TRÙNG SINH MEO MEO MEO

Bùi Khuyết trước nay làm việc đều rất cẩn thận, xe ngựa dừng lại nửa tiếng đồng hồ, y vội thay nàng sửa soạn lại quần áo.

Mới lúc nãy, Ninh Oản đã cảm nhận được sâu sắc Bùi Khuyết đáp lại nhiệt tình của nàng ra sao, bây giờ khuôn mặt nhò nhắn lại hồng lên. Nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn Bùi Khuyết, thấy y mím môi, yên lặng giúp nàng chỉnh lại xiêm y, vậy thôi, không có nhìn nàng…

Hay là không dám nhìn…

Xấu hổ đúng không? Ninh Oản mừng thầm, cả mặt tràn đầy ý cười.

Vừa rồi mới hôn hăng say như vậy mà, giờ lại xấu hổ. Kế tiếp mới đáng kinh ngạc…Y cởi vớ của nàng, hôn lên đôi bàn chân.

Người ở ngoài đều thấy Bùi Khuyết là một người ôn nhuận như ngọc, một quân tử phong phạm, nhưng lúc nãy khi nhìn y thành kính hôn chân nàng, cái loại cảm giác này, không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả——khoảnh khắc ấy thật đẹp, nàng không dám nhìn nữa.

Y không ngại sao?

Bùi Khuyết đứng lại, thậm chí cũng không bước chân vào trong phủ, y chỉ bế Ninh Oản xuống xe ngựa, cầm lấy tay của nàng nói: “Vào đi thôi.” Đi lâu như vậy, Việt Quốc công và Ninh Ngọc Hành chắc lo lắng lắm.

Ở nơi đông người, Ninh Oản cũng nghiêm chỉnh không làm ra một số chuyện quá hạn, chỉ khéo léo gật đầu nhìn y, điềm tĩnh nói: “Muội chờ huynh…”

Bùi Khuyết buông tay, cẩn thận nhìn tiểu cô nương của y bước từng bước vào phủ cho đến khi khuất bóng mới nói với Thường An bên cạnh: “Hồi cung.”

Ngồi trong xe ngựa, Bùi Khuyết cúi đầu nhìn hai tay của mình, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm chưa tan, giống như hơi ấm của nàng vẫn còn đây. Bùi Khuyết cười nhạt, nhắm hai mắt lại.

…..Y thật sự mong muốn nàng luôn mãi ở bên người.



Mọi chuyện trôi qua, Ninh Oản có được một đêm ngủ yên giấc.

Sau mấy ngày, nàng lại nhớ Bùi Khuyết. Nhưng bây giờ, y đã là đế vương trăm công nghìn việc, mới vừa đăng cơ, tất nhiên sẽ không có dư dả thời gian để mà nhàn hạ, Ninh Oản chỉ có thể an ủi bản thân: Đợi đến lúc thành thân, nàng gả cho y, sau đó, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy y rồi.

Mà Sở vân Thâm, từ khi có con trai và đệ tử xuất hiện thì không ở trong cung nữa, phải dời ra phủ quốc sư bên ngoài.

Ninh Oản trong lúc rảnh rỗi cũng khá nhớ Dung Cẩm nên đã tới phủ quốc sư vài lần.

Mấy lần đến chơi, Sở Vân Thâm đều không làm nàng thất vọng. Trên mặt của A Cẩm lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng một tiếng sư phụ, mắt sáng long lanh, ngay cả Bánh Bao so ra còn kém hơn. Khí sắc A Cẩm không tệ, so với trước đây khi ở thôn Dương Liễu, sắc mặt cũng hồng mịn lên không ít, tuy rằng Sở Vân Thâm có lãnh đạm khi nhìn nàng, bộ dạng không thích nhiều lời, thế nhưng lúc nói chuyện với A Cẩm cũng ôn hòa hiếm thấy.

Sửa đổi tính tình đây mà. Ninh Oản vui mừng.

Bánh Bao nhỏ thật dễ thương, thấy nàng liền ngọt ngào gọi: “Ninh tỷ tỷ.”, có điều, quốc sư đại nhân không quen giao tiếp với con trai, hôm nay Bánh Bao nhìn thấy y vẫn còn hơi sợ, đợi nhóc con lễ phép một tiếng “Sư tổ”, khuôn mặt lãnh đạm của quốc sư trong nháy mắt đã trở nên xanh mét.

Thấy Sở Vân Thâm trầm mặc không nói gì, mặt âm u phẩy tay áo bỏ đi, Ninh Oản không nhịn được cười rộ lên.

Lúc này Bánh bao nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi: “Sư phụ của mẫu thân, Bánh Bao gọi Sư tổ không đúng sao?”

Ninh Oản vui vẻ, cúi xuống nhéo lấy cái má phúng phính, tán dương: “Không sai, Bánh Bao nhỏ thật thông minh.”

Được khen ngợi, Bánh Bao cười tít mắt, nhưng mà… bé nhíu mày, tay gãi gãi đầu có chút nghi hoặc —- Sư tổ của bé hình như không mấy vui vẻ đúng không?

Tuy rằng đã nhận người trở về nhưng bọn họ dù sao cũng là thầy trò, cái người Sở Vân Thâm này dĩ nhiên là không quan tâm đến những ánh mắt thế tục kia, sớm muộn gì cũng sẽ thành thân, Ninh Oản không cần phải lo lắng thay cho Dung Cẩm.

Xem ra Khuyết nói đúng, vị trí của Dung Cẩm trong lòng Sở Vân Thâm rất không bình thường.

Cũng may, một người kiêu ngạo như Sở Vân Thâm khi ở trước mặt A Cẩm thì cũng trở nên nhu hòa hơn.

Hôm nay, A Cẩm đã có chỗ dựa vào, tình cảm chậm chạp của ca ca mặt đơ và Hòa Nguyệt cũng tiến triển, còn có…

Ninh Oản ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ cong miệng ——- nàng chờ đến mùa xuân năm sau là có thể được xuất giá rồi.



Trong thời gian này, Ninh Oản chưa lần nào đi gặp Bùi Khuyết

Cũng ngày này, Hòa Nguyệt gọi nàng vào cung, nàng thuận tiện tiến cung mang về một ít diễm bản mới tinh. Cả ngày chẳng có việc gì làm, đành phải trông cậy vào việc xem diễm bản cho đỡ phí cuộc sống.

Hóa ra Hòa Nguyệt và ca ca của nàng đang giận nhau. Ninh Oản an ủi một hồi, sau đó dự định hồi phủ, tốt bụng khai thông cho vị ca ca không hiểu tình thú kia một chút.

Tiểu cô nương muốn y dỗ dành, y cũng nên học một ít đi là vừa.

Dọc đường đi, Ninh Oản chuyên tâm suy nghĩ sẽ phải nói với anh trai thế nào để khiến cho Hòa Nguyệt không còn đau khổ như vậy nữa, đang nghĩ ngợi, dường như nàng cảm nhận được có gì đó liền ngẩng đầu lên… Từ rất xa, dưới bóng mai là một dáng người áo đen cao to đang lẳng lặng đứng đó.

Đợi nàng, hình như đã đợi thật lâu.

Ninh Oản sửng sốt đến quên cả nhấc chân. Cảm giác được cung nữ phía sau lặng lẽ lui xuống, còn nam tử đằng trước đang từng bước, từng bước tiến về phía nàng.

Đã bao lâu không gặp mặt, ba tháng….

“Đã tiến cung, sao không tới gặp huynh?” Bùi Khuyết cười nhẹ một cái như mọi khi, làm cho Ninh Oản nghĩ nam tử trước mắt này không phải là đế vương của Đại Chiêu mà chỉ là một người vẫn thường hay chơi với nàng và đại ca khi còn bé.

Ninh Oản nhìn y cười, tùy tiện nói: “Huynh không phải rất bận sao? Muội sợ tới quấy rầy huynh…”

Lời còn chưa dứt, người trước mặt đã vươn tay vững vàng ôm nàng vào lòng, y tựa cằm lên tóc nàng, cúi đầu cất giọng trầm trầm: “Nhiều ngày không gặp như vậy, là da mặt mỏng đi hay là vì sắp tới ngày cập kê nên trở thành một cô nương biết e thẹn rồi?”

Ninh Oản ảo não. Y còn nói nhiều ngày không gặp nên da mặt mỏng đi, còn y thì sao, hôm nay mồm mép trôi chảy như vậy, rõ ràng là da mặt dày hơn trước.

Nhưng vất vả lắm mới gặp được nhau, Ninh Oản cũng không giận dỗi gì, thuận thế vòng tay qua thắt lưng y, rầu rĩ nói: “Cha muội đã nói, làm cô nương phải yếu ớt, rụt rè đi một chút, hơn nữa cũng … sắp thành thân rồi, gặp mặt không tốt.” Nàng vẫn lấy thành thân để cổ vũ chính mình, ngóng trông đợi mùa xuân năm sau mà.

Bùi Khuyết nở nụ cười, tiểu cô nương của y, cuối cùng cũng muốn lớn lên.

“A Khuyết, ngày muội cập kê, huynh có đến không?” Nàng vẫn còn nhớ trước đây A Khuyết từng đồng ý với Phó Dư Thù tham gia lễ cập kê của nàng ấy, những chuyện này hôm nay nghĩ lại chỉ còn là chua chát. Có điều, nghe nói Phó Dư Thù hai tháng trước đã lập gia đình, kiên định trong lòng nàng cũng tăng cao hơn một ít.

“Có.” Bùi Khuyết nói không chút nghĩ ngợi, ngày quan trọng như vậy, tất nhiên y phải có mặt.

Ninh Oản nghe thấy trong lòng cực kỳ hạnh phúc, nàng dụi mặt vào lòng Bùi Khuyết, thỏa mãn nói: “Muội biết rồi.” Cho dù có bận rộn hơn nữa, y vẫn sẽ đến.

Bùi Khuyết yên lặng ôm nàng một hồi, không để ý chuyện giữ khoảng cách, thấy hai tay nàng có hơi lạnh liền nắm lấy, đặt hai tay vào trong ngực của y thay nàng ủ ấm. Ninh Oản hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào này, nhìn thấy vẻ tuấn tú rạng ngời của y, trong lòng không yên, liền nhón chân hôn lên cằm của y một cái, cho thỏa nỗi khổ tương tư nhiều ngày.

“Cha muội vẫn đang chờ muội về dùng cơm.” Hôn xong, Ninh Oản nhỏ giọng nói. Nàng thật sự rất nhớ Bùi Khuyết, nghĩ tới y liền muốn chạy vào cung, nhưng sau này không thể thường xuyên hầu hạ cha dùng bữa nữa, trong đầu lại có ý nghĩ không muốn, rồi lại muốn, lẫn lộn với nhau, nhưng muốn chăm sóc cha lại nhiều hơn.

Bùi Khuyết tất nhiên là biết thông cảm. Y buông lỏng tay nàng ra, sau lại nắm lấy, tiến lên hôn môi nàng một cái: “Mau đi đi.”

Ninh Oản cảm thấy rất áy náy, gật đầu nói: “Muội đi đây.”

“Ừ.”

Ninh Oản xoay người, bước đi thật chậm. Chỉ cách có mấy tháng, cảm thấy da mặt mình đúng là có mỏng đi nhiều, rõ ràng là mỹ nam tuấn tú vô hạn đang ở trước mặt nàng, vậy mà nàng lại không có can đảm đi chiếm tiện nghi của người ta. Phiền não ghê, nàng không vui chút

nào, nhíu mày một cái.

Dừng bước.

Ninh Oản hít sâu một hơi, quay đầu lại.

Nàng thấy Bùi Khuyết vẫn đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn nàng, Ninh Oản nhoẻn miệng cười, nhanh chân chạy trở lại, dùng hết sức mạnh mẽ lao vào lòng y: “A Khuyết.”

Bùi Khuyết đưa tay ôm lấy, trên mặt không giấu nổi vui vẻ, dường như cũng nghĩ nàng sẽ xoay người lại: “Huynh ở đây.”

”Huynh … Huynh muốn hôn muội không?” Nói xong lời này, Ninh Oản cảm thấy mình mất hết thể diện rồi, rõ ràng là muốn đi chiếm tiện nghi của người ta, nói thế nào lại… Ninh Oản ngẩng đầu lên, phát hiện Bùi Khuyết đang mỉm cười nhìn nàng.

Sau đó, y nâng khuôn mặt của nàng lên.

Một hồi triền miên nóng bỏng.

Được rồi, y vẫn muốn hôn nàng.



Lễ cập kê.

Ngày ấy, Bùi Khuyết mặc một bộ cẩm bào trắng tuyết. Y đứng cách đó không xa nhìn nàng, nhìn nàng từ một tiểu nha đầu trở thành cô nương trưởng thành duyên dáng, sau đó… lại gả cho y.

Bùi Khuyết nhìn Ninh Oản cười với y, mắt cong cong, tròng mắt đen láy, sáng sủa. Tim y nhất thời kích động, cảm giác này ———- hình như y đã chờ đợi thật lâu. Lát sau, khóe miệng y giật giật vài cái, nghĩ đến cảm xúc hôm nay quá mức kinh ngạc và bất ngờ, tới lúc này, y vẫn chưa thể thích ứng được.

Mọi chuyện hết thảy đều đẹp như một giấc mộng.

Xong xuôi mọi chuyện, y dẫn Ninh Oản tới Minh Tú sơn trang, hai người không nhịn được âu yếm một hồi. Ninh Oản tủm tỉm cười, dựa vào người của y, nàng như một con mèo nhỏ gặm gẳm cổ y, miệng lẩm bẩm: “Sau này thành thân, muội không cho huynh nạp phi.”

Lời nàng nói đúng đại nghịch bất đạo, nhưng lại thường xuyên đựợc thốt ra. Ninh Oản cái gì cũng không quản, chỉ quản mỗi A Khuyết của nàng thôi, y chỉ có thể có duy nhất một mình nàng.

Bùi Khuyết yêu thương nhéo nhéo cái mũi của nàng, khẽ cười nói: “Xem ra sau này trẫm phải nuôi một đố hậu rồi.”

Đây là lần đầu tiên y ở trước mặt nàng xưng trẫm, giống như đang nói giỡn, Ninh Oản nghe xong cố ý phản ứng thật khiếp sợ, chớp mắt một cái nói: “Không phải là hoàng thượng ghét bỏ tiểu nữ chứ, không muốn cưới nữa?”

Tất nhiên Bùi Khuyết biết mấy hôm nay nàng ở nhà rảnh rỗi vô sự, liền dành thời gian coi diễm bản.

Có lẽ giờ lại thích diễm bản có bối cảnh cung đình đây. Y cũng rất phối hợp, cúi đầu lướt nhẹ qua môi của nàng, thản nhiên nói: “Nàng làm thế nào để trẫm có thể thỏa mãn, chỉ cần một mình nàng?”

Ôi trời! Lại còn có thể nói tiếp lời thoại nữa chứ?

Ninh Oản mở mắt thật to, có chút kinh ngạc nhưng cũng phản ứng rất nhanh. Nàng giơ đầu ngón tay đếm từng cái từng cái một, rất nghêm túc nói: “Hoàng thượng thích dịu hiền, tiểu nữ sẽ đổi thành dịu hiền, thích nhiệt tình, tiểu nữ lập tức liền nhiệt tình, còn có…ngang ngược, ngu si, chuyên gia mọi thể loại…” Nàng nhướn mày, tràn đầy tự tin nói: “Cái gì thiếp cũng có thể làm, cho nên…hoàng thượng chỉ cần một mình thiếp thôi, được không?”

Nhìn bộ dạng chăm chú của nàng, Bùi Khuyết muốn cười khổ cũng không được, y vuốt ve mặt của nàng, nhẹ nhàng nói: “Trẫm rất chờ mong.”

Hai tròng mắt Ninh Oản hiện lên vẻ quyến rũ, toe toét cười: “Bảo đảm thỏa mãn người.”

Dứt lời liền nhón người hôn lên ———— nàng am hiểu nhất là nhiệt tình, ha … Hiện nguyên hình.



Đảo mắt đã được một năm ba tháng.

Ngày đầu tháng ba, thích hợp xuất giá.

Đích nữ Ninh Oản của phủ Việt Quốc công, xuất giá.

Gả cho Bùi Khuyết, ngày nào Ninh Oản cũng đều nhớ đến chuyện này, nhưng không ngờ thành thân lại có nhiều cấp bậc lễ nghĩa phiền phức như vậy. Nhưng dù gì chung thân đại sự cũng là chuyện quan trọng cả đời, hơn nữa, phu quân của nàng không phải bình thường mà là vua của Đại Chiêu.

Chỉ cần nghĩ đến được gả cho A Khuyết thôi nàng cũng sẽ im lặng phối hợp rồi.

Lúc này Ninh Oản đang ngồi trên giường ở Dực Khôn cung, tẩm điện này nàng hết sức quen thuộc, đời trước, nàng dành trọn ba năm ở chỗ này, thế nhưng tâm tình lúc đó không giống với hiện tại, bây giờ nàng cam tâm tình nguyện gả cho người mình thích, đây cũng là lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc khi xuất giá.

Trước giường trải một bức trướng lớn màu đỏ, trên giường trải mền bách tử (trăm con). Ninh Oản cong môi, trong lòng vừa chờ mong, lại có chút khẩn trương. Nhưng mũ phượng nặng trịch trên đầu khiến nàng cảm thấy mệt mỏi, cái cổ đau nhức vô cùng.

Mà thôi, nhịn một chút vậy.

Nàng như một cô nương ngoan hiền, ngồi chờ phu quân của mình.

Phu quân! Nghĩ tới từ này, Ninh Oản lại không nhịn được toét miệng cười, trong lòng ngọt ngào không nói nên lời, mặt cũng bắt đầu đỏ hết cả lên.

Từ nay về sau, nàng sẽ trở thành thê tử của Bùi Khuyết.

Nến long phượng đốt lên, ngọn lửa chập chờn. Ninh Oản biết Bùi Khuyết sẽ không quay lại nhanh như vậy, nhưng nàng mong có thể thấy y sớm hơn một chút. Đợi một lúc lâu, nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới,

Khi nàng gần như chìm vào giấc ngủ thì nghe được âm thanh lao xao bên ngoài, càng lúc càng rõ.

——-A Khuyết tới rồi.

Ninh Oản quá phấn khích… đứng dậy theo thói quen không chú ý đến mũ phượng quá nặng trên đầu, thế là cả thân hình ngã về phía trước, nô tỳ kinh hãi hét to một tiếng, Ninh Oản âm thầm ảo não, nhưng rồi có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, nàng mới có thể thở dài một hơi.

Bùi Khuyết đúng là bị hù dọa rồi, tiểu cô nương của y, trên đầu che khăn lớn màu đỏ, thế mà cứ băng băng đi lên phía trước rồi té ngã.

Chẳng cần để ý cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, Bùi Khuyết lấy tay xốc khăn che mặt của Ninh Oản xuống, khẽ trách: “Đang ngồi tự nhiên đứng lên làm gì?”

Y nhìn tiểu cô nương trong lòng ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn y bằng đôi mắt xinh đẹp, yếu ớt nói: “Ta nghe tiếng chàng tới, nên ta…” Nảng cắn môi, kéo tay áo Bùi Khuyết như hồi còn bé, nhõng nhẽo nói: “A Khuyết…mũ phượng nặng quá.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Rốt cuộc cũng đã thành thân, chương sau ta phải chuẩn bị thật tốt mới được, gương mặt chăm chú.

***

Cuộc sống sau hôn nhân của Bùi Bùi cũng sẽ có nhiều màu sắc hơn, vì Oản Oản thường xuyên cùng với y chơi đùa mấy trò ╮(╯▽╰)╭

Xoa cằm, nên có loại hình nào đây. Ví dụ như lần trước có viết lướt qua (tiên sinh và học sinh, cậu ấm và nha hoàn…) Hăng hái đề xuất ý kiến đi, ta sẽ cố gắng thỏa mãn thú tính nha.

———–Lời nhắn gần đây nhất: ít ngược, khóc (┳_┳)…

Bình luận

Truyện đang đọc