TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Giang Tây.
Ngay lúc này ở tại Vân gia, mẹ con Đường Thúy Hoa từ hơn nửa năm trước đã nắm toàn bộ quyền điều hành thương hiệu may mặc của Vân Trường Thạch.
Đương nhiên để đạt được điều này, bọn họ đã nhờ vào sự giúp đỡ của Vũ Thiếu Hàn.
Bọn họ lợi dụng sự lơ là của Vân Trường Thạch, sớm đã đầu độc ông ta bằng thạch tín, cho đến hiện tại cơ thể ông ta đã hoàn toàn bị chất độc hủy hoại, sinh mạng như đèn treo trước gió.
Đã thâu tóm được Vân gia, lại còn được Vũ Thiếu Hàn giúp đỡ, cơ nghiệp của Đường Thúy Hoa bỗng chốc lên như diều gặp gió.

Ở hai năm trước, khi Vân gia bị Lâm Chi Vân tráo đổi lô vải, bọn họ đã thay đổi cục diện một cách ngoạn mục.
Không chỉ có Đường Thúy Hoa, mà Vân Du Nhã bây giờ cũng trở nên hống hách, cô ta đã bỏ học dang dở, ngày ngày đi theo Vũ Thiếu Hàn đến sòng bài hay quán rượu ăn chơi.

Có thể nói cô ta đã quá ám ảnh với hắn ta, chỉ cần nhìn thấy có phụ nữ ở bên cạnh hắn cô ta liền cảm thấy điên tiết.
Ngày hôm nay cũng không có ngoại lệ, nghe tin Vũ Thiếu Hàn đến quán rượu có việc giải quyết, Vân Du Nhã liền nằng nặc đòi đi cùng.
"Thiếu Hàn, em muốn đi cùng anh!" Vân Du Nhã mè nheo, mắt ngấn lệ nói.
Vũ Thiếu Hàn lại không mấy quan tâm đến cô ta, hắn đưa tay chỉnh lại cà vạt, rồi lạnh lùng đáp.


"Không được, việc hôm nay quan trọng, không thể đưa cô đi được!"
Đến đây Vân Du Nhã liền nức nở.

"Tại sao chứ, hay là do anh đi gặp người phụ nữ khác?"
Sắc mặt của Vũ Thiếu Hàn đanh lại, hai hàng lông mày của hắn cũng nhíu chặt.

"Bớt suy đoán linh tinh đi, tôi không rảnh dỗ dành cô đâu!"
Nói xong, hắn ta quay lưng chuẩn bị rời đi nhưng lúc này lại bị Vân Du Nhã chụp lấy cánh tay giữ lại.
"Anh không được đi, nếu em không đi cùng thì anh cũng phải ở nhà!" Cô ta dùng hết sức hét toáng lên.
Vì cả hai bọn họ đã đính hôn rồi, cho nên Vũ Thiếu Hàn được Đường Thúy Hoa cho phép đến Vân gia ở lại.
Ánh mắt Vũ Thiếu Hàn xẹt qua một tia chết chóc, hắn ta đen mặt quay đầu lại, ánh mắt như quỷ Satan đòi mạng người.

"Mau buông ra!"
"Em cứ không buông đấy!" Vân Du Nhã lắc đầu kiên quyết.
Sự kiên nhẫn của Vũ Thiếu Hàn đã đạt đến giới hạn, hắn ta không nói gì, trực tiếp xoay người túm lấy cổ của cô ta, ấn mạnh vào bức tường phía sau.
"Bộp."
Vân Du Nhã bị hành động lỗ mãn của hắn làm cho đau đớn, nhưng cổ họng bị bóp chặt, cô ta không thể la hét hay cầu cứu.

"V...Vũ Thiếu...Hàn, buông...buông ra!"
Lúc này Vũ Thiếu Hàn mới ghé sát tai cô ta, hắn gằn giọng.

"Giờ cô và gia đình này hết giá trị lợi dụng với tôi rồi, cho nên bớt làm chuyện ngu ngốc, bằng không tôi sẽ..." Hắn dừng lại, rồi hướng ánh mắt về phía khẩu súng đang đặt trên kệ gỗ.
"Rầm." Không cho Vân Du Nhã có cơ hội đáp lời, hắn ta đã vung tay hất mạnh cô ta xuống sàn nhà lạnh lẽo.
"Khụ, khụ." Vân Du Nhã chống hai tay trên sàn ho sặc sụa, khuôn mặt vì thiếu không khí đã đỏ bừng, trên cổ còn lưu lại dấu ngón tay của hắn.


"Phiền phức." Vũ Thiếu Hàn ném cho cô ta một ánh mắt ghét bỏ, sau đó xoay người bỏ đi mà không thèm ngoái đầu lại nhìn.
Vân Du Nhã nghiến chặt răng tức giận, hai tay đã nắm lại thành quyền, ánh mắt độc ác mang theo sự chiếm hữu trừng trừng nhìn theo bóng lưng của hắn.
Cô ta biết rõ là Vũ Thiếu Hàn rất lạnh lùng, mà hắn ta cũng chưa bao giờ tỏ ra là yêu thương cô ta, cái hắn cần chính là lợi ích do Vân gia mang lại.

Nhưng cô ta sớm đã đem lòng si mê hắn, cho nên mới không chịu được mà ghen tuông tức giận.
Vân Du Nhã cũng không từ bỏ, cho dù thế nào đi chăng nữa cô ta sẽ cố gắng để chiếm được tình cảm của hắn.

Đối với cô ta mà nói, chỉ có hắn mới là người xứng đôi với mình.
Về phần Đường Thúy Hoa, từ sau khi tiếp quản được Vân gia, bà ta giống như một bước lên mây.

Hàng ngày không cần phải nhìn sắc mặt khó coi của Vân Trường Thạch nữa, lại còn có điều kiện cặp kè trai trẻ khắp nơi.
Chỉ vỏn vẹn có hai năm, danh tiếng của Đường Thúy Hoa đã vang khắp Giang Tây và Thành Đông, dù là ở đâu bà ta cũng nuôi được nhân tình.
Hai mẹ con cũng không xem Vân Trường Thạch ra gì, mỗi khi cảm thấy không vui hay tức giận ai đó, bọn họ sẽ mang ông ta ra trút giận.
Thời gian nghiệt ngã cứ thế trôi, mà mạng sống của Vân Trường Thạch chỉ còn đếm từng ngày.

Suốt phần đời còn lại, ông ta sẽ sống với chiếc xe lăn và nỗi đau do thạch tín gây ra.
Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt của Vân Trường Thạch lúc này chẳng còn chút sức sống nào, nét mặt nhợt nhạt không chút máu, làn da nhăn nheo đến đáng sợ.

Giờ sinh hoạt của ông ta đều do người làm phụ trách, bọn họ vui thì ông ta được đối đãi tốt một chút, ngược lại sẽ bị đánh mắng và bỏ đói.
Vân Trường Thạch sống không được mà chết cũng không xong, mỗi ngày phải cam chịu bị ngược đãi, còn phải trơ mắt nhìn Đường Thuý Hoa đưa tình nhân về cặp kè trên chính chiếc giường của mình.
Ngay tại thời điểm này, Vân Trường Thạch mới cảm thấy hối hận khôn cùng, ông ta nhớ đến Dương Linh Lam, người phụ nữ đã từng đồng cam cộng khổ gây dựng nên cơ nghiệp của Vân gia, để rồi phải chết dần chết mòn vì sự phản bội của ông ta.
Đây chắc chắn là quả bảo, bởi con người vốn không nên làm điều sai trái, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng lại khó thoát, kết cục này là ông ta xứng đáng nhận được.
Đôi mắt mờ đục của Vân Trường Thạch hướng ra ngoài cửa sổ, mang theo sự ân hận muộn màng không thể sửa chữa.
"Rầm." Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, Đường Thúy Hoa bộ dáng kênh kiệu khoác tay tình nhân bước vào.

Bà ta rảo bước đến bên xe lăn của Vân Trường Thạch, ném ánh nhìn dành cho loài giun dế về phía ông ta.
"Hừ, cái người này sống cũng dai thật đấy, đã hai năm rồi mà vẫn chưa chết, đúng là hết nói nổi mà!" Đường Thúy Hoa đanh giọng lên tiếng.
Khoé môi Vân Trường Thạch giật giật, nhưng ông ta lại không thể nói ra suy nghĩ trong lòng, cơ thể ông ta đã sắp đến giới hạn.

"Bà...bà..."
"Bà cái gì mà bà? Lão già chết tiệt, sao không chết sớm đi cho tôi nhờ, sống mà phiền phức người khác, thì nên đi chết đi cho rồi!" Bà ta dùng những lời lẽ cay nghiệt để đay nghiến.


Bình luận

Truyện đang đọc