TRÙNG SINH MEO MEO MEO

Đại thiếu gia bị lão gia mang đi, chỉ còn A Cửu ngồi một mình trong phòng bất an.

Lão gia thật hung dữ, so với đại thiếu gia còn hung dữ hơn, lúc lão gia nhìn thấy đại thiếu gia hôn nàng, sắc mặt đáng sợ cực kì.

Cũng không biết đại thiếu gia bây giờ ra sao rồi……

Rất lâu mà vẫn không thấy đại thiếu gia trở về, A Cửu cực kì lo lắng. Từ lần trước thiếu gia mang nàng trở về, người đối với nàng tốt lắm, mỗi ngày không chỉ có các viên ăn, hơn nữa luôn cười tủm tỉm với nàng, cũng không hung dữ với nàng nữa.

Nàng thích đại thiếu gia dịu dàng như thế này.

A Cửu chạy ra khỏi thư phòng, tính đi tìm Kì Hành. Hạ nhân trong Trầm Vân Hiên đều biết, vừa rồi lão gia rất tức giận. Lão gia vẫn luôn yêu thương đại thiếu gia, tức giận nhiều như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Thường Hiên không chịu nổi ánh mắt đáng thương của tiểu nha hoàn, đành chỉ hướng cho nàng đi.

Lúc A Cửu chạy đến trước cửa phòng, thấy bên ngoài có người đứng canh, nàng nghe được tiếng của đại thiếu gia, liền đẩy cửa đi vào. Nhưng hai hộ vệ đứng đó lại ngăn nàng, A Cửu nóng nảy, nàng biết mình không phải là đối thủ của hai thủ vệ đại cá này, đành nhìn họ với đôi mắt đẫm lệ.

Hai thủ vệ nhận ra tiểu nha hoàn này, vừa nãy họ cũng nghe loáng thoáng, đại khái là đại thiếu gia trầm mê nữ sắc, không làm việc đàng hoàng, khiến lão gia tức giận….. tiểu nha hoàn này, chắc là “nữ sắc” mà đại thiếu gia say đắm.

Nghe thấy tiếng đại thiếu gia trong phòng, A Cửu nhịn không nổi, thừa lúc hai thủ vệ không chú ý, vọt vào trong. Nhìn cảnh tượng bên trong, nàng trợn mắt —– lão gia đang cầm roi đánh đại thiếu gia.

“Đi ra ngoài!” Kì Hành nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức xoay đầu qua, thấy tiểu nha hoàn mờ mịt tiến vào thì quát nàng.

Đã lâu rồi đại thiếu gia không mắng nàng như vậy, tuy A Cửu sợ hãi, cũng theo bản năng lùi về sau vài bước, nhưng khi thấy vết roi trên lưng đại thiếu gia, nước mắt lại chảy ra, cắn môi lắc đầu.

Kì Hành biết tiểu nha hoàn này rất nghe lời, trong quá khứ chỉ cần giọng hắn hơi có chút dọa nàng là nàng đã nghe lời rồi.

“Tới đúng lúc lắm, A Hành, hôm nay ta phải dạy con. Không phải ta không cho con chạm đến nữ nhân, chẳng qua lại làm loại chuyện này trong thư phòng thì quá mức hoang đường, nha hoàn này Kì phủ không giữ được……” Tuy thương cháu mình, nhưng cái cần dạy thì vẫn phải dạy. Tiểu nha hoàn này vốn cho nó làm thông phòng, nó lại không muốn, chỉ để làm thô sử nha hoàn, giờ lại để cho ông nhìn thấy một màn này trong thư phòng.

—- chắc chắn là do nha hoàn này quyến rũ rồi.

Kì Hành thấy tổ phụ đỉnh đuổi tiểu nha hoàn của y đi, nhất thời bối rối, y biết bản thân lỗ mãng quá mức, nhưng vừa mới nếm thử mùi vị tình yêu, y không thể khắc chế mới có thể thân thiết với tiểu nha hoàn trong thư phòng.

A Cửu mặc kệ những lời Kì lão gia tử nói, chỉ nhìn chằm chằm vào sau lưng Kì Hành, hắn mặc áo choàng màu đen, nhìn qua không rõ, nhưng mấy chỗ đậm màu kia, vừa nhìn là cảm thấy đau rồi.

Roi to như vậy, đánh lên người chắc chắn rất đau.

A Cửu đến bên Kì Hành, ngồi xổm đưa tay cẩn thận sờ lưng y, lập tức khóc nấc lên: “Đại thiếu gia……..”

Tiểu nha hoàn khóc như lê hoa đái vũ, Kì Hành nhìn mà đau lòng, nhưng giờ nếu an ủi nàng, tổ phụ sẽ như lửa cháy thêm dầu, càng thêm tức giận. Y không biết nên mở miệng như nào, đã thấy sắc mặt tổ phụ tối sầm, giờ roi định đánh y.

Không đúng, lần này không phải đánh y.

Kì Hành nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay ôm tiểu nha hoàn vào trong ngực, cúi đầu bao chặt nàng. “Chát” một tiếng, roi chạm vào lưng, Kì Hành đau không thở nổi, cúi đầu rên một tiếng, nhỏ giọng nói với tiểu nha hoàn trong ngực: “Ngoan, đừng nhúc nhích.”

Kì lão gia tử sửng sốt trong chốc lát, nhưng thấy cháu mình mê muội vì tiểu nha hoàn này như thế, cảm thấy không thể để thế được, lạnh lùng nói: “A Hành, con buông nàng ra!”

“Tổ phụ, ta thực lòng thích A Cửu, xin người đừng làm tổn thương nàng.” Tiểu nha hoàn của y da thịt mềm mại, sao chịu được roi trong tay tổ phụ. Y cúi đầu nhìn tiểu nha đầu trong ngực, hai mắt đẫm lệ, nước mắt tuôn rơi, đau lòng xoa mắt nàng, dịu dàng nói: “Nghe lời ta, ra ngoài chờ, được không?”

“Đại thiếu gia, ta……”

“Không nghe lời mai không cho nàng ăn cá viên nữa.”

A Cửu định nói “Không có cá viên cũng không sau”, nhưng nhìn cảnh này, nàng thật sự không giúp được gì. Hơn nữa, sau khi nàng tiến vào, lão gia càng lúc càng tức giận. A Cửu ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu, lau nước mắt, thút thít nói: “Vậy, ta chờ chàng bên ngoài.”

“Ừ.” Kì Hành phẩy tay, mỉm cười nói: “Đi đi.”

Tiểu nha hoàn lưu luyến rời khỏi phòng, Kì Hành thở dài nhẹ nhõm. Y ngẩng đầu nhìn tổ phụ đang tức giận, nhíu mày nói: “Tổ phụ, việc hôm nay là lỗi của con. Người cũng nhìn thấy đó, tâm tư A Cửu đơn thuần, sẽ không “cố ý dụ dỗ” giống như trong suy nghĩ của người. Từ nhỏ con đã không có cha mẹ, mọi chuyện đều nghe tổ phụ, chưa từng trái lời, nhưng bây giờ, con đã trưởng thành, biết mình muốn điều gì.”

“……. Tổ phụ, con đồng ý với người, ba năm sau sẽ khảo thí công danh, làm rạng rỡ tổ tông, người có thể để con giữ A Cửu ở lại không?”

Kì lão gia tử nhìn sắc mặt cháu mình, vừa mới khỏi bệnh, ông lại xuống tay nặng như thế, giờ sắc mặt nó tái nhợt, trên trán cũng toát một lớp mồ hôi mỏng. Bàn tay cầm roi siết chặt, ông rất thương đứa cháu này, giờ thấy nó khẩn thiết như vậy, cũng mềm lòng.

Tiểu nha hoàn kia cũng không giống đứa hay đi dụ dỗ, nhìn qua còn hơi ngốc nghếch, không chút tâm cơ nào cả, cô nương như vậy ở bên cạnh cháu trai mình cũng không sao. Vốn ban đầu ông đã định để cháu mình giữ làm nha hoàn thông phòng, chẳng qua ông bực mình chuyện hai đứa nàng làm loạn trong thư phòng thôi.

Giờ đánh cũng đã đánh, cháu trai lại khẩn cầu như vậy, nếu ông còn cố ý đuổi tiểu nha hoàn đi, chỉ sợ đứa cháu này sẽ ghi hận trong lòng, dù sao đây cũng là cô nương đầu tiên hắn thích.

Kì lão gia tử âm thầm suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Hôm nay coi như cho con một bài học, nếu con thích tiểu nha hoàn kia, thì thu làm thông phòng, nhưng còn làm ra mấy chuyện nhục nhã như hôm nay…….”

“Không bao giờ làm lại ạ.” Vừa nghe tổ phụ nói xong, Kì Hành vội nói: “Con nhất định sẽ đọc sách chăm chỉ, không phụ sự kì vọng của tổ phụ.”

Kì lão gia tử ném roi sang một bên, gật đầu.

“Nhưng mà…. tổ phụ, con sẽ không để A Cửu làm thông phòng.”

“Không thu nàng? Giờ con đã làm hỏng trong sạch của người ta, nàng không thể gả cho người khác. A Hành, tuy ta bực mình vì chuyện hôm nay, nhưng ta vẫn thích tiểu nha đầu kia, con không thể làm một người vô trách nhiệm như thế được.” Có thể thân thiết như thế ở thư phòng, tiểu nha hoàn kia lại hầu hạ nàng lâu như vậy, nàng cũng đang tuổi thanh niên huyết khí phương cương, bảo chưa làm gì nhau ai tin?

Kì Hành biết là tổ phụ hiểu lầm, chậm rãi nói: “Ý của cháu là, cháu muốn lấy A Cửu làm vợ.”

Kì lão gia tử nghe vậy, ngẩn người: “Mày… mày nói cái gì?!”

A Cửu đợi bên ngoài thật lâu, nhưng hai vị thủ vệ đại ca đã đề cao cảnh giác, vừa thấy nàng lại gần là trừng mắt.

Nàng nhát gan, thấy hai người hung dữ như vậy, đành lùi lại. Nàng không nghe thấy tiếng gì trong phòng, chắc lão gia không đánh đại thiếu gia nữa.

Trong lòng cũng thoáng bình tĩnh lại, cuối cùng chờ lâu quá mỏi chân, nàng chui vào góc ngồi xổm.

Lúc Kì Hành đi ra thì thấy tiểu nha hoàn của y đang ngơ ngác trong một góc – giống như một cây nấm nhỏ.

Kì Hành vươn tay, xoa đầu cây nấm, y vừa sờ, cái nấm nhỏ liền ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn y, một lúc mới hồi phục tinh thần, chu môi kêu một tiếng: “Đại thiếu gia!”

“Ừ.” Kì Hành gật đầu, đỡ tiểu nha hoàn dậy, không may đụng phải vết thương lúc nãy, y đau đớn kêu lên một tiếng.

A Cửu biết trên người đại thiếu gia có thương tích, vừa thấy y nhướng mày, lập tức cầm lấy tay y, nói: “Đại thiếu gia, người đừng động đậy, ta đỡ người về.”

Khó có lúc thấy nàng quan tâm tới mình, Kì Hành khẽ cười, nghiêng đầu nhìn nha hoàn bên cạnh: “Ừ.”

Nàng dìu y, còn gì tốt hơn nữa.

Cảm giác được tiểu nha hoàn đau lòng vì mình thật hạnh phúc.

Kì lão gia tử đứng trước cửa sổ, nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ dìu nhau mà đi, thầm thở dài một hơi.

Trầm Vân Hiên

A Cửu nhìn vết thương trên lưng đại thiếu gia, trong lòng cảm thấy khó chịu, lúc còn mặc áo nàng đã cảm thấy rất đau, giờ cởi ra, nhìn từng vết roi đỏ tươi trên lưng, nàng không nhịn được mà khóc.

“Đại thiếu gia…. Có đau không?” A Cửu giơ tay, nhưng không dám sờ, sợ làm đau hắn.

Kì Hành dựa vào đầu giường, nhìn tiểu nha hoàn đang khóc sướt mướt, nhất thời rối loạn trong lòng, cầm tay nàng hôn lên một cái, cười nói: “Không đau, mau bôi thuốc cho ta đi.”

Vốn y muốn nói “Đau”, để tiểu nha hoàn đau lòng một chút, nhưng

tiểu nha hoàn của y ngốc như vậy, nếu nghe thấy y kêu đau, chỉ sợ sẽ khóc lớn hơn nữa. Y còn chưa từng nhìn thấy tiểu nha hoàn nũng nịu như vậy, giờ thấy rồi, cũng không thấy phiền, chỉ muốn ôm nàng vào ngực an ủi thôi.

A Cửu không ngốc, vết roi này vừa nhìn đã đáng sợ như vậy, chắc chắn là rất đau, chắc đại thiếu gia không muốn nàng lo lắng nên mới nói không đau. Nàng sụt sịt một lúc, mở bình sứ ra, muốn bôi thuốc cho y, nhưng nhìn vết thương trên lưng, nàng không biết nên bôi từ đâu nữa.

Nhất định là rất đau, hơn nữa lúc lão gia muốn đánh nàng, đại thiếu gia đã ôm nàng vào ngực, cản cho nàng một roi.

Bây giờ, nàng cảm thấy đau lòng vì đại thiếu gia.

Kì Hành cảm thấy có chút kì quái, đang muốn quay đầu lại nhìn, ngay sau đó cảm thấy trên lưng ấm áp, ẩm ướt…….. cơ thể Kì Hành cứng đờ, kinh ngạc hỏi: “A Cửu?”

“Đại thiếu gia đừng nhúc nhích, A Cửu liếm cho người, sẽ không đau nữa.” A Cửu nhẹ nhàng dỗ dành.

Kì Hành nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt khẽ cười, dịu dàng nói: “……… nha đầu ngốc.”

Thực ra, tiểu nha hoàn này vẫn rất thương y đó

~Kì đại thiếu gia âm thầm vui sướng, cảm giác sau lưng thật thoải mái, nhưng hình như tiểu nha hoàn vẫn đang khóc, từng giọt nước mắt rơi trên lưng y, chạm vào vết thương ……….

“Đại thiếu gia, có thấy đỡ hơn chút nào không?”

Kì Hành: “……… có, tốt hơn nhiều.”

“Vậy để ta… liếm thêm vài cái nữa.”

Kì Hành: “…..”

Mấy ngày nay, Kì Hành lấy cớ bị thương, kêu tiểu nha hoàn vào ngủ cùng giường để tiện chăm sóc ình.

Tối nào đại thiếu gia cũng kêu đau, nàng càng sốt ruột, liếm cho y. Sau khi liếm xong thấy đại thiếu gia có vẻ tốt hơn, A Cửu cảm thấy, nếu mình liếm nhiều thêm một chút, đại thiếu gia sẽ không đau nữa, vì thế ngày nào nàng cũng liếm.

Từ nhỏ Kì Hành đã sống an nhàn sung sướng, Kì lão gia tử coi đứa cháu này là bảo bối, Kì Hành cũng rất ngoan, trách phạt nghiêm khắc như vậy cũng là lần đầu. Thân thể chăm sóc một tháng cũng tốt lên nhiều.

Nhưng đại thiếu gia vẫn cố tình giữ tiểu nha hoàn bên người, không cho nàng rời mình nửa bước, buổi tối không những phải ngủ cùng y, còn phải liếm giúp y.

A Cửu dù có ngốc, cũng biết đại thiếu gia đang giả vờ. Thuốc trong Kì phủ rất tốt, vết thương trên lưng đại thiếu gia cũng sắp lành rồi, buổi tối lúc nàng liếm giúp y, nhịn không được sờ sờ, cảm giác rất mịn.

Nhưng sao đại thiếu gia vẫn bắt nàng liếm chứ?

Tối hôm nay, A Cửu cởi áo choàng cho đại thiếu gia, đại thiếu gia hôn lên mặt nàng, ôm nàng lên giường. Nàng đã quen với những cử chỉ thân thiết của đại thiếu gia nên ngoan ngoãn nằm trong lòng y, im lặng đặt hai tay trước ngực y.

“Đại thiếu gia, hôm đó………. Không phải lão muốn đuổi ta đi sao?” Lời này nàng đã sớm muốn hỏi, nhưng nghẹn đến tận bây giờ.

Nhớ tới đêm đó, Kì Hành ôm chặt lấy tiểu nha hoàn trong lòng, cúi đầu cắn môi nàng, ôn nhu nói: “Ta đã thuyết phục được tổ phụ, để nàng vĩnh viễn bên cạnh ta, không bao giờ đuổi nàng đi.”

A Cửu vui vẻ cười híp mắt, dùng đầu cọ cọ trước ngực đại thiếu gia, hạnh phúc nói: “Đại thiếu gia thật tốt, về sau A Cửu sẽ nghe lời người.” Đại thiếu gia đối xử với nàng rất tốt, hơn nữa lúc đại thiếu gia bị bệnh, đều cần nàng liếm liếm, nếu một ngày không có nàng, chắc hẳn đại thiếu gia khó chịu lắm.

Chủ nhân có Oản Oản, mà đại thiếu gia chỉ có mình thôi.

A Cửu nhắm mắt, im lặng nghĩ, trong lòng thầm hạ quyết tâm: về sau sẽ hầu hạ đại thiếu gia thật tốt.

Kì Hành nhìn tiểu nha hoàn trong lòng mình, đưa tay ôm mặt nàng: “Đang nghĩ gì thế?”

A Cửu nhìn khuôn mặt đại thiếu gia ngày càng gần, vội nói: “Đại thiếu gia, người… người về sau vẫn đối tốt với ta như vậy chứ?”

Đúng là nha đầu ngốc. Kì Hành biết thái độ lúc đầu của mình có hơi kém, trong lòng tiểu nha hoàn vẫn sợ hãi. Nhưng giờ y đã hiểu lòng mình, đối xử tốt với nàng như vậy, không nỡ mắng nàng.

Kì Hành nắm tay A Cửu, hôn lên miệng nàng một cái, nói: “Yên tâm, về sau ta sẽ đối với nàng ngày càng tốt, không bắt nạt nàng, cũng không mắng nàng, còn nữa…. mỗi ngày đều cho nàng ăn cá viên.”

A Cửu cười ngây ngô: “Meo, đại thiếu gia thật tốt.” Nhưng vừa mở miệng, nàng liền hối hận, đại thiếu gia không thích tiếng kêu của nàng……….

Thấy tiểu nha hoàn bịt miệng, Kì Hành kéo tay nàng xuống, nói: “Nàng thích thì kêu cho đã đi.”

A Cửu trợn mắt, có chút không chắc chắn, do dự hỏi: “Không phải đại thiếu gia.. người….. người không thích sao?” Lần trước nàng kêu, đại thiếu gia liền mắng nàng, nên nàng cũng không dám kêu nữa.

Kì Hành hôn nhẹ lên mặt nàng, dịu dàng đến rối tinh rối mù: “Ta thích. Nhưng nàng chỉ được kêu trước mặt ta, không được kêu cho người khác nghe, hiểu không?”

Hóa ra là vậy à.

Giống như Oản Oản đã từng nói với chủ nhân, chỉ để cho người thân nhất thấy.

A Cửu vui vẻ “meo meo meo” vài tiếng, cọ cọ vào ngực y. Kì Hành cực kì hưởng thụ ôm chặt thân mình mềm mại trong lòng.

“Đại thiếu gia, vậy tại sao….. tại sao lại đuổi Tố Chi tỷ tỷ?”

Nói đến Tố Chi, Kì Hành khựng lại một chút, lần trước Tử Đoan xin y A Cửu, hắn cự tuyệt, nhưng dù sao cũng là bằng hữu tốt nhiều năm, y liền đem nha hoàn kia sang Thương phủ. Mà nha hoàn kia cũng nguyện ý, dù nói thế nào thì Tử Đoan cũng là thanh niên tài tuấn của thành Định Châu.

“Vì…. Ta chỉ muốn mình nàng hầu hạ ta.” Y xoa đầu tiểu nha hoàn, ra vẻ không hề hờn giận nói: “Chẳng lẽ nàng thích để cô nương khác chăm sóc ta, giúp ta ngủ sao?”

Nàng không muốn. Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng A Cửu, hai tay ôm chặt lấy vai Kì Hành, lắc đầu liên tục, gắt giọng: “Meo….. không muốn.”

Kì Hành mỉm cười, thầm than, cuối cùng tiểu nha hoàn kia mới thấy luyến tiếc chính mình.

Hẳn là y càng phải thêm chăm chỉ, sớm đem địa vị của mình trong lòng nàng vượt qua được cá viên.

“Chờ ta đỗ Trạng Nguyên, sẽ cưới nàng làm đương kim phu nhân của Trạng Nguyên, được không?” Tổ phụ đã đáp ứng với y, nếu y có thể đứng đầu trong kì thi sắp tới, sẽ để y cưới tiểu nha hoàn.

Nào ngờ tiểu nha hoàn trong lòng lại lắc đầu, quệt môi, rầu rĩ nói: “Không cần đâu, A Cửu không cần làm phu nhân Trạng Nguyên, A Cửu phải làm thần tiên cơ.” Thần tiên rất lợi hại đó, nếu nàng biến thành tiên, sẽ bảo vệ được thiếu gia, không để lão gia đánh nàng, mà tùy lúc cũng có thể tiến cung gặp chủ nhân.

Kì Hành không biết trong đầu tiểu nha hoàn đang nghĩ gì nữa, bật cười, giờ có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tâm thần y nhộn nhào, có chút kìm không nổi, cúi đầu hôn lên mặt nàng, hô hấp dồn dập nói: “A Cửu, muốn làm thần tiên không? ……… Giờ chúng ta làm thần tiên nhé?”

Thấy đại thiếu gia hôn nàng không ngừng, A Cửu ngậm chặt môi, cúi xuống cắn cổ y một ngụm, tức giận nói: “Đại thiếu gia gạt người, người đâu có muốn làm thần tiên với ta.”

Kì Hành: “……..”

A Cửu: “Ngài đây là đang phát tình, muốn giao phối cùng ta!”

Kì Hành: “……..”

Thật ra thì tiểu nha hoàn nhà y, cũng không ngốc lắm.

——– cùng lắm thì về sau vẫn còn nhiều thời gian làm thần tiên mà.

[ Phiên ngoại về A Cửu – Hoàn]

Bình luận

Truyện đang đọc