TRÙNG SINH MEO MEO MEO

“Tiểu tổ tông à, mày bớt quậy phá chút được không hả, đừng có ngã!”

Tiếng Thường An ở phía sau.

“Meo meo”. Ninh Oản vươn móng vuốt gãi gãi đầu.

Mấy ngày nay, giọng của Thường An như muốn đóng kén trong tai nàng rồi. Mà có cách nào khác chứ, A Khuyết không có thời gian chăm sóc nàng, không đúng… phải nói là không muốn gặp nàng mới đúng.

——————-Từ lần đó trở đi, nàng chưa từng gặp được y.

Một tháng trước Minh Nguyên đế băng hà, Bùi Khuyết đăng cơ. Qủa thực, làm hoàng đế, mỗi ngày đều bận rộn với chính vụ, làm gì có thời gian để lo cho con mèo nhỏ là nàng.

Tuy rằng Ninh Oản cũng nhớ Bùi Khuyết, nhưng nàng rất thông cảm cho y, bằng lòng chờ thêm vài ngày nữa, chờ y lo xong mọi chuyện rồi sẽ đến gặp nàng, đáng tiếc…. Hơn một tháng trôi qua.

Nhân lúc Thường An không chú ý, Ninh Oản liền lén chạy ra khỏi Đông cung, định đến chỗ ngự thư phòng để gặp Bùi Khuyết, nàng không cần làm gì nhiều, chỉ cần len lén nhìn thôi cũng được.

Đời trước ở ba năm trong cung, bây giờ lại được ở trong cung lâu như vậy, đường đi nước bước tất nhiên là không thể không quen thuộc. Trên cổ nàng vẫn còn đeo ngọc bài lần trước A Khuyết tự mình khắc cho, nô tài trong cung nếu thấy nàng cũng không dám ra mặt cản trở.

Bùi Khuyết chưa lập hậu hay nạp phi, nàng lại là con mèo được cưng chiều nhất của thái tử trước kia, bây giờ đương nhiên sẽ trở thành thú yêu của hoàng thượng, cũng nhờ vậy mà Ninh Oản vô cùng thuận lợi chạy đi tìm Bùi Khuyết.

Thân thể nhỏ bé đứng trên con đường mòn đá cuội, Ninh Oản nhìn thấy một thân áo bào màu xanh phía trước, một nam tử tuấn tú khí chất bất phàm. Nàng tự nhủ thấy không ổn, vội vàng nấp vào bên trong bụi cỏ, giữ yên lặng tuyệt đối.

Người đó chính là Sở Vân Thâm.

Nếu bị Sở Vân Thâm bắt được, y sẽ không cho nàng đến gặp A Khuyết nữa, mà nàng cũng không muốn bị y bắt.

Tuy y luôn một lòng với A Khuyết nhưng vẫn luôn không thích nàng. Lời nói lần trước của y đầy ý tứ, rõ ràng đã biết nàng sống lại. Dựa vào năng lực của Sở Vân Thâm, có lẽ y cũng biết kiếp trước nàng đối xử với A Khuyết thế nào.

Y tận tâm với A Khuyết như vậy thì làm sao có thể dễ dàng tha thứ ột người đã từng tổn thương A Khuyết, làm sao có thể để nàng lại bên cạnh y mà tiếp tục hưởng thụ sự sủng ái.

Đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào cổ nàng, Ninh Oản lấy hết dũng khí, ngẩng mặt lên liền nhìn khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện trước mắt.

Nàng quá ngốc rồi, sao nàng lại nghĩ mình có thể trốn được Sở Vân Thâm chứ.

“Con vật nhỏ?” Bờ môi mỏng hé mở, nhẹ nhàng nói.

Thấy gương mặt nàng kinh ngạc, quốc sư đại nhân vốn nổi tiếng lạnh lùng cũng không nén được cười ra tiếng, ngón tay thon dài khẽ vuốt lên bộ lông mượt mà, động tác đầy dịu nhẹ.

Ánh mắt Sở Vân Thâm trầm xuống, người đang ở trong thư phòng kia vì ôm ấp tương tư mà hao gầy, còn cái cục bông trước mắt này, sau một tháng lại mập lên không ít.

Quốc sư đại nhân nhướng mày, trong lòng âm thầm bất bình.

Ninh Oản nghe vậy lập tức kêu meo meo —- con vật nhỏ? Y mới là vật nhỏ á!

Y nhìn đôi mắt đang mở thật to đầy giận dỗi kia, đáng tiếc, dù sao cũng chỉ là một con mèo trắng nhỏ, một chút khí thế cũng không có. Bàn tay nắm lấy cổ Ninh Oản buông ra, y thấp giọng, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng: “Đi thôi!”

Hả? Ninh Oản sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt thật to, ngây ngốc: Lời này của y là có ý gì?

“Không tự đi, ta sẽ mang nàng về!” Quốc sư đại nhân híp mắt, gằn từng tiếng lạnh như băng.

Ninh Oản vừa nghe liền không kịp suy nghĩ, mau chóng rụt cổ nhanh chân bỏ chạy.

——Mặc kệ y, có thể nhìn thấy A Khuyết là được rồi.

Quốc sư đại nhân lẳng lặng đứng dậy nhìn mèo trắng mập mạp vừa vụt chạy vể phía ngự thư phòng, thầm nghĩ: Tiểu tử kia chân ngắn cũn, nhưng chạy thật nhanh đó.

Nếu muốn gặp được nam nhân mà mình ngưỡng mộ, tất nhiên phải chạy cho nhanh rồi.

Ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng buông xuống, áo cẩm bào màu xanh thanh nhã ánh lên những sợi chỉ vàng cao quý, khí chất xuất trần, nam nhân đẹp như tiên bước ra từ trong tranh vẽ.

…Cao cao tại thượng, nhưng cũng cô tịch không thôi.

Trong trí nhớ của y, từng có một tiểu nha đầu hoạt bát, đáng yêu, rõ ràng chạy không nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác muốn đuổi theo y, khiến y… bước chân dần dần chậm lại.

Thế nhưng sau đó thì sao.

Y vẫn đi quá nhanh, bỏ nàng lại phía sau.

Sở Vân Thâm nhếch làn môi mỏng… Bây giờ nàng ấy chắc cũng lập gia đình rồi?

Nam nhân trẻ tuổi đưa tay vén ống tay áo mình lên, trên cánh tay trắng là dấu hàm răng, lâu quá rồi cũng trở nên mờ nhạt, dùng nhiều thực cốt cao đến mấy cũng không giữ lại được.

* Thực cốt cao: thuốc mỡ để dấu vết ăn sâu vào da thịt

———–Sở Vân Thâm, người không thích ta, ta đây…ta đây cũng không thích người nữa.”

Không thích sao? Nhưng sao khi nói ra những lời này lại khóc lóc thương tâm đến thế?

Sở Vân Thâm rũ tay áo xuống, lặng lẽ nhìn hoa ngọc lan nở rộ đầu cành, tự giễu: Mình làm sao vậy?

Y đau đầu khổ não.

…Nhất định là đi theo thái tử si tình lâu ngày quá nên mới thế rồi.

*

Do chạy quá nhanh, Ninh Oản mệt mỏi thở hồng hộc. Trên cổ nàng có ngọc bài cho nên nô tài trước Ngự thư phòng cũng không dám giữ. Nàng quen đường chạy thẳng vào trong. Đời trước, chính ở đây, dưới sự chỉ dẫn của A Cửu, nàng thấy bức tranh mà y vẽ ình.

Từ một tiểu nha đầu ngây ngô, cho đến khi trở thành thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều.

Hoa nở rồi lại tàn, năm tháng qua đi, y đều yên lặng bên cạnh nàng, nhìn nàng ngày một lớn lên. Giờ khắc đó, nàng không thể không khiếp sợ, nhưng đáng tiếc khi hiểu ra thì đã quá muộn màng, không còn kịp nữa.

Ninh Oản ngẩng đầu, trên ngự án, Bùi Khuyết vì phê tấu chương nên mệt mỏi xoa trán, mím môi. Thiếu niên áo bào trắng ngày xưa giờ đã một thân long bào uy nghi. Bùi Khuyết như vậy khiến nàng vừa quen vừa lạ.

Cho tới bây giờ, nàng vẫn không thích Bùi Khuyết trở thành hoàng đế, thế nhưng cả hai kiếp này đều là vậy rồi, nàng còn làm gì được, chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên y.

Ninh Oản nhẹ nhàng chạy tới bên y, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên trên ngự án, vươn móng vuốt gãi gãi tay y: “Meo meo”.

A Khuyết, muội tới rồi… Huynh đang nghĩ về muội đúng không?

Nhất định là vậy, rất nhớ muội.

Mèo con cúi đầu phát ra tiếng kêu mềm mại, giống như là lông chim nhẹ nhàng lướt qua, cào cào vào trước ngực y.

Bùi Khuyết sửng sốt, bàn tay đang phủ trên trán buông xuống, con ngươi đen như hắc ngọc chăm chú nhìn mèo con. Một tháng nay chưa nhìn đến nó, cô nhóc này lại mập thêm một chút rồi.

Y cong môi, đôi mắt ánh lên nét

cười, nói: “A Cửu.”

“Meo meo”, nghe được âm thanh quen thuộc, Ninh Oản liếm đầu ngón tay của y đầy thân thiết, nàng muốn bày tỏ cho y biết nàng đang vui mừng lắm.

Gặp được rồi, thật tốt.

Ngón tay ướt át, Bùi Khuyết hơi hoảng nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng xoa bộ lông mềm mượt bé nhỏ, dịu dàng: “Trách ta không tới gặp em sao?”

“Meo meo.” Đương nhiên là trách rồi, nhưng mà … Nàng biết là có nguyên nhân. Ninh Oản cô đơn rụt đầu.

Ánh mắt của mèo con to tròn, óng ánh nước, làm như ngay lúc ấy nước mắt có thể lập tức trào ra. Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ tội nghiệp trước mắt thì cười khẽ một tiếng, xoa cái đầu nhỏ, như thở dài nói: “Lại yếu ớt như vậy rồi.”

Nghe thấy Bùi Khuyết cất giọng cưng chiều, Ninh Oản càng ra vẻ uất ức. Một tháng không gặp, A Khuyết cảa nàng giống như đẹp trai hơn mấy phần. Nhiều ngày nay đều nghe thấy Thường An nói, A Khuyết vì giải quyết chính vụ và chuyện của mình nên ban đêm thường khó ngủ.

Nàng vô cùng đau lòng… nhưng cái gì cũng không giúp được.

Con mèo nhỏ uất ức nhào vào ngực Bùi Khuyết, y thuận tay ôm lấy nó. Trong lòng, cô nhóc yếu ớt cọ vào ngực áo mình, có lẽ là do nhiều ngày không gặp, y cảm thấy vô cùng thân thiết. Nhiều ngày nay phải phê tấu chương, quá sức mệt mỏi, hôm nay lại được ôm mèo nhỏ trong lòng, tâm tình cũng khá hơn.

“Meo meo”, Ninh Oản ngoắc cái đuôi cọ vào áo bào của y, bám người vô cùng đáng yêu.

“Bé con.” Bùi Khuyết khẽ nói, y nhớ tới tiểu cô nương của y, trước kia cũng hay nhiệt tình lao vào lòng y như thế, không hề xấu hổ. Cũng nhờ nàng chủ động nên y mới có dũng khí ôm chặt lấy nàng, không để nàng đi.

Đáng tiếc…

Ánh mắt Bùi Khuyết buồn bã, Ninh Oản nhìn là biết y đang suy nghĩ gì trong lòng, nàng lại càng đau lòng khó chịu, nhưng chỉ có thể vươn móng vuốt gãi cằm y, cũng không dám dùng quá nhiều lực sợ làm trầy da: “Meo meo.”

“Em nhớ Oản Oản đúng không?” Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ đang giương đôi mắt trong veo như nước, đầy vẻ cô đơn liền hỏi.

Từ khi y tự tay đem cô bé này cho Oản Oản nuôi, y cũng ít khi tiếp xúc với nó. Nghĩ đến Oản Oản cũng cưng chiều nó như bảo bối, mỗi lần nhìn thấy liền muốn ôm nó vào trong ngực, hôn nó, lúc nào cũng khẩn trương như sợ bị người ta cướp đi. Mỗi khi nhìn thấy y lại muốn bật cười.

Đã nói tặng cho nàng thì tất nhiên y sẽ giữ lời, hơn nữa…sau này của nàng cũng là của y mà.

“Meo meo”, con mèo nhỏ làm bộ đáng thương gãi y, cái đầu bé xíu không ngừng cọ cọ. Một tháng không gặp, nàng chỉ có thể nhớ nhung y thôi.

Nhìn con mèo nhỏ đang ra vẻ kích động như vậy, Bùi Khuyết tưởng nó đang đói bụng. Y đã dặn dò Thường An phải chăm sóc nó cho thật tốt, hôm nay thấy nó lén chạy tới đây, không lẽ là không được ăn no sao? Bùi Khuyết không còn cách nào, mèo nhỏ của y thích ăn đồ ngọt, liền gọi người mang bánh như ý lên.

Bùi Khuyết tự tay lấy một khối bánh như ý để bên mép của con mèo, nhìn râu mép của nó khẽ run lên, hai tròng mắt chớp chớp linh động, chóp mũi nhăn lại ngửi bánh trên tay y, sau đó liền ăn ngon lành.

Cứ như vậy mà không lo ngại buồn phiền, y đúng là nuôi một con mèo lười mà.

Một tháng qua, bao nhiêu chuyện xảy ra, khiến y không có cách nào phân thân, bây giờ mọi chuyện đã ổn định, nhưng Oản Oản vẫn chưa tìm được. Y vẫn tin tiểu cô nương của mình bình an vô sự, Oản Oản của y, đã nói sẽ ở bên y cả đời.

Bùi Khuyết cúi đầu, nhìn con mèo nhỏ háu đói, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh mơ hồ.

——”Nếu muội biến thành mèo thành chó, huynh cũng nhận ra sao?”

“Chó mèo…” Bùi Khuyết nhớ kỹ lại, ngày ấy ở quán trọ, tiểu cô nương vùi đầu vào ngực y hỏi, dáng vẻ yếu ớt vô cùng.

Nàng vẫn chưa nói cho y biết, những ngày mà Thanh Tuyền chiếm lấy cơ thể nàng, nàng đã đi đâu…Bùi Khuyết vỗ về con mèo nhỏ đang ăn, sau khi nàng trở về liền hết sức thân thiết với y, thậm chí còn nghĩ cách ở cùng với y.

Oản Oản đã từng thích Cố Giang Nghiêu đến vậy, nhưng nháy mắt sau đó lại chuyển qua mình.

Hô hấp của Bùi Khuyết chậm lại, hình như có điều gì đó sáng tỏ.

Oản Oản.

Y ngơ ngác cúi đầu nhìn con mèo đang khéo léo ăn bánh như ý, thân hình nhỏ bé đáng yêu, bộ lông mềm mại ấm áp, cái đuôi nhỏ đảo qua đảo lại quệt vào tay y…. Ngứa.

“A Cửu.” Bùi Khuyết cất giọng khàn khàn hỏi.

Ninh Oản nghe tiếng Bùi Khuyết gọi liền ngẩng đầu lên nhìn y, móng vuốt cầm bánh như ý hướng về phía y vui vẻ kêu “Meo meo” một tiếng. Mấy ngày nay nàng không được gặp A Khuyết, ăn cái gì cũng không ngon, hôm nay được thấy y, nhấm nháp bánh như ý mềm nhuyễn ngon lành, giống như là cao lương mỹ vị vậy.

Nàng đói lắm, không nghĩ rằng đây chỉ là bánh như ý bình thường, thực sự rất ngon. Nhất định là do ở bên A Khuyết nên mới thế.

Cô bé mở đôi mắt to tròn nhìn y, ánh nhìn tràn đầy niềm vui sướng không chút che giấu. Bùi Khuyết lẳng lặng nhìn nó, nơi nào đó trong tim y sụp xuống trong nháy mắt. Một lát sau, y mới nói: ” Đói bụng thì ăn nhiều một chút, sau này…. ta sẽ tự mình chăm sóc em.”

“Meo meo meo meo meo meo”.Tự y sẽ chăm sóc nàng, Ninh Oản phấn khích, quơ quơ móng vuốt.

Bình luận

Truyện đang đọc