TRÙNG SINH TÔI LÀ BẠCH LIÊN HOA


Bàn ăn trong phòng là thuộc kiểu bàn dài cổ điển, chỗ ngồi của Cố Thiên Kỳ là nằm ở tận cùng của chiếc bàn, đối diện với cửa ra vào.

Về phần Tô Sở Sở thì là ngồi ở phía bên tay phải của hắn.

Vừa mới bước vào, Cố Thiên Kỳ liền đã nhìn thấy được bóng lưng có chút đơn bạc của người nào đó đang đứng ở vị trí cách xa chỗ ngồi của mình nhất.

Giống với tưởng tượng của Cố Thiên Kỳ, hôm nay, cô vẫn mặc một chiếc váy dài đơn sơ, mái tóc buông xõa, trước ngực lại đeo một chiếc tạp dề in hình vịt con có chút đáng yêu.

Phát hiện đối phương đang cúi gằm mặt, không dám nhìn mình.

Nhìn xem Tô Sở Sở đang đi ở bên cạnh, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể giữ vững im lặng, thu hồi tâm tư của mình mà ra vẻ trấn định ngồi xuống.

Không biết Hạ Đồng đã chuẩn bị bữa sáng này từ bao giờ, nhưng lúc này, trên bàn ăn cũng đã được đặt sẵn bát đĩa, cùng một nồi sứ không biết là chứa món gì.

"Việc nấu nướng này cứ để người hầu làm là được rồi, em là nhị phu nhân của Cố gia, cực khổ xuống bếp như vậy làm gì..." Chần chờ một hồi, Cố Thiên Kỳ vẫn là không nhịn được mà nói ra câu này.

Thế nhưng, khi nghe được lời hắn nói, Hạ Đồng vẫn cứ bảo trì rụt rè, không dám nói gì.


Chỉ có ánh mắt là khẽ nâng lên, len lén nhìn về phía Tô Sở Sở.

Mà vừa hay, cử động nhỏ này của cô, cũng đã bị Cố Thiên Kỳ bắt gặp tận mắt.

Ngay tức khắc, như có điều suy nghĩ, hắn liền đưa mắt nhìn sang người đang ngồi bên phải mình.

"Sở Sở, là em bảo Hạ Đồng xuống bếp à?"
Còn đang suy nghĩ nên đem chuyện kịch bản kia nói ra miệng như thế nào, bị Cố Thiên Kỳ truy hỏi, Tô Sở Sở liền thuận miệng đáp:"Đúng vậy."
"Em thấy cô ta ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sợ cô ta cảm thấy bản thân quá vô dụng mà uất ức, cho nên mới bảo cô ta đi nấu ăn cho anh."
"Dù sao, con dâu mới về nhà chồng, dọn dẹp, nấu nướng, chẳng phải chính là bổn phận hay sao?"
Chăm chú quan sát phản ứng của Hạ Đồng, phát hiện khi Tô Sở Sở nói đến hai chữ vô dụng, bả vai của cô đã có hơi run lên, tựa như là đau lòng, Cố Thiên Kỳ bất giác cũng đã có chút không thoải mái.

Lời nói ra, đều bắt đầu thoát ly khống chế:"Lúc mới lấy anh, em hình như cũng không hề làm những chuyện này..."
"Chuyện này làm sao giống nhau được chứ?" Không quá vừa lòng với lời Cố Thiên Kỳ nói, Tô Sở Sở liền hừ nhẹ một tiếng:"Em khi đó là đại minh tinh, sự nghiệp cũng đang trên đà phát triển, làm sao có thể rảnh rỗi giống như cô ta, có thời gian quanh quẩn trong bếp chứ?"
Đối với Hạ Đồng, Tô Sở Sở căn bản là chưa từng che giấu sự khinh miệt.

Bởi vì trong mắt cô, loại phụ nữ chỉ có thể ở nhà làm nội trợ này, quả thật là không có tiền đồ một chút nào, mất mặt đáng xấu hổ.

Chỉ có điều, ngày hôm nay, không biết là vì lý do gì, Cố Thiên Kỳ lại giống như cố tình muốn đối chọi với cô:"Tại sao lại không giống chứ?"

"Nếu anh nhớ không lầm, lúc mới lấy anh, em vẫn còn là một diễn viên quần chúng, nào có kịch bản gì để nhận đâu?"
"Thiên Kỳ." Ngữ âm hơi hơi nhấn mạnh, ngay khi Tô Sở Sở vừa định cãi lại, thì lúc này, Hạ Đồng cũng đã bưng một chén canh, chậm rì rì đi về phía cô.

Không muốn đánh mất hình tượng trước mặt người ngoài, cố ép bản thân bình tĩnh lại, Tô Sở Sở lúc này mới bắt đầu đem sự chú ý đặt vào trên người Hạ Đồng.

Không thể không thừa nhận, cô gái này vẫn có vài phần tư sắc.

Bộ dạng yếu đuối, mong manh, một cơn gió cũng có thể đẩy ngã kia, quả thật là có thể khiến vô số đàn ông sinh lòng thương tiếc.

Trong lòng dè bĩu, lại nghĩ tới đối phương chính là vợ hợp pháp, được cưới hỏi đàng hoàng của người đàn ông mà mình yêu, trong khi chính mình chỉ có thể lén lút yêu đương vụng trộm, làm một tình nhân không thể thấy ánh sáng.

Sự căm ghét của Tô Sở Sở đối với Hạ Đồng cũng đã được nâng lên một tầm cao mới.

Thời khắc này, trong lúc Tô Sở Sở suy nghĩ miên man, Hạ Đồng cũng đã chuẩn bị đem bát canh đặt xuống trước mặt cô.

Đây rõ ràng là canh nóng, cho dù cách một khoảng xa, vẫn có thể thấy được rõ ràng khói trắng đang bốc lên.


Song, khi dư quang vô tình nhìn thấy được thứ bên trong chén canh này là gì, đồng tử hơi hơi se lại, Tô Sở Sở liền đã vô thức huơ tay, đem chén canh đang đưa tới kia hất văng.

Loảng xoảng
Âm thanh mảnh sứ vỡ tan vang lên, khi truyền tới liền trở nên chói tai khôn cùng.

Dưới hành động này của Tô Sở Sở, tựa như là không kịp phòng bị, Hạ Đồng cũng đã bị cả bát canh nóng tạt thẳng vào người, chỉ có thể kinh hoảng lùi về sau vài bước.

"Biết tôi bị dị ứng nặng với thịt gà, còn đem canh gà nhân sâm bưng tới, cô là cố ý có đúng không?!!" Chỉ vừa nghĩ đến mùi hương của chén canh gà đó, Tô Sở Sở liền đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Cho nên, cũng không khống chế được mà chỉ tay vào mặt Hạ Đồng, quát lớn.

Giống như bị thái độ của Tô Sở Sở dọa sợ, cả người Hạ Đồng liền run lên, hơi hơi lùi lại, nắm chặt lấy đôi tay đang bỏng rát của mình, không dám hé miệng phản bác dù chỉ là nửa lời.

Thế nhưng, cô càng làm vậy, lại chỉ càng khiến Tô Sở Sở tức giận hơn:"Tại sao lại không nói? Cô bị điếc, hay là bị câm mất rồi?"
"Sở Sở!" Rốt cuộc, không nhìn tiếp được nữa, Cố Thiên Kỳ liền đứng dậy, cau chặt mi mày, vòng qua chỗ mảnh sứ rơi vỡ kia, chắn ở trước người Hạ Đồng, lại nâng mắt nhìn Tô Sở Sở.

"Đừng có gây sự vô cớ như vậy, chưa nói đến chuyện Hạ Đồng và em trước đây không oán không thù, thì chỉ riêng việc hai người các em quen biết nhau đều chưa được mấy ngày, cô ấy làm sao lại có thể biết em bị dị ứng với thịt gà được chứ?"
Lửa giận càng thịnh, khó lòng dằn xuống, đầu óc Tô Sở Sở cũng đã ong ong rung lên.

Bởi vì hình tượng của Cố Thiên Kỳ ở trong mắt mọi người từ trước đến giờ đều là điển hình của một công tử thế gia ôn hòa, nhã nhặn, đừng nói là to tiếng, hắn còn gần như chưa từng nổi giận với người khác bao giờ....!
Thế nhưng, một người như vậy, thời khắc này lại vì bênh vực Hạ Đồng mà lớn tiếng với cô?
"Đúng, em chính là thích gây sự vô cớ như vậy đó, anh cũng đâu phải mới biết ngày một ngày hai.


Thế nào? Chẳng lẽ bây giờ anh đã bắt đầu chán ghét tính cách này của em rồi à? Nếu đã vậy, em sẽ đi, không tiếp tục ở lại đây làm chướng mắt anh nữa."
Tính tình vốn thuộc dạng ương ngạnh, ăn mềm không ăn cứng, lần đầu tiên bị Cố Thiên Kỳ tỏ thái độ như vậy, Tô Sở Sở liền không chút do dự quay lưng bước đi, không muốn cho đối phương cơ hội giải thích.

Thế nhưng, làm Tô Sở Sở không ngờ được chính là, người phụ nữ đáng ghét trốn ở sau lưng Cố Thiên Kỳ kia, vào thời khắc này, thế mà lại đột ngột xông tới, bắt lấy cổ tay của cô, hơi hơi níu lại.

"Chị Sở Sở...xin chị đừng tức giận, em thật sự không biết chị không ăn được thịt gà...em...em chỉ là nhìn thấy anh cả bận rộn nhiều việc, cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên mới muốn hầm canh gà cho anh ấy tẩm bổ..."
"Xin chị đừng bỏ đi, cũng đừng nổi giận với anh ấy..." Ánh mắt của Hạ Đồng khi nói ra những lời này có thể nói là vô cùng thành khẩn.

Thậm chí còn mơ hồ xuất hiện ánh nước, tựa như đã luống cuống đến sắp bật khóc.

Không thể không thừa nhận, Hạ Đồng quả thật là rất biết cách khống chế cảm xúc của chính mình, cho dù kẻ đang đứng trước mặt chính là kẻ thù mà bản thân hận không thể ăn tươi nuốt sống, nhưng từ đầu tới cuối, từng biểu cảm trên mặt cô đều không hề lộ ra một tia phẫn hận hay căm ghét nào.

So với loại kẻ thù chỉ biết vô năng cuồng nộ, loại người có thể nhẫn nhục, vui buồn không hiện như thế này, mới càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì bọn họ giống như một con rắn độc ẩn giấu trong chỗ tối, lúc nào cũng có thể bò ra, cho người một phát chí mệnh.

**Thế nào là trà xanh bạch liên hoa phiên bản cao cấp? Đây chính là.

(☆▽☆).


Bình luận

Truyện đang đọc