TỬ LINH CHUÔNG

Tiểu sư muội từ trong rừng cây chạy ra, hướng về phía phòng Lô Phi mà đi.

"Lô tỷ tỷ!" Tiểu sư muội xông vào cửa, liếc thấy Lô Phi đang cầm kiếm phổ ngẩn người, bước chân liên tục nhào vào lòng Lô Phi. Đoạn đường này chạy tới nàng cũng không ủy khuất, hiện tại ôm Lô Phi, mũi đã có chút chua. "Lô tỷ tỷ, muội sai rồi, tỷ giận muội sao?"

Lô Phi bị nàng làm hoảng sợ. Đợi hoàn hồn lại, có chút buồn cười: "Không tức giận."

Tiểu sư muội khổ sở mà vùi đầu trước ngực nàng cọ xát: "Muội sẽ không bao giờ vì người khác mà cãi lời tỷ nữa."

Nửa người trên của Lô Phi bị nàng cọ đã tê rần, miệng cười càng lớn: "Trở về là tốt rồi."

Được Lô tỷ tỷ ấm ám thơm tho nhẹ nhàng vỗ lưng, Tiểu sư muội nghĩ thông suốt, cái gì Trường Phong sư huynh, nào tốt bằng Lô tỷ tỷ? Ai cũng không tốt với nàng bằng Lô tỷ tỷ!

An ủi Tiểu sư muội xong, Lô Phi ngồi một mình trong phòng chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài.

Nàng đi đường rất chậm, rất ổn, gặp được huynh đệ tỷ muội sẽ dặn dò vài câu, đi tới trước cửa phòng Tiết Tử Linh.

Gõ hai cái.

Dừng lại một lát, lại gõ hai cái.

Phòng bên cạnh mở cửa. Tiết Tử Linh: "Muốn giúp đỡ?"

Lô Phi cười không nói.

Cách hai ngày, trong sơn trang bắt đầu lan truyền một chân tướng...

Cao Trường Phong vẫn luôn lừa gạt Tiểu sư muội đơn thuần, làm như vậy là để đạt được tài phú. Hiện giờ, hắn rõ lại làm càng đánh chủ ý lên đầu Trang thiếu trang chủ, làm như vậy là vì cái gì không nói cũng rõ.

Sở dĩ nói đây là sự thật mà không phải lời đồn đãi, là vì hai chuyện này đều có bằng chứng: một, Tiểu sư muội trở về bên người Lô Phi, không để ý tới Cao Trường Phong nữa; hai, Cao Trường Phong ba lần bốn lượt cầu kiến Trang Trừng, nhưng Trang Trừng đối với hắn hoàn toàn không hứng thú.

Vì vậy, các sư huynh đệ xem che chở Tiểu sư muội là sứ mệnh, sôi trào.

Vì vậy, các sư tỷ muội xem Cao Trường Phong là tình nhân trong mộng, thương tâm.

Mà còn lại, các đệ tử không sôi trào cũng không thương tâm, nhanh chóng tạo thành tiểu đội đến đây nhìn lén Tiết Tử Linh.

Xét thấy Tiết Tử Linh "việc xấu loang lỗ", cho dù nàng là cùng Trang Trừng đến đây, mọi người cũng không dám xem thường. Lại nói, Tiết Tử Linh từng "lấy" một thanh bảo kiếm của Bình Lan Sơn Trang, bất quá ai dám làm cho nàng trả về? Cho nên Lô trang chủ "không nhớ rõ" rồi.

Mấy ngày nay mọi người đều trận địa sẵn sàng đón quân địch. Sau khi xác nhận không ai mất đồ vật gì, mới tin tưởng tên trộm đang nghênh ngang vào Bình Lan Sơn Trang ở này, không có ý định công nhiên gây án.

Vì vậy, các đệ tử lòng hiếu kỳ trầm trọng sau buổi luyện công sáng, liền tốp năm tốp ba lẻn qua, nhìn một cái xem tên trộm này rốt cuộc là bộ dáng gì... Thân phận bọn họ không đủ tư cách gõ cửa phòng bái phỏng, đại hội luận võ lại cách khá xa nhìn không rõ, đành phải ra hạ sách này.

Lúc này, Tiết Tử Linh và Trang Trừng đang ở trong phòng trò chuyện.

Trang Trừng hỏi: "Ngoại trừ bảo vật và đoạt bảo vật, cô còn cảm thấy hứng thú với thứ gì khác không?"

Tiết Tử Linh đáp: "Ngươi nha."

Trang Trừng xấu hổ: "Ta hỏi chính là chuyện đứng đắn nha."

Tiết Tử Linh: "Ngươi còn chưa đủ đứng đắn sao?"

Trang Trừng đỡ trán: "Thi thư, võ công, tiền tài, quyền thế... ta hỏi chính là những thứ này."

Tiết Tử Linh nhíu mi: "Muốn nhốt ta ở Vạn Nhạc Sơn Trang để nuôi à?"

Trang Trừng không phủ nhận từng có ý tưởng này lóe qua trong đầu. Nàng lắc đầu nói: "Ta là nói, về sau nếu như cô nguyện ý, có thể đến Vạn Nhạc làm sư phụ, giống Yểm phu nhân như vậy."

"Đem toàn thân bọc lại?"

Trang Trừng cười thành tiếng: "Đó là tập tục trong nhà trượng phu Yểm phu nhân. Chồng bà đã không còn, nên bà giữ lại tập tục này làm kỷ niệm."

"Chuyện sau này ta không muốn nghĩ..." Bỗng nhiên Tiết Tử Linh im bặt, đi ra mở cửa sổ.

Vài tên đệ tử đang muốn rón rén lại gần một chút, ngây người. Sau đó, không biết ai kịp phản ứng trước, quay người liền bỏ chạy, vài người còn lại cũng đi theo nhanh chóng lui lại. Tại sao phải chạy? Không biết. Dù sao mọi người đều chạy, mình cũng chạy là được rồi.

Tiết Tử Linh nhịn không được cười một tiếng. Tuy thường ngày Lô trang chủ bảo thủ, nhưng Bình Lan Sơn Trang không hề mất sức sống.

Trang Trừng đi tới hỏi: "Là tới thăm cô sao?"

"Hẳn là." Tiết Tử Linh không đóng cửa sổ, mặc cho nó mở toang.

Người đầu tiên mở đường mặc dù nhỏ gan một chút, nhưng Trang Trừng thường lơ đãng nhìn ra ngoài, có thể thấy từng tốp đệ tử đến quan sát các nàng. Chính xác mà nói, là quan sát Tiết Tử Linh.

Chờ Trang Trừng thói quen những ánh mắt hỏi thăm ngoài cửa sổ, Bình Lan Sơn Trang phát sinh một sự kiện.

Thương thế Lô Phi khỏi hẳn, hạ chiến thư, với Cao Trường Phong.

Những chuyện xảy ra gần đây, khiến cho không ít người có ý ủng hộ Lô Phi đảm nhiệm vị trí Trang chủ, nhưng mà những chuyện này vẫn luôn là tin ngầm, mọi người vẫn cam chịu Cao Trường Phong là đệ nhất.

Nhưng hiện tại bất đồng, chuyện kết quả đại hội luận võ không rõ ràng lắm trước để qua một bên, bởi vì Lô Phi chính thức hạ chiến thư với Cao Trường Phong rồi! Bất luận là Lô Phi thuần túy chỉ muốn luận võ, hay là muốn mượn chuyện này cho thấy cái gì, phần chiến thư này vừa phát, các loại thanh âm lập tức sôi trào, lại để mọi người không thể bỏ qua.

Lô trang chủ không thích trận luận võ dư thừa này, nhưng quy củ chính là quy củ, chiến thư đã hạ, hắn không thể ngăn cản.

Ngày mới, trời sáng khí trong.

Lô Phi và Cao Trường Phong một lần nữa đứng trên lôi đài. Một nữ một nam, không có nửa điểm kiều diễm.

Bầu không khí rất khẩn trương.

Lô Phi bỗng nhiên cười cười, cất cao giọng nói: "Đại hội luận võ vừa rồi, ta thua."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều giật mình, nếu đã nhận thua còn hạ chiến thư gì nữa?

"Cao sư huynh quang minh lỗi lạc, lòng dạ rộng lớn, sau khi ta bị thương hắn đến thăm ta, khích lệ ta nói: 'Nử tử từ nhỏ liền nên giúp chồng dạy con, không nên luyện công tranh giành cao thấp, thu về tổn thương không đáng'. Sau khi nghe xong, ta không phục lắm."

Vốn chỉ là thính giả, giờ phút này cũng sôi trào.

"Chư vị cứ xem như ta tùy hứng một lần, ta nghĩ tranh giành một hơi, nói cho Cao sư huynh, nữ tử, không phải vì giúp chồng dạy con mà sinh, ta có ước nguyện của riêng mình."

Nói xong, Lô Phi ra hiệu bắt đầu: "Cao sư huynh, tiếp chiêu đi!"

Cao Trường Phong tức giận đến muốn ói máu, toàn lực nghênh chiến.

Bên dưới quần chúng kích động, tiếng khen ngợi trầm trồ không ngớt. Tam sư huynh tận chức tận trách mà đếm số chiêu thức hai bên.

Không có người chú ý Lô Phi là lúc nào đột nhiên trở nên ác liệt hẳn lên. Mà quá trình này cũng vô cùng ngắn ngủi, mọi người chưa kịp hoàn hồn, Lô Phi đã khôi phục phong cách ra chiêu vốn có. Mọi người đều cho là nàng đang toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trận chiến mà bộc phát.

Nhưng mà Cao Trường Phong tuyệt sẽ không cho rằng đơn giản như vậy. Trong mấy chiêu đầu, chính là mấy chiêu này! Thế công của hắn bị cưỡng ép ngăn chặn, hôm nay bị thua là chuyện sớm muộn, hắn không có cơ hội.

"Ngươi cái gì cũng không chiếm được." Thừa dịp một lần chạm mặt, Lô Phi nói với hắn.

Cao Trường Phong nổi giận gầm lên một tiếng, thế công càng phát ra mãnh liệt, không ngờ có dấu hiệu đánh ngang hàng.

Đột nhiên! Lô Phi lộ ra một sơ hở khó phát hiện.

Cái sơ hở này Cao Trường Phong biết rõ! Lúc Lô Phi luyện công hắn từng phát hiện ra, nhưng mà hắn không có nhắc nhở. Mà bây giờ, thời khắc mấu chốt quyết định thắng bại, Lô Phi lại lô ra sơ hở này.

Trời ban cơ hội tốt!

Đã gấp đỏ mắt Cao Trường Phong không kịp nghĩ nhiều. Hắn sợ cơ hội này thoáng qua tức thì, như vậy hắn thua không thể nghi ngờ. Nếu muốn một kích đắc thủ, phải dùng Sóng to tam thức. Hắn không chút do dự...

Thế nhưng hắn quên, đó là một sơ hở trí mạng.

Sơ hở trí mạng, làm sao Lô Phi có thể lưu cho tới hôm nay?

Lô Phi thực hiện được mưu kế, một chiêu ngăn cơn sóng dữ đem Cao Trường Phong đánh rơi xuống đất. Kiếm chỉa thẳng cổ, hiên ngang mà đứng.

Thắng bại đã phân.

Trong nháy mắt tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Lập tức, tiếng hoan hô phô thiên địa cái vang lên.

"Đại sư tỷ! Đại sư tỷ uy vũ!"

Giữa một mảnh hoan hô vui sướng, bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm bất đồng. Quần chúng kích động bị dẫn dắt, theo đó hô lên: "Thiếu trang chủ! Thiếu trang chủ uy vũ!"

Lô Phi rất có phong cách, quý phái giơ tay ra hiệu ngừng tiếng gào, cười hỏi: "Ai nói nữ tử không bằng nam?"

Lại là yên tĩnh.

Tiếp theo, tiếng hoan hô càng lớn.

Không có người chú ý đến kẻ thất bại đang nằm trên mặt đất, hắn đã mất đi tư cách được sùng bái.

Trong phòng Trang Trừng ---

Lô Phi: "Đa tạ thuốc của Tiết cô nương."

Tiết Tử Linh: "Không cần cảm ơn ta, sau này sẽ bắt ngươi trả lại."

Lô Phi: "Đương nhiên."

Trang Trừng hỏi: "Trải qua việc này, tin tưởng mục đích của Lô cô nương đã đạt thành, chúc mừng. Bất quá, Cao công tử..."

Tiết Tử Linh nhéo một phát lên mặt nàng, không cho nàng hỏi tiếp.

Lô Phi cười nhạt một tiếng: "Đời này Cao Trường Phong làm nghĩa tử là được rồi. Ta vẫn là câu nói kia, chỉ cần hắn không vọng tưởng, ta sẽ không quá phận."

Trang Trừng gật đầu.

"Đại sư tỷ!" Tiểu sư muội phịch một tiếng đẩy cửa ra, sôi nổi mà lôi kéo Lô Phi đi: "Sư phụ gọi tỷ đấy!"

Lô Phi ngay cả nói lời từ biệt cũng không kịp, đã bị kéo đi rồi.

Trang Trừng và Tiết Tử Linh nhìn nhau, đều cười rộ lên.

Bên kia, Tiểu sư muội nắm tay Lô Phi, chu môi nói: "Sao tỷ lại đi tìm các nàng?"

"Chẳng qua là tùy ý nói vài lời thôi, ngày mai các nàng sẽ rời đi." Lô Phi trấn an nói.

"Ngày mai?" Tiểu sư muội vui vẻ nói: "Rốt cuộc chịu đi rồi."

Lô Phi cười cười, không nói gì. Tiểu sư muội của nàng không cần phải hiểu những thứ phức tạp và lõi đời kia, chỉ cần vẫn luôn thẳng thắn đơn thuần là tốt rồi, dù sao sẽ có nàng che chở.

Đến bên ngoài thư phòng, Lô Phi lại để cho Tiểu sư muội đi trước, một mình mình vào cửa.

"Cha, người tìm con?"

Lô trang chủ trầm giọng: "Ngồi."

Lô Phi trấn định tự nhiên.

"Phi nhi, là lúc nào con đã học được ngăn cơn sóng dữ?"

"Lúc cha tự tay day Cao Trường Phong sóng to tam thức."

"Con đối với cha có từng oán hận?"

"Con chưa bao giờ nói."

"Con đây là nói – ta sai rồi?"

"Không người nào sai."

Lô trang chủ giận tái mặt: "Vậy con đây là ý gì? Thủ đoạn bí mật của con, ta đã biết rồi, Trường Phong hắn đắc tội con sao?"

Lô Phi lắc đầu mỉm cười: "Cha vẫn chưa hiểu rồi? Bất luận là ại, ngăn cản con đường của con, con nhất định dọn dẹp."

Lô trang chủ đập bàn: "Vậy có phải là ta cũng muốn bị dọn dẹp rồi không?"

"Ngài là cha con." Trong mắt Lô Phi tựa hồ có ánh sáng lay động. Lô trang chủ không xác định được đó có phải nước mắt không, nhưng hắn xác thực đã mềm lòng.

Đây dù sao cũng là nữ nhi của hắn, từ nhỏ nhìn đến lớn, là cốt nhục duy nhất. Khi hắn phát hiện tất cả những chuyện này đều là dự mưu, hắn bắt đầu hoài nghi, đứa con gái nuôi vài chục năm này, rốt cuộc hắn đã từng hiểu rõ chưa? Hiện giờ ngẫm lại, chỉ sợ ngay cả hắn phát hiện sự thật, cũng là chuyện con gái đã an bài. Hoặc là nói, ngay từ lúc bắt đầu, con gái đã không có ý định giấu giếm hắn.

Không tiếc chính mình bị thương, cũng muốn đem Cao Trường Phong kéo xuống... Lô trang chủ thật sự là sợ nàng. Hắn sợ lại kiên trì, sẽ mất đi con gái.

Lô trang chủ không thể không nhìn thẳng vào đứa con mà hắn từng cho rằng không thể tiếp quản sơn trang. Kỳ thật, vào thời điểm Lô Phi đánh bại Cao Trường Phong, trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo.

"Mà thôi..." Lô trang chủ khoát tay.

"Cảm ơn cha, con gái cáo lui."

"Chờ một chút." Lô trang chủ gọi nàng lại: "Con, muốn cha tự tay dạy con sao? Trường Phong..."

LôPhi đỡ khuông cửa, quay đầu lại: "Sóng to tam thức? Con so với hắn mạnh!"

Bình luận

Truyện đang đọc