TRÙNG SINH TÔI LÀ BẠCH LIÊN HOA


Mặc dù tức giận vì bị Cố Thiên Thừa thóa mạ, nhưng giây phút này, câu nói duy nhất mà Tô Sở Sở chú ý tới, lại chỉ có mấy chữ Cố Thiên Kỳ yêu Hạ Đồng kia.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng phải Cố Thiên Kỳ rất yêu cô hay sao? Tại sao Cố Thiên Thừa lại nói hắn yêu người phụ nữ yếu đuối, nhu nhược kia?
Bất tri bất giác, trong đầu Tô Sở Sở cũng đã hiện lên câu nói trước kia của Tôn Mạn, chính là:"May mắn có người đàn ông đó trợ giúp..."
Người đàn ông đó?
Kẻ mà cô ta nhắc tới là ai?
Cố Thiên Thừa không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ đối xử với cô như vậy.

Mà bình thường, cô cũng chưa từng đắc tội với người đàn ông nào cả.
Cho nên, suy đi ngẫm lại, người đứng phía sau Tôn Mạn cũng chỉ có thể là...Cố Thiên Kỳ!

"Bởi vì đã yêu người phụ nữ khác, nên anh có thể nhẫn tâm đến mức làm ra loại chuyện này để trả thù tôi sao, Cố Thiên Kỳ? Tình cảm trước kia của chúng ta, anh thật sự nói bỏ là bỏ như vậy ư?"
- ---------------------------
Mang theo một bụng lửa giận rời khỏi bệnh viện, Cố Thiên Thừa liền cầm lấy thẻ ngân hàng, chuẩn bị đi rút tiền.
Thế nhưng, giây phút nhìn thấy dòng chữ thẻ ngân hàng không hợp lệ hiện ra trên màn hình, Cố Thiên Thừa mới chợt nhớ tới, tất cả tài chính của mình cũng đã bị Cố Thiên Kỳ cho người khóa lại.
Chỉ có điều, Cố Thiên Thừa cũng không quá hoảng loạn, dù sao, trước kia, hắn cũng đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều hậu chiêu, đề phòng loại chuyện này xảy ra.
Liên lạc với ngân hàng, đem số tiền tích lũy được trong những năm qua chuyển vào trong số tài khoản mới, Cố Thiên Thừa liền tựa như ngày thường, đi mua sắm vài bộ quần áo đắt tiền, đến quán bar uống rượu giải sầu.
Thế nhưng, làm Cố Thiên Thừa không ngờ được chính là, chỉ vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, thì một cuộc điện thoại cũng liền đã đột ngột gọi đến.
Vốn cho rằng là Tô Sở Sở, Cố Thiên Thừa liền lạnh nhạt ghé mắt.

Nhưng nào ngờ được, số điện thoại hiển thị trên màn hình lại là số của Hạ Đồng!
Đắn đo một lúc, không biết có nên nghe hay không, nhưng cũng muốn biết, trong hồ lô của đối phương là đang chứa thuốc gì.

Qua vài hồi chuông, Cố Thiên Thừa vẫn là lựa chọn bắt máy.
"Thiên Thừa, bây giờ anh đang ở đâu?"
"Có chuyện gì sao?" Nhớ lại hình ảnh Hạ Đồng nép vào lòng Cố Thiên Kỳ ngày hôm đó, ngữ khí của Cố Thiên Thừa liền trở nên không mấy tốt đẹp.
Nhưng làm gã không ngờ được chính là, thái độ của Hạ Đồng đối với gã, lại vô cùng bao dung:"Em rất lo lắng cho anh, anh có thể đến gặp em được không? Em có chuyện rất quan trọng cần nói..."
Nhướng mày, cố gắng từ trong giọng nói mềm yếu của Hạ Đồng tìm ra sự giả dối, nhưng rất tiếc, Cố Thiên Thừa lại không tìm ra được chút gì.
Nếu đây đều là diễn kịch, vậy gã cũng phải thừa nhận, đối phương thật sự đã diễn quá giống rồi.
"Cô muốn gặp tôi sao?"
"Đúng vậy, hai giờ chiều nay, mong anh có thể đến gặp em."

Sau khi hẹn xong địa điểm với Hạ Đồng, Cố Thiên Thừa liền lâm vào trầm tư, cũng không còn hứng thú nào uống rượu tiếp nữa.
Gã đang suy nghĩ, vào giờ phút này, Hạ Đồng lại có chuyện gì muốn nói với mình.
Chẳng lẽ là giúp Cố Thiên Kỳ chuyển lời? Khả năng không lớn, dù sao, gã biết rõ, với tính cách của kẻ đó, sẽ không để một người phụ nữ đứng ra thay mặt cho mình.
Vậy thì còn có thể là gì nữa? Đến châm chọc, khiêu khích, hay là...đến níu kéo?
Suy đoán một khi đã xuất hiện, thì sẽ khó lòng vứt đi.

Càng nghĩ, Cố Thiên Thừa lại càng cảm thấy, chính mình đã đoán đúng rồi.
Nghĩ tới việc, cả hai người phụ nữ mà Cố Thiên Kỳ thích, đều lần lượt cam tâm tình nguyện ngã vào vòng tay của mình, Cố Thiên Thừa liền có cảm giác vô cùng thành tựu, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên tỉ mỉ chải chuốt đầu tóc, ăn mặc chỉn chu đi gặp Hạ Đồng, nhìn xem bộ dạng soái khí của mình trong gương, Cố Thiên Thừa liền vừa lòng gật đầu.
Mặc dù hẹn hai giờ, nhưng chỉ mới một giờ rưỡi, Cố Thiên Thừa cũng đã ngồi xe, đến chỗ hẹn.
Vị trí mà Hạ Đồng lựa chọn, Cố Thiên Thừa cũng không xa lạ gì.

Chính là khu nghỉ dưỡng ở bờ biển, nơi gã và Tô Sở Sở thường hẹn hò vụng trộm.

Vốn cho rằng bản thân đã đến rất sớm, nhưng khi bước vào trong phòng, nhìn thấy bóng người kiều tiếu đã đứng đó từ lâu, Cố Thiên Thừa vẫn không khỏi kinh ngạc một chút.
Mà thời khắc này, dư quang nhìn thấy Cố Thiên Thừa bước vào, Hạ Đồng cũng đã lập tức giống như con mèo nhỏ, trực tiếp chạy tới bên người hắn:"Thiên Thừa, anh rốt cuộc cũng đến rồi, em còn nghĩ rằng, anh sẽ không chịu gặp em nữa."
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?" Nhìn xem vẻ mặt đáng thương, nước mắt lưng tròng của Hạ Đồng, trong lòng cảm thấy suy đoán của mình đã mười phần chắc chín, nhưng ngoài mặt, Cố Thiên Thừa vẫn bày ra vẻ mặt cảnh giác.
Quả nhiên, nét mặt này của hắn cũng đã thành công khiến Hạ Đồng tay chân luống cuống:"Anh đừng hiểu lầm, em thật sự không hề có ý muốn hại anh."
"Thiên Thừa, anh thừa biết là em yêu anh, yêu từ rất lâu rồi, có đúng không?"
"Nếu đã yêu tôi, vì sao hôm đó cô lại vùng vẫy, phản kháng kịch liệt như vậy? Còn lần trước nữa, cô còn dám dùng đèn ngủ đập đầu tôi."
Những chuyện khác không nói, nhưng hai chuyện này, ký ức của Cố Thiên Thừa vẫn còn khắc sâu vô cùng.
Tựa như đã sớm ngờ được Cố Thiên Thừa sẽ hỏi như vậy, Hạ Đồng liền lập tức bày ra vẻ mặt ủy khuất, một bên oán trách nhìn gã, một bên lại thấp giọng chất vấn:"Còn chẳng phải do anh sao?"
"Vừa thô bạo lại vừa hung dữ như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép người ta sợ hãi?"
**Cố Thiên Thừa chuẩn bị lĩnh cơm hộp nha cả nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc