TRÙNG SINH TÔI LÀ BẠCH LIÊN HOA


"Anh và Vương Chính đang bàn bạc công việc ở thư phòng, sữa nóng em đưa tới anh cũng đã uống xong, bao tử không còn khó chịu nữa.

Em mau ngủ sớm đi."
"Anh cả ngủ ngon."
Nằm trên giường, nghiêng người đọc tin nhắn Cố Thiên Kỳ gửi tới, Hạ Đồng liền mỉm cười với tay tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng làm cô có hơi bất ngờ chính là, đúng vào lúc này, cửa phòng lại đột ngột mở ra, người đàn ông mà cô căm hận nhất cũng đã mang theo mùi rượu, lảo đảo bước vào.

"Hạ Đồng, cô đâu rồi?!!" Bởi vì say rượu, giọng nói của đối phương đã trở nên hàm hồ, khó nghe, âm lượng cũng rất lớn, làm người ta có một loại cảm giác đinh tai nhức óc.

Vờ như không nghe thấy, Hạ Đồng chỉ nằm yên không nhúc nhích, để mặc đối phương lần mò trong bóng đêm, muốn mở đèn lên nhưng lại không đủ tỉnh táo để làm.

Mặc dù không thường xuyên xảy ra, nhưng việc Cố Thiên Thừa nửa đêm trở về phòng cũng không phải là chuyện mới lạ gì.

Về phần ngủ chung một giường với Cố Thiên Thừa, Hạ Đồng sẽ cảm thấy sợ hãi sao? Đương nhiên là không rồi.


Không phải vì cô quá tự tin vào sức lực của mình, mà chỉ là vì, cô hiểu rất rõ, Cố Thiên Thừa là có bao nhiêu chán ghét cô.


Dù sao, kiếp trước cùng phòng gần mười năm, gã đều không động vào dù chỉ là một ngón tay của cô.

Chẳng lẽ kiếp này gã lại có thể đổi tính, đột ngột thích cô được à?
Lúc này, đầu óc có phần hỗn độn, nương theo ánh sáng của đèn ngủ đặt trên tủ đầu giường, Cố Thiên Thừa liền mò mẫm đến bên giường.

Khi nhìn thấy bóng người thướt tha đang nằm đưa lưng về phía mình kia, trong đầu gã liền bất giác nhớ tới những lời mà đám thiếu gia kia nói...!
Bởi vì Tô Sở Sở đang mang thai, nên đã rất lâu rồi, Cố Thiên Thừa cũng chưa được chạm vào phụ nữ.

Kỳ thực, gã không phải là không muốn ra ngoài tìm người giải tỏa, chỉ là Tô Sở Sở thật sự quản quá nghiêm, hở một chút lại đòi sống đòi chết, nên gã cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn.

Chỉ có điều, bây giờ đây, gã cũng đã muốn thay đổi chủ ý.

Tuy rằng mẫu phụ nữ mà gã thích là kiểu ngự tỷ dáng người bốc lửa như Tô Sở Sở, nhưng đôi khi đổi khẩu vị sang mẫu điềm đạm đáng yêu cũng không phải là không thể.

Nuốt nước bọt, hô hấp cũng trở nên khô nóng, Cố Thiên Thừa liền bò lên giường, không chút do dự đưa tay, muốn ôm lấy Hạ Đồng.

Dù sao cũng là người vợ danh chính ngôn thuận mà Cố gia bỏ tiền cưới về, không hưởng dụng một chút, chẳng phải là quá lỗ vốn rồi ư?
Vốn định nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng hít thở không quá bình thường của người sau lưng, cảm nhận được động tác của gã, Hạ Đồng liền lập tức ngồi bật dậy, không chút do dự nhấc chân đạp thẳng vào ngực gã, đem gã đá ra xa.

"Cố Thiên Thừa! Anh muốn làm gì?!!"
Kinh sợ quát lớn, việc đầu tiên Hạ Đồng làm nhân lúc Cố Thiên Thừa còn chưa kịp lao tới chính là bấm vào dãy số khẩn cấp, gọi cho Cố Thiên Kỳ.

Chỉ có điều, mặc cho người ở đầu dây bên kia đã nhấc máy rất nhanh, nhưng chung quy vẫn là không nhanh bằng động tác của Cố Thiên Thừa.


Giây phút tiếng alo của Cố Thiên Kỳ vừa vang lên, thì đó cũng chính là lúc chiếc điện thoại trong tay Hạ Đồng bị hất văng xuống sàn.

Kèm theo đó, chính là giọng nói tràn ngập lửa giận của Cố Thiên Thừa.

"Muốn làm gì? Đương nhiên là làm cô rồi! Mẹ nó, còn dám đạp ông đây..."
Túm lấy cổ chân Hạ Đồng, Cố Thiên Thừa liền mạnh bạo áp tới, cũng chẳng quan tâm cô đau hay không, trực tiếp đè mạnh đầu gối lên chân cô, hai tay cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo.

Mặc dù có nắm chắc, nhưng đứng trước bộ dạng điên cuồng của Cố Thiên Thừa, Hạ Đồng vẫn có cảm giác lồng ngực cuộn trào, ghê tởm đến muốn nôn.

Cố gắng rướn người, nhìn xem màn hình vẫn còn sáng tỏ, dừng ở giao diện cuộc gọi của chiếc điện thoại bị đánh rơi trên đất kia, Hạ Đồng cũng chỉ có thể cắn răng, ép bản thân giả vờ yếu thế.

"Thiên Thừa, đừng mà! Van xin anh, mau dừng lại đi...Hức...cứu với, anh cả, mau cứu em..."
"Cầu xin Cố Thiên Kỳ giúp? Cô đang nghĩ gì vậy? Chưa nói đến việc anh ta có nghe được hay không, thì cho dù có nghe thấy đi nữa thì cũng đã thế nào? Chuyện này anh ta không quản được, cũng như không có gan để quản!"
Cười lạnh nói, Cố Thiên Thừa liền cúi đầu, muốn hôn Hạ Đồng.

Nhưng toàn bộ đều bị cô nghiêng mặt, tránh thoát trong gang tấc.

Từ từ có hơi không kiên nhẫn, Cố Thiên Thừa liền đưa tay, bóp lấy cằm Hạ Đồng, muốn thừa cơ hôn tới.

Thế nhưng, hành động kế tiếp của Hạ Đồng cũng liền đã vượt qua dự đoán của Cố Thiên Thừa.


Đó chính là, cô thế mà lại trở tay bắt lấy tay gã, hung hăng cắn xuống...!
"A! Ả điên này, đúng là muốn chết mà!" Đau đớn truyền tới khiến Cố Thiên Thừa điên tiết gầm lên.

Một chút kiên nhẫn cùng dịu dàng còn sót lại trong nháy mắt cũng đã tan biến không còn một mảnh.

Gã không chút do dự liền lập tức quăng cho Hạ Đồng một cái tát.

Vốn là có thể tránh né, nhưng Hạ Đồng lại không làm vậy, trái lại, cô còn cố ý đưa mặt tới, trực tiếp hứng trọn cái tát này của Cố Thiên Thừa.

Dù sao, thiên đường có lối gã không đi, địa ngục không cửa gã lại vào, cô vốn còn đang vắt óc suy nghĩ phải dùng cách gì để gã và Cố Thiên Kỳ triệt để trở mặt với nhau, bây giờ, cơ hội cũng đã tự mình đưa tới luôn rồi.

Chỉ có thể âm thầm cảm khái lòng can đảm khi hi sinh tìm đường chết của đối phương.

**Đồng Đồng said:"Á à, thì ra mày chọn cái chết.".


Bình luận

Truyện đang đọc