TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Vân gia.
Kể từ ngày Vân Chi Lâm rời đi, Vân Du Nhã lúc nào cũng cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa, ăn uống cũng chẳng ngon miệng.
Cô ta không biết Vân Chi Lâm bây giờ đang làm cái quái gì, có phải hay không sớm đã chinh phục được người nhà họ Cố.
Vân Du Nhã ban đầu còn muốn xin Vân Trường Thạch cho phép mình đến Thành Đông học tập, cô ta đâu ngờ ông ấy nghe xong liền phản đối đâu.

Đó cũng là lý do mà ba tháng qua cô ta không thể đi tìm Vân Chi Lâm, mà chỉ biết ở nhà lo lắng.
Bởi vì công việc của Vân gia dạo gần đây kinh doanh sa sút, mà chi phí đến Thành Đông học tập không hề rẻ, đó cũng là lý do mà Vân Trường Thạch phản đối.
"Mẹ, con không cam tâm chút nào! Tại sao con khốn kia được đến Thành Đông, mà con thì lại phải chôn chân ở đây!" Uất ức dồn nén, Vân Du Nhã quay sang hỏi Đường Thúy Hoa.
"Con yên tâm, chờ bộ sưu tập mới này xuất xưởng, thì cha con sớm muộn cũng đáp ứng cho con đến Thành Đông thôi!" Khác so với sự mất bình tĩnh của con gái, bà ấy thản nhiên cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.
"Đến khi nào chứ? Con quá chán nản rồi, ở nhà không ai thương con cả!" Vân Du Nhã vẫn trịch thượng không chịu yên phận.
"Du Nhã, dục tốc bất đạt!" Đường Thúy Hoa nhàn nhạt đáp.

"Con nên biết, sớm muộn gì thì Vân gia và Cố gia cũng là của mẹ con ta, phàm là làm việc lớn đều phải nhẫn!"
Vân Du Nhã vẫn còn chưa thấy hài lòng đâu, nhưng khi nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Đường Thúy Hoa, cô ta lập tức im bặt.

Bà ấy thương con gái là thật, có điều bộ mặt đáng sợ bên trong cũng là thật, không thể đùa với bà ta được đâu.

Từ bên ngoài, một nữ hầu bước vào, cô ta lên tiếng.

"Phu nhân, tiểu thư, tôi nghe người ta nói là con ranh ở chuồng ngựa đã về rồi ạ!" Cô ta vừa đi ra phố mua đồ, vừa hay nắm bắt được thông tin của Vân Chi Lâm.
"Cái gì, con nhãi đó quay lại rồi?" Vân Du Nhã vừa nghe xong cặp mắt sáng rỡ, cô ta vui đến nổi đứng bật cả lên.
Đường Thúy Hoa ngồi trên ghế khẽ mỉm cười.

"Con xem, không phải là bây giờ nó tự mò về rồi hay sao?" Bà ta tỏ ra vô cùng đắc ý.
"Thế nào, nó trở về đây cùng với ai?" Sau đó lại thay đổi thái độ hỏi người hầu.
"Thưa phu nhân, là Cố phu nhân ạ!"
"Hay lắm, giờ thì một công đôi chuyện luôn rồi!" Nghe xong, Đường Thúy Hoa dường như đang nghĩ ra kế sách gì đó.

"Du Nhã, đến lúc con nên gặp mặt mẹ chồng tương lai rồi!"
"Vâng, con không tin là mình có thể thua con khốn đó đâu!" Vân Du Nhã cũng thuận theo tung hứng cùng bà ta.
...
Quân doanh, Vân Chi Lâm ở đây chuẩn bị đi tắm, cô đi cả ngày rồi vẫn chưa có tắm rửa gì, cảm thấy bản thân có hơi bẩn.

Trước đó cô cũng đã chuẩn bị nước ấm cho Cố phu nhân, bà ấy tắm xong liền ngủ mất rồi.
Ở Giang Tây ban đêm lạnh đến thấu xương, nếu tắm bằng nước lạnh thì khẳng định sẽ đổ bệnh ngay ngày hôm sau.

Có điều cô trước nay ở chuồng ngựa quen rồi, bình thường cũng tắm bằng nước lạnh cho nên không thành vấn đề, vì ở đây mọi người cũng sử dụng nước lạnh mà thôi.
Vân Chi Lâm cầm lấy bộ quần áo sạch cùng khăn tắm từ trong túi ra, rồi hướng về phòng tắm mà đi đến.

Ngay khi cô vừa treo đồ lên, chuẩn bị đóng cửa lại, thì một bàn tay thon dài đã kịp thời ngăn lại.
"Bên trong không có nước nóng!" Cố Trạch Thần giọng trầm ấm nói, hoá ra từ nãy đến giờ anh vẫn chú ý đến hành động của cô.
"Không sao, tôi tắm nước lạnh cũng đã quen rồi!" Vân Chi Lâm ngại ngùng, cô bây giờ đang ở phòng tắm đấy.
"Không được, em ở yên đây chờ tôi một chút!" Cố Trạch Thần kiên định nói, anh phản bác cô một cách dứt khoát.
Mặc kệ Vân Chi Lâm có muốn hay không, Cố Trạch Thần nhanh chân chạy đi lấy nước nóng.


Anh đã hứa đời này sẽ bảo vệ cô, thì anh sẽ dành tất cả những điều tốt nhất cho cô, chứ không chỉ đơn giản là bảo bọc cô.
Vân Chi Lâm vì sợ anh chạy đến gõ cửa cho nên cô cũng đành ở đó chờ anh.

"Cái người này, đâu cần thiết chứ?"
"..."
Mười phút sau, Cố Trạch Thần đã mang nước nóng đến cho cô, cái này cũng là do anh đun sôi, chuyện mà trước nay anh chưa từng làm bao giờ.
Vân Chi Lâm đưa tay muốn nhận lấy, nhưng cô đã bị anh lờ đi ngay sau đó, anh tự mình đi vào phòng tắm giúp cô pha nước ấm.
Để tránh nước quá nóng khiến cô bị thương, anh còn cẩn thận thử nước mấy lần liền, đâu đó cảm thấy hài lòng rồi anh mới chịu ra ngoài.
"Em vào đi, nước đủ ấm rồi!"
"Vâng, cảm ơn anh!"
Vân Chi Lâm nhanh chóng lũi vào phòng tắm, cô lập tức chốt cửa lại, cứ như sợ anh xông vào ăn thịt mình vậy.

"Lạch, cạch."
Cố Trạch Thần ngẩn ra vài giây, sau đó anh bật cười thành tiếng.

"Haha, em cũng đâu cần phải mạnh tay vậy làm gì, anh dù sao cũng là quân tử cơ mà!"
Đáp lại anh chỉ có tiếng nước chảy rì rào.
Cố Trạch Thần đứng bên ngoài một lúc, rồi anh quay lưng đi về phía nhà bếp thêm một lần nữa, hẳn là anh đang muốn chuẩn bị cho cô thứ gì đó.
...
Vân Chi Lâm từ phòng tắm bước ra, dù đã tắm bằng nước ấm nhưng không khí cũng cực kỳ lạnh, khiến cô hắt xì mấy lần liền.


"Hắt xì!"
Khi chân cô vừa đặt vào phòng của Cố Trạch Thần, thì anh đã từ phía sau choàng lên người cô một tấm chăn bông dày cộm.
"Anh..."
"Lúc nãy anh mà để em tắm nước lạnh thì giờ có khi em đã biến thành cục đá rồi, sau này phải nghe lời của anh đấy!" Cố Trạch Thần ghé sát khuôn mặt nhỏ của cô, anh nói.
"Sao tôi phải nghe lời anh chứ, tôi cũng đâu phải trẻ con!" Vân Chi Lâm phụng phịu, cô không đồng ý với yêu cầu của anh.
"Em lùn như vậy, đương nhiên là trẻ con rồi, mà trẻ con thì phải nghe lời người lớn!" Cố Trạch Thần đưa tay xoa đầu cô, anh trêu chọc.
Vân Chi Lâm phẫn nộ đến đỏ bừng cả mặt, cô điên mất thôi.

"Được, sau này tôi sẽ nghe lời chú, lớn tuổi như vậy rồi gọi là chú chắc sẽ không sao đâu!"
Cố Trạch Thần cảm thấy cô hiện tại cực kỳ đáng yêu, đến tức giận mà cũng dễ thương thế này.

"Em không nghe người ta nói sao? Chồng già vợ trẻ là tiên đấy!"
Vân Chi Lâm bất lực trước khuôn mặt dày và vô sỉ của anh, cô không nói nữa mà đi thẳng về phía giường ngủ.
"Không đùa nữa, em uống cái này đi, nó sẽ giúp em giữ ấm và dễ ngủ hơn!" Cố Trạch Thần lấy tách trà nóng trên bàn đưa đến cho Vân Chi Lâm, thứ này là do anh vừa chuẩn bị ở dưới bếp xong..


Bình luận

Truyện đang đọc