TỬ LINH CHUÔNG

Người đến chính là vốn nên hôn mê bất tỉnh tại Thược Dược Cốc - Độc Hoạt.

Nàng mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt, dáng người cao gầy, tóc đen như mực, da trắng hơn tuyết, đẹp không giống phàm nhân.

Trang Trừng nhất thời nhìn đến sợ run. Mặc dù nhìn thấy rất nhiều nữ tử dung mạo tuyệt hảo, mặc dùng cùng Tiết Tử Linh sớm chiều ở chung, Trang Trừng cũng không thể xem nhẹ dung mạo của Độc Hoạt.

Mọi người đều bị biến cố này làm trở tay không kịp, lại bị dung mạo xuất chúng như vậy làm cho rung động. Đợi phục hồi tinh thần lại, nhao nhao trợn mắt nhìn. Chẳng qua là, bởi vì chậm một nhịp, có vẻ đã bỏ qua tiên cơ.

Lập Oánh bực tức nói: "Bọn đạo chích phương nào, dám ở Kim Tiền Phái ta tác oai?"

Độc Hoạt siếc chặt năm ngón tay, đau đến Lập Oánh thở không ra hơi, hờ hững nói: "Không cảm thấy được."

Ngọc Băng Khiết nhìn chằm chằm Độc Hoạt, vận công cưỡng bức nàng, lại phát hiện tên tiểu bối trẻ tuổi này cùng nàng sức lực ngang nhau, trái lại làm Lập Oánh bị kẹp ở giữa khó chịu vô cùng, đành phải chậm rãi thu hồi nội lực, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

"Không có chuyện của ngươi. Ta không phải đến Kim Thiền Phái tìm phiền toái." Hai mắt Độc Hoạt vẫn không rời khỏi Trì Chí, "Đưa thuốc giải cho ta."

Trì Chí: "Cái này sao..."

Tiết Tử Linh thì thầm: "Khuyên ngươi không nên tự tìm đường chết, nàng so với ta còn khó đối phó." Trong giọng nói lại nghe ra chút hả hê.

Trì Chí cười mỉa: "Xin hỏi, là tên dược đồng của ta thả cô xuất cốc sao?"

Độc Hoạt lạnh lùng nói: "Hãy bớt sàm ngôn đi."

Trì Chí: "A, Khụ, phiền toái cô nương hãy cho ta nói hai câu, xin hỏi tên dược đồng kia đâu?"

Độc Hoạt: "Giết."

Trì Chí la lên: "Ai nha sao cô lại đem hắn giết, hắn có thể cứu cô tỉnh lại nha?"

Độc Hoạt: "Nói là cứu ta, nhưng là hại ta. Hắn muốn để ta giết ngươi, ngươi la hét cái gì."

Trì Chí tiếc nuối: "Ai nha ta biết rõ, nhưng thuốc ta thử trên người hắn còn chưa có kết quả mà."

Mọi người: "..."

Ánh mắt Độc Hoạt như đang nhìn một người chết: "Ba câu rồi."

Mọi người lập tức cảm thấy lạnh cả người, duy chỉ có Tiết Tử Linh vểnh môi... cười.

Trì Chí liên tục không ngừng xuất ra hai cái bình sứ trắng, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, và hai viên màu xanh lá vào lòng bàn tay. Một chữ cũng không dám nhiều lời, cung kính dâng lên cho nàng.

Sau khi Độc Hoạt ăn vào, màu đỏ trong mắt dần dần biến mất.

Phát hiện lực trên cổ họng giảm bớt, Lập Oánh cao giọng trách mắng: "Ngươi là người phương nào? Trước báo danh tính, sau này chết được rõ ràng!"

Độc Hoạt đặt tay lên phần bụng của Lập Oánh, hỏi: "Ai chết?"

Lập Oánh lập tức cảm thấy cực kỳ đau đớn, dường như có vạn cây kim đâm vào, đau đến trán nàng rỉ mồ hôi, mạnh mẽ chống đỡ nói. "Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân giết ngươi!"

"Im ngay, Lập Oánh!" Ngọc Băng Khiết lặp tức quát lớn. Cô đồ đệ này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình còn chưa tôi luyện thành thục, nếu không phải vội vàng thoái vị, nàng vốn muốn lại giám sát vài năm.

"A, hóa ra là ngươi." Độc Hoạt chậm rãi cong khóe miệng.

Tiết Tử Linh nhìn thấy, trong lòng thay Lập Oánh ai thán một tiếng, đương nhiên cái ai thán này bên trong vẫn bao hàm vẻ hả hê.

"Không phải ngươi khắp nơi tuyên bố, muốn chính tay đâm ta, muốn trừ hại cho võ lâm sao? Như thế nào, bây giờ lại không nhận ra ta."

Người Lập Oánh tuyên bố muốn giết nhiều vô số kể, tất cả tà ma ngoại đạo đều đáng chết. Nhưng nàng vẫn không biết tên ác ma đang bóp cổ nàng là ai, nhục mạ nói: "Tên độc trung ti tiện như ngươi, là bại hoại võ lâm, mỗi người đều muốn giết! Ngươi đến tột cùng là ai?"

Độc Hoạt khẽ cười một tiếng, kề sát tai nàng nỉ non: "Ta là ma nữ. . Đam Mỹ Hài

Đồng tử Lập Oánh lập tức phóng đại.

Tiết Tử Linh thầm nghĩ: xong rồi xong rồi, tên Lập đại đệ tử không thức thời này chỉ sợ là không còn mạng làm Lập chưởng môn rồi.

Bàn tay Độc Hoạt trên cổ Lập Oánh nặng nề ấn xuống một cái, Lập Oánh liền hôn mê bất tỉnh. Độc Hoạt nhìn Tiết Tử Linh nói: "Ta đi."

Tiết Tử Linh gật đầu: "Gặp lại."

Vừa mới nói xong, Độc Hoạt kẹp lấy Lập Oanh từ trên đầu mọi người xựt qua, thoáng chốc bay ra bên ngoài.

Ngọc Băng Khiết phản ứng nhanh nhất, lập tức vận công đuổi theo, chúng đệ tử cũng ra ngoài cửa, dưới mặt đất Tiết Doanh Quân chạy như điên, hô: "Lưu đại sư tỷ lại!"

Bị Trang Trừng lôi ra Tiết Tử Linh thấy thế, nhảy đến sau lưng Tiết Quân Doanh, ở sau lưng nàng đẩy một cái: "Dùng khinh công không phải nhanh hơn?"

Tiết Doanh Quân dùng một tư thế duyên dáng bay lên trời, lập tức một mảnh kinh hô. Tiếp theo mọi người chỉ thấy nàng ở giữa không trung lung tung vẩy vài cái, lại dùng một tư thế cực kỳ khó coi mà ngã xuống.

"Muội không biết khinh công..." Tiết Doanh Quân nghẹn ngào nói. Vài tên đệ tử chạy tới nâng nàng lên.

Tiết Tử Linh lúng túng: "Ách, thật có lỗi."

Trì Chí sợ Ngọc Băng Khiết sau khi tay không trở lại, sẽ nhớ tới hắn tên đầu sỏ gây tội này, bởi vậy hỏi Trang Trừng: "Khi nào chúng ta đi?"

Xảy ra chuyện như vậy, Trang Trừng cũng không biết nên thế nào, đến hỏi Tiết Tử Linh.

"Hiện giờ đi." Tiết Tử Linh nói, "Chuyện phiền toái lưu lại quản nó làm gì?"

Tiết Doanh Quân nghe vậy xông lại, ngạc nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ..."

Tiết Tử Linh cười cười, nói với nàng: "Tiết Tử Linh ta, chính là vào ngày tử khí đông lai, linh khí trời đất tụ hợp mà sinh, không cha không mẹ. Thay ta hỏi thăm sức khỏe cha mẹ ngươi, sau này còn gặp lại."

Ra Kim Thiền Phái, Trì Chí lập tức đảo mắt dò xét Tiết Tử Linh. Đột nhiên Tiết Tử Linh đứng lại, chuyển qua nhìn hắn.

Trì Chí nhìn lên trời ngắm phong cảnh, ánh mắt liếc xéo qua canh chừng hành động của nàng.

Tiết Tử Linh giơ lên một ngón tay, chỉ vào tim hắn: "Biết quá nhiều, sẽ nhanh chết. Quấy nhiễu người khác, sẽ nhanh chết. Chướng mắt, sẽ nhanh chết."

Trì Chí: "A, cái kia, ta đến Vạn Nhạc Sơn Trang chờ các ngươi trước, cứ vậy nha cáo từ."

Nói xong liền nhanh chân bỏ chạy.

Trang Trừng hiếu kỳ hỏi: "Vì sao cô chỉ hắn một cái, hắn liền sợ như vậy?"

"Chuyện này phải nói đến hai tháng trước." Tiết Tử Linh nói, "Khi ta nhận được thư của Tương Trữ, đi đến tìm Độc Hoạt, nàng đã trúng cổ. Trì Chí vốn định gạt ta -- giống như lừa ngươi như thế. Nhưng hắn bị ta vạch trần, sau đó còn có ý đồ lấy Độc Hoạt uy hiếp ta, ta tức giận, liền điểm huyệt của hắn, chậm rãi vắt đem một thứ hắn cực kỳ yêu thích cắt ra, lại để cho hắn nếm xem là cảm giác gì."

"Hắn ăn hết?!"

"Đúng vậy, ta buộc hắn ăn hết, chờ ba canh giờ sau lại giải huyệt."

Trang Trừng nghẹn họng nhìn trân trối.

"Kết quả hắn vẫn cố chấp như cũ. Thấy yêu cầu của hắn không khó, ta đáp ứng."

Trang Trừng co quắp khóe miệng, không khó?

"Đúng rồi, vừa rồi Doanh Quân cô nương gọi cô... ân, nếu như không dễ dàng...."

Tiết Tử Linh vung tay lên, "Không có gì không dễ, cũng không phải chuyện quan trọng. Cô ấy có thể là muội muội song sinh của ta."

Nghe được câu trước, Trang Trừng còn tưởng là mình đã đoán bậy, vì vậy câu sau vừa nói ra, tâm lý tương phản mãnh liệt làm nàng lớn tiếng hỏi lại: "Không phải chuyện quan trọng gì?"

"Với ta mà nói không quan trọng." Tiết Tử Linh quấn một loạn tóc đen của nàng vòng quanh ngón tay, cười cười nói: "Làm gì so với ta còn kích động như thế? Quan tâm ta như vậy sao?"

Trang Trừng trăm mối ngổn ngang, nhưng hồi tưởng lại lúc Tiết Tử Linh kể về thân thế của mình, giống như, đại khái, đúng là không thèm để ý thật.

Tiết Tử Linh nhìn hai hàng lông mày như vẽ của nàng sắp nhăn thành ngọn núi nhỏ, không khỏi bật cười, dắt tay nàng, nói ra: "Đứa bé sinh ra chưa được một trăm ngày liền bị cho là đã chết, chỉ cần làm cho bọn họ biết ta vẫn còn sống là tốt rồi."

Trang Trừng không quá hiểu được, nhưng nhìn ra Tiết Tử Linh thật sự không đau buồn cũng không có bất kỳ mong đợi nào, cũng liền không dây dưa vấn đề này nữa.

Kim quang vạn trượng, hai người nắm tay nhau... vai kề vai, bóng lưng như vẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc