TRUY TRỤC DU HÍ – TRÒ CHƠI THEO ĐUỔI (TRÒ CHƠI TÌNH NHÂN)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Cafesvictim
~ Augustine tiên sinh say tàu ~

Ban đầu chuyến đi vẫn gió êm sóng lặng, Dạ Phong Vũ tì vào lan can, nhìn gió biển thổi xa xa. Augustine ở bên cạnh, rất hài lòng với thân phận “Người đã kết hôn” của mình. Thế cho nên ngay cả nhân viên tạp vụ cũng có thể nhìn ra, tâm trạng của Augustine tiên sinh đích xác phi thường, phi thường, phi thường tốt.

“Đang nghĩ gì đó?” Hôn ngủ ngon xong, Augustine hỏi cậu.

“Đêm nay du thuyền sẽ đi qua khu vực gió xoáy.” Hai tay Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.

“Lo lắng sẽ có nguy hiểm sao?” Augustine dựa vào thành giường, ôm cậu vào lòng.

“……… Hả?” Dạ Phong Vũ ngừng một chút, sau đó gật đầy, “Ừ.”

“Có anh đây.” Augustine vỗ lưng cậu, “Cho dù chỉ còn một tấm ván gỗ cuối cùng, anh cũng sẽ đẩy em lên.”

Dạ Phong Vũ bật cười: “So với lúc chúng ta vừa mới quen, anh thật sự tiến bộ rất nhiều.”

“Ý em là cách nói chuyện?” Augustine xoay người chặn cậu lại, hai tay lướt xuống thắt lưng cậu, mập mờ nói, “Thay vì chuyện đó, anh rất vui lòng được em khen ngợi phương diện khác có tiến bộ.”

“Không được nhúc nhích!” Dạ Phong Vũ giữ cố tay anh lại.

“Vì sao?” Chóp mũi Augustine cọ cọ cậu, “Đây là tuần trăng mật của chúng ta.”

“Tuần trăng mật không có nghĩa là có thể miệt mài mỗi ngày.” Dạ Phong Vũ thoải mái áp anh lại, “Hơn nữa tốt nhất là anh nên giữ lại một ít thể lực.”

“Anh cũng không định đi leo núi tuyết.” Augustine nhìn cậu.

Dạ Phong Vũ hôn trán anh, giọng rất trầm rất mềm: “Nhưng hôm nay em hơi mệt.”

Những lời này hiển nhiên rất có tác dụng, nửa tiếng sau, tay Augustine nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chính mình cũng dần dần rơi vào mộng đẹp.

Nghe tiếng hít thở dần mềm mại bên tai, Dạ Phong Vũ nhẹ nhàng lùi ra ngoài khuỷu tay anh ngồi dậy, với lấy quyển tạp chí bên giường, ngồi dưới ánh đèn hôn ám cho qua thời gian. Augustine bên cạnh đang ngủ say, con thuyền hơi hơi lay động, như chiếc nôi được đẩy nhẹ nhàng, khiến cảnh trong mơ càng thêm trầm ổn.

Chỉ là khoảng thời gian trầm ổn này kéo dài không có lâu lắm.

Sau nửa đêm, thuyền lắc lư càng lúc càng kịch liệt, sóng lớn mang theo khí thế gào thét ập tới, Augustine bừng tỉnh khỏi mộng, ngồi bật dậy trên giường.

“Chúng ta đang xuyên qua eo biển.” Dạ Phong Vũ buông tạp chí, “Có thể lắc lư mất một lúc.”

Lại một cơn gió thật lớn kéo tới, tay trái Augustine bám lấy tay nắm gắn trên tường, tay phải ôm cậu vào lòng, “Em vẫn xem tạp chí sao?”

“Em muốn chờ sóng gió.” Cánh tay Dạ Phong Vũ ôm lấy thắt lưng anh, “Tuy rằng cảm giác rất không ra gì, nhưng không phải ai cũng có thể có cơ hội đi qua eo biển ma quỷ.”

Thân tàu giật lắc như là vĩnh viễn không dừng lại, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Một tiếng sau, mặt Augustine trắng bệch, còn….. rất muốn phun.

Vệ sĩ cũng đến gõ cửa, hỏi có cần giúp đỡ không.

“Muốn nằm một lúc không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Augustine lắc đầu, tự nằm về giường, muốn xua tan bớt chút cảm giác choáng ngất lóa mắt.

Dạ Phong Vũ xuống giường mở cửa, nhận thuốc say tàu vệ sĩ đưa.

“Ngài có sao không?” Vệ sĩ hỏi.

“Tôi không sao, cám ơn.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Nếu có cần gì, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Vệ sĩ gật gật đầu, về chỗ của mình.

Augustine nuốt viên thuốc vào, chỉ là còn chưa kịp có tác dụng, đã phải rút túi nilon ra phun đến trời đất mù mịt. Dạ Phong Vũ rót cốc nước cho anh súc miệng, sau đó ôm người vào lòng mình, cúi đầu hôn tóc anh: “Cố thêm một chút nữa, được không?”

Augustine cảm thấy, đây nhất định sẽ là chuyến đi trăng mật cả đời khó quên của mình.

Bình minh lên, sóng lớn cuối cùng cũng bình ổn một chút. Đúng tám giờ sáng vệ sĩ gõ cửa, bê tới một chén cháo hoa nóng hôi hổi, cùng với một đĩa đồ chua nhỏ.

“Vì sao trên du thuyền cũng có những thứ này?” Augustine dựa trên giường, cảm thấy hơi bất ngờ.

“Bởi vì trước khi xuất phát em đã gọi điện đặt trước.” Dạ Phong Vũ đưa thìa cho anh, “Tôi mai gió sẽ ngừng.”

“Đây là nguyên nhân tối qua em muốn anh bảo tồn thể lực?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ vươn qua hôn nhẹ anh.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Augustine cuối cùng cũng nhận thức được, giữa mình và cậu đích thật có tồn tại chênh lệch thể lực —— ít nhất vào thời khắc này, chính mình nhất định không có khẩu vị ăn sandwich, với cà phê đen nồng đắng ngắt.

“Vừa rồi em đi qua nhà ăn, bên trong chỉ có năm người, bếp trưởng nói tuyệt đại bộ phận mọi người từ chối ăn sáng.” Dạ Phong Vũ an ủi anh, “Cho nên anh xem, say tàu cũng không phải chỉ có mình anh.”

Augustine hữu khí vô lực dựa vào đầu giường, tiếp tục cảm nhận sóng đánh từng đợt lại từng đợt ngất ngưởng.

Dạ Phong Vũ cúi người lại gần, muốn hôn chào buổi sáng muộn, con thuyền lại bất ngờ xóc lên một cái.

Trước khi cậu ngã sấp xuống, Augustine đã kịp túm cậu lại, kéo vào lòng mình.

Lại một đợt sóng nữa, Dạ Phong Vũ cũng đơn giản nằm trên giường, nhỏ giọng tán gẫu với anh. Trong buổi sáng tân hôn tốt đẹp, không cần lo công việc, không có Phillip với MOKA ngoài cửa tranh cãi ầm ĩ, cũng sẽ không có điện thoại chen ngang lời tâm tình ——- vốn là cảnh tượng mà Augustine chờ mong, nhưng điều kiện tiên quyết là, tốt nhất có thể ở phòng ngủ của mình, hoặc là khách sạn cũng được, thậm chí trong lều trại đóng quân dã ngoại cũng có thể.

Chỉ cần có thể không lay động.

Vệ sĩ với bác sĩ đến đây mấy lần, có điều Augustine cự tuyệt gặp bất kì ai. Dạ Phong Vũ rót cho anh một cốc nước ấm: “Say sóng cũng không phải chuyện lớn gì, có lẽ bác sĩ có thể giúp đỡ.”

Augustine liên tục bảo trì sự lãnh khốc của quốc vương.

Dạ Phong Vũ đành phải tiếp tục giúp anh bóp đầu.

Có điều may mắn, chạng vạng hôm sau, thuyển trường rốt cuộc tự mình gõ cửa thông báo, du thuyền đã thuận lợi đi qua Eo biển Drake, sáng sớm là có thể đến nơi.

Augustine nuốt vào viên thuốc say tàu cuối cùng, sức cùng lực kiệt mà ngủ. Dạ Phong Vũ tựa bên anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lại hôn.

Chắc là bởi vì trước đó hao phí nhiều thể lực lắm, Augustine cảm giác ngủ thật sự an ổn, cho nên lúc tỉnh lại, thậm chí còn cảm thấy hơi hoảng hốt, tạm thời không rõ mình đang ở đâu.

“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ chồm đến, hôn một cái lên trán, “Hoặc là nói chào buổi trưa càng thích hợp hơn.”

Augustine theo quán tính ôm lấy cậu: “Xem ra em rất hưng phấn.”

“Chúng ta đến nơi rồi.” Dạ Phong Vũ dùng bàn tay lạnh lẽo sờ tai anh, “Có cảm giác được không? Nhiệt độ của Nam Cực.”

“Em vừa ra ngoài?” Augustine thanh tỉnh lại chút.

“Mọi người đều ở ngoài.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Tàu đã thả neo ở đây bốn tiếng rồi.”

“Em có thể gọi anh sớm một chút.” Augustine xoa thái dương.

“Bây giờ cũng không muộn.” Dạ Phong Vũ cười cọ cọ anh, “Muốn ra ngoài không?”

Augustine gật đầu, ăn bữa trưa đơn giản xong, liền cùng cậu ra khoang thuyền. Nam Cực cũng không lạnh quá mức như trong tưởng tượng, thay giày xong, hai người được nhân viên dẫn đến một bên khác, dự định lên máy bay đi thử vận may, xem có thể gặp được chim cánh cụt hoàng đế*** hay không.

“Cười một cái.” Máy bay cất cánh, Dạ Phong Vũ cầm máy ảnh ngoắc ngoắc anh.

Augustine rất phối hợp mà tới gần màn ảnh.

“Biểu hiện không tồi.” Dạ Phong Vũ vừa kiểm tra màn hình vừa hỏi, “Lúc về, có thể đăng một tấm lên trang cá nhân của em không?”

“Đương nhiên.” Augustine cười cười, “Chúng ta đã kết hôn, em có thể công khai bất cứ chuyện gì với bên ngoài.” Sau đó lại bổ sung, “Trừ biểu hiện của anh lúc trên thuyền.” Kia hoàn toàn là lỗi của gió lốc.

“Có đàn chim cánh cụt.” Bởi vì hai người một mực nói chuyện, phi công không thể không nhắc nhở.

Tuyết trên mặt đất trắng noãn, một đoàn chim cánh cụt hoàng đế đang lắc lư lắc lư xếp hàng đi, Dạ Phong Vũ hỏi: “Con cánh cụt nhỏ thường xuyên bị khi dễ kia đâu?”

“Bệnh viện.” Phi công trả lời, “Tình hình sức khỏe của nó rất không ổn, cần được quan sát cách li, nhưng nghe nói đã có người quyên góp nhận giúp nuôi nó.”

“Là anh sao?” Dạ Phong Vũ quay đầu nhỏ giọng hỏi.

Augustine gật gật đầu.

“Nó đúng là rất đáng thương.” Phi công còn đang cảm khái, “Mỗi lần đều bị anh trai cầm đầu đánh, sau đó bị đánh hội đồng.”

“Cho nên mới kêu Phillip 2.0.” Augustine thản nhiên giải thích.

Phi công khó hiểu, hiển nhiên là không có lĩnh hội được hàm nghĩa sâu sắc trong đó.

Bởi vì đang trong mùa ấm nhất năm, cho nên một phần băng tuyết đã tan bớt đi, đá đen bóng loáng cùng tuyết trắng lần lượt thay đổi, nối liền nhau thành cảnh tượng bao la hùng vĩ. Dạ Phong Vũ vẫn luôn bận rộn chụp ảnh, cho đến khi máy bay hạ cánh, mới quyến luyến quay lại nhìn Augustine.

……

Vì thế trong thời gian tiếp theo, Augustine không thể không theo cậu ngồi ba lượt máy bay trực thăng, cho đến khi bộ nhớ máy ảnh đầy hết mới thôi.

“Có thể về chưa?” Nhìn tình nhân nhỏ rõ ràng là hưng phấn, Augustine cảm thấy tuy rằng bị bắt ngồi bốn lượt máy bay nhàm chán, nhưng tâm trạng vẫn là vô cùng không tồi.

“Em muốn bơi.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.

“Em muốn làm gì?” Augustine cảm thấy mình nhất định là đã nghe lầm.

“Bơi.” Dạ Phong Vũ trả lời.

Augustine xác nhận: “Ở đây?”

Dạ Phong Vũ gật đầu.

Augustine: “……….”

“Được không?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Sáng nay em đã hỏi thuyền viên, có cho phép đi bơi.”

“Bảo bối, bơi sẽ bị cảm.” Augustine ý đồ nói đạo lý với cậu.

“Chỉ một lần.” Hai tay Dạ Phong Vũ khoác lên vai anh.

“Em có thể bơi trong bồn tắm lớn.” Augustine rất bình tĩnh.

Dạ Phong Vũ liên tục lay lắc anh.

…..

Nửa tiếng sau, Augustine bọc áo măng tô thật dày, mặt không chút thay đổi đứng trên bờ, nhìn tình nhân nhỏ của mình mặc một cái quần bơi nho nhỏ, bơi trong vịnh nước hỗn hợp băng tuyết.

Các du khách khác đều ngạc nhiên, còn có người cũng bắt đầu nóng lòng muốn thử. Bởi vì có suối nóng chảy vào, cho nên trong nước cũng không lạnh như tưởng tượng, vì thế một lát sau, lại có bốn năm người nhảy xuống nước, vừa hét ầm ĩ vừa cười thật to, nhìn có vẻ rất là….. phấn khởi.

Augustine tiên sinh rất là đau đầu.

“Thật sự không lạnh?” Đến khi trở lại khoang thuyền, Augustine vẫn còn hỏi.

“Thật sự không sao, em đã từng bơi vào mùa đông ở Thụy Sĩ.” Dạ Phong Vũ tắm qua loa, sau đó ôm lấy anh, “Thật sự chơi rất vui.”

Nhìn thấy hai má hưng phấn đến phiếm hồng của cậu, Augustine buồn rầu nhận thua: “Em thích là được rồi.”

Dạ Phong Vũ nằm úp sấp trên giường, tiếp tục hào hứng xem ảnh chụp. Augustine đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại cho Phillip.

“Em vừa mới họp xong.” Giọng Philip sung sướng, “Đi trăng mật với chị dâu thế nào?”

“Bọn anh ngồi trực thăng bốn lần để xem chim cánh cụt.” Augustine trả lời.

“Nghe có vẻ phi thường hoành tráng.” Philip tươi cười như nắng, còn sâu sắc đồng tình một chút với anh trai thân ái của mình —- trừ chị dâu, hẳn là không có ai có thể bắt anh ấy thực hiện loại hoạt động nhàm chán kiểu như này, liên tục ngồi trực thăng bốn lần, chỉ để xem chim cánh cụt.

“Nhìn này!” Dạ Phong Vũ in ra một tấm ảnh chụp chung cùng chim cánh cụt, sau đó hào hứng đi chân trần chạy đến, “Có một đứa nhỏ đang phá vỏ!”

Augustine cúp điện thoại, ôm lấy cậu đi về giường.

Tuy rằng đúng là chim cánh cụt cũng không cần phải xem đến bốn lần, nhưng có thể thấy ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của cậu đến bốn lần, vậy mọi thứ đều rất đáng giá —- cho dù là nôn suốt hai ngày đến trời đất mù mịt, lúc trở về còn phải lặp lại tra tấn tương tự, cũng đều thực đáng giá.

“Đây là cái gì?” Dạ Phong Vũ cầm một tờ giấy trên bàn lên.

“Thay đổi lịch trình một chút, nếu em đồng ý, chúng ta có thể đến động băng ở, đóng quân dã ngoại trên nền tuyết.” Augustine trả lời.

“Thật sự?” Dạ Phong Vũ bất ngờ mà ôm anh, “Em tưởng là anh sẽ không đồng ý ở ngoài.”

“Nhưng anh biết em thích.” Augustine hôn hôn cậu, “Cho nên không có vấn đề gì.”

~*~



       CÁNH CỤT HOÀNG ĐẾ

Bình luận

Truyện đang đọc