Edit: Sen
Beta: Min
Trong phòng một mảnh tịch mịch, âm thanh nhỏ nhất cũng biến mất...
Liên Kiều kinh ngạc mà nhìn bóng dáng đã sớm biến mất ở cửa, trong lòng càng thêm mất mát…
Anh quả nhiên không thèm để ý đến mình!
Trong lúc cô đang thất thần_______
Chỉ một thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh
Liên Kiều vẻ mặt hoang mang nhìn về phía cửa kia.
"Nha đầu, lại đây!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu vì sao mình lại một lần nữa quay lại, như thể là cảm xúc cùng sự phẫn nộ vừa nãy dường như chưa từng phát sinh vậy, anh tao nhã tựa vào trên cửa, mang theo khí thế của anh cùng một chút tà khí, khiến cả người anh thoải mái tản ra thứ ánh sáng chói lọi nhìn mà thấy chói mắt.( đoạn này chém)
Liên Kiều vẻ mặt cẩn thận mà bình tĩnh nhìn người đàn ông này, trong lòng lại dâng lên một tia sợ hãi, cô tình nguyện để anh rống to với chính mình, cũng không muốn nhìn tới bộ dạng của anh bây giờ.
Bởi vì, cái bộ dạng nào của anh, Liên Kiều không thể đoán được hiện giờ anh đang nghĩ cái gì.
Cô vẫn chọn ngoan ngoãn đi qua chỗ anh, gần như dựa lưng vào tường từng bước từng bước đi tới, nhận thấy cặp mắt đen như chim ưng của anh đang nhìn về phía mình, cô liền cảm thấy sau lưng mình lạnh run lên.
Chuyện gì đây, rõ ràng là anh không đúng, lai còn mang bộ dạng như đang chuẩn bị hỏi tội người khác? Chẳng lẽ lại muốn cô đi chứng kiến một màn vừa rồi? Trời mới biết nếu như cô sớm đoán được bên trong đang diễn ra một màn xuân cung sống đó, có đánh chết cô cũng sẽ không bước tới nửa bước.
Thời điểm cô đã tới gần anh, chỉ còn một bước chân nữa là tới đột nhiên bị anh kéo lấy, ngay sau đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước đem thân hình cô áp lên tường, hai tay đồng thời chống trên đỉnh đầu của cô, sao đó mới vây quanh cổ cô không cho cô có lối thoát.
"Nói cho tôi biết, vì sao lại khóc?”
Thanh âm trầm thấp vững vàng khôi phục lại, so với tiếng gầm nhẹ vừa nãy của anh cứ như là biến thành một người khác vậy.
Một mùi Long Đản Hương tràn ngập không gian xung quanh hai người, toàn thân từ trên xuống dưới là một mùi hương thảo mộc thanh đạm, hai người ngay cả hít thở đều hoàn toàn mang theo sự tức giận.
"Tôi —— tôi..." Liên Kiều muốn nói lí do, nhưng cũng chỉ ấp úng.
Hàm dưới bị bàn tay to khéo léo của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng nắm lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mới phun ra:
"Nói, vì sao khóc?"
Anh không biết mình làm sao, thực sự muốn biết suy nghĩ chân thật trong lòng cô.
Liên Kiều nhìn khuôn mặt dịu dàng đang phóng đại trước mặt, nhìn thế nào cũng không có biện pháp thừa nhận người đàn ông vừa rồi mới cùng phụ nữ mây mưa kia cùng người đàn ông này có liên hệ với nhau, nhưng mà____người kia thực sự chính là người đàn ông đang đứng trước mắt cô bây giờ.
Cô mơ hồ nhìn dung nhan anh tuấn của anh, đột nhiên nước mắt tràn ngập mắt cô.
"Anh... Anh không hề thương yêu tôi..."
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm co rút một chút, nhìn 2 mắt đẫm lệ của cô, hận không thể hung hăng mà kéo cô vào trong ngực, nhưng lại sợ dọa đến cô.
“ Tại sao lại nghĩ như vậy?” Anh áp chế rung động trong lòng, thanh âm trầm thấp mà nói:” Vốn chính là!”
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt như đang lên án: "Tại trong mắt anh chỉ có phụ nữ khác, anh đau lòng cô ta, cô ta là vợ của anh sao? Anh không phải đã nói sẽ thương yêu tôi sao, Ô ô_______”
Tiếng khóc của Liên Kiều lần thứ hai vang lên bên tai.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xoa bóp huyệt Thái Dương, lại khóc...
"Được rồi được rồi, nha đầu, đừng khóc..."
Anh chỉ có thể ngu ngốc mà an ủi cô, trong lòng dâng lên một hương vị chua sót.
Anh muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng lại bị cô đẩy ra____
"Không cần, cả người anh đều có mùi của phụ nữ khác, tôi không cần anh ôm!” Cô vừa khóc vừa kêu gào.
Những lời này khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi bất mãn, anh luôn luôn nhẫn nại, mà lại vì tiểu nha đầu này bài xích mình mà cảm thấy thập phần không vui.
Đôi mày rậm nhíu lại, bản tính chiếm giữ trời sinh khiến anh mãnh liệt kéo cô tựa vào trong ngực mình, ngay sau đó, cúi xuống nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hôn xuống như muốn trừng phạt.
Trận mưa hôn rơi xuống, tiếp xúc đôi môi mềm mại của cô, loại ngọt ngào này khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm lòng nổi mà càng tham lam, làm sâu sắc nụ hôn này, tựa như là chiếm giữ chân bảo vậy, ngập tràn quyến luyến, như là nghiện , làm tâm anh không ngừng rung động.
Liên Kiều không muốn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt còn vương trên gương mặt _______anh đây là đang khi dễ chính mình sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
"Đáng chết, nhắm mắt lại!" Hoàng Phủ Ngạn Tước không dễ dàng tha thứ, không yên lòng, nha đầu này không tim không phổi sao?
Nghe được thanh âm trầm thấp như mệnh lệnh mà phẫn giận bên tai, Liên Kiều sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, tùy ý cho đôi môi nóng rực kia áp lên môi cô, lập tức hôn lên nước mắt của cô.
Cô cảm thấy hai tay đang ôm chính mình dần thắt chặt hơn, khiến cho cô sắp không thở nổi, kì thật, lí do thực sự khiến cô không hít thở không được là cái hôn si ngốc kế tiếp…
Hơi thở nam tính nhét đầy khoang miệng cô, tim cô đang không ngừng nhảy bùm bùm, khêu lên sự yêu thích cùng với nhiệt độ như đốt cháy hai người, cái lưỡi dây dưa khơi dậy cảm giác từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô, khiến cô thiếu chút nữa không đứng nổi.
May mà, hai tay to ở phía sau chống đỡ lấy thân mình cô.
Ngay tại thời điểm cô sắp không thở nổi, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới chậm tãi buông cô ra, con ngươi đen sáng quắc khiến trái tim Liên Kiều lỗi nhịp.
"Không cần..." Liên Kiều cắn cánh môi đã sưng lên, hai tay cố sức đẩy anh ra.
Người đàn ông này hôm nay thật là xa lạ, một chút cũng không có cảm giác dịu dàng như trước kia.
Vì sao lại trở thành như vậy?
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, trong lòng như có một sợi lông vũ xẹt qua không khỏi ngứa ngáy, ngón tay thon dài không khống chế nổi mà vuốt ve khuôn mặt cô, hưởng thụ sự mềm mại lan truyền đến từng đầu ngón tay.
" Nha đầu đáng yêu , em làm cho anh nghiện..."