TRUY TRỤC DU HÍ – TRÒ CHƠI THEO ĐUỔI (TRÒ CHƠI TÌNH NHÂN)

~ Leon tiên sinh rất ngạc nhiên ~

Trước bữa tiệc một ngày, hệ thống an ninh toàn bộ vào chỗ, người cũng nhiều hơn trước không ít.

“Nhìn có vẻ bữa tiệc tối này sẽ rất long trọng.” Dạ Phong Vũ ngồi bên giường sấy tóc, “Lâu đài chưa từng náo nhiệt như vậy.”

Augustine tựa vào đầu giường, cảm thấy hơi đau đầu —— hôm nay anh bị các loại chuyện vặt phức tạp quấy rầy cả ngày, hơn nữa Phillip vẻ mặt sung sướng, quả thực cảm thấy giây tiếp theo sẽ nổ mạnh.

Dạ Phong Vũ giúp anh nhu huyệt thái dương: “Anh thật sự rất quan tâm Phillip.”

“Anh chỉ muốn ném nó vào lồng Simba.” Augustine mặt không đổi sắc.

Dạ Phong Vũ cười cười, vỗ ngực anh: “Ngủ.”

Augustine ôm cậu vào lòng: “Nếu không thích không khí tiệc tùng, em có thể đi trước.”

Dạ Phong Vũ lười biếng ừ một tiếng, có vẻ không có nhiều hứng thú với bữa tiệc này.

Lòng bàn tay Augustine chậm rãi lướt qua lưng cậu, sau đó xoay người đè xuống giường.

“Hôm nay anh đã rất mệt.” Dạ Phong Vũ dùng ngón trỏ lướt qua cằm anh.

Đáp lại cậu chính là một nụ hôn triền miên mà lại nóng bỏng.

Thân thể đã sớm vô cùng quen thuộc với đòi hỏi của đối phương, hai tay Dạ Phong Vũ ôm vai anh, hơi hơi ngẩng đầu thở dốc.

“Anh thích âm thanh của em.” Augustine duyện cắn trước ngực cậu.

“Ba mẹ em ở bên cạnh.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở ——- Bởi vì ở phòng ngủ trước mỗi sáng đều có thể nghe tiếng Simba rít gào, tuy rằng rất hợp với sở thích của Leon tiên sinh, nhưng Kate phu nhân thật sự quá mệt mỏi, cho nên hôm nay mới đổi xuống tầng một.

Augustine hơi ngừng lại, cảm thấy loại đối thoại như của học sinh này có hơi… kì dị.

Dạ Phong Vũ vô tội nhìn anh.

Augustine không thể không tạm thời ngừng động tác, xuống giường đi đóng cửa sổ, lại kéo chặt rèm cửa.

Nhưng cho dù là như vậy, nghĩ tới Leon tiên sinh nóng nảy lớn giọng, cùng với trình độ cuồng nhiệt đối với súng săn và thảo nguyên châu Phi, hai người vẫn là hơi hơi kiềm chế một chút, dùng thời gian cũng rất……. ngắn.

Miễn cưỡng giải quyết vấn đề xong, Augustine hôn cái trán cậu, rõ ràng là đang ở nhà mình, vì cái gì lại có thể có loại cảm giác….. yêu đương vụng trộm.

“Ngủ.” Dạ Phong Vũ xoay người né trách, ngay cả ánh mắt cũng không muốn mở.

“Buổi tối gặp Kate phu nhân, bà ấy nói em có chuyện muốn nói với anh.” Augustine nắm ngón tay cậu, đưa lên miệng cắn một cái, “Chuyện gì?”

“Hả?” Dạ Phong Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ nghĩ mới phản ứng được, “Lương Hạo gọi điện cho em, nói đầu tháng sau có thể sẽ có vài việc.”

“Phải về nước?” Augustine nhíu mày.

“Ừ.” Dạ Phong Vũ ngáp.

“Đi bao lâu?” Augustine hỏi.

“Không biết, lịch trình ở email của Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ mơ màng ngủ.

Augustine còn muốn nói gì đó, lại bị một tay che kín miệng.

“Em mệt.” Dạ Phong Vũ lùi vào chăn, nhìn có vẻ đã sẵn sàng rơi vào mộng đẹp.

Augustine đành phải tạm thời nuốt lại những lời muốn nói.

Nhưng điều này hiển nhiên không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng đồng ý ——- không liên quan đến dục vọng chiếm hữu, chỉ là trước khi chuyện Bernal con cùng với tổ chức lính đánh thuê mơ hồ kia còn chưa giải quyết xong, ở lại lâu đài không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Sáng sớm hôm sau, Trình Hạ còn đang ôm gối đầu ngủ vù vù, một quái vật lớn nhảy chồm lên.

Chuột chũi nhỏ kinh nghiệm phong phú thấy biến không sợ, tiện tay lấy gối ôm hình gấu chó bên cạnh điên cuồng đập một trận, sau đó lại chui vào trong ổ chăn, toàn bộ hành trình ngay cả mắt cũng không có mở.

“Làm ơn, hôm nay là sinh nhật của tôi.” Phillip thâm tình kêu gọi.

“Vậy thì sao, mỗi người hàng năm đều sẽ có sinh nhật.” Trình Hạ đơn giản vùi cả đầu vào.

“Người có sinh nhật hẳn nên được hưởng đặc quyền.” Phillip nhấn mạnh.

“Cơ bản là không có chuyện đó.” Trình Hạ không động đậy.

Phillip lại lay cậu một trận, nhưng vẫn không có hiệu quả!

Mắt thấy cậu lại có xu thế ngủ tiếp, Phillip hắng giọng, tính toán đọc diễn cảm một đại trường ca về buổi sáng.

Tiếng đập cửa đùng đùng vang lên.

“Ai?” Trình Hạ mơ mơ màng màng hỏi.

“Nhất định là Kate phu nhân.” Phillip vui vẻ chạy tới mở cửa, chuẩn bị ngênh đón cà phê và bánh quy mỹ vị.

Sau đó liền thấy anh khuôn mặt lãnh khốc của anh trai mình.

“Chào buổi sáng.” Phillip nhanh chóng thu lại nụ cười, bày ra một dáng đứng anh tuấn.

Trình Hạ miễn cưỡng nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua.

Augustine một thân âu phụ màu đen, mặt không có biểu tình đang đứng ở cửa, phía sau vừa lúc là cửa sổ thủy tinh ở hành lang, ánh nắng sớm chiếu vào, quả thực chính là tự phát ra ánh sáng cao quý.

Tinh thần của Chuột chũi nhỏ lập tức lên gấp trăm lần, mạng mẽ vùng dậy khỏi giường, vọt vào toilet đánh răng rửa mặt thay quần áo trong vòng ba phút, sau đó vẻ mặt thành kính xuất hiện trước mặt nam thần: “Xin hỏi có gì căn dặn?”

Phillip tan nát cõi lòng tim muốn nứt ra, lại biểu đạt kháng nghị.

“Tôi vừa gọi điện hỏi Nghiêm.” Augustine nói.

Trình Hạ lập tức đoán được nửa câu sau: “Ngài muốn hỏi kế hoạch làm việc của anh họ?”

Augustine gật đầu.

Trình Hạ lập tức lấy máy tính bảng, còn đẩy cái đầu to của Phillip đang mạnh mẽ ghé vào!

…..

“Nửa tháng?” Augustine rõ ràng không vui.

“Không tính là lâu lắm.” Trình Hạ giải thích, “Dù sao cũng là giai đoạn trước khi công chiếu phim, theo lệ thường mà nói các đoàn làm phim đều phải tuyên truyền, chẳng qua lần này đạo diễn rất bận, cho nên hoạt động sắp xếp cho anh họ đã giảm tới mức ít nhất rồi.”

“Có biện pháp nào có thể giải quyết không?” Augustine hỏi.

“Biện pháp khác?” Trình Hạ thật cẩn thận lắc đầu, “Anh họ là diễn viên chính, không thể vắng họp.”

Augustine nhíu mày.

“Chuyện này có thể giữ lại để ngày mai nói.” Không khí hơi nghiêm túc, Phillip cười đầy mặt ôm anh trai thân ái của mình, “Hôm nay trong lâu đài chỉ có một chủ đề, là sinh nhật của tôi.”

Augustine nhìn cậu một cái.

“Lại muốn ném em cho Simba?” Phillip cười khoe tám cái răng.

“Đến phòng làm việc của anh.” Augustine xoay người đi.

Phillip ra hiệu với Chuột chũi nhỏ “Sẽ OK” một cái, sau đó vui vẻ chạy theo.

Trình Hạ cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy….. cho dù là đang yêu, cũng không đến nỗi ngày cả công việc bình thường cũng không cho đi chứ.

“Em biết anh muốn nói cái gì.” Trở lại phòng, trước khi Augustine mở miệng, Phillip đã giơ tay đầu hàng trước, “Chuyện Bernal con còn chưa giải quyết xong, còn cả đám lính đánh thuê kia nữa, cùng với thương nhân đá quý đến từ nam Thái Bình Dương, chỉ cần rời khỏi lâu đài, chị dâu lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.”

“Anh sẽ hủy kế hoạch làm việc của cậu ấy.” Augustine ngồi trên ghế.

“Muốn giải quyết vấn đề, không chỉ có một loại phương thức thô bạo này.” Phillip tận tình khuyên bảo, “Hơn nữa cho dù cuối cùng không thể không làm như thế, cũng phải cho chị dâu biết tất cả lí do trước.”

“Cậu ấy sẽ lo lắng.” Augustine trả lời.

“Nhưng nếu trong hoàn cảnh không biết rõ tình hình, mơ mơ hồ hồ bị hủy bỏ công việc, không có ai cảm thấy vui vẻ.” Phillip kéo ghế ngồi đối diện anh, “Biết ngay là anh không nói lý mà.”

Augustine hơi nóng nảy.

“Rất ít khi thấy anh như vậy.” Phillip nhỏ giọng cảm khải.

“Hả?” Augustine không nghe rõ.

“Không có gì, loại thay đổi này rất tốt.” Phillip nhanh chóng khôi phục nụ cười tiêu chuẩn, “Có điều cũng có thể một loại khả năng khác, là trước khi chị dâu về nước, chúng ta đã giải quyết xong sự việc.”

“Vé máy bay đặt vào đầu tháng sau, còn có mười lăm ngày.” Augustine nói, “Trước đây thời gian dài như vậy cũng gần như không có tiến triển, anh không cho rằng có khả năng trong nửa tháng giải quyết được vấn đề.”

“Nên suy nghĩ theo chiều hướng tốt.” Phillip đơn giản ngồi lên bàn làm việc, “Hơn nữa như chúng ta đoán trước đó, biết đâu trong bữa tiệc đêm nay sẽ xuất hiện bất ngờ nho nhỏ.”

Augustine trầm mặc không nói.

“Tin em.” Phillip vỗ vỗ vai anh, “Bởi vì bây giờ anh đang chìm trong tình ái mê người, cho nên có một số việc, giao cho em có lẽ càng thích hợp.”

………

Là phần tử sinh động nhất trong lâu đài, nhân duyên của Phillip tương đối cao, chỉ là bánh sinh nhật thôi cũng đã nhận được vô số.

“Rất hạnh phúc đi.” Trình Hạ đứng trước biển kem bơ, cảm thấy hơi hoa mắt!

“Cậu có thể ăn hết sức.” Phillip ôm cậu đặt trên ghế, “Có điều trong thời gian tiếp theo, tôi phải đi tiếp đãi khách mời.”

“Từ từ.” Trình Hạ lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra, “Quà sinh nhật.”

“Vì sao lại nhỏ như vậy?” Phillip oán giận.

“Không cần thì thôi.” Trình Hạ cướp về.

Phillip rụt lại, vừa mở vừa thất vọng: “Tôi còn tưởng cậu sẽ tặng tôi một con sư tử cái.”

Trình Hạ: “…..”

Vì sao tôi phải tặng cho anh sư tử cái!

“Chìa khóa gì đây?” Phillip nghi hoặc cầm lên, “Vì sao lại cho tôi cái này?” Sau đó lại trước khi Trình Hạ trả lời, tự mình xúc động, “A! Mở ra cánh cửa trái tim!”

Trình Hạ đập một cái: “Tim cái đầu anh.”

Ánh mắt Phillip rất bi phẫn: “Vì sao ngay cả sinh nhật cũng không có đặc quyền!”

“Là xe máy, nhãn hiệu anh thích nhất kia, loại mới nhất.” Trình Hạ trả lời, “Đây là địa chỉ và chìa khóa kho chứa.”

“Oaaaa!” Phillip vạn phần ngỡ ngàng.

“Anh đi được rồi.” Trình Hạ đuổi người, tặng quà tặng đến đặc biệt không có thành ý.

“Buổi tối chúng ta có thể ăn mừng riêng!” Phillip thành kính cầm chân trước cậu.

“Nhanh lên!” Trình Hạ đập anh.

Phillip vui vẻ chạy đi, Leon tiên sinh đột nhiên không biết từ chỗ nào xông ra: “Quan hệ giữa hai đứa thật tốt?”

“A!” Trình Hạ bị dọa sợ.

Leon tiên sinh qua lại đánh giá cậu, ánh mắt phi thường hoài nghi, vả lại lo lắng.

Trình Hạ mơ hồ nhìn ông.

Cho nên hiện tại đây là…. tình huống gì.

Bình luận

Truyện đang đọc