Cung Quý Dương nghe cô nói vậy, ra chiều tiếc nuối lắc đầu, sau đó giả vờ đe dọa: “ Tiểu cô nương em thật là bụng dạ xấu xa, rõ ràng chính mình gặp rắc rối, mà còn không chịu thừa nhận, con gái như vậy hẳn là nên bị quỷ tha ma bắt đi.”
"Oa —— "
Nước mắt Liên Kiều tràn ngập trong hốc mắt, cô muốn khóc to lên ——
"Không được khóc!"
Cung Quý Dương xấu xa ra lệnh nói: “ nếu em còn dám khóc, tôi lập tức bắt em đi.”
Liên Kiều lập tức đem nước mắt nuốt trở lại, cô trừng đôi mắt to ngấn lệ nhìn Cung Quý Dương, liểu mạng lắc đầu, bởi vì cô sợ hồn ma trước mặt này bắt mình mang đi.
Cung Quý Dương thấy vậy, môi khẽ nhếch lên, được, tiểu cô nương này tuy nhìn qua thì một bộ rất giống kẻ điêu ngoa, tùy hứng nhưng mà… chiêu này đối với hắn mà nói cô còn thua xa đi.
Hắn cố ý hù dọa cô, hắn tiến lên phía trước, Liên Kiều sợ tới mức lạnh run người, cuối cùng hai mắt nhắm lại, tiếng thét chói tai vang lên: “ Quỷ đại nhân, đừng bắt tôi đi, tôi còn trẻ, còn phải đi học, hơn nữa đã lớn bằng từng này rồi mà tôi còn chưa từng yêu qua, cũng chưa kết hôn sinh con… Cầu anh, nếu thật sự muốn bắt tôi đi, có thể chờ cho tới khi tôi sáu mươi tuổi, không, chín mươi tuổi hay một trăm tuổi cũng được…”
Liên Kiều nói vậy khiến Cung Quý Dương kém chút nữa quỳ xuống lạy cô!
Lời nói lần này của Liên Kiều khiến Cung Quý Dương dở khóc dở cười, cô thật đúng là kẻ thích cò kè mặc cả, phải gọi là “ Lời Diêm Vương gọi người vào canh ba phải chết, kẻ nào dám để ngươi ở lại tới tận canh năm.”, nha đầu trước mắt này tuy sợ muốn chết, nhưng vẫn luyến tiếc mệnh mình, Cung Quý Dương không khỏi xấu hổ, nếu hắn thật sự là hồn ma, có khi đã bị những lời cô nói khiến “ sốc” mà chết rồi.
( chỗ này hơi chém tí)
"Tiểu cô nương, có trách thì trách bình thường em nghịch ngợm quá, hơn nữa lại thích đi trêu chọc người khác…”
"Tôi cam đoan về sau không dám nữa, van cầu anh a, không cần bắt tôi đi, hơn nữa tôi trêu cợt anh cũng là có nguyên nhân…”
Liên Kiều vội vàng cắt ngang lời Cung Quý Dương, khẩn trương nói: “ Ai bảo anh lúc trước cự tuyệt hôn sự với tôi, còn nữa, con bé đu đủ ( Con JuDy đấy) kia vốn là đối thủ của tôi, chúng tôi một mất một còn, thế mà anh còn bao dưỡng cô ta. Anh, tôi đương nhiên tức giận, nếu không anh nói xem tôi cũng không phải chịu ủy khuất lớn như thế…”
Nhìn bộ dạng càng nói càng hăng của cô, Cung Quý Dương biếng nhác dựa vào thân cây, bên môi nở nụ cười đầy tà mị, sau khi Liên Kiều dõng dạc nói xong, hắn mới dương dương tự đắc mở miệng nói: “ Em… là đang trách tôi sao?”
Liên Kiều vừa nghe hắn hỏi như vậy, toàn thân lập tức giật mình, cô vội vàng khua tay nói:
"Không không không, không có, tôi —— tôi chỉ hơi bực một chút thôi…”
Thiếu chút nữa cô lại quên người đàn ông này là một “ Hồn ma” rất nguy hiểm.
Cung Quý Dương tựa như rất hài lòng với cô: “ Dũng cảm thừa nhận sai lầm”, hắn vuốt cằm nói:
“ cái này cũng không sai, chỉ cần từ nay về sau em không nghịch ngợm như vậy nữa, thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”
Liên Kiều nghe vậy , đôi mắt lập tức lộ ra một tia kinh hỉ…
“ Anh, anh nói thật sao? Anh đồng ý buông tha cho tôi sao?”
Đây quả là lễ vật tuyệt nhất mà ông trời ban cho cô, có thể thương lượng? Ý hắn là hắn có thể tha cho mình, phải không?
Cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang nhảy bùm bùm, một cỗ hưng phấn kích động lan tỏa khắp từ lồng ngực tới toàn thân cô.
Trong mắt cô lúc này, giờ khắc này , người đàn ông trước mắt này như một thiên sứ!
Đúng vậy, chỉ cần hắn có thể tha cho mình, cô nhất định sẽ chân thành cầu nguyện cho hắn được siêu thoát, để hắn không phải xuống địa ngục, mà là lên thiên đường.
Cung Quý Dương khoanh hai tay nhàn nhã đứng một chỗ, cau mày nói: “ Đương nhiên, chỉ cần từ nay về sau em ngoan ngoãn nghe lời, không đối với tôi như vậy nữa, thì chuyện hôm nay coi như xóa bỏ.”
"U hô —— "
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều tràn đầy kinh hỉ như đóa hoa hồng đỏ, cô vỗ tay hoan hô, lại nhảy cẫng lên.
Vừa rồi vẫn còn có cảm giác dày vò sợ hãi xuống địa ngục, bây giờ cô lại cảm thấy thoải mái như lạc chốn thần tiên.
“ Anh nói thật sao?”
Cô còn có chút không yên tâm hỏi lại.
Cung quý dương không nói gì, chỉ gật đầu, đáy mắt hàm chứa ý cười.
Liên Kiều thấy hắn gật đầu cũng hoàn toàn yên tâm, cô cũng không dám bắt người đàn ông này nói cam đoan với mình, chỉ sợ nếu nói ra hắn lại đổi ý,hứa hẹn với một tên quỷ quả thực là muốn chết nha, điều ấy tự cô cũng hiểu được.
Nhìn vẻ mặt thoải mái của cô, lần thứ hai Cung Quý Dương miễn cưỡng mở miệng nói: “ Được, em có thể đi.”
Những lời này giống như là được đặc xá vậy, khiến Liên Kiều sau khi nghe đượ vội vàng bỏ chạy, không có một giây do dự, khiến cho Cung Quý Dương chỉ còn biết cười nhạt.
Tiểu cô nương này thật là, hẳn tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia cũng không biết đối phó với cô như thế nào đi, huyết mạch trong hắn dâng trào khiến hắn thật sự muốn đi nhìn vẻ mặt xám ngắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đây.
Hắn đang suy nghĩ , di động lập tức vang lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đôi mắt Cung Quý Dương híp lại, nhấn nút nghe, chưa kịp nói gì, đã nghe thấy âm thanh đầy bỡn cợt của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
"Hello , bạn tốt, bây giờ cậu vẫn còn ở trong động sao? Không có việc gì, tớ sẽ tới cứu vớt cậu.”
Cung QuýDương cười đến thảm thương : “ Tớ nói này Hoàng Phủ, ngược lại cậu hãy đi chọn lò sưởi than sưởi ấm ngày tuyết rơi đi, cả ngày nay… cậu chết chỗ nào?”
Câu Cuối cùng hắn cơ hồ là rống lên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội đưa điện thoại ra xa lỗ tai mình , nếu không nhất định anh sẽ bị âm thanh “ sư tử rống” này làm cho điếc mất.
( nói thật là HPNT ta cũng định gọi là “ hắn”)
"Hắc hắc —— "
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn cười tao nhã: “ Đừng nên kích động vậy, tớ đến Hongkong chính là có chuyện cần xử lí, ngày nào cũng rất nhiều việc, nào có giống cậu, đến Hongkong để quấy phá.”