"Đã nghe gì chưa? Đại đệ tử của Kim Thiền Phái Lập Oánh, đã bị ma nữ giết rồi!"
Không qua mấy ngày, tin tức kinh người này đã nhanh chóng bị khuếch tán, bị những người không rõ chân tướng càng truyền càng biến tướng.
Ở đâu cũng luôn có người thích đàm tiếu chuyện thiên hạ, những người này từ vẻ mặt kinh ngạc của người khác đạt được thỏa mãn, cũng đem phản ứng này chuyển hóa thành một loại cảm giác về sự ưu việt.
Một tên đao khách võ công thấp kém bên cạnh đang vây quanh rất nhiều người, thanh âm vang dội nói: "Cũng vì vậy, Kim Thiền Phái tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng."
Người xung quanh: "Thế nhưng ả ma nữ kia vô cùng xảo trá, lúc trước nhiều môn phái như vậy, cũng không thể bắt được ả."
Đao khách: "Lần này lại không giống. Lúc trước người chết đều là những kẻ bừa bãi vô danh, nhưng mấy năm nay trên giang hồ Lập Oánh lại là đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy a! Nàng lại là đệ tử đắc ý của Ngọc chưởng môn Kim Thiền Phái. Dù thế nào, Ngọc chưởng môn cũng không sẽ từ bỏ nàng đấy!"
Người xung quanh: "Nói cũng có lý. Xem ra lần này ma nữ có hi vọng bị giết rồi!"
Xung quanh vang lên tiếng phụ họa, trên mặt đao khách sáng ngời, nở nụ cười.
Một người khác có ý đồ phá quán nói: "Theo ta biết cũng không phải như vậy."
Quần chúng ăn dưa bên ngoài: "Vậy ngươi nói nhanh lên?"
Người phá quán: "Hôm đó ta ở Kim Thiền Phái, Độc Hoạt chỉ bắt Lập Oánh đi, sống hay chết còn chưa biết được."
Đao khách: "Lập Oánh kia nói chuyện không biết kiêng nể gì, trong trong ngoài ngoài không biết đã mắng ma nữ bao nhiêu lần, rơi vào tay ả làm sao còn mạng để sống?"
Người phá quán: "Có ai nhìn thấy thi thể không? Độc Hoạt giết người trước này không hề che giấu, không có thi thể, không thể nói Lập Oánh đã bị giết."
Quần chúng ăn dưa: "Có lý có lý!"
Người phá quán đắc ý: "Hiện giờ chuyện Ngọc chưởng môn muốn làm nhất, nhất định chính là cứu Lập Oánh ra, mà không phải đuổi giết Độc Hoạt."
Lại có một người phe phẩy cây quạt giấy vừa mua được từ sạp hàng ngoài phố, đến tham gia náo nhiệt: "Các vị, hiện giờ Kim Thiền Phái đã không còn Ngọc chưởng môn gì nữa rồi....!"
Quần chúng ăn dưa: "Chuyên này là như thế nào?"
Phe phẩy quạt: "Rõ ràng như vậy các ngươi còn không hiểu được? Ngọc Băng Khiết thoái vị rồi...!"
Quần chúng ăn dưa: "What! Chuyện khi nào?"
Phe phẩy quạt: "Ân, là hôm qua, cũng chính là ngày thứ ba Lập Oánh bị bắt đi."
Quần chúng ăn dưa: "Nhưng, không có người kế vị a!"
Phe phẩy quạt: "Đúng rồi, Ngọc Băng Khiết thích nhất vẫn là Lập Oánh, cho nên người chưởng môn mới này chẳng qua là tạm thay."
Quần chúng ăn dưa: "Chưởng môn mới kia là ai vậy?"
Phe phẩy quạt: "Ta cũng là hôm nay mới điều tra được, gọi Tiết cái gì Quân, không nhớ được!"
Đao khách bắt được cơ hội trở mình: "Là Tiết Doanh Quân! Ta biết người này, nàng là nhị đệ tử Kim Thiền Phái, cũng rất được Ngọc Băng Khiết coi trọng, chỉ có điều không ai nhớ rõ nàng."
Quần chúng ăn dưa: "Vị chưởng môn mới nhậm chức này là người thế nào?"
Đao khách: "Hắc, hỏi người nào khác có thể không biết, hỏi ta nhưng là đúng rồi! Nói về Tiết Doanh Quân này, bảy tuổi đã bái Ngọc Băng Khiết làm sư, thiên tư thông minh, võ công cũng không thua Lập Oánh. Chẳng qua là nàng cực ít xuất hiện, hành xử khéo léo. Nghe nói, tình cảm giữa nàng và Lập Oánh rất tốt."
Lúc trước người có ý phá quán ý đồ hấp dẫn lực chú ý: "Sư tỷ muội tình cảm cho dù tốt, cũng sợ không thể thắng được sức hấp dẫn của chức Chưởng môn a!"
Phe phẩy quạt: "Lời ấy sai rồi, Ngọc Băng Khiết yêu sạch sẽ, đây là chuyện mọi người đều biết. Nếu như Tiết Doanh Quân tâm tư không thuần khiết, làm sao lại được xem trọng?"
Đao khách quyết định trước tiên đem tên có ý đồ phá quán đuổi đi, đứng về phía phe phẩy quạt: "Trong lúc nguy cấp thế này, Ngọc Băng Khiết có thể truyền ngôi cho Tiết Doanh Quân, đủ thấy rất tín nhiệm!"
Quần chúng ăn dưa đã có hảo cảm với vị Chưởng môn mới nhậm chức của Kim Thiền Phái, tên phá quán lời vừa rồi đã làm mất lòng đám đông, đành phải ủ rũ rời đi. Đúng lúc có hai cô gái trong quán cũng muốn dời đi, tên phá quán liền đối mặt với hai nàng.
Ồ! Khó gặp mỹ nhân! Tên phá quán quay đầu lại, phát hiện đám người kia không chú ý tới nơi này. Hắn cảm giác thăng bằng chút ít, không xa không gần theo sát một đoạn đường, đi theo gần một canh giờ cảm thấy thỏa mãn mới đi về nhà.
Tiết Tử Linh và Trang Trừng đương nhiên biết có người theo dõi, thấy đối phương không có ác ý liền bỏ mặc.
Có lẽ là bị Tiết Tử Linh ảnh hưởng, Trang Trừng đối với việc của Tiết Doanh Quân cũng không quá lưu tâm, mà càng để trong lòng chuyện của Độc Hoạt. Nàng hỏi: "Độc Hoạt cô nương sẽ không giết Lập cô nương chứ?"
Tiết Tử Linh cảm thấy hứng thú nói: "Vì sao hỏi như vậy?"
Trang Trừng lắc đầu: "Nói không rõ, chỉ là cảm thấy như vậy."
"Ân." Tiết Tử Linh cười nói. "Độc Hoạt muốn giết một người, chắc chắn sẽ không cho đối phương cơ hội mở miệng. Nàng có thể cho phép Lập Oánh ở trước mặt mắng mình, nhất định sẽ không giết nàng."
Trang Trừng cảm giác nàng còn chưa nói xong, đợi đợi, quả nhiên Tiết Tử Linh lại mở miệng nói: "Nhưng mà Lập Oánh tích cực muốn chết như vậy... Ngươi đã nuôi chim chưa?"
"Hả?" Trang Trừng sửng sốt: "Không có. Ba Hồ Lô sư phụ nuôi ba con ưng, như thế nào?"
"Hiện giờ Lập Oánh giống như một con chim thích mổ người, ta đoán, Độc Hoạt đang muốn thuần dưỡng nàng."
Trang Trừng nhịn không được dò xét Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh bật cười: "Nhìn cái gì? Ta cũng không có sở thích biến thái như vậy. Lại nói, ngươi cũng không phải con chim mổ người à."
"Là chim cũng không cần cô tới dưỡng." Trang Trừng hất cằm quay qua một bên, đi vài bước, lại nghĩ nghĩ, lời này như thế nào lại nói không tự nhiên vậy?
Tiết Tử Linh lại tiếp lời của nàng nói: "Con chim quý giá như ngươi, ta cũng nuôi không nổi nha."
Trang Trừng hé miệng, không hiểu có chút mất hứng. Tiết Tử Linh lại cảm thấy trong lòng có một chút xúc động không biết tên, không khỏi quay đầu ngắm nghía Trang Trừng.
"Nhìn cái gì?" Trang Trừng lườm nàng.
"Không có gì." Tiết Tử Linh nở nụ cười sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác, không nói gì.
Cùng một đoạn đường, ngược lại so với lúc đi chỉ mất ba ngày.
Bạch Thương Mộ vẫn như trước thuần khiết băng lãnh. Nhưng lần này, Trang Trừng lại cảm thấy lạnh hơn. Càng tiếp xúc, Trang Trừng càng phát hiện, Bạch cung chủ "thượng tiên di thế độc lập" trong mắt nàng trước kia, đã thiếu đi một chút "nhân vị", lộ ra có chút....
Tiết Tử Linh nhìn thấy Bạch Thương Mộ thanh lãnh, chợt hào hứng lên, đem Bạch Thương Mộ và Trang Trừng so sánh. Không thể nghi ngờ, hai người đều đặc biệt xinh đẹp, nhưng Bạch Thương Mộ đẹp một cách hư ảo, Trang Trừng đẹp lại là chân thật.
A... vẫn là Trang Trừng so ra đẹp hơn. Tiết Tử Linh cho ra kết luận.
Có vẻ không chân thật. Trang Trừng cũng tìm được hình dung từ thích hợp. Trong lòng không khỏi nghĩ đến Tiết Tử Linh -- mặc dù tiểu Tiết đối với chuyện gì cũng không để ý, như một con diều không thể nắm lấy, nhưng lại làm nàng cảm thấy rất chân thật.
"Bạch cung chủ." Trang Trừng thu hồi tâm tư, hành lễ nói.
"Trang thiếu trang chủ." Bạch Thương Mộ dừng một chút, tựa hồ là nở một nụ cười. "Tiết Tử Linh. Hai vị mời ngồi."
"Bạch cung chủ, hai tháng trước, ngươi cùng chúng ta ước định." Trang Trừng dừng một chút. "Hiện giờ chúng ta cũng đã lấy được Xích Diễm Độc Nhện và Ngưng Băng Phục Linh, hy vọng Bạch cung chủ thực hiện lời hứa. Hai người chúng tôi vô cùng cảm kích."
Bạch Thương Mộ: "Đương nhiên."
Trang Trừng thấy nàng chỉ nói không làm, cũng không tiện thúc giục.
Tiết Tử Linh: "Lấy Bạch Bích Trân ra đây."
Bạch Thương Mộ: "Ta nghe nói Độc Hoạt xuất hiện ở Kim Thiền Phái, hai vị có thể cho ta một lời giải thích?"
Trước khi đến đây Trang Trừng đã chuẩn bị tốt lý do, liền nói: "Độc Hoạt cô nương mặt dù đã thanh tỉnh, nhưng cơ thể vẫn bị tổn thương."
Hai câu này đều là lời thật. Trang Trừng nói xong, Tiết Tử Linh tiếp lời: "Cần Bạch Bích Trân an dưỡng."
Bạch Thương Mộ cũng không truy cứu: "Thì ra là thế. Nếu như người đã tỉnh, hai vị cũng không cần quá lo lắng, không bằng ở lại Bạch Mi Cung mấy ngày."
Độc Hoạt tỉnh, trang chủ còn chưa tỉnh đâu. Trang Trừng nói: "Bạch cung chủ, thật có lỗi, ta vùng với Tử Linh vô cùng lo lắng nhớ mong người nhà, sợ không thể đáp ứng lời mời."
Bạch Thương Mộ giơ ra một bàn tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng đặt lên nắp chén trà. "A? Sư muội của Tiết Tử Linh, khi nào lại biến thành người nhà của Trang thiếu trang chủ?"
Trang Trừng sững sờ. Tiết Tử Linh đứng dậy đi đến trước mặt Trang Trừng kéo nàng đứng lên, nhìn Bạch Thương Mộ nói: "Ta cùng với nàng là người một nhà, người nhà của ta đương nhiên cũng là người nhà của nàng. Ngươi có nghi vấn gì?"
Bạch Thương Mộ nói: "Ta thấy các ngươi cũng không giống người một nhà."
"Giống như vậy sao?" Tiết Tử Linh một tay nhẹ nâng cằm Trang Trừng, thò người qua hôn lên.
Bạch Thương Mộ đứng bật dậy, sợ hãi cùng ngạc nhiên, đem chén trà dùng sức ném về phía hai người. Tiết Tử Linh ôm lấy Trang Trừng xoay một vòng, đột nhiên nhảy đến trước mặt Bạch Thương Mộ sờ soạng một hồi, sau khi lấy được đồ liền phi thân nhảy xuống chỗ Trang Trừng đang đứng ngốc tại chỗ. Trước khi Bạch Thương Mộ kịp phản ứng liền biến mất tăm.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
"A --!" Bạch Thương Mộ phẫn nộ mà hét to, một chưởng chụp xuống, đem cái bàn chia năm xẻ bảy. Nàng biết rõ! Nàng biết rõ Tiết Tử Linh đột nhiên đến gần nàng là vì cái gì! Nhưng nàng vẫn không thể khống chế chính mình... thời điểm nàng nhìn thấy gương mặt phóng đại của Tiết Tử Linh, lập tức quên mất phản kháng.
Rời xa Bạch Mi Cung hơn mười dặm, Tiết Tử Linh xác nhận an toàn, chậm lại, buông Trang Trừng ra: "Đi thôi."
Lập tức nàng phát hiện Trang Trừng không có đi theo, ngược lại lui về, thò tay ra trước mặt Trang Trừng quơ quơ.
Không có phản ứng.
Không đúng! Có!
Mặt Trang Trừng từ hai bên đôi má bắt đầu ửng hồng, dần dần lan ra cả khuôn mặt, tiếp theo lại tràn ra lỗ tai cùng cái cổ.
Tiết Tử Linh thú vị mà quan sát toàn bộ quá trình đun sôi của Trang Trừng.
Tiếp theo, nàng thò tay ra phủ lên trên mặt Trang Trừng, nâng đầu của nàng lên, lại lần nữa hôn lên môi nàng.
Đôi mắt ngốc trệ của Trang Trừng rốt cuộc lấy lại sinh khí, nàng bối rối mà đẩy Tiết Tử Linh ra, la lớn: "Tiểu Tiết! Cô, cô, cô đang làm cái gì!"
"Ta đang hôn ngươi," Tiết Tử Linh đáp.