TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN

“Hắc Hùng, chẳng phải chủ nhân đã bảo ngươi không thể để lộ chuyện của ngài sao, ngươi lại tùy tiện tiết lộ cho mấy kẻ qua đường, biết tội chưa?”

Giọng nói của người nọ như bị ai đó bóp cổ, khàn khàn mà trần thấp, toàn thân được bao phủ bởi áo choàng đen, thứ duy nhất hở ra là một cặp mắt âm u mù mịt, lúc này cặp mắt kia đang dùng ánh nhìn vô cảm nhìn Hắc Hùng chằm chằm.

Hắc Hùng kịp phản ứng, vội vàng chắp tay cung kính nói; “Hóa ra là sứ giả đại nhân, xin sứ giả đại nhân minh giám, Hắc Hùng không biết gì nhiều, dù có nói thì kẻ kia cũng không thể liên tưởng tới chủ nhân được.”

Người nọ hừ một tiếng, “Ta có tin thì ngươi cũng không dám, lần này ta tới là có nhiệm vụ bí mật muốn giao cho ngươi.”

“Mời sứ giả đại nhân nói.”

“Nhiệm vụ của Hình Thất đã thất bại, thành Tự Nhiên là nơi tất phải đi qua nếu muốn tới sông Hoạt Thủy, cho nên kế tiếp các ngươi phải gác cửa thành thật nghiêm khắc, bất cứ kẻ nào có bản thể là Quy đều không thể bỏ qua.” Người nọ nói.

Hắc Hùng do dự, “Nhưng mà nếu để người ta biết chúng ta bắt người của Quy tộc, liệu có đắc tội thông linh Huyền Quy không?”

Tuy thành Tự Nhiên không phải là địa bàn của thông linh Huyền Quy, nhưng cùng ở mạn bắc, nếu khiến Huyền Quy tộc tức giận, chỉ sợ gã không thể nào xưng vương xưng bá trong thành nữa rồi.

“Không ai bảo ngươi nghênh ngang bắt người của Quy tộc, chỉ lén lút xử lý mấy kẻ na ná Mạc Cảnh mà thôi.”

“Hắc Hùng minh bạch.” Hắc Hùng nói xong đang chuẩn bị đi, đột nhiên thấy người nọ không có ý rời khỏi, liền dừng lại, “Sứ giả đại nhân còn có chuyện gì quan trọng?”

Người nọ nói: “Nam nhân mới đánh bại ngươi cách đây không lâu là người phương nào?”

Hắc Hùng rất ngạc nhiên với câu hỏi này, liền dáp: “Hắc Hùng không nhận ra hắn, nhưng hẳn là một cường giả cấp mười hai.”

Người nọ liếc qua cánh tay đứt của gã, “Tay ngươi là do hắn làm?”

“Đúng thế, nếu không phải ta kịp thời chặt đứt cánh tay, chỉ sợ thứ bị mất không chỉ là một cánh tay nữa rồi.” Hắc Hùng nghĩ tới đây không khỏi cười khổ, quả nhiên, cường giả cấp mười hai là bức tường quá lớn mà gã không thể nào vượt qua nổi, thực lực chênh lệch quá nhiều.

“Ngươi nói lại tình huống lúc ấy xem.” Người nọ trầm giọng, vô duyên vô cớ xuất hiện một gã cường giả cấp mười hai, tình huống này không hề tầm thường, hắn nghĩ tới nam nhân đã giựt đứt cánh tay của Hình Thất, đều bị mất một tay, chẳng lẽ có liên quan tới nhau?

Hắc Hùng không hiểu vì sao hắn lại có hứng thú với chuyện này, nhưng vẫn thuật lại không sót một chi tiết.

“Cao thủ dùng lửa, cường giả cấp mười hai?” Linh quang lóe lên, người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu, “Chẳng lẽ lại là người nam nhân kia sao?”

“Ai?” Hắc Hùng không ngờ lại là người có liên quan.

Người nọ cũng không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn đến thế, đúng là trời giúp hắn, nghe được câu hỏi của Hắc Hùng, liền giải thích: “Có lẽ ngươi cũng từng nghe nói tới người nam nhân này, nếu như ta đoán không lầm, rất có thể hắn chính là Lăng Mặc một trong Thập Thần, nam nhân đã đánh bại Diều Hâu và Du An Thái, có điều bây giờ vẫn đang huyên náo xôn xao, dù chưa từng nghe tới, nhưng chỉ cần nghe ngóng một chút là biết.”

Hắc Hùng hoảng hốt, đương nhiên gã đã nghe tới người này, “Nhưng tu vi của hắn không phải là bảy sao đỉnh phong hả, làm sao lại biến thành cường giả cấp mười hai?”

“Không rõ lắm, ta phải nhanh chóng báo cho chủ nhân về chuyện này, ngoài ra, ngươi nghĩ cách phái người đi theo chúng, nhất định phải biết rõ hành tung của chúng, đợi ta xịn được chỉ thị của chủ nhân sẽ định đoạt.”

Hắc Hùng đành phải nuốt lời phản bác lại, “Vâng!”

Người nọ đi rồi, Hắc Hùng đứng tại chỗ, sắc mặt âm u khó đoán.

Bảo người của gã đi theo dõi một cường giả cấp mười hai? Chẳng thà nói bảo thuộc hạ của gã đi chịu chết luôn cho rồi, loại lời này nói thì dễ, nhưng căn bản là không thể nào chấp hành.

Hắc Hùng nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định phái vài kẻ yếu kém đi, không hoàn thành thì chết cũng không đáng tiếc.

Cùng lúc đó, một canh giờ đã trôi qua.

Đám khế ước thú của Du Tiểu Mặc có mặt ngoài cửa thành rất đúng giờ, một đám đứng chung với nhau rất bắt mắt, thủ vệ cứ thỉnh thoảng lại liếc qua bên này.

Mao Cầu thuật lại sự việc xảy ra ở quán rượu sinh động như thật cho cả đám nghe, bao gồm cả quá trình nó dạy dỗ bà chủ ra sao, hủy dung của ả thế nào.

Có vài kiểu hủy dung chỉ cần dùng linh đan là khôi phục được, nhưng có vài kiểu lại không thể cứu vãn.

Tuy cùng là phái nữ, nhưng lần này Mao Cầu ra tay rất nhẫn tâm, linh đan thông thường không thể hồi phục được, nói chung, Mao Cầu nhà ta đã tính cả rồi.

Hắc Hùng là kẻ thông minh, bà chủ hại gã bị bẽ mặt trước bao người, còn mất một đống linh tinh, nhìn thấy bà chủ bị hủy dung sẽ không còn tâm tư thương hương tiếc ngọc nữa, cho nên kết cục của ả sẽ rất thê thảm, dù muốn dùng linh đan khôi phục dung mạo, chắc cũng phải lâu lắm.

Nhìn dáng cười kiêu ngạo trên khuôn mặt Mao Cầu, cả đám rùng mình một cái.

Thà đắc tội tiểu nhân cũng không thể đắc tội nữ nhân, quả nhiên câu này quá quá có lý luôn.

Lúc này, bọn hắn còn không biết bên ngoài kia thiên hạ đang sôi sùng sục, hơn nữa nhân vật chính còn là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

Gia tộc Xích Huyết đã chứng minh được Lăng Tiêu không phải là người của Kỳ Lân tộc, liền quyết định tóm Du Tiểu Mặc lại, vì vậy còn phái người tới Tiêu Dao Viện, nhưng lại nhận được tin bọn hắn không ở đó, cũng chẳng biết đã đi đâu.

Tuy không giải quyết được gì, nhưng lại bị đồn ầm ĩ.

Gia tộc Xích Huyết muốn bắt Du Tiểu Mặc một cách danh chính ngôn thuận, liền dúi lên đầu hắn tội danh trộm cướp, hơn nữa hắn còn mang họ Du, cho nên chuyện này được xem như việc riêng của gia tộc Xích Huyết, người ngoài không được nhúng tay.

Du Tiểu Mặc không hề hay biết mình lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, giờ phút này hắn đang chạy tới sông Hoạt Thủy.

Sông Hoạt Thủy là một dòng sông quanh co uốn lượn, tung hoành khắp mạn bắc của Tây Cảnh, nước xông mãnh liệt, tuy có tên là sông, nhưng lại rộng lớn như biển.

Trong sông Hoạt Thủy, ngoại trừ thông linh Huyền Quy quanh năm sinh sống ở đây, thì còn các loại yêu thú thủy sinh khác, tất cả đều là chủng tộc phụ thuộc vào thông linh Huyền Quy.

Sau khi đám Du Tiểu Mặc rời khỏi thành Tự Nhiên, chạy một ngày đường, rốt cục cũng tới được Hà trấn, một thị trấn nhỏ bên cạnh sông Hoạt Thủy.

Hà trấn không phát đạt, có loài người, cũng có tiểu yêu thú, hai bên sống theo kiểu nước giếng không chạm nước sông, chia thành hai giới đông và tây, đông giới là địa phận người bình thường, tây giới là địa phận của tiểu yêu thú, hơn nữa đều là sinh vật sống dưới nước.

Giữa hai giới có một con phố tên là Hòa Bình.

Phố Hòa Bình là nơi náo nhiệt nhất Hà trấn, bất kể là người hay yêu thú đều được buôn bán ở đây, hơn nữa còn cấm sinh sự, nếu vi phạm sẽ bị phạt, có khi còn bị đuổi khỏi Hà trấn.

Cuối phố Hòa Bình là bến cảng.

Một giờ chiều, một đám người xa lạ đột nhiên đi vào bến cảng, khiến cho tất cả các cư dân xung quanh chú ý, mọi người ở Hà trấn đều cảnh giác với người lạ, bình thường họ không bao giờ chủ động mở lời với người ngoài.

Đám người xa lạ này đúng là Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu và đám yêu thú.

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn đội thuyền ở cảng khẩu, đều là thuyền nhỏ đơn sơ, loại lớn cũng chỉ đủ ba bốn người ngồi, hơn nữa gặp được sóng lớn trên sông rất dễ bị cuốn đi.

“Xem ra tất cả mọi người không thể đi cùng rồi.” Du Tiểu Mặc khó khăn.

“Vậy cứ để chúng ở lại Hà trấn là được.” Lăng Tiêu đi xuống dưới, xung quanh bến cảnh có vài chục chiếc thuyền nhỏ đang đỗ, kích cỡ tương đương không chênh lệch là mấy.

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, nói với đám Tiểu Cầu: “Vậy các ngươi cứ ở lại Hà trấn đi, chuyện tìm thông linh Huyền Quy để chúng ta đi là được.”

“Chủ nhân, ta muốn đi với các ngươi cơ.” Tiểu Cầu chu mỏ, giương mắt nhìn hắn, tuy bề ngoài trưởng thành nhưng tính tình vẫn chẳng khác trước.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, hắn phải tập thích nghi với bộ dạng trưởng thành của Tiểu Cầu thôi, chợt nghiêm mặt nói: “Không được, ngươi cũng thấy đấy, thuyền nhỏ chỉ đủ hai người ngồi, hơn nữa các ngươi có đi theo cũng thế, càng đông càng vướng víu, các ngươi ở lại có thể nghe ngóng tình hình xung quanh, nếu biết rõ tin tức của thông linh Huyền Quy liền báo cho chúng ta biết.”

“Tiểu Cầu, phải làm bé ngoan biết nghe lời chứ!”

Mao Cầu cười tủm tỉm đi tới bên cạnh Tiểu Cầu, xoa xoa đầu nó.

Tiểu Cầu rụt rụt bả vai, nhìn Mao Cầu có chút sợ hãi, mới cách đây không lâu vừa được nghe kể về sự tích tàn bạo của Mao Cầu, nó hơi sợ nụ cười kia.

“Ta sẽ nghe lời.”

“Vậy các ngươi đi về trước đi.” Du Tiểu Mặc lập tức đuổi người, bởi vì có một đám người tiễn chân rất dễ gây chú ý, rõ ràng quá cũng không tốt.

Mao Cầu lập tức kéo Tiểu Cầu bất đắc dĩ đi, những người khác thì tự giác theo sau.

Hà trấn có một khách sạn, khách sạn không lớn, nhưng là khách sạn duy nhất ở nơi này, trước khi tới đây bọn họ đã biết, vì tin tức về Hà trấn là do Thiên Đao nói cho Du Tiểu Mặc, cũng nói rất có khả năng đây là nơi thông linh Huyền Quy hay qua lại.

Cả đám đi rồi, Du Tiểu Mặc chạy đến bên cạnh Lăng Tiêu, quả nhiên, hai người ở cùng nhau là tốt nhất, tự do tự tại, không khí xung quanh cũng tươi mát hơn.

“Chúng ta định đi thuyền nào đây?”

“Tìm người nghe ngóng trước đã, còn không biết ngư dân nơi này có chịu cho chúng ta mượn thuyền không.” Lăng Tiêu đã chú ý tới việc ngư dân ở cảng khẩu không hề muốn dính dáng tới họ, xét tình tình thì có vẻ sẽ không dễ nói chuyện, bởi vì mục đích chủ yếu của họ không hoàn toàn chỉ là mượn thuyền, mà còn nghe ngóng tin tức về thông linh Huyền Quy.

“Ừm!”

Bình luận

Truyện đang đọc