TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN

Lăng Tiêu không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, “Nguyên tố chi tâm ở đâu?”

Quái Hồ không hề bất ngờ, nhưng ả lắc đầu: “Đại nhân, tiểu nữ cũng không biết nguyên tố chi tâm ở nơi nào, Lưu Ly Thủy Giao rất đa nghi, kể từ sau biết sự tồn tại của linh mạch, hắn đã đè hết tất cả những tin tức liên quan xuống, tuy quan hệ giữa chúng ta là hợp tác, nhưng hắn còn giấu giếm với cả chúng ta, chỉ là…”

Quái Hồ thận trọng nhìn y một cái, sợ y không hài lòng với đáp án này, đã lâm vào hoàn cảnh này rồi, sao ả dám lừa gạt Lăng Tiêu.

“Chỉ là sao?” Người nói tiếp là Du Tiểu Mặc.

Quái Hồ liếc nhìn hắn, rủ mắt xuống: “Chỉ là tiểu nữ có vụng trộm thăm dò được một tin tức, tuy Lưu Ly Thủy Giao luôn biểu hiện tu vi cấp mười, nhưng trên thực tế, hắn đã đạp nửa chân tới cấp mười một, chỉ cần có được nguyên tố chi tâm, hắn có thể gặp nước hóa rồng, đến lúc ấy, chỉ sợ viện trưởng của học viện Đạo Tâm mới có thể làm đối thủ của hắn, nhưng bây giờ lại tăng thêm một vị rồi.”

Câu nói sau cùng là để nịnh nọt, trên thực thế thì ả không cho rằng Lăng Tiêu có thể lợi hại hơn Lưu Ly Thủy Giao, nếu như đại lục Long Tường có một nhân vật lợi hại thế này, ả phải nhận được tin tức từ sớm mới đúng.

“Còn gì nữa không?” Lăng Tiêu thờ ơ hỏi, lần này cũng không chủ động đưa ra câu hỏi nữa.

“Còn nữa, tiểu nữ nghi ngờ, rất có thể khởi điểm của linh mạch nằm nay dưới đảo Hỏa cách xa vạn nét, cho dù không phải, chắc chắn cũng ở bên cạnh đảo Hỏa.”

“Vì sao ngươi lại khẳng định thế?”

“Bởi vì sau khi tin tức về linh mạch được truyền ra, Lưu Ly Thủy Giao đột nhiên phái trọng binh canh chừng đảo Hỏa nghiêm ngặt, bất cứ kẻ nào đi vào đều bị giết, nếu như chỗ đấy không có vấn đề thì sao hắn lại làm vậy, trên đảo Hỏa nhiều núi lửa trải dài, lúc nào cũng có thể phun trào, cho nên hiếm có ai đi vào đó, hắn đột nhiên phái binh trông coi, còn phái tới hai gã thuộc hạ đắc lực, không phải nói rõ đảo Hỏa có vấn đề sao?”

Quái Hồ nhíu mày, nếu không có sự việc ngoài ý muốn này, chính nàng cũng muốn tới đó điều tra.

Lăng Tiêu lại hỏi thêm một việc nữa, Quái Hồ đều thành thật khai hết.

Lần này gặp phải mai phục cũng coi như học viện Đạo Tâm đã sơ sẩy, bọn họ có thể nhận được tình báo về Huyễn Sa hải, đương nhiên đối phương cũng có thể nhận được tin tình táo về bọn họ, hơn nữa bên kia còn nhiều hơn hai cường giả cấp mười, liền ý định lợi dụng ưu thế này để cho bọn họ một trận.

Cho nên khi bọn họ mới tiến vào Huyễn Sa hải, đã có người giám thị bọn họ rồi.

“Lưu Ly Thủy Giao kia đang ở đâu?” Lúc hỏi được kha khá, Lăng Tiêu đột nhiên đề cập tới vấn đề này.

“Chắc là ở đảo Lưu Ly, hắn biết rõ Hắn Thiên của học viện Đạo Tâm sẽ đến tìm mình, nên ở lại canh giữ đảo Lưu Ly, đợi Hắc Thiên tìm tới cửa.” Quái Hồ cúi đầu.

“À…”

Quái Hồ không nhịn được mà ngẩng đầu, giọng nói tràn đầy hi vọng: “Những gì đại nhân hỏi tiểu nữ đã nói hết cho ngài, bây giờ có thể thả tiểu nữ được không?”

Lăng Tiêu dừng một chút, chợt cười nói: “Đương nhiên là có thể, không bằng để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi.”

Quái Hồ trợn mắt, trong cặp mắt ả phản chiếu ra hai ngọn lửa đỏ và tím đan xen vào nhau.

Một giây sau, ngọn lửa kia đã quấn quanh cơ thể ả, nhanh chóng đốt cháy, nhiệt độ nóng rực như thể sẽ hòa tan ả chỉ trong một giây, Quái Hồ đau tới nỗi kêu gào thảm thiết, chỉ sợ là đứng cách ngàn mét cũng có thể nghe thấy tiếng hét này, vô cùng đáng sợ.

“Vì sao! Vì sao?” Quái Hồ điên cuồng gào thét.

Giọng nói thì thầm của nam nhân chậm vãi vang lên trên đầu nàng, “Vì sao? Ta cho rằng ngươi cũng biết.”

Mặt mũi Quái Hồ tràn đầy kinh hãi.

Dưới sự tấn công của ngọn lửa, quái hồ đã hiện trở về nguyên hình, sau đó cơ thể ả bắt đầu bị hòa tan, lúc đầu là da lông, sau đó be bét máu thịt, cuối cùng tới khung xương… Chưa tới một phút, quái hồ đã bị đốt thành một vũng máu, cuối cùng ngay cả máu cũng bị bốc hơi.

Thảm hơn cả chết không toàn thân nữa, còn chẳng để lại một cọng lông.

Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nhìn thấy cách thức giết người tàn nhẫn như vậy, làm hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Phải nhờ Lăng Tiêu đưa tay ra đỡ thì hắn mới không quỵ xuống.

Du Tiểu Mặc cảm thấy có thể trong thời gian gần đây hắn sẽ không nuốt nổi cái gì luôn quá, tận mắt nhìn thấy một con yêu thú bị hòa tan tách rời ra từng mảnh, lại còn ở khoảng cách gần, cảnh này mang cho hắn không động quá lớn.

“Em sợ sao?” Lăng Tiêu ôm hắn vào lòng, ghé vào tai hắn khẽ nói.

“Sợ chứ!” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái.

“Thế nhưng mà, đây mới là bộ mặt thật của ta…” Giọng điệu của Lăng Tiêu rất bình tĩnh không hề có chút nhấp nhô.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn y, kinh ngạc mở to mắt, “Em biết chứ, anh không cần cố ý nhắc nhở em đâu, nói tiếp, không phải anh vốn là như vậy sao?”

Lăng Tiêu bị hỏi lại câm nín mất nửa ngày, “Không phải em đang sợ à?”

Du Tiểu Mặc nói không thèm nghĩ: “Em nghĩ một ngày nào đó em sẽ quen thôi.” Từ sau khi đi theo Lăng Tiêu, hắn đã nhìn thấy mấy chuyện ghê tởm không ít, cộng thêm việc Lăng Tiêu thường xuyên thì thầm vào tai hắn giải thích này kia, bây giờ hắn đã miễn dịch với chuyện giết người rồi.

Lăng Tiêu lại im lặng một hồi. “… Em còn muốn xem ta giết người à?”

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, đúng rồi, hắn hoàn toàn có thể không nhìn mấy hình ảnh gớm như vậy mà, “Vậy sao này anh định dùng lửa đốt ai đó, nhớ báo trước với em một tiếng nha.”

Nghe được câu này, Lăng Tiêu quyết định không tiếp tục đề tài này nữa.

“Đúng rồi, mấy câu cuối của hai người chơi trò bí hiểm gì đó, sao em nghe mà chẳng hiểu gì hết?” Du Tiểu Mặc thấy y không muốn nói nữa, liền nói qua chuyện khác.

Lăng Tiêu đặt cằm vào vai hắn, “Bởi vì ả đang nói láo, ta đã định để cho ả toàn thây.”

Du Tiểu Mặc hỏi: “Sao anh biết?”

Lăng Tiêu không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, chỉ hỏi ngược lại: “Nếu là em, khi biết rõ chỗ nào có giấu bảo bối, em có thể trắng trợn nói cho người khác biết bảo bối này ở đâu không?”

Du Tiểu Mặc lập tức nói: “Đương nhiên là không, em đâu có ngu… Anh nói là, Quái Hồ nói nguyên tố chi tâm ở đảo Hỏa là đang lừa chúng ta hả, trên thực tế đấy là thủ đoạn của Lưu Ly Thủy Giao?”

“Không tệ.” Lăng Tiêu gật đầu: “Quái Hồ đã nghĩ đến chỗ này từ trước, nhưng ả lại dùng giọng điệu khẳng định mười phần nói cho chúng ta rằng nguyên tố chi tâm ở ngay đảo Hỏa, chẳng phải muốn dụ chúng ta qua đó sao?”

“Thế nguyên tố chi tâm thật sự đang ở đâu?” Du Tiểu Mặc hỏi.

“Hẳn là ngay trên đảo Lưu Ly.” Lăng Tiêu nói, “Đảo Lưu Ly là đại bản doanh của Lưu Ly Thủy Giao, nếu hai cường giả Đế cảnh chiến đấu ở đó, nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến đảo Lưu Ly, Lưu Ly Thủy Giao đâu có ngu đến thế, nếu ở trong tình huống bình thường, hắn nên rời khỏi đảo Lưu Ly mới phải.”

“Vậy mà hắn không hề, ngược lại còn ở nguyên chỗ đó, chứng tỏ là có vấn đề đúng không.” Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Thế nhưng mà, hắn không sợ bị đại trưởng lão phát hiện ra hả? Chắn chắn đại trưởng lão rất quen thuộc với nguyên tố chi tâm, với bản lãnh của ông, chắc sẽ phát hiện ra thôi.”

“Thông minh!” Lăng Tiêu cười híp mắt chỉ chỉ vào mi tâm của hắn, “Nếu như nguyên tố chi tâm ở trên đảo Lưu Ly, nhất định sẽ bị Hắc Thiên phát hiện, nhưng nếu nguyên tố chi tâm vẫn bị giấu bên trong linh mạch, thì dù bản lĩnh của Hắc Thiên có lớn đến đâu cũng không thể phát hiện ra được.”

“Thế chúng ta còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian xuất phát đến đảo Lưu Ly thôi, chắn chắn cũng có người đoán ra được điểm này, nếu họ tới trước thì phiền toái lắm.” Du Tiểu Mặc kích động, bị Lăng Tiêu gõ đầu một cái.

Lăng Tiêu nói: “Vội cái gì, cho dù bị người đoán được, thì bọn chúng có muốn lén lút vào ngay trước mắt Lưu Ly Thủy Giao là chuyện bất khả thi, thời cơ thích hợp nhất là lúc Lưu Ly Thủy Giao và Hắc Thiên giao chiến tối mặt tối mày, giờ vẫn còn sớm, hai người sẽ không khai chiến sớm vậy đâu.”

Trước khi xuất phát, Lăng Tiêu bảo Du Tiểu Mặc đưa đám Xà Cầu ra, một đội bóng, tuy không được đầy đủ lắm, nhưng đây là lần thứ hai Du Tiểu Mặc gọi cả đội ra đó, lần đầu tiên là để đối phó với Khổng Văn.

Nghe thấy có chuyện kích thích, tới Xà Cầu cũng có chút hưng phấn.

Từ sau khi bọn họ trở thành yêu thú khế ước của Du Tiểu Mặc đến nay, thật ra rất ít khi bị hắn sai bảo, bản tính của yêu thú có chút hiếu chiến, ngay cả Miêu Cầu với bề ngoài không có chút sức chiến đấu nào cũng hưng phấn nhảy lên nhảy xuống.

Sáu người chia đều thành ba nhóm, để trông nom Tiểu Cầu và Miêu Cầu, Du Tiểu Mặc chia chúng ra tổ đội với Xà Cầu và Lam Cầu, Tiểu Hắc và Mao Cầu cũng thành một nhóm.

“Chủ nhân, ta không cần tổ đội phải không?” Da đầu Lam Cầu tê tại khi nhìn Miêu Cầu, cặp mắt nó nhìn hắn cứ ngập nước, như thể một giây sau sẽ khóc luôn ấy, khóe miệng cũng giật giật, nếu mang theo món đồ chơi này chỉ tổ vướng tay vướng chân, hắn không muốn làm bảo mẫu đâu.

Du Tiểu Mặc do dự một chút.

Lăng Tiêu nói: “Hình như Thiên Huyễn Miêu Cầu có một năng lực rất tốt, vậy hãy đi theo nhóm của Tiểu Hắc và Mao Cầu đi.”

Thiên Huyễn Miêu Cầu là cao thủ trong lĩnh vực biến ảo, nó có thể biến một người thành bất cứ hình dáng nào tùy ý muốn, hơn nữa khi thực lực của nó tăng cao, huyễn thuật sẽ càng cao minh hơn.

Tiểu Hắc và Mao Cầu đã là yêu thú cấp tám, nhưng ở Huyễn Sa hải thì vẫn chưa đủ nhìn, nếu có Miêu Cầu ở bên thì xem thì chúng sẽ có thêm một sự bảo đảm.

Du Tiểu Mặc cũng thấy rất có lý, lập tức đồng ý.

Lam Cầu thở phào một tiếng.

Còn Tiểu Hắc thì dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Miêu Cầu.

Miêu Cầu bĩu môi, không thích Tiểu Hắc, thường xuyên khi dễ nó.

Bình luận

Truyện đang đọc