TRUY TRỤC DU HÍ – TRÒ CHƠI THEO ĐUỔI (TRÒ CHƠI TÌNH NHÂN)

Edit & Beta: Cafesvictim 

~ Là kết cục tuyệt vời nhất ~

Có Phillip gia nhập, mọi phiền phức trước đây tích cóp từng chút từng chút một đều trở thành không hề khó giải quyết, dưới sự cổ vũ của anh, hiệu suất làm việc của tổ đội cao đến vượt ngoài tưởng tượng, rất có tư thế bất khả chiến bại. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì những người còn lại muốn mau chóng đuổi cái vị phú N đại này đi, cho nên không thể không cố gắng làm việc, mau chóng trở lại cuộc sống yên bình lúc trước —– hiện tại thật sự là hơi surprise quá.

“Báo cáo, mọi việc đã xong.” Phillip cầm một ly rượu đỏ, tự cảm thấy vô cùng hài lòng tựa vào cửa.

“Bây giờ là sáu giờ sáng.” Trình Hạ ngồi dậy khỏi giường, còn buồn ngủ mà nhìn anh ta, “Vì sao anh lại có thể dậy sớm như vậy.”

“Xác thực mà nói, tôi căn bản là không có ngủ.” Phillip thổi một lọn tóc trên trán, chuẩn bị nhận sự cảm kích và ca ngợi.

Sau đó liền nhìn thấy Trình Hạ ngã ngửa về sau, lại lần nữa ngủ vù vù.

“A.” Phillip chống cằm, ngồi xổm bên giường quan sát lại còn cảm khái, “Chuột chũi nhỏ vô ưu vô lự.”

Mà cũng vô ưu vô lự giống như vậy, còn có Augustine vẫn luôn như quốc vương —- tuy rằng từ này nghe có vẻ xa lạ, nhưng đúng là gần đây tâm trạng anh vô cùng vô cùng tốt.

“Anh định khi nào thì buông?” Dạ Phong Vũ bắt lấy cái tay đang không ngừng đi xuống của anh.

“Vì sao anh lại phải buông em ra?” Augustine ngừng làm việc, quay lại nhìn cậu, “Chúng ta đã kết hôn.”

Dạ Phong Vũ: “…..”

Augustine tiếp tục nhìn màn hình máy tính, tay trái vẫn đặt trong áo ngủ cậu.

Dạ Phong Vũ trùm chăn ngáp ——- tối hôm qua anh nói có việc chưa giải quyết xong, còn tưởng rằng sáng nay sẽ đến công ty, không ngờ địa điểm làm việc lại là phòng ngủ.

“Hôn chào buổi sáng.” Augustine nhắc nhở.

“Pháp luật cũng không có quy định cái này.” Dạ Phong Vũ tiếp tục nhắm mắt lại.

“Thật sự là pháp luật không được rồi.” Augustine thấy rất đáng tiếc.

Dạ Phong Vũ lười biếng nằm trên giường: “Có thể xin phép đến trưa mới dậy được không?”

“Có thể, nhưng hôm nay không được.” Augustine tựa bên cạnh cậu, “Ba giờ chiều có một cuộc họp, em đi với anh.”

“Vì sao?” Dạ Phong Vũ nhíu mày một chút.

“Bởi vì em là trợ lý của anh.” Augustine thản nhiên trả lời.

Dạ Phong Vũ trùm chăn che đầu: “Trợ lý riêng của anh có ít nhất hai mươi người.”

“Từ chối yêu cầu của sếp không phải là thói quen làm việc tốt.” Augustine nhắc nhở.

“Nhưng em vừa mới kết hôn, cần ngày nghỉ.” Dạ Phong Vũ né tránh tay anh, “Đây cũng là quyền lợi pháp luật trao cho em.”

“Em đã nhớ ra mình vừa kết hôn, vậy hôn chào buổi sáng.” Augustine kéo chăn xuống.

Đề tài lại quay về ban đầu, Dạ Phong Vũ xoay cái thắt lưng, thỏa hiệp mà mở to mắt.

Đúng là như vậy.

Augustine đè lên người cậu, chuyên tâm hưởng thụ bánh quy nhỏ mỗi sáng, cho đến khi người dưới thân rốt cuộc hết hẳn buồn ngủ, bắt đầu vươn đầu lưỡi triền miên đáp lại mới thôi.

Augustine rất hài lòng, lại cắn ra một dấu đỏ trước ngực cậu: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Áo ngủ Dạ Phong Vũ bị anh cọ lộn xộn, “Thật sự muốn em đi họp với anh sao?”

Augustine gật đầu: “Chỉ là cuộc họp định kì, cũng không phải rất quan trọng, nhưng anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy em.”

“Ừ.” Hai tay Dạ Phong Vũ vòng qua cổ anh, “Em đi cùng anh.”

Từ sau khi hai người kết hôn, gần như mỗi ngày đều có phóng viên bát quái xuất hiện ở lân cận lâu đài, Augustine đối với việc này áp dụng thái độ hoàn toàn mặc kệ, còn rất thích nhìn thấy ảnh mình và tình nhân nhỏ nắm tay xuất hiện trên các trang báo chí ——- chỉ có một lần, hình như là một nhà truyền thông nào đó muốn đột phá, vì thế khi đưa tin thì nhắc tới Dạ Phong Vũ có vẻ tâm trạng rất sa sút, “Lẽ nào có tranh chấp với Augustine tiên sinh”, còn cẩn thận phân tích ở bài sau rằng Dạ Phong Vũ kết hôn xong thì phải đối diện với đủ loại khó khăn. Kết quả không đợi tờ báo được đưa tới các điểm phân phối, đã bị người chặn lại, ngay cả chủ biên cũng nhận được một tấm giấy mời, cùng ăn tối với trợ lý đặc biệt của Augustine tiên sinh, tiến hành trao đổi hảo hữu về “Phải tôn trọng tính chân thật của tin tức như thế nào”.

Xe đen có rèm che đỗ trước cửa công ty, Augustine hôn một cái cuối cùng lên môi cậu, mới cùng xuống xe đi vào hướng máy. Lái xe và vệ sĩ bên ngoài xe đều hiểu mà không nói, trao đổi một ánh mắt rất là ăn ý ———– chờ hai phút lại mở cửa xe, loại phương pháp này hoàn toàn không có gì sai lầm, lần sau có thể chờ càng lâu hơn.

Ba ngày sau, Phillip và Trình Hạ cũng về tới Milan, thậm chí còn nhận được một bữa tiệc tối chào mừng của lâu đài.

“Em muốn một cái ôm.” Phillip mở hai tay ra, cảm động hướng về phía anh trai quốc vương.

Sau đó đã bị MOKA nghe tiếng lao ra vồ ngã xuống đất, sung sướng gào khóc kêu, còn dùng lưỡi liếm một lượt cả mặt cậu, vô cùng hoàn nghênh.

“Tao rất vui vì mày thích tao như vậy, nhưng lần sau có thể dùng phương pháp ôn nhu hơn một chút.” Phillip gian nan ho khan, cảm thấy mình sắp bị đè tắc thở.

Augustine bình tĩnh bước qua người cậu, phía sau là Simba cũng bình tĩnh như vậy —— toàn bộ quá trình áp dụng thái độ không thèm nhìn.

Phillip đành phải tự đứng lên, mắt tràn lệ nóng đi tìm Chuột chũi nhỏ mềm mại tiến hành chữa bệnh.

Mọi thứ đều không có gì thay đổi, thời gian trôi qua từng ngày từng ngày. Nửa năm sau, Dạ Phong Vũ về nước quay một bộ phim mới, đến lúc đóng máy, Augustine tự mình đi Trung Quốc, đến đón cậu cùng về nhà.

“Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, thì ra cậu lại rảnh như vậy.” Nghiêm Khải trêu chọc.

“Đây là lạc thú của tân hôn.” Augustine trả lời.

“Cảm giác thế nào?” Nghiêm Khải hỏi anh, “Về cuộc hôn nhân này.”

“Vô cùng tốt.” Augustine tựa vào sô pha, hiển nhiên là rất hưởng thụ trạng thái trước mắt.

Fan cũng rất vừa lòng với tình trạng hiện nay. Dựa theo phỏng đoán phía trước, tất cả mọi người đều cảm thấy sau khi Dạ Phong Vũ kết hôn, chắc là sẽ dần dần rút khỏi giới giải trí, nhưng bây giờ xem ra có vẻ sẽ không phát sinh chuyện này. Quảng cáo vẫn quay, điện ảnh cũng rất nhanh chóng nhận phim mới, ngay cả app cũng không có bị cưỡng chế gỡ xuống, thậm chí còn nhận được một khoản phí tài trợ. Nhìn trang bìa tạp chí mới ra lò, fan đầu tiên là theo lệ thường dối trá xếp hàng ca ngợi Augustine tiên sinh anh tuấn giàu có mà lại khẳng khái, sau đó bắt đầu bấm phím lưu hình ảnh —– loại cảm giác ông xã đã trở lại này, quả thực tốt đẹp!

Lại một năm gia đình tụ hội nữa, Augustine tiếp tục gia nhập, địa điểm lần này là Thổ Nhĩ Kỳ, sau khi ăn xong bữa tiệc lớn phong phú, Dạ Phong Vũ kéo Augustine: “Đi, chúng ta đi nhảy dù.”

“Vì sao không thể là ngồi dưới ánh nắng, yên tĩnh hưởng thụ một ly hồng trà?” Augustine ý đồ thuyết phục cậu đổi ý.

“Vậy em đi một mình.” Dạ Phong Vũ buông tay ra.

Augustine: “……..”

“Ngài không thể dung túng nó quá như vậy.” Lúc Dạ Phong Vũ đang sắp xếp túi đồ, Kate phu nhân bưng một mẻ bánh quy mới đến.

“Đương nhiên sẽ không.” Khuôn mặt Augustine tiên sinh rất bình tĩnh, “Tôi cũng rất thích nhảy dù.” Phi thường, phi thường, thích.

“Xuất phát!” Dạ Phong Vũ xách túi đi ra.

“Frank.” Kate phu nhân khoanh tay, “Mẹ cần nói chuyện với con một chút.”

Dạ Phong Vũ nhìn về phía Augustine.

“Kate phu nhân tôn kính——-“

“Frank.” Kate phu nhân lại nhấn mạnh một lần.

“Nhưng tôi thật sự thích nhảy dù.” Một tay Augustine ôm thắt lưng cậu, bình tĩnh lại nghiêm túc, “Vô cùng yêu thích, thích đến điên cuồng, thậm chí còn định xin giấy phép của huấn luyện viên.”

“Nói cho ta biết, ADD là cái gì.” Kate phu nhân nhìn anh.

Augustine: “……” Một loại…… bệnh?

“Thiết bị tự động kích hoạt dù.” Dạ Phong Vũ nhắc khẽ.

“Em yêu, anh không nghe rõ.” Giọng Augustine càng nhỏ hơn.

Dạ Phong Vũ: “…..”

“Buộc người khác chấp nhận sở thích của mình không phải thói quen tốt.” Kate phu nhân nghiêm túc giáo dục.

“Con chỉ là muốn đi một mình.” Dạ Phong Vũ giải thích.

“Vì sao lại không mang anh theo?” Augustine lập tức rất cảnh giác.

“Bởi vì anh không thích nhảy dù.” Dạ Phong Vũ nhìn anh.

“Anh rất thích.” Augustine kiên định trả lời.

……..

Kate phu nhân hơi đau đầu.

Kết quả của chuyện này, chính là chuyện nhảy dù thì vẫn được tiến hành theo kế hoạch, nhưng Augustine cũng không có tham dự, mà là đứng ở nơi hạ cánh chờ cậu.

“Cảm giác thế nào?” Huấn luyện viên giúp cậu cởi trang bị ra.

“Rất tuyệt.” Dạ Phong Vũ nhìn lên không trung, “Giống như được bay vậy.”

“Cậu có thể bay lần nữa.” Huấn luyện viên đề nghị, “Thời tiết hôm nay rất tốt.”

“Cám ơn, nhưng không cần.” Dạ Phong Vũ đứng dậy, “Tôi phải về sớm, nếu không có người sẽ lo.”

“Augustine tiên sinh?” Huấn luyện viên đoán.

Dạ Phong Vũ cười chạy xuống núi, Augustine giúp cậu mở cửa xe: “Anh tưởng ít nhất cũng phải đến sáu giờ.”

“Một lần là được rồi.” Dạ Phong Vũ tựa vào người anh, “Mệt.”

“Đương nhiên sẽ mệt.” Augustine trả lời, “Đêm qua ba giờ em mới ngủ.”

“Ừ.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, “Là lỗi của anh.”

“Nhưng em cũng rất hưởng thụ.” Augustine nhắc nhở.

“Em không có.” Dạ Phong Vũ phủ nhận.

“Chắc chứ?” Augustine bắt lấy thắt lưng cậu, “Chuyện này rất quan trọng.”

“Chúng ta còn chưa ăn tối.” Dạ Phong Vũ cười ngăn chặn anh.

“Nhà ăn sẽ không đóng cửa ngay trong vòng một tiếng nữa.” Augustine hạ ghế xuống, xoay người đè lên cậu.

Lái xe đứng tựa vào gốc cây cách đó không xa, vừa nhàn nhã ăn kem, vừa cân nhắc xem mình có nên xuống núi xem một đoạn kịch ngắn hay không ——- bởi vì dựa theo kinh nghiệm trước đây, thời gian sẽ không quá ngắn.

Dù sao đó cũng là Augustine tiên sinh a…….

Trong lâu đài, Trình Hạ đang tắm cho sư tử —— bởi vì Simba bị mượn đi đóng phim, cần một người đi theo, cho nên năm nay cậu cũng không có tham gia tụ hội gia đình. Đương nhiên, một phần nguyên nhân lớn nhất là do bị Phillip mãnh liệt níu giữ. Nếu Augustine và Dạ Phong Vũ không ở đây, vậy đương nhiên mọi việc đều để lại cho một mình Phillip, nghe có vẻ rất là thê thảm, vô cùng cần được chữa bệnh suốt hai mươi bốn tiếng.

Lại thêm một năm nữa, lâu đài có thêm một chú sư tử con, Phillip lệ nóng doanh tròng, còn đầu tư quay “Vua sư tử” phiên bản mới, thậm chí tỏ vẻ chính mình có thể đảm nhiệm vai khách mời nhân vật phản diện Scar.

“Cậu có thể diễn Timon.” Phillip nhiệt tình đề nghị, “Trông không khác nhau mấy.”

“Nằm mơ.” Chuột chũi nhỏ kiên quyết kháng nghị.

“Chị dâu đi đâu rồi?” Phillip hỏi, “Hôn nay cả ngày đều chưa có gặp.”

“Cùng Augustine tiên sinh về nhà trọ.” Trình Hạ sấy lông cho sư tử con, vẩy bọt nước trên tay xong đứng lên, “Ba ngày nữa mới về.”

“Ba ngày?” Phillip ôm lấy cái trán, “Tháng này vừa mới bắt đầu, mà đây đã là lần thứ hai bọn họ chơi trò biến mất.” Hơn nữa hội nghị ngày mai phải làm sao bây giờ, ngàn vạn lần đừng có nói là lại ném cho mình.

Trứng trong chảo bốc lên hương thơm lừng, Dạ Phong Vũ mặc quần thể thao, để trần thân trên đứng bên bàn trộn salad.

Augustine ôm lấy cậu từ phía sau: “Sao lại lén chạy trốn?”

“Ý anh là chỉ khoảng cách từ phòng ngủ đến phòng bếp?” Dạ Phong Vũ tựa vào lòng anh, cọ cọ về phía sau, “Nên ăn cơm chiều.”

Augustine cúi đầu ừ một tiếng, tiếp tục để lại mấy dấu hôn lên vai cậu, phủ lên những dấu vết trước đó đã dần mờ đi: “Còn nhớ lần đầu tiên anh đến đây không?”

“Để đưa MOKA đi?” Dạ Phong Vũ đặt chén đĩa lên bàn.

“Nó là của em.” Augustine ngậm vành tai cậu, “Anh cũng là của em.”

“Anh hôm nay thật sự tinh lực rất tốt.” Dạ Phong Vũ đầu hàng, cười đè lại tay anh.

“Ngày nào tinh lực của anh cũng đều rất tốt.” Augustine vặn tắt bếp, ôm cậu trở lại phòng ngủ.

Thân thể và những nụ hôn giống như nhau đều nóng bỏng.

Một tiếng sau, Dạ Phong Vũ vùi vào chăn ngủ say, Augustine đứng ở phòng bếp, còn thật sự nghiên cứu một chút chỗ trứng gà trong chảo, cùng với một ít rau dưa đã cắt và thịt các loại, cuối cùng quyết định nấu một nồi mì —— dù có nhừ nát cũng không sao, dựa theo khẩu vị lúc bị ốm của cậu, biết đâu còn có thể rất thích.

Vừa mới lấy gói sốt cà chua bày lên xong, Nghiêm Khải đã gọi tới, nhìn thấy một nồi đỏ lừ xong, thật lòng đề nghị: “Cậu vẫn nên tìm một đầu bếp có khi tốt hơn, nếu không tôi cảm thấy cậu lập tức sẽ ly hôn.”

Augustine cúp điện thoại, tự mình nếm một miếng, sau đó bình tĩnh ném cả cái nồi ra ngoài.

Trời càng tối muộn, Dạ Phong Vũ vặn thắt lưng, sau đó theo thói quen gối lên cánh tay anh, khàn giọng hỏi: “Anh đói không?”

“Không đói.” Augustine ôm chặt cậu.

“Em đi nấu mì.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy.

“Khuya rồi.” Augustine một lần nữa ngăn người lại.

“Nhưng em thật sự rất muốn ăn gì đó.” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu nhìn anh.

Augustine sờ di động, kêu lâu đài mang bữa tối đến.

“Vì sao phải phiền phức như vậy?” Dạ Phong Vũ khó hiểu, “Em chỉ cần vào bếp, mười phút là có thể nấu xong.”

“Bởi vì anh không muốn ăn mì.” Augustine trả lời.

“…… Em cũng có thể làm cơm cà ri.” Dạ Phong Vũ vẫn là rất muốn ngồi dậy.

“Có thể để ngày mai.” Augustine tiếp tục chặn người ra lệnh, “Nhắm mắt lại, lúc nào bữa tối đến, anh sẽ đánh thức em.”

“Không phải là anh vào bếp làm loạn đấy chứ?” Dạ Phong Vũ nghi ngờ.

Augustine: “…………”

Làm loạn?

“Được rồi, hiểu rồi.” Dạ Phong Vũ nằm lại về giường, “Chúng ta tiến hành đề tài kế tiếp.”

Augustine bắt đầu cân nhắc, lần sau lúc đến nhà trọ, có phải nên dẫn bạn chó kia theo không —— tuy rằng MOKA thật sự hơi ngu, nhưng ít ra có thể dùng vào lúc tất yếu mà trốn tránh trách nhiệm.

Trên ngã tư đường bên ngoài cửa sổ, paparazi đang chụp ảnh cửa sổ nhỏ bên ngoài ngọn đèn mờ ảo, còn tự hỏi ngày mai nên dùng thơ từ tràn ngập chân tình kiểu gì, để miêu tả quãng thời gian ngọt ngào phát sinh trong căn nhà trọ nhỏ này.

“Vừa rồi là bao nhiêu?” Dạ Phong Vũ nắm ngón tay anh hỏi.

“…….Hả? Bảy mươi hai?” Augustine tự hỏi một chút.

“Anh thật sự đếm liên tục?” Dạ Phong Vũ bật cười.

“Bởi vì em có vẻ rất thích trò này.” Augustine trả lời.

Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, nhắm mắt lại tính toán ngủ tiếp. Tay phải Augustine vỗ nhẹ lên lưng cậu, ánh mắt rất ôn nhu.

Toàn bộ tạp chí tài chính và kinh tế trên thế giới đều miêu tả, rằng Augustine tiên sinh mỗi ngày bận rộn như thế nào. Nhưng chắc là vĩnh viễn sẽ không ai có thể biết, thật ra anh cũng có rất nhiều thời gian nhàn nhã, không những được tham gia tụ hội gia đình, còn có thể chui trong chăn, chơi trò nắm ngón tay ngây thơ.

Đêm thật yên tĩnh.

~*~

*Chính văn hoàn*

Tác giả phát biểu suy nghĩ: Chính văn vậy là kết thúc rồi đó, mấy ngày nữa thêm cái phiên ngoại. Sau đó nghỉ ngơi một thời gian, chắc là 11 tháng sau sẽ có “Đế vương công lược”, Đoạn Sở của Giang hồ hệ liệt.

Cúi đầu đa tạ đã luôn ủng hộ.

Bình luận

Truyện đang đọc