TỨ ĐẠI TÀI PHIỆT: GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ

Cung Quý Dương cười rộ lên: “ tiểu cô nương, em thật đúng là” Chỉ phóng hỏa nhà quan, mà không đốt đèn dân chúng”, em đùa dai với tôi như vậy, chẳng lẽ tôi không thể phản kích sao?”

Liên Kiều hừ một tiếng, hung hăng trừng hắn, cô không hiểu hắn đang nói cái gì cả ( LK vốn ngu Hán ngữ mà)

“ Nhưng mà…”

Cung Quý Dương lại nói: “ Em xem cỗ thi thể kia tồn tại chân thực nha.!

Một câu nói này khiến Liên Kiều thêm khẩn trương, cô mãnh liệt kéo tay hắn nói: “ Tồn tại chân thực là có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ thi thể kia thực sự có vấn đề à?”

“ Em cảm thấy sẽ có vấn đề gì?” Cung Quý Dương không trực tiếp trả lời cô, mà hỏi ngược lại.

Liên Kiều trầm mặc một chút, cô nhìn Cung Quý Dương, muốn nói rồi lại thôi.

"Không quan hệ với tôi, tôi thấy gì thì nói thôi.” Hắn cười hiền lành, nói.

Liên Kiều tự hỏi bản thân xem nên mở miệng thế nào, đôi lông mày cong cong khẽ nhăn lại.

Lúc sau, cô mới lên tiếng: “ Tôi sợ tôi nói ra anh sẽ không tin.”

Cung Quý Dương nhún vai, sau đó đặt mông xuống chiếc ghế bên cạnh, bộ dạng nhàn nhã …

"Chỉ cần em nói, tôi sẽ tin!"

Liên Kiều nhẹ thở dài một hơi, đôi mắt tím tử lan như quay lại một màn đêm đó…

"Kỳ thật, nếu đêm đó không phải là anh giả bộ thi thể, nhất định cỗ thi thể kia có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất tôi hoài nghi đó là… giáng đầu thuật.”

Nói tới đây, cô tạm dừng một chút, tựa như đang chờ đợi có thể nhìn ra chút biểu tình từ vẻ mặt của Cung Quý Dương , nhưng cô cảm thấy kì quái , người này từ đầu tới cuối đều ôm bụng cười, không có lấy một chút kinh ngạc, cô còn hoài nghi rốt cuộc mình có nói rõ ràng không nữa.

Thấy cô dừng lại, lại thấy Cung Quý Dương nhướng mày nói: “ Nói tiếp đi, sao em lại khẳng định là giáng đầu thuật.”

Liên Kiều khẽ nhăn mày, nói: “ Giáng đầu thuật, khẳng định như thế? Vừa nhìn qua là biết, lúc đó tôi còn tưởng anh bị trúng giáng đầu thuật, tội nghiệt của tôi to lắm nha.”

Nghe cô nói những lời này lại khiến Cung Quý Dương cảm thấy hứng thú: “ Vừa nhìn qua đã biết? Chẳng lẽ… em cũng tinh thông giáng đầu thuật?”

Liên Kiều nghe thấy thế, mới quyệt mồm lắc đầu: “ Không, tôi không tinh thông giáng đầu thuật,nhưng mà nhìn qua, chỉ cần liếc một cái là tôi có thể biết thi thể này có hay không trúng giáng đầu thuật.”

"A? Thần kỳ như thế sao? Tôi cũng đã nghe nói về giáng đầu thuật trong truyền thuyết .”

Cung Quý Dương cố ý nói với cô , muốn cô giải thích càng nhiều càng tốt.

"Làm sao lại là trong truyền thuyết, nó thực sự tồn tại, chẳng qua anh không tin có giáng đầu thuật, nhất là lại có trong vương thất .”

Liên Kiều bất mãn kháng nghị, bộ dáng cô tựa như muốn nói” Anh thật sự là thổ đại nha”.

Cung Quý Dương cười to, vội nói: “ Được rồi, tôi ít học hiểu biết nông cạn, cỗ thi thể kia có hiện tượng gì mà em lại phán đoán là trúng giáng đầu thuật? Hơn nữa, thi thể cũng có thể trúng giáng đầu thuật à?”

( Chỗ này chả hiểu gì)

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy chuyện này.

Đứng lâu Liên Kiều cũng có chút mệt , cô cũng ngồi xuống ghế đối diện hắn, than thở: “ Anh muốn nghe , vậy thì tôi nói.”

Ý cô đã rõ ràng, một hai câu không thể nói hết được.

Mà Cung Quý Dương cũng phát huy bản tính rảnh rỗi sinh nông nổi của mình, hắn tựa thân mình vào ghế ngồi, nói: “ Được, em nói đi.”

Liên Kiều thấy bộ dáng cao hứng của hắn, đáy mắt nổi lên một sự nghi hoặc, cô ngẩng đầu hỏi: “ Vì sao anh lại hứng thú với cỗ thi thể kia?”

Cô thật sự tò mò.

Nếu dựa theo lí do thoái thác của hắn, nếu đêm đó thi thể đó không phải là hắn, như vậy hắn sao lại xuất hiện ở đó, rõ ràng cũng là vì cỗ thi thể thần bí kia, chẳng qua, hắn là người ngoài, vì sao lại tò mò chuyện của Hương cảng.

Cung quý dương mỏng môi một câu, phản hỏi một câu: "Vậy ngươi thì tại sao đối cỗ thi thể kia cảm thấy hứng thú đâu?"

Liên Kiều ngẫm lại, sau đó nói rằng: "Muốn điều tra rõ một sự tình lâu!"

“ Tôi cũng như em, chúng ta đang trên cùng một trận tuyến nha.”

Cung Quý Dương một bộ cà lơ phất phơ nói. ( bộ dáng cợt nhả)

Câu trả lời của hắn không đúng với ý cô muốn, Liên Kiều tỉ mỉ đánh giá hắn một phen, mới tiếp tục nói.

“ Cái này gọi là giáng đầu thuật, kì thật là có hai hàm nghĩa, trong đó từ “ Giáng” ( Nguyên convert là hàng đầu thuật) chỉ một thủ đoạn hay là pháp thuật để giảm đau đớn, mà “ đầu” là chỉ thân thể người chết hoặc là vật phẩm có liên quan hay có tương quan với thân thể…”

( Beta sau nhé, Min chưa lên được)

Nói tới đây, Liên Kiều sợ Cung Quý dương nghe không hiểu nên cố ý dừng một chút, thấy hắn gật đầu nên mới tiếp tục nói: “ Giáng đầu thuật dựa theo thủ đoạn có thể chia làm 2 loại chủ yếu là tương quan phi linh tính, hai là tương quan linh tính, tương quan phi linh tính là dùng sâu hoặc động vật chế tạo thuốc, a, có liên quan tới cổ thuật ( thuật có từ xa xưa ) xưa của Miêu Cương ở Trung Quốc, anh có biết cổ thuật cổ ấy không?”

Cung Quý Dương nhún vai: " Tôi cũng chỉ nghe nói qua như nghe giáng đầu thuật, chưa từng nhìn thấy.”

"Kỳ thật anh không thể phủ định chúng tồn tại, mà giáng đầu thuật bắt nguồn chính xác từ Trung Quốc. Cổ thuật và giáng đầu thuật là quan hệ cha truyền con nối, kì thật chính là cổ hàng tương quan phi linh tính, nhưng mà…

Liên Kiều nuốt một ngụm khí: “ Đáng sợ nhất không phải là phi linh tính, mà chính là tương quan linh tính.”

“ tại sao lại vậy?” Cung Quý Dươngcảm thấy hứng thú hỏi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc