TRÙNG SINH CHI THỦ MỘ NHÂN NGHỊCH TẬP

Khác với Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi không có cái thói quen che giấu hành tung của mình. Y cứ đường đường chính chính bước vào quận Đồng Đức. Điều này khiến người thanh niên không khỏi nơm nớp, lo rằng sẽ có kẻ nhận ra ma tôn.

Tuy nhiên, sự thực đã chứng minh rằng, dù vẻ ngoài của Kỳ Thí Phi vô cùng tuấn mỹ – khiến người ta không thể quên được – nhưng chỉ có những ai đã từng diện kiến Nam Cảnh ma tôn mới có thể nhận ra y.

Đông Độ châu quá lớn, số lượng ma tu tuy nhiều nhưng đa phần đều chỉ là những kẻ có thân phận thấp kém. Tỷ lệ gặp phải người biết thân phận của Kỳ Thí Phi là vô cùng thấp.

Từ khi đạt tới cảnh giới Hóa thần, Kỳ Thí Phi rất ít khi xuất hiện trước mắt người khác. Mà đến khi lên tới cảnh giới Đại thừa, đến chính môn đồ của Ngục Thiên tông cũng khó lòng thấy được y.

Vậy nên, Quỳ Mão chỉ lo điều thừa. Bọn họ giả làm hai tên tán tu ở cảnh giới Quy nguyện, hòa vào dòng tu sĩ ở quận Đồng Đức.

Đặt chân vào địa vực của người tu chân, có thể dễ dàng nhận thấy những điểm khác biệt ở đây so với khu vực phàm nhân sinh sống: nơi này không có những đơn vị hành chính thấp như thôn, trấn, huyền, phủ.

Đồng Đức quận không có nguồn linh khí dồi dào, vậy nên, để tránh cho việc nẫng tay trên tài nguyên của nhau, chúng ma tu nhất định phải sống rải rác– có thể là một người, hoặc đôi ba người tụ thành một nhóm.

Khu vực tập trung nhiều tu sĩ nhất là nơi giao dịch cố định, những chỗ như thế thường được đặt tên là thành – gì – đó.  Các tu sĩ cũng chỉ quây tụ ở đây vào những thời điểm quan trọng.

Điều này khiến cho việc di chuyển của Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão vô cùng thuận lợi, trải qua hàng loạt những thành thị, họ đã tới được biên giới của quận Đồng Đức.

“Tôn thượng, chúng ta sắp tới được lăng mộ. Phía kia chính là khu thành trấn cuối cùng, ngài có cần phải mua gì để chuẩn bị trước không?” Nhìn Cẩm Thủy thành ở phía xa xa, Quỳ Mão quay lại, dùng ánh mắt chờ mong gắn chặt vào Kỳ Thí Phi – đang đứng khoanh tay, bộ y phục phiêu đãng.

Kỳ Thí Phi vốn không định chuẩn bị thêm thứ gì, nhưng nếu cậu chàng Lược Ảnh này đã hỏi vậy thì cứ vào đó một chuyến.

Y lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt của Quỳ Mão một cái, rồi đi trước về phía Cẩm Thủy thành.

Quỳ Mão cảm thấy ánh  nhìn của ngài ấy thực quái lạ.

Dạo gần đây, tôn thượng càng ngày càng thâm sâu khó dò, khiến người khác không thể hiểu được mọi ý nghĩ của ngài. Người thanh niên thầm cảm thán, rồi bước nhanh theo Kỳ Thí Phi.

Cẩm Thủy thành vô cùng phồn hoa, không chỉ có địa điểm giao dịch, mà còn có một thực phường (1) chuyên cung cấp các món ăn từ thịt linh thú. Có lẽ, dù là người có vị giác nhạy bén và soi mói như tôn thượng cũng có thể dùng cơm tại đây. Quỳ Mão nghĩ vậy.

Hai mắt hắn sáng lên khi thấy tấm biển lớn của thực phường. Kỳ Thí Phi thấy thế, ngỡ rằng hắn muốn ăn một bữa.

Trước đây, vì che giấu thân phận, người này từng làm thô sử, rồi tạp dịch, tuy sau này đã trở thành nội thị của y nhưng vẫn không có tư cách thưởng thức những món mỹ thực được phục vụ riêng cho các ma tu ở đẳng cấp cao. Có thể nói rằng, Quỳ Mão chưa từng được hưởng qua những món ăn tuyệt hảo chế biến từ thịt linh thú.

Nghĩ đến đó, Kỳ Thí Phi không khỏi cảm thấy thương tiếc.

Hai người cứ thế hiểu lầm nhau, rồi cứ thế mà cùng bước vào quán ăn phía trước.

Kỳ Thí Phi cảm thấy vô cùng hài lòng khi chọn được một vị trí thoáng đãng, trang nhã và có góc ngắm cảnh đẹp nhất.

Y nhận lấy ngọc giản mà nhân viên (2) đưa tới, rồi gọi một loạt mười mấy món, sau mới truyền qua cho Quỳ Mão.

“Muốn ăn gì cứ gọi.” Kỳ Thí Phi hào sảng nói. Cuối cùng thì số linh thạch của y cũng có đất dụng võ rồi!

Quỳ Mão đưa hai tay đón lấy ngọc giản, tò mò nhìn lướt qua.

Tên gọi của những món ăn được ghi trong ngọc giản không có điểm gì quá khác biệt, dù sao thì ở Đồng Đức quận này, đa phần đều là tán tu, vậy nên các món ăn thường được chế biến từ những loài linh thú tầm thường. Món nào đặc biệt trân quý đều đã được Kỳ Thí Phi gọi.

Thảo nào người nhân viên đứng cạnh vui đến độ mặt mũi đỏ bừng. Bàn ăn này giúp hắn nhận được không ít tiền thưởng đây mà!

Quỳ Mão chỉ nhìn thoáng qua, dù sao thì hắn cũng không phải người có sở thích ăn uống. Thấy Kỳ Thí Phi đã gọi hết những món ngài thích, Quỳ Mão chỉ thêm vài món đơn giản khác. Cuối cùng, chần chừ một chút, hắn lại gọi một đĩa Phức lộ nằm trong loạt linh cầm trân quý.

Đưa danh sách cho nhân viên cửa hàng rồi hai người lại yên lặng nhìn nhau trong lúc đợi đồ ăn được bày lên.

Quỳ Mão ngồi chỉn chu và ngay ngắn. Kỳ Thí Phi đương định đùa giỡn cậu Lược Ảnh ngây ngốc này vài câu thì chợt nghe có ai đó gần kề nhắc tới Bạch Dương Phàm.

Hai hàng lông mày của Quỳ Mão chau lại. Bốn mắt họ liếc nhìn nhau, rồi cả hai cùng quyết định giữ im lặng, tập trung nghe cuộc đối thoại của nhóm ma tu ngoài kia.

Phía đó là sảnh lớn, một ma tu đang lớn tiếng thuật lại.

“Nhắc đến cái tên Bạch Dương Phàm đó, quả là một kẻ to gan lớn mật. Trước còn được Ngục Thiên tông mời làm thượng khách, chỉ chớp mắt đã trở mặt thành thù. Một thân một mình mà cũng dám đối đầu với Ngục Thiên tông. Cái tính này, xem ra lại giống ma tu chúng ta!”

“Này, hình như gã cũng giết kha khá môn đồ của Ngục Thiên tông ấy nhỉ?”

“Nghe thấy chưa, ngay cả cái tổ chức Phù Quang bí ẩn thế mà gã cũng tìm rồi giết được. Bảo sao mà giờ lại nổi tiếng thế.”

Càng nghe, Kỳ Thí Phi càng sa sầm mặt mày.

Vẻ mặt Quỳ Mão lại có chút quái dị, chuyện này khác, rồi lại giống những gì đã xảy ra trước lúc hắn trùng sinh đến kỳ lạ.

Kiếp trước, Bạch Dương Phàm phát hiện Thạch Từ Mặc lừa mình nên mới giận điên lên, đối đầu với Ngục Thiên tông do kẻ đó cầm đầu. Mà kiếp này lại vì cảm thấy bị Kỳ Thí Phi gạt, nên mới giết hại môn chúng và Phù Quang vệ của Ngục Thiên tông.

Đến cả Phù Quang vệ mà cũng bị Bạch Dương Phàm xử lý, người thanh niên không thể không thừa nhận rằng, tên Bạch Dương Phàm này chẳng phải loại tầm thường.

Nhưng Quỳ Mão lại thấy kẻ này quá mức lỗ mãng, ngu xuẩn. Trước kia, tin Kỳ Thí Phi vẫn lạc đã được chứng thực, Ngục Thiên tông tiến vào thời kỳ phân tranh, thành rắn mất đầu. Khi ấy, hành động của Bạch Dương Phàm làm nhụt sĩ khí của môn chúng.

Nhưng giờ, Kỳ Thí Phi vẫn bình yên vô sự, Thạch Tử Mặc cũng chỉ là tạm – thời – mất – tích, tình hình của Ngục Thiên tông vô cùng ổn định, trên dưới đồng lòng ứng phó trước mọi tình huống. Dù ma tôn đại nhân và quyền tông chủ không có mặt, thì những ma quân, ma sử khác vẫn hoàn toàn có thể giải quyết rắc rối cỏn con này.

Cùng một khoảng thời gian, không gian, nhưng hoàn cảnh khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác nhau.

Quỳ Mão có thể nghĩ được như thế, Kỳ Thí Phi đương nhiên cũng đoán trước được rằng Bạch Dương Phàm sắp phải đối diện với ngọn lửa giận khủng khiếp đến mức nào của Ngục Thiên tông.

Bờ môi y nở một nụ cười lạnh: “Mong rằng hắn giữ được cái mạng quèn đó, sống đến ngày ta tự tay tóm lấy.”

Người đời không biết vì sao trước đây Kỳ Thí Phi lại xem trọng Bạch Dương Phàm như thế. Vậy nên, hành vi hiện giờ của hắn chẳng khác nào một cú tát giáng thẳng vào vị Nam Cảnh ma tôn này. Cứ thế này, Bạch Dương Phàm và Kỳ Thí Phi chắc chắn không thể dàn hòa.

Quỳ Mão thầm thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc mọi chuyện đã khác hẳn trước đây, tôn thượng sẽ không bao giờ bị Bạch Dương Phàm tác động nữa.

Kỳ Thí Phi chỉ khó chịu trong một thoáng, rồi bình tĩnh lại ngay.

Thực phường của Cẩm Thủy thành dọn bữa lên rất nhanh, trong lúc Quỳ Mão và Kỳ Thí Phi đang nghe tiếng nói chuyện ngoài sảnh lớn thì những đĩa thức ăn đã lục tục được bưng lên hết.

“Ăn đi, ăn xong rồi chúng ta đi tiếp.” Giọng điệu của Kỳ Thí Phi hoàn toàn phẳng lặng, không để lộ chút cảm xúc.

“Vâng.” Quỳ Mão đưa đũa gắp thịt Phức lộ. Từ lúc thấy Bạch Dương Phàm sung sướng tận hưởng thứ này trong bữa tiệc ở Bạch Lộ thai, hắn đã tò mò không biết vị của nó như thế nào.

Bàn tay đưa rượu của Kỳ Thí Phi thoáng khựng lại một chút, nhìn đĩa thịt Phức lộ này, y cũng nhớ tới ngày hôm đó. Bóng dáng vụt lên giữa màn đêm của người thanh niên vẫn còn khắc sâu trong tâm trí y, giờ lại hiện ra rõ mồn một.

Khóe môi Kỳ Thí Phi khẽ cong lên, mắt chăm chú nhìn Quỳ Mão dùng bữa, miệng chậm rãi nhấm nháp chén rượu này.

Sau khi xong xuôi, cả hai lại lên đường.

Rời khỏi thành Cẩm Thủy là tới phạm vi của vùng đất băng giá Hoành Liên. Không khí bắt đầu trở nên hanh khô, nhiệt độ mau chóng giảm xuống.

Cây cỏ trên mặt đất càng lúc càng thưa thớt, cuối cùng, chỉ có một vài nhánh cỏ xen kẽ trong các hốc đá là có thể chống trụ. Thế là đủ  để thấy môi trường ở đây khắc nghiệt tới mức nào.

Từ khi nhận lấy ngôi vị tông chủ của Ngục Thiên tông đến giờ, đây là lần đầu tiên Kỳ Thí Phi tới nơi này.

Quỳ Mão thưa lời: “Tôn thượng, xin ngài lấy lệnh bài của tông chủ ra.”

Kỳ Thí Phi liếc nhìn hắn một cái, rồi lấy một tấm lệnh bài lớn chừng bằng bàn tay từ nhẫn không gian. Chữ khắc trên lệnh bài dùng loại phù tự được sử dụng khi vẽ trận pháp, chúng diễn tả ba chữ: Ngục Thiên tông. Sức mạnh của ba chữ ấy mãnh liệt vô cùng, người nào có cảnh giới yếu kém, chỉ cần nhìn chăm chú vào cũng sẽ choáng váng, rồi ngã gục xuống đất.

Như bị thứ gì dẫn lối, tấm lệnh bài bay vụt khỏi tay Kỳ Thí Phi, lao về khu vực sâu trong vùng rét lạnh.

Thấy vậy, Quỳ Mão sửng sốt, Kỳ Thí Phi thì bay vọt đi: “Đuổi kịp!”

Bấy giờ, người thanh niên mới mau chóng lao theo. May rằng tốc độ của tấm lệnh bài không quá nhanh, nó cứ bay mãi thế, cho đến khi dừng lại trước một vách núi phủ kín một lớp băng dày.

Tấm lệnh bài mà Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão đuổi theo hệt như viên đá được quẳng vào mặt nước – nó khiến cho lớp băng dày rung lên rồi từ từ tách ra một cái khe lớn, từng luồng gió ấm áp phả ra từ khe hở đó.

Nhìn lối vào lăng mộ hiển hiện ra trước mắt một – lần – nữa, người thanh niên không còn giật mình như lần đầu tiên.

Lăng mộ không được xây dựng dưới lớp băng, mà tồn tại giữa một sơn cốc trăm hoa đua nở, bốn mùa như xuân!

Kỳ Thí Phi bước vào trước, người thanh niên theo sau. Một trận pháp khổng lồ chắn giữa đường đi, Kỳ Thí Phi cất lệnh bài rồi ngẩng đầu nhìn quanh.

“Kẻ nào dám xông vào cấm địa!” Một giọng nói trầm hùng, vang dội xuất hiện, khiến cánh cửa đang dần khép lại phía sau rung lên, những mẩu băng đá rơi xuống rầm rầm.

Kỳ Thí Phi rùng mình. Y không ngờ rằng: có người sống trong lăng mộ.

Ánh mắt y trở nên sắc bén, áo khoác nguyệt sắc phiêu động, ống tay áo bay phần phật. Chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến. Đúng lúc ấy, Quỳ Mão đột nhiên hô lên: “Tông chủ đương thời của Ngục Thiên tông – Kỳ Thí Phi, và Lược Ảnh vệ – Quỳ Mão, có việc mà tới!”

___________

Ngáo:

Bỗng dưng liên tưởng đến Cổ Mộ trong Thần điêu đại hiệp =)))

(1) thực phường (食坊): thực ra thì cái “phường” nó hàm nghĩa cả một khu phố cơ:v nhưng mà mình không rõ bối cảnh thế nào, nên cứ giữ nguyên theo chữ Hán.

(2) nhân viên (店员/ điếm viên): mình không hiểu sao tác giả lại sử dụng một từ khá hiện đại thế này:V hoặc là ở bên đó, từ này cũng không hiện đại lắm =v=

Bình luận

Truyện đang đọc