TRÙNG SINH CHI THỦ MỘ NHÂN NGHỊCH TẬP

Đường hoàng mà ra?!

Quỳ Mão cảm thấy khó hiểu. Hắn chớp ánh nhìn hoang mang về phía Kỳ Thí Phi. Ánh nhìn ấy khiến trái tim ma tôn đại nhân không khỏi nhộn nhạo, tay cũng nhộn nhạo theo.

Y nhéo nhéo chóp mũi hắn, khiến mặt người thanh niên đỏ lựng lên. Kỳ Thí Phi cười thầm trong lòng rồi nói rõ ý định của mình với hắn.

“Bạch Dương Phàm là đệ tử cưng của Chu Bích. Đến Phùng Tùng Đức còn có quyền hạn đi qua cấm chế, chắc chắn Bạch Dương Phàm cũng có.”

Quỳ Mão giật mình sửng sốt: “Tôn thượng chưa giết Bạch Dương Phàm sao?” Hắn có chút khó chịu…lúc tỉnh dậy không thấy Bạch Dương Phàm đâu, cứ ngỡ ngài ấy thủ tiêu hắn rồi.

Kỳ Thí Phi liếc qua một cái: “Ngươi ghen à?”

Y cố tình hỏi thế. Dù Quỳ Mão không ghen vì yêu, Kỳ Thí Phi cũng ám chỉ vậy để hắn nhận ra rằng giữa hai người có thể phát triển một thứ tình cảm khác, khiến cái người này ngộ ra.

Quỳ Mão trước giờ chỉ hận Bạch Dương Phàm, chứ chưa từng ghen tị, nghe Kỳ Thí Phi nói vậy liền vội vàng phân bua: “Đâu, thuộc hạ đâu có ghen.”

“Tiếc thật.” Vẻ tiếc nuối hiện rõ mồn một trên gương mặt Kỳ Thí Phi khiến Quỳ Mão quên hết bao giận dữ, chỉ muốn được thỏa mãn mong muốn của tôn thượng. Nhưng mà…hắn đâu có ghen nổi với gã Bạch Dương Phàm ấy.

Sự sùng kính của Quỳ Mão dành cho Kỳ Thí Phi thuần khiết vô cùng, thứ tình cảm hắn dành cho ma tôn đại nhân không hề có chút khao khát chiếm hữu nào.

Hắn chưa từng nghĩ tới điều đó, cũng không dám nghĩ tới điều đó.

Dẫu vậy, nhưng khi nghe lời Kỳ Thí Phi nói, lòng Quỳ Mão chợt dậy lên thứ cảm xúc kỳ lạ. Hắn bất giác nhớ tới những cử chỉ thân mật của họ, ở cả trong mộng và ngoài hiện thực. Người thanh niên vội vàng lắc lắc đầu để xóa bay cái hình ảnh đó đi. Là vì bất đắc dĩ nên mới thế thôi. Không được làm vấy bẩn tôn thượng.

Kỳ Thí Phi lôi xác Bạch Dương Phàm ra rồi lấy minh bài của hắn.

Y để hắn ngồi vào nơi mình vừa nhập định, dùng pháp thuật để khiến thoạt nhìn như kẻ đó là mình.

Quỳ Mão còn chưa kịp ngạc nhiên xong, thì một việc khiến hắn còn ngỡ ngàng hơn nữa đã xảy đến. Kỳ Thí Phi. Biến thành Bạch Dương Phàm. Ngay trước mắt hắn!

Người thanh niên muốn điên lên mất thôi: “Tôn thượng?!” Giọng hắn vút lên.

“Bạch Dương Phàm” nhìn người thanh niên, gương mặt nho nhã lộ nét cười tà tứ: “Ngươi thấy bản tôn giờ thế nào?”

Quỳ Mão sững người, mãi lâu sau mới thều thào: “Sao tôn thượng lại đóng giả kẻ này?”

Mới nghĩ đến chuyện Bạch Dương Phàm trước mắt là Kỳ Thí Phi, mà Kỳ Thí Phi bên kia lại là Bạch Dương Phàm, Quỳ Mão đã thấy khó chịu.

Khác hẳn với thái độ của cậu chàng Lược Ảnh, Kỳ Thí Phi lại chẳng thấy hề hấn gì khi sử dụng bộ dạng của Bạch Dương Phàm. Y bước thử hai bước, đến cả dáng điệu cũng giống y như đúc.

Quỳ Mão rợn da gà, hắn xoa xoa cánh tay, cảm thấy tóc mình chắc cũng dựng thẳng đứng rồi cũng nên.

Kỳ Thí Phi lộ vẻ như đang bày mưu tính kế: “Mâu thuẫn giữa đạo tu và ma tu đã trở nên vô cùng căng thẳng. Nhân lúc đương ở Ngự Linh Tông, phải tranh thủ dò la tin tức. Ngươi nghĩ xem, trong trường hợp này, một ma tu sẽ kiếm được nhiều tin tức hơn, hay một nhân vật tiếng tăm trong giới đạo tu sẽ kiếm được nhiều tin tức hơn?”

Đến cả người chuyên do thám và ám sát như Quỳ Mão cũng không dám khẳng định rằng mình có thể tìm ra những thông tin bí mật của Ngự Linh Tông, chứ nói chi là ma tu khác. Chỉ có dùng thân phận của đạo tu mới khiến đạo tu không hoài nghi. Tại Ngự Linh Tông này, dùng thân phận của Bạch Dương Phàm càng dễ moi móc thông tin. Chẳng ai giấu diếm hắn chuyện gì.

Dù không bằng lòng, nhưng người thanh niên không thể không thừa nhận rằng kế hoạch của tôn thượng rất hay. Hắn ráng phán biện lại: “Dẫu vậy thì đâu cần tôn thượng phải tự mình hành động. Thuộc hạ cũng có thể đóng giả Bạch Dương Phàm.”

Kỳ Thí Phi lắc đầu, y xòe tay ra, trên đầu ngón tay y lóng lánh một luồng chân nguyên thuần khiết: “Chân nguyên của thuần linh thể hoàn toàn không dính tạp chất. Chuyện này ngươi không che giấu được.”

Cùng là thuần linh thể nên Kỳ Thí Phi không dễ để lộ sơ hở, và dù có sơ hở thì cũng không ai hoài nghi. Bởi đương thời, người ta chỉ biết duy nhất Bạch Dương Phàm là người có thuần linh thể mà thôi.

Quỳ Mão lo lắng hỏi: “Công pháp có thể che lấp, nhưng cảnh giới thì sao?”  Chu Bích và tôn thượng đều đang ở Đại Thừa, có thể cảm ứng tu vi của nhau.

“Ta tạm thời nén xuống Ngưng Hồn.” Kỳ Thí Phi đáp.

“Thế thì mạo hiểm quá. Nếu Chu Bích vạch trần được ngài thì sao?” Nén cảnh giới đâu phải chuyện đùa, tôn thượng thực to gan lớn mật.

Kỳ Thí Phi hoàn toàn chắc chắn vào kế hoạch của mình. Y nhìn cậu chàng Lược Ảnh với ánh mắt ấm áp: “Ngươi yên tâm, ta tin rằng mình có thể bắt chước y hệt Bạch Dương Phàm.”

Nếu ma tôn đại nhân dùng gương mặt nguyên bản để nhìn hắn như vậy, hẳn người thanh nhiên sẽ cảm thấy vinh hạnh và hạnh phúc chết mất. Nhưng ngài lại dùng gương mặt của Bạch Dương Phàm để nhìn hắn quá đỗi dịu dàng….điều này khiến Quỳ Mão ớn ớn. Hắn bất giác rụt lại một bước.

Ban đầu, Kỳ Thí Phi còn thoáng buồn bực, nhưng sau ngẫm lại, đây là cái mặt mà người thanh niên ghét nhất…nên lại thôi.

Chợt thấy như mình vừa làm chuyện sai lầm, Kỳ Thí lạnh mặt: “Ta đi một chốc, đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ.”

Đây là giọng điệu mà Quỳ Mão quen thuộc. Hắn ‘Dạ’ một tiếng, rồi thấy ‘Bạch Dương Phàm’ rời khỏi phi đảo Thanh Diên.

Cấm chế của Chu Bích được dựng lên để phòng ngừa Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi, và đề phòng những môn đồ không có minh bài đi nhầm. Giới hạn của nó giống cấm chế ở Ngục Thiên Tông.

Bạch Dương Phàm là đệ tử cưng của Chu Bích, có quyền hạn cao hơn Phùng Tùng Đức nên ‘hắn’ dễ dàng ra vào phi đảo này.

Phi đảo Thanh Diên nằm cạnh phi đảo Bách Điểu, chung quanh không một bóng người. Kỳ Thí Phi vừa rời khỏi liền bay tới Ngũ Linh Các.

“Bạch sư thúc.” “Bạch sư huynh về rồi!” “Bạch sư tổ.”

Bạch Dương Phàm thuộc dạng có vai vế, thứ bậc cao trong tông môn. Vừa vào Ngự Linh Các, mọi người đã nườm nượp hỏi han.

Kỳ Thí Phi bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, nở nụ cười thân thiện mà vẫn ẩn giấu nét kiêu ngạo, ung dung bước tới. Dáng vẻ này chẳng khác Bạch Dương Phàm chút nào, chẳng trách người khác không nhận ra y là hàng giả.

“Bạch sư huynh đã về. Chuyến này đi cũng chừng bảy, tám năm, ngươi cũng tuyệt tình lắm, chẳng gửi tin về gì cả.” Vị nữ tu vận bộ y phục vàng nhạt ghé sát lại gần, điệu bộ như giận như hờn.

“Ngươi trách oan ta rồi. Lần này sang Đông Độ Châu, đôi bên cách nhau một thâm uyên, muốn gửi tin cững đâu có được.” Kỳ Thí Phi cố nhịn để không hất phăng nữ tu sĩ này, còn phải ráng đáp lại nhẹ nhàng.

Vì những chuyện đã phải trải qua trong quá khứ nên Kỳ Thí Phi không thích tiếp xúc quá gần với người khác. Y sẽ cảm thấy khó chịu. Quỳ Mão là người duy nhất khiến y an tâm khi ở gần.

Được ân cần giải thích, vị nữ tu không giận nữa, nàng nở nụ cười rực rỡ chứa chan lòng ngưỡng mộ: “Ra là vậy, ta trách oan Bạch sư huynh rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Địa vị của Bạch Dương Phàm trong tông môn rất cao, nhưng hắn không xa cách như Kỳ Thí Phi, nên mọi người mới dám xúm lại hỏi chuyện về Đông Độ Châu. Kỳ Thí Phi bình tĩnh kể ra một vài địa điểm mà đạo tu thường ghé tới khi qua nơi đó. Trong số người nghe, có người thực sự cảm thấy ngạc nhiên, có kẻ lại chỉ vờ trầm trồ.

Trong lúc trò chuyện, Kỳ Thí Phi cố tình nhớ hết gương mặt và thông tin của những kẻ có quyền lên tiếng trong đám người này. Đoạn, y nhấc tay lên nói: “Được rồi, ta tới đây đâu phải để kể mấy chuyện này cho mọi người.”

Y vừa dứt lời, ai nấy đều lặng lẽ ngậm miệng lại, chăm chú lắng nghe.

“Nghe nói Ngũ Linh Các bị mất trộm, chuyện này là sao?” Kỳ Thí Phi hỏi.

Bấy giờ, những người ở đây mới như sực nhớ rằng mình đang ở Ngũ Linh Các. Vị nữ tu khi nãy chủ động lên tiếng: “Đúng thế, vài ngày trước, không biết có kẻ đáng chết nào dám trộm sạch linh đan trong Tàng Linh Thất!”

Những kẻ khác đế thêm: “Đúng vậy, đáng chết!” “Tâm huyết của mấy thế hệ tiền bối để lại, thế mà mất sạch!” “Không biết thủ phạm là ai, đến giờ vẫn chưa tìm được.”

Kỳ Thí Phi hỏi lại với điệu tò mò: “Chẳng phải sư tôn đã tự mình điều tra sao, vậy mà cũng không có manh mối nào?”

Một vị tu sĩ cùng ở cảnh giới Ngưng Hồn do dự một chút, được Kỳ Thí Phi dùng ánh mắt cổ vũ mới hạ giọng nói: “Theo lời những sư bá tham gia điều tra, rất có thể do người của tông môn làm. Hiện có mấy sư thúc, sư bá chuyên phụ trách chuyện này, ngay cả trưởng lão và đám vây cánh đều bị tra xét.”

Kỳ Thí Phi thầm đắc ý. Mục đích của y chính là để Ngự Linh Tông lục đục nội bộ. Nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt ma tôn đại nhân vẫn ra chiều lo lắng: “Ra là vậy, kẻ này dám làm chuyện động trời như thế, sư tôn nhất định sẽ không nương tay!”

Trong lúc y tiếp tục trò chuyện và lặng lẽ khai khác được nhiều thông tin, một người vội vàng bước vào Ngũ Linh Các.

“Bạch sư huynh về rồi.” Phùng Tùng Đức nhìn Bạch Dương Phàm mà lòng ngổn ngang cảm xúc. Rõ ràng là hắn đặt chân vào tông môn sớm hơn, cũng bái làm môn đệ của Chu Bích sớm hơn, nhưng kẻ này lại được làm đệ tử chân truyền, còn hắn chỉ là đệ tử ký danh.

Phùng Tùng Đức ngoài miệng thì ngọt xớt, nhưng trong lòng sao cam tâm..

“Ra là Phùng sư đệ.” Kỳ Thí Phi quay lại nhìn người thanh niên mặc bộ đồ tím. Lúc Phùng Tùng Đức tới, y đã dùng thần niệm để ngầm quan sát. Giờ nhìn trực diện, y cố tình lộ vẻ ngạo nghễ, ánh nhìn còn ẩn chứa sự khinh thường.

Phùng Tùng Đức nhận ra điều ấy. Hắn cố đè cơn giận xuống, bình tĩnh nói: “Bạch sư huynh, biết tin ngươi đã về, sư tôn mời sư huynh qua điện Thanh Tước một chút.”

Rốt cuộc cũng tới.

________________________

Ngáo:

Lặng lẽ thắp cho bác Chu Bích một nén nhang XD~

Bình luận

Truyện đang đọc