TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN

Kiếp trước Du Tiểu Mặc chỉ được nhìn thấy bánh bao nhân thịt người trong phim, hơn nữa đó còn là bộ phim có tên bánh bao nhân thịt người.

Lá gan của hắn chỉ có chút xíu vậy nè, lúc Du Bách biết được liền ép hắn xem phim kinh dị cùng nó, bộ phim nói trên chính là một trong những số đó, sau khi xem xong hắn không dám ăn bánh bao cả nửa tháng trời, ấn tượng cũng khắc sâu lắm. Nhưng dù sao đấy cũng chỉ là phim, vậy mà bây giờ lại để cho hắn gặp ngay trước mắt.

Du Tiểu Mặc ghê tởm tới nỗi không dám ăn cả mứt củ sen luôn.

Hắn cũng cảm thấy may mà hôm qua chưởng quầy chỉ đưa cho hắn rượu, đậu phộng và mứt củ sen, bằng không thì giờ hắn sẽ phun ra hết quá.

Xử lý hết mấy thứ kia, cơn thèm ăn của Du Tiểu Mặc đã bay sạch.

Bây giờ nghĩ lại, hành vi của chưởng quầy tối qua vô cùng khả nghi, hắn đã từ chối rồi mà còn ép nhận lấy hai món ăn khuya, sau đó còn mang rượu và thức ăn lên nữa, hắn tuyệt đối không tin chưởng quầy lại là người nhiệt tình và hiếu khách như vậy.

Trong lòng bắt đầu suy đoán, Du Tiểu Mặc quan sát tình trạng của Lăng Tiêu thêm một lần nữa rồi mới đi ra ngoài.

Hắn nhớ ngoài bọn hắn thì còn hai người nữa cũng là người từ ngoài tới, bởi vì y phục của họ được làm từ vải vóc không tồi, cho nên chỉ nhìn bóng lưng đã xác định được.

Với tình hình ở Tập Cửu trấn, chưởng quầy tuyệt đối không dám băm người dân ở Tập Cửu trấn này để làm nhân bánh, rất có thể là hai người ngoài kia đã bị ngộ hại rồi.

Khách sạn được xây theo kiểu kiến trúc sân vườn*, mở cửa ra có thể nhìn thấy tất cả các phòng, lầu hai có bốn phòng, phòng của hai người kia nằm ngay hành lang bên trái phòng Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc nhấc chân bước tới.

“Khách quan!”

Đột nhiên, tiếng trưởng quầy vang lên ngay sau lưng hắn.

Du Tiểu Mặc giật mình, suýt nữa thì thét lên, may mà hắn ổn định kịp thời, quay người nhìn xem vị chưởng quầy đã đem bánh bao nhân thịt người cho mình, cảm giác buồn nôn kia lại xuất hiện.

Chưởng quầy cười tươi đến nỗi khuôn mặt sắp biến thành hoa cúc tới nơi, “Khách quan, ngài định đi đâu thế?” Cũng bởi vì kiến trúc sân vườn, cho nên đứng từ lầu một có thể nhìn thấy tình hình ở lầu hai, quầy hàng của chưởng quầy cũng được thiết kế xảo diệu lắm cơ, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy ngay toàn cảnh.

Du Tiểu Mặc xụ mặt, “Ta đi đâu cũng phải báo cáo với ngươi sao?”

Cứ nghĩ tới đây là thủ phạm giết người còn băm thịt người ta làm nhân bánh bao, hắn chỉ hận không thể dùng một quyền đập vỡ mặt lão.

Bảo sao người phía ngoài lại hình dung Đông Châu là chủng tộc chưa được khai hóa, những việc này mà cũng làm được, đúng là nhân tính đã bị diệt sạch! Có lẽ hắn không thể vơ đũa cả nắm cho toàn bộ người dân Đông Châu, dù sao đại thúc đâu phải loại người này, tích cách của Trình Hướng Vinh còn rất ngại ngùng, nhưng cứ nghĩ tới cái bánh bao thịt người kia là hắn lại tức điên.

“Khách quan hiểu lầm rồi, tiểu nhân chỉ muốn hỏi xem mấy món điểm tâm kia có hợp với khẩu vị của ngài không, tuyệt đối không có ý tứ khác.” Chưởng quầy cảm thấy hắn tức giận, vội vàng nhận lỗi.

Du Tiểu Mặc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ về phòng, loại người này không đáng để hắn nể mặt, hơn nữa đã bị lão nhìn thấy rồi, hắn không thể nghênh ngang đi qua xem xét, nếu không lão chưởng quầy này sẽ nghi ngờ hắn đã biết được điều gì rồi cũng nên.

Không phải Du Tiểu Mặc sợ mấy kẻ này, lúc vào Tập Cửu trấn hôm qua, hắn đã phát hiện thực lực phổ biến ở nơi này không cao, tu vi trung bình khoảng vào Nhật cảnh và Nguyệt cảnh, ngẫu nhiên mới có thể thấy người có tu vi Tinh cảnh, hắn muốn diệt mấy người này còn dễ hơn trở bàn tay.

Chỉ là Tập Cửu trấn cực kỳ bài ngoại, nếu không nghĩ ra được cách nào chu toàn một phút, nhỡ sự việc hắn giết hại chưởng quầy và đám thuộc hạ bị những người khác biết, rất có thể hắn và Lăng Tiêu sẽ bị toàn bộ Tập Cửu trấn đuổi giết.

Du Tiểu Mặc không muốn để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy Lăng Tiêu. hơn nữa hắn còn đang định tìm chút dược liệu cho Lăng Tiêu chữa thương.

Đất đai ở Đông Châu khá cằn cỗi, nhân khẩu cũng ít, không có bản đồ, nếu bọn hắn muốn tìm một thành trấn có người ở sẽ tốn không ít thời gian.

Chưởng quầy nhìn cửa phòng đóng lại, khuôn mặt hoa cúc trở nên âm u.

Lão đưa mắt nhìn hướng Du Tiểu Mặc vừa đi qua, đừng bảo là đã phát hiện ra cái gì rồi chứ? Có lẽ là không, nếu phát hiện thì đã phát hiện ra từ tối qua rồi, đâu chờ tới bây giờ.

Một lát sau, chưởng quấy lấy cớ đem khay đã sử dụng xong xuống để vào phòng, tiện thể xem tình hình bên trong có gì khác thường không.

Lão cho rằng Du Tiểu Mặc và bạn hắn đã ăn hết đồ.

Trong phòng, sau khi cân nhắc liên tục, Du Tiểu Mặc quyết định ra ngoài một chuyến.

Hắn phát hiện người Đông Châu thường căn cứ vào chất lượng quần áo để phán đoán xem đây có phải là người ngoài không, đã thế, chỉ cần hắn và Lăng Tiêu mặc quần áo giống họ, chắc trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.

Trước khi rời đi, Du Tiểu Mặc cân nhắc đến việc khách sạn có vấn đề, liền để Thôn Kim thú ở lại trông phòng, một khi chưởng quầy có dị động gì, nếu hắn vẫn chưa về thì không cần khách khí.

Dưới lầu, chưởng quầy biết hắn muốn đi ra ngoài, liền nói: “Khách quan, ngài tới Tập Cửu trấn lần đầu, chưa quen thuộc tình hình nơi này, hay là để cho tiểu nhị dẫn ngài đi?”

“Không cần.” Du Tiểu Mặc dứt khoát từ chối, cho dù không biết đường thì hắn cũng không có hứng thú để bị đám người đáng ghét này đi theo.

Chưởng quầy thấy hắn từ chối, không miễn cưỡng nữa, tránh cho hắn phản cảm.

Đợi hắn đi rồi, tiểu nhị giáp mới đi tới, “Chưởng quầy, chẳng lẽ hắn muốn đào tẩu?”

Chưởng quầy gõ đầu gã một cái, “Cái đầu đần độn của ngươi, bạn của hắn vẫn còn trong khách sạn, chẳng lẽ hắn bỏ bạn mình lại đây sao?”

“Ai mà biết được.” Tiểu nhị giáp lầm bầm.

“Lầm bầm cái gì, còn không mau đi làm việc!” Lông mày chưởng quầy dựng đứng.

Tiểu nhị giáp vội vàng bỏ chạy.

Du Tiểu Mặc phí hết một chút công phu mới tìm được hiệu may ở Tập Cửu trấn, vốn còn định hỏi đường có lẽ sẽ tìm nhanh hơn, ai ngờ hắn còn chưa tới gần, người đi đường đã nhanh chóng né xa xa, như thể hắn là ôn thần ấy, bởi vậy, hắn càng không có thiện cảm với nơi này, cảm thấy đây như một thị trấn ăn thịt người.

Chủ hiệu may là một bà chủ, đã qua tuổi xuân.

Du Tiểu Mặc tìm mấy con phố mới thấy được cửa hiệu này, hình như cả trấn cũng chỉ có mỗi một hiệu may.

Trong tiệm có năm sáu vị khách, bà chủ và tiểu nhị đang bận rộn tiếp đón khách nhân, cứ tưởng không có ai để ý đến hắn, ai ngờ bà chủ đột nhiên bỏ khách lại, lắc lắc cái mông lớn đi về phía hắn.

“Ôi chao!!! Công tử lạ mặt thật đấy, đây là lần đầu ngài tới hiệu may của ta phải không, ngài muốn kiểu dáng gì, chỗ ta có hết, hơn nữa toàn bộ Tập Cửu trấn này chỉ có mỗi hiệu may của ta thôi, nếu ngài chướng mắt, vậy thì không còn nơi nào nữa rồi.”

Bà chủ rất thích người phía ngoài, bởi vì việc này có ý nghĩa là ả sẽ hốt được của họ một số tiền lớn, đây là việc cả Tập Cửu trấn đã cam chịu.

Du Tiểu Mặc nhìn một vòng, phát hiện dù chất lượng quầy áo không tốt, nhưng kiểu cách đa dạng, hắn thấy các vị khách trong tiệm đều đang chọn mấy kiểu bắt mắt, xem ra ai ai cũng thích mấy thứ đẹp đẽ, nhân chi thường tình.

Du Tiểu Mặc tả sơ qua về yêu cầu của mình.

Bà chủ lập tức lấy ra mấy bộ may sẵn, đường may hơi thô, cho dù kiểu dáng đẹp mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là đồ chất lượng kém.

Du Tiểu Mặc chọn lấy một bộ trang phục màu xanh lam miễn cưỡng có thể nhìn nổi, và một bộ màu trắng cho Lăng Tiêu, sau đó mời bà chủ tính tiền.

“Khách quan, hai bộ ngài chọn là hai bộ tốt nhất trong tiệm của ta đấy, bất luận là chất lượng hay kiểu dáng, cho nên ta sẽ lấy rẻ cho ngài một chút, mỗi bộ năm trăm linh tinh là được.” Bà chủ cười tươi rói, nói như thật, nhưng ai cũng biết ả đang chặt chém người ta.

Khi khách trong tiệm nghe thấy câu này, đồng loạt nhìn qua, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc còn lộ ra vẻ hả hê, trên thực tế giá của một bộ quần áo còn chưa tới mười linh tinh, mà thế là đã cao rồi, chủ yếu là vì nhìn đẹp mắt.

Mỗi người ngoài tới hiệu may mua quần áo đều bị bà chủ chém đẹp, nhưng linh tinh bị lừa có nhiều có ít, bởi vì ánh mắt của bà chủ cực chính xác, ả chỉ cần liếc mắt nhìn chất lượng y phục trên người ngươi, là đoán được ngươi bần hay phú.

Chất lượng quần áo của Du Tiểu Mặc không thể phản đối được, cho nên bà chủ có hỏa nhãn kim tinh kia vừa liếc đã thấy hắn là người tiêu tiền như nước.

Có kẻ tiêu tiền như nước bước vào, ngu sao mà không chặt đẹp!

Cho nên hắn vừa hỏi giá, cái miệng bà chủ phun ra như tàu hỏa, hơn nữa cảnh giới trợn mắt bịa đặt vô cùng cao thâm.

Du Tiểu Mặc đâu có ngu, hắn sớm biết bà chủ sẽ chặt chém hắn ít nhiều, nhưng không ngờ lại muốn ngoạm một miếng lớn như vậy, hắn vừa tình cờ thấy một vị khách đang tính tiền, một bộ quần áo chỉ tốn có năm sáu linh tinh, vậy mà đòi hắn gấp trăm lần, có là Phật cũng phải phát hỏa.

Du Tiểu Mặc không nổi giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn bà chủ: “Bà chủ, có thể phiền ngươi nói lại lần nữa được không?”

Vừa nói xong, một luồng khí thế bá đạo tuôn ra khỏi cơ thể hắn trong nháy mắt.

Cả hiệu may bé tẹo bị khí thế này nhấn chìm, bà chủ bị tấn công từ chính diện đang cảm thấy hai chân mềm nhũn, nếu không phải ả đứng bên cạnh quầy, có lẽ đã quỳ xuống trước mặt hắn rồi.

Những người khác biến sắc.

Du Tiểu Mặc cân nhắc đến thực lực của Tập Cửu trấn, không thả ra uy áp của đan sư thải cấp, hắn chỉ áp chế tu vi ở mức Tinh cảnh mà thôi, nhưng ngần này cũng đủ làm đám người kia hết hồn rồi.

Du Tiểu Mặc bước lên phía trước một bước, hỏi lại: “Bà chủ, rốt cuộc thì hai bộ quần áo này bao nhiêu linh tinh? Ta còn phải về!”

Bình luận

Truyện đang đọc