguyên, tới giúp tôn thượng!”

Nếu giờ lao ra, hắn chắc chắn sẽ bị nghiền nát, nhưng sức Bạch Dương Phàm có lẽ đủ nhét kẽ răng. Còn về việc hắn sẽ sống chết ra sao? Quỳ Mão không thèm để ý.

Bạch Dương Phàm chần chừ, nhưng ngẫm lại, giờ chân nguyên của mình đã cạn, có lẽ nên tranh thủ lúc Kỳ Thí Phi và lão ma tôn kia chiến đấu, mau chóng phục hồi, như thế còn có thể tự bảo vệ. Nghĩ vậy, Bạch Dương Phàm liền ngồi xuống tĩnh tọa.

Liệt Dập ma tôn rốt cuộc cũng giao thủ với Kỳ Thí Phi. Dường như lão chủ tu hỏa linh lực. Pháp lực vô biên, có thể thao túng dòng nham thạch dưới đất, tạo thành cột sóng thần công kích Kỳ Thí Phi. Nơi này vốn nồng đậm hỏa linh lực, Liệt Dập ma tôn gần như không cần tốn sức.

Mà Kỳ Thí Phi lại theo thuộc tính thủy, là băng linh lực, bị khắc chế mạnh mẽ. Mỗi lần di chuyển, ngoại sam màu ánh trăng đều để lại vệt sáng. Y, khi thì né tránh linh hoạt, khi lại mạnh mẽ đập tan dòng nham thạch. Mỗi nơi Kỳ Thí Phi lướt qua, nham thạch đều bị đông lại thành từng khối hình dị dạng.

Chỉ trong chốc lát, hang động vốn trống rỗng bỗng nhiên lởm chởm những đá.

Trận đánh càng ngày càng kịch liệt, có quái thạch mới hình thành đã bị sóng linh lực của đôi bên đập thành bột mịn, rơi vào hố dung nham, hòa làm một thứ sền sệt đó. Nham thạch nóng chảy mới được sinh ra lại bị băng linh lực của Kỳ Thí Phi đông cứng.

Quỳ Mão cố lắm mới nhìn thấy thân hình của cả hai. Hắn không khỏi sửng sốt khi thấy bộ dạng của Liệt Dập ma tôn.

Dung mạo của Kỳ Thí Phi nghiên lệ xuất chúng, khí thế sắc bén, khiến ai ấy chỉ lướt qua thôi cũng đã chú ý tới. Quỳ Mão lấy đó làm hình mẫu cho những cường giả ở cảnh giới Đại thừa. Trong tâm trí của hắn, các vị ma tôn còn lại tuy kém Kỳ Thí Phi, nhưng có lẽ cũng không kém quá nhiều.

Thế mà vẻ ngoài của vị Liệt Dập ma tôn này không khỏi khiến hắn thất vọng. Người tủn mủn, mặt mũi lại nhăn nheo, già nua. Thường thì, diện mạo của những người tu chân khác luôn dừng lại ở cái thời đẹp nhất. Lão lại khác hẳn.

Quỳ Mão đang choáng váng, bỗng thoáng thấy có người đứng ngoài pháp trận. Chớp mắt một cái mới nhận ra, hắn không nhìn nhầm.

Người nọ đi vòng quanh pháp trận, tiến lại gần nơi này. Đợi đến khi trông rõ là ai, Quỳ Mão giật mình. Quyền tông chủ Thạch Tử Mặc!

Sao quyền tông chủ lại xuất hiện ở đây?!

Nhớ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước, khi đó, Thiên Càn dường như để lại một câu rằng: Thạch Tử Mặc ra lệnh cho họ đưa di cốt của tôn thượng đi, còn y thì dẫn theo một số người quay về Ngục Thiên tông, rồi sẽ phái người tới bảo vệ quan tài của Kỳ Thí Phi.

Khi ấy hỗn loạn, Quỳ Mão không biết được nhiều tin tức. Chẳng nhẽ khi tôn thượng đang chiến đấu với Liệt Dập ma tôn, Thạch Tử Mặc đã ở chỗ này? Hay, vì hắn nên mọi chuyện mới có sự thay đổi.

Trước Quỳ Mão từng bị quyền tông chủ hạ lệnh nghiêm hình khảo vấn, nên lần này thấy y, hắn không vui sướng mà lại dấy lên hoài nghi.

Quỳ Mão lặng lẽ dùng thủ đoạn của Lược Ảnh để náu mình. Lúc này, hang động ngập những dòng linh khí bị đánh tan, hơn nữa, nơi này cũng u ám nên Quỳ Mão có thể hoàn toàn nấp vào bóng tối.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn nhặt một hòn đá nhỏ, để bên Bạch Dương Phàm đang ngồi thiền.

Lúc mở mắt ra, không thấy ai, Bạch Dương Phàm có chút giật mình. Vì có người canh gác nên hắn mới tạm bình tâm ngồi thiền, không ngờ kẻ này lại lặng lẽ rời đi. Bạch Dương Phàm có chút khó chịu trong lòng.

Hắn nhìn quanh một chút, liếc thấy Thạch Tử Mặc liền mừng rỡ hô lên: “Vị ma quân kia, ngươi tới giúp Kỳ đại ca sao?”

______________

Ngáo:

Mình sẽ tạm nghỉ đến khoảng giữa tháng 12 để chuẩn bị thi cuối kỳ nhé >___< Oimeoi

Bình luận

Truyện đang đọc