TRÙNG SINH TRỞ THÀNH PHU NHÂN CỦA THIẾU TƯỚNG


Vân Chi Lâm lại một lần nữa nghe những lời này từ Cố Trạch Thần, không hiểu sao mỗi lần như thế đều khiến trái tim cô rung động, có chăng là cô đã quá mong chờ một người bảo vệ ở kiếp trước.
Trái tim không ngừng thổn thức, nơi khoé mắt của Vân Chi Lâm bất ngờ ánh lên một giọt nước mắt trong suốt.

Cứ tưởng sau khi trùng sinh cô sẽ mạnh mẽ, không nghĩ đến lại có những phút yếu lòng như thế này.
Đối với cô mà nói thì Cố Trạch Thần bây giờ thật sự là người thân của mình, không biết từ khi nào cô đã có ý ỷ lại vào anh.
"Tại sao em lại khóc chứ? Ngoan, mau nín đi, sau này anh sẽ không đi theo em nữa, đừng khóc!" Thấy đôi mắt Vân Chi Lâm đỏ hoe, Cố Trạch Thần giơ tay xoa xoa khuôn mặt cô để vỗ về.
"Hức..." Được đà nuông chiều, Vân Chi Lâm lại cố tình khóc lớn hơn, cô thật ra là muốn được anh dỗ dành thêm chút nữa, cô muốn làm nũng với anh như những cô gái bình thường khác.
Dù biết đoạn tình cảm này sẽ không kéo dài lâu, Vân Chi Lâm vẫn muốn được anh tiếp tục cưng chiều.

Chỉ một lần thôi, cô muốn tham lam tận hưởng cảm giác này.
Cố Trạch Thần lo lắng đưa tay day day trán.

"Vợ nhỏ nhà anh đúng thật là khó dỗ dành!" Nói xong anh lại choàng tay ôm lấy cô, động tác dịu dàng vỗ nhẹ.
Vân Chi Lâm nức nở gục trên vai Cố Trạch Thần, nước mắt cô thấm ướt vai áo anh, bộ dáng như một chú mèo nhỏ mít ướt.
Hai người đứng yên đó ôm nhau, dường như không có ý định muốn buông nhau ra, cho đến khi có người đi đường xuất hiện, còn cố tình nói to nhỏ gì đó.
Vừa hay Vân Chi Lâm nghe thấy điều này, cô mới nhận ra tình huống lúc này có chút kỳ quặc, cô nhanh chóng đưa tay đẩy Cố Trạch Thần ra.
"Em ra ngoài lâu rồi, mẹ Cố chắc là đang lo lắng, phải về nhanh thôi!" Cô ngượng ngùng nói, rồi vội vàng bước nhanh về phía trước.

Vân Chi Lâm quên mất chân vẫn đang bị thương, cô đi nhanh làm cho bản thân suýt ngã thêm lần nữa.

Nhưng vì quá xấu hổ, cô nén đau tập tễnh đi tiếp.
Cố Trạch Thần nhìn cô lại không thể chịu nổi, anh lập tức xông đến, động tác thuần thục ôm cô nhấc bổng lên cao.

"Chân em như vậy làm sao mà đi được!"
Vân Chi Lâm xấu hổ, cô cúi đầu thỏ thẻ.

"Mau bỏ em xuống đi, người ta nhìn thấy sẽ cười mất!"
"Anh bế vợ của mình thì có làm sao? Với lại cũng không ai dám cười, nếu không bọn họ chết chắc rồi!" Cố Trạch Thần tự tin khẳng định với cô.
Một tiếng cũng gọi vợ, lời này làm Vân Chi Lâm cảm thấy tim đập rộn ràng, cô xấu hổ vùi mặt vào trong lồng ngực của anh.
Cố Trạch Thần nhìn cô gái nhỏ đáng yêu trong lòng, khoé môi của anh không ngừng cong lên đầy thích thú.

Biểu hiện thế này có phải hay không là chuyện tốt, anh đang dần bước vào trái tim cô.
...
Hai người về đến quân doanh thì Vân Chi Lâm đã gấp rút nhảy xuống rời khỏi vòng tay anh, cô hớt hải khập khiễng chạy vào phòng.

Trong đây có nhiều người như vậy, da mặt cô lại cực kỳ mỏng, làm sao chịu nổi lời trêu chọc của họ.
Cố Trạch Thần nhìn hai tay trống trơn lại thấy mất mát, tuy vậy anh cũng không quá buồn mà vội vàng lẽo đẽo đi theo sau Vân Chi Lâm về phòng.
Chân của cô đang bị thương, anh làm sao nỡ bỏ mặc, liền tranh thủ lấy thuốc trong tủ ra giúp cô xử lý vết thương.
Ngồi trên giường, Vân Chi Lâm khẽ nhíu mày nhìn bàn chân đang sưng to vì bong gân, bao nhiêu đó thôi cũng đã thấy đau đớn rồi.

"Sưng như vậy thì phải làm sao đây?"
Vừa lúc Cố Trạch Thần cầm thuốc đi tới, anh ngồi xổm xuống nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô.

Tiếp đến anh lại nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh còn đau đớn hơn cô nhiều.
"Anh làm gì vậy, để em tự làm!" Vân Chi Lâm ái ngại lên tiếng.
"Em biết làm sao? Ở quân doanh trật tay trật chân là chuyện bình thường, so với em thì anh giỏi việc xử lý vết thương hơn!" Cố Trạch Thần mắt vẫn dán vào chân cô, anh đáp.
"Anh cũng hay bị thương lắm sao?" Cô tròn mắt tiếp lời.
"Tất nhiên rồi, đây là quân doanh mà!"

"Ồ, vậy sau này anh phải cẩn thận đấy!"
Cố Trạch Thần mỉm cười.

"Cảm ơn vợ đã lo lắng cho anh, anh sẽ bảo vệ thân thể này lành lặn cho em!"
Vân Chi Lâm đưa tay xoa đầu mũi.

"Còn chưa có kết hôn đâu, anh đừng gọi như vậy!"
"Được, vậy anh gọi em là bà xã nhé!"
"Anh đúng là không có liêm sỉ!"
"..."
Bên này, Cố phu nhân đang tiếp khách, người bà ấy gặp lại chính là mẹ con Vân Du Nhã.
Cố phu nhận bộ dáng quý phái sang trọng, bà ấy cầm tách trà lắc nhẹ, rồi cẩn thận đưa lên môi nhấp một ngụm, hương vị thơm ngon khiến bà ấy gật đầu tấm tắc khen ngợi.
Tiếp đến Cố phu nhân lại liếc nhìn hai mẹ con Vân Du Nhã, bà ấy đang ngồi yên chờ bọn họ diễn trò, để xem mấy người lòng lang dạ sói này đang có âm mưu gì.
"Thế nào, không lẽ hai người đến đây chỉ muốn nhìn tôi uống trà thôi à?" Thấy bọn họ mãi không nói năng gì, Cố phu nhân rốt cuộc phải lên tiếng trước.
Đường Thúy Hoa bấy giờ mới nở nụ cười giả lả, bà ta vội trả lời.

"Cố phu nhân, hôm nay hai mẹ con tôi đến đây thứ nhất là muốn hỏi thăm sức khoẻ của phu nhân, còn thứ hai là muốn bàn bạc về hôn ước của hai đứa trẻ!"
Cố phu nhân nghe xong điềm đạm nói.

"Cảm ơn lòng tốt của hai người, còn về chuyện hôn ước không biết Vân phu nhân đây là muốn bàn bạc cái gì?"
"Mối quan hệ của hai nhà Vân - Cố ở Giang Tây này ai cũng biết, hôn ước của đôi trẻ cũng đã định từ bé.


Bây giờ Du Nhã nhà chúng tôi cũng đã đến tuổi nhận biết, tôi tính bàn với phu nhân cho bọn trẻ đính hôn trước!" Đường Thúy Hoa đon đả nói, như thể mối hôn sự này là của Vân Du Nhã không bằng.
Cố phu nhân lại hướng ánh mắt về phía Vân Du Nhã, bà ấy cong môi.

"Cô nhóc này chắc tầm mười lăm tuổi nhỉ, còn quá nhỏ để nói đến chuyện đính hôn!"
Đường Thúy Hoa.

"..."
Vân Du Nhã.

"..."
"Lại nói người mà tôi muốn cưới cho con trai là Vân Chi Lâm, chứ không phải cô bé này, vậy thì có gì bàn bạc ở đây?" Cố phu nhân nhướng mày đầy tao nhã hỏi ngược lại.
"Cố phu nhân, Vân Chi Lâm đã không còn là đại tiểu thư Vân gia, hôn sự này dĩ nhiên phải tính cho Du Nhã rồi!" Đường Thúy Hoa mặt dày trả lời.
Cố phu nhân nghe xong lại bật cười lớn thành tiếng.

"Haha, để tôi nhắc cho cô biết một chuyện, Cố gia thân thiết với Dương Linh Lam chứ không phải với Vân gia! Nếu cô nói Lâm Lâm không còn là con gái của Vân gia, thì giữa hai nhà cũng không có gì để bàn thêm nữa đâu!".


Bình luận

Truyện đang đọc