TỨ MẠC HÍ

Hồi II: Nếu có anh, tình yêu sẽ sinh sôi

Ngày 8 tháng 9 năm 2023 Kỳ nghỉ đã kết thúc, mùa hè náo nhiệt ở đảo Trường Minh dần dần an tĩnh lại. Du khách rời đi khiến cho hòn đảo như chìm vào giấc mộng, rút đi tất cả những màu sắc phù hoa, chỉ còn lại một mảnh hoang vắng xác xơ dưới nắng hè chói chang.

Vào buổi chiều, quán Waiting vô cùng vắng vẻ, trong quán chỉ có hai vị khách đang ngồi một góc, một nam một nữ, chiếc máy hát già nua đặt cạnh quầy bar đang phát bản Việt kịch 《Mẫu Đơn đình 》, “Ta với người, tự định chung thân ở dưới gốc cây, ai ngờ vội vàng tỉnh mộng, từ nay về sau mù mịt hai phía chân trời.” Nhân viên phục vụ ngồi trong quầy bar làm bạn với chiếc máy hát, ngủ gà ngủ gật. Khanh Nguyên mê mẩn nhìn Từ Ly Phi (*) đốt thuốc, gần như đã quên mục đích hẹn cô đến Waiting. (chữ Phi trong tên của bạn này nghĩa là đẹp đẽ. Còn chữ Phi trong Nhiếp Phi Phi có nghĩa là không)

Con gái tóc dài hút thuốc, có người toát ra vẻ tao nhã, cũng có người trông rất lẳng lơ, nhưng Từ Ly Phi lại khác, Khanh Nguyên cảm thấy cô hút thuốc rất cool. Cô dùng diêm để châm lửa, rất cổ điển, điếu thuốc thon dài ngậm ở khóe miệng, hơi nghiêng đầu, mái tóc dài tới thắt lưng tùy ý đổ xuống vai trái, tôn lên chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, màu tóc đen tuyền, giống như bóng đêm huyền bí trên đảo Trường Minh. Lúc cô kẹp điếu thuốc giữa ngón giữa và ngón trỏ, tàn thuốc rơi xuống một chút, cô hơi giương mắt nhìn về phía Khanh Nguyên, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, nhưng đôi môi lại đỏ hồng. Từ Ly Phi rất ít nói, Khanh Nguyên biết cô tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng. Cuối cùng anh cũng sực nhớ ra vì sao mình lại hẹn cô, cân nhắc giây mới nói: “Hôm nay sắc mặt của cô không tốt lắm.”

Từ Ly Phi gật đầu: “Không có trang điểm.” Anh uống một hớp nước, nói: “Tôi đọc tạp chí giải trí mới ra ngày hôm nay rồi.” Cô nhìn anh không nói lời nào.

Anh cũng nhìn cô: “Tôi không có ý thăm dò gì đâu, chỉ là…” Anh dừng một chút: “Tôi vẫn nghĩ rằng cô ở chỗ tôi làm việc cho đến lúc Vic trở về, rất nhiều khách quen cũ hỏi tôi, bao giờ thì Vic quay lại.” Tạp chí giải trí số sáng nay giật tít một nữ minh tinh nào đó đính hôn với một thiếu gia nào đó, còn đăng ảnh trong buổi lễ đính hôn, nắm tay của nữ minh tinh chính là Vic, bạn trai của Từ Ly Phi. Từ Ly Phi im lặng hút thuốc, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Xuyên qua làn sương mù màu lam nhạt dưới ánh mặt trời, Khanh Nguyên nhớ lại những chiếc đèn đố chữ mình được nhìn thấy lúc còn thơ khi đi xem hội hoa đăng. Có đôi khi anh cảm thấy Từ Ly Phi giống như một chiếc đèn đố chữ, vẻ ngoài kia đang dấu diếm một điều gì đó, càng tới gần lại càng cảm thấy thần bí khó lường.

Tám tháng trước Từ Ly Phi đến đảo Trường Minh định cư, không thích giao thiệp với người khác, mở một cửa hiệu chụp ảnh mới đủ duy trì kế sinh nhai, khi cần tiền tiêu vặt thì lại đến quán bar của Khanh Nguyên ca hát, hoặc là ra ngoài chụp ảnh phong cảnh nghệ thuật, gửi những tác phẩm của mình trong quán bar của Khanh Nguyên hoặc là nhà sách trên đảo nhờ bán hộ. Đúng rồi, lúc đầu người hát hò trong quán rượu của Khanh Nguyên không phải là Vic mà là Từ Ly Phi. Khanh Nguyên vẫn còn nhớ, lúc Từ Ly Phi lên đảo chỉ có một thân một mình, nhưng Vic quen thân với cô khi nào thì anh lại không rõ. Chỉ là đột nhiên có một ngày, người đàn ông kia xuất hiện ở trước mặt anh, nói là Từ Ly Phi sẽ không đến hát ở quán bar nữa, bảo anh đừng tùy tiện đến tìm cô. Ai ngờ Từ Ly Phi đang ngồi gần đó, chỗ ngồi bị bồn cây cảnh che khuất, cô đi tới một tay chống lên bàn, một tay khoát lên vai người đàn ông kia, khóe miệng ẩn chứa nụ cười: “Nói bậy cái gì đó? Đừng phá hoại chuyện làm ăn của Khanh Nguyên chứ, quán rượu của anh ta chỉ có mình em hát, em đi rồi ảnh kinh doanh thế nào được?” Người đàn ông lạnh giọng: “Cậu ta không thể tìm người khác sao?”

Khanh Nguyên vẫn nhớ lúc đó mình còn nói đùa theo Từ Ly Phi: “Trên đảo trừ Từ Ly ra thì giọng ai cũng như vịt đực cả, nếu tìm người ngoài đảo thì tôi còn phải bao ăn bao uống nữa, mở quán bar thực không dễ dàng gì đâu người anh em, tôi thực sự rất cần Từ Ly.” Từ Ly Phi cũng phụ họa: “Anh xem, Nguyên Nguyên van nài em đến thế kia mà.” Người đàn ông nhíu mày: “Vậy em nhất quyết không đi sao?”

Những ngón tay đang bám trên đầu vai người đàn ông của Từ Ly Phi hơi giật giật, nhưng khóe miệng vẫn hàm chứa nụ cười: “Cũng không phải như vậy, tất cả là vì chuyện làm ăn của Nguyên Nguyên mà.” Một tay của người đàn ông xoa xoa huyệt Thái Dương, bỗng nhiên quay đầu hỏi anh: “Khanh Nguyên đúng không? Quán bar của cậu bao nhiêu tiền?” Sắc mặt của Từ Ly Phi trầm xuống trong nháy mắt, người đàn ông gượng gạo chữa lời: “Ý tôi muốn nói là, nếu tôi tới hát ở chỗ cậu, cậu sẽ trả bao nhiêu một đêm?”

Khi đó anh cảm thấy, cho dù là người đàn ông muốn hỏi anh về giá trị của quán bar hay tiền lương đi hát thì đều có ý trêu đùa. Khanh Nguyên còn nhớ mình đã hài hước trả lời anh ta: “Vậy phải xem tài nghệ của anh thế nào đã.” Không ngờ ngay sau đó, người đàn ông kia lại đến quán bar của anh bán giọng. Một thời gian sau Khanh Nguyên nghe được những tin đồn về Vic. Đảo Trường Minh được gọi là tiểu Bali của Phương Đông, trên đảo có không ít quán rượu sang trọng, bên cạnh việc phục vụ cho các du khách phổ thông thì còn đảm trách các loại hội nghị cấp cao. Vào tháng ba, trên đảo từng tổ chức một sự kiện thiết kế cảnh quan Trung – Pháp, tiếp đón rất nhiều khách nhân, Vic lên đảo từ lúc ấy. Thật khó nói anh ta rốt cuộc là người nước nào, anh ta là con lai, tiếng Trung hay tiếng Pháp đều nói rất lưu loát.

Nghe đồn đối với Từ Ly Phi, Vic nhất kiến chung tình, Khanh Nguyên có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, đảo Trường Minh chính là một thành phố nhỏ nhắn mà phong tình, những con đường uốn lượn quanh co lơ đãng, bóng dáng giai nhân thấp thoáng bất chợt rơi vào tầm mắt, từ đó về sau lưu luyến chẳng muốn về. Từ Ly Phi lại xinh đẹp như thế. Bà chủ của khách sạn gần đó cười cười chứng thực tin đồn với anh: “Không sai, cậu Vic nhất kiến chung tình với Phi Phi, hôm đó đã khuya lắm rồi, tôi cứ tưởng cậu ấy muốn ở trọ, còn nói đã lâu lắm rồi không được gặp anh khách trọ nào đẹp trai thế này, chỉ cần chiêm ngưỡng gương mặt là có thể giảm giá cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại lấy ảnh của Phi Phi ra rồi hỏi tôi cô gái trong ảnh này đã từng ngủ lại chỗ này chưa, tôi bảo với cậu ấy Phi Phi không phải à du khách mà là người dân trên đảo chúng ta, cậu ấy còn có vẻ giật mình.” Khanh Nguyên chưa bao giờ hỏi Từ Ly Phi về chuyện giữa cô và Vic, nhưng dù sao đi chăng nữa thì sau này hai người họ thực sự ở bên cạnh nhau, rất hạnh phúc. Nhưng khoảng hai tháng trước, đột nhiên Vic không đến quán bar nữa, bốn ngày sau, Từ Ly Phi xuất hiện ở trước mặt anh, cùng anh thương lượng: “Gần đây lại thiếu tiền tiêu vặt rồi, anh cho tôi đến kiếm chút tiền nhé?”

Anh còn trêu ghẹo cô: “Ủa chẳng phải Vic không cho cô đi hát sao?” Khi đó cô trả lời thế nào nhỉ? Anh cố hồi tưởng lại vẻ mặt của cô lúc ấy, nhớ khóe miệng mím cong của cô, cô gạt tàn thuốc, nhẹ nhàng nói với anh: “Anh ta quản thế nào được?” Mãi cho đến sáng nay, anh đọc được tin đính hôn của Vic.

Từ Ly Phi ngồi đối diện đã rít một hơi thuốc lá, chiếc máy hát ê a rồi dừng hẳn, cô như phục hồi tinh thần lại, nói với Khanh Nguyên: “Mới vừa rồi anh hỏi tôi cái gì ấy nhỉ?” Không đợi Khanh Nguyên trả lời đã tự mình nhớ lại: “À, anh hỏi bao giờ thì Nguyễn Dịch Sầm trở về.” Cô điều chỉnh tư thế ngồi, bình thản nhìn về phía anh: “Anh ta sẽ không quay lại đây nữa. Chúng tôi chia tay rồi.” Khanh Nguyên sững sờ một hồi mới lên tiếng: “Cô đang nói ai vậy?” Từ Ly Phi cười cười: “Vic đó, anh vẫn chưa biết tên tiếng Trung của anh ta à? Tên tiếng Trung của anh ta là Nguyễn Dịch Sầm.”

Sau đó vài ngày, Khanh Nguyên vẫn chưa gặp lại Từ Ly Phi. Một tuần sau anh nhận điện thoại của Từ Ly Phi, nói là đang đi kiếm tiền, muốn ra đảo hoang chụp ngoại cảnh, còn bảo anh nếu có thời gian thì đến đó giúp cô ấy chỉnh ánh sáng. Tiệm chụp hình của Từ Ly Phi vắng như chùa bà đanh, không đủ tiền sống qua ngày nên cô đành phải nhận sở đi chụp thuê cho người ta, cho nên không có thuê trợ lý chụp ảnh riêng, phần lớn thời gian đều là do Khanh Nguyên, người cũng am hiểu chút ít về nhiếp ảnh, đến làm. Nhưng Khanh Nguyên không ngờ người hẹn chụp ảnh lại là vị hôn thê của Nguyễn Dịch Sầm. Nghe nói vị hôn thê của Nguyễn Dịch Sầm, Phó Thanh Thanh, là cháu gái của một ông trùm bất động sản, nhưng lại bước chân vào làng giải trí, đi hát, đi đóng phim, không lâu sau thì nổi tiếng, đến một nơi xa xôi như đảo Trường Minh mà cũng có thể thấy tấm bảng quảng cáo có hình của cô ấy.

Xa xa ngoài bờ biển, Phó Thanh Thanh đang cùng một nam diễn viên trẻ đóng phim. Lúc đoàn làm phim làm việc, Khanh Nguyên được phân công đi chụp ảnh làng nghỉ mát tại vịnh biển gần phim trường. Từ Ly Phi mở máy chụp hình thử lấy cảnh, Khanh Nguyên ngồi một chỗ châm thuốc, một lúc lâu mới mở miệng hỏi cô: “Cô không biết người hẹn chụp ảnh là Phó Thanh Thanh, cũng không biết Phó Thanh Thanh chính là vị hôn thê của Vic sao?” Từ Ly Phi ngẩng đầu nhìn anh: “Biết chứ, sao thế?”

Anh vô cùng kinh ngạc: “Biết… Biết rồi mà cô còn nhận việc này?” Từ Ly Phi một tay cầm máy chụp hình, nhắm biển rộng mênh mông rồi nhanh chóng bấm máy: “Sao lại không nhận, cô ta trả lương rất hào phóng, vả lại tôi cũng rất tò mò cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì?” Khanh Nguyên ngơ ngản hồi lâu, lắc đầu cười: “Cô không hiểu tâm lý của con gái rồi, sau khi đoạt được người đàn ông từ tay người khác thì mấy cô gái trẻ còn có thể làm gì chứ, mấy chuyện thế này xảy ra trong quán bar của tôi hoài, cô còn chưa chứng kiến đủ hay sao? Chỉ đơn giản hai chuyện thôi, sẽ khoe khoang, sẽ khiêu khích.” Ngón trỏ gõ gõ vào trán: “Á lộn, bản thân khoe khoang đã là một loại khiêu khích rồi.”

Có lúc Từ Ly Phi rất bội phục Khanh Nguyên, tuy rằng anhh ta là chủ quán rượu, tùy mặt gửi lời là kỹ năng cần thiết, nhưng đường đường là một người đàn ông thân cao thước tám lại có thể dùng bụng ta suy ra bụng người mà hiểu được tâm tư của nữ giới, thật không dễ dàng gì. Phó Thanh Thanh đã hoàn thành cảnh quay của mình, đang kéo một người đàn ông đi về phía họ. Từ Ly Phi nhìn hai bóng người song song nhau ấy vài giây, búng tàn thuốc, quay đầu lại nói với Khanh Nguyên: “Tôi không hiểu một việc, muốn hỏi anh một chút, nếu như cái cô tên là Phó Thanh Thanh đó kéo Nguyễn Dịch Sầm đến trước mặt tôi để khoe khoang thì tôi nên có phản ứng thế nào mới hợp ý cô ấy?” Khanh Nguyên cũng nhìn chằm chằm hai bóng người ấy: “Nói thật mặc dù tôi cũng xem như là fan hâm mộ chân phụ của Phó Thanh Thanh nhưng cô ta đứng cạnh Vic trông lùn quá.” Lại nói: “Bây giờ trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ, có bao nhiêu tức giận, cứ biểu hiện ra hết cho cô ta thấy là được rồi, cô ta hao tâm tổn ý đến thế, chẳng phải là muốn nhìn biểu hiện này hay sao?” Sau khi nói xong tự mình sửng sốt nửa ngày: “Rõ ràng cô ta tới gây sự với cô, thế mà cô còn chủ động làm theo ý cô ta, cô không bị bệnh đấy chứ?”

Từ Ly Phi dập tắt tàn thuốc: “Cô ta vẫn chưa trả cho tôi nửa số tiền thù lao còn lại.” Đúng bốn giờ chiều, mặt trời nằm uể oải rải nắng trên biển xanh, Từ Ly Phi dựa lưng vào gốc phong lá đỏ như lửa cháy, hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Nguyễn Dịch Sầm đang chậm rãi thả bước trên bờ cát trắng. Phó Thanh Thanh khí chất hoạt bát, đang nắm cánh tay anh ta hứng chí nói gì đó, Nguyễn Dịch Sầm thỉnh thoảng đáp lại, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý mà rơi trên biển rộng. Từ Ly Phi móc bao thuốc lá châm điếu thứ hai.

Có lúc cô đã nghĩ mình sẽ lấy Nguyễn Dịch Sầm, cũng chỉ mới hai tháng trước đây thôi, hai người còn vui vẻ biết bao. Thậm chí cô còn tính đập căn nhà hiện giờ, xây lại cho rộng rãi hơn, như vậy lúc kết hôn nó sẽ không còn chật chội khó coi nữa, sau này có em bé rồi cũng thoải mái hơn. Nhưng giống như một lời thoại trong phim vậy, bạn vĩnh viễn không bao giờ biết được một mai sẽ xảy ra chuyện gì. Đêm hôm đó Nguyễn Dịch Sầm về nhà khi đã say mèm, lúc vào cửa không còn nhận ra cô, nhìn cô chằm chằm, nhíu mày hỏi cô: “Cô là ai?”

Cô cứ tưởng là anh ta xỉn rồi, vừa dìu anh ta vào nhà vừa nói đùa: “Tiểu nhân là Từ Ly Phi, thiếu gia ngài vẫn gọi thiếp là Phi Phi.” Anh ta lại nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, lắc đầu: “Không, cô không phải là Phi Phi.” Cô đặt Nguyễn Dịch Sầm xuống ghế sofa, vẫn thích thú nói nhảm với anh ta: “Sao em lại không phải là Phi Phi cơ chứ?”

Đầu anh ta gối lên tay vịn của ghế sofa, nhắm mắt lại, dường như đang rơi vào một hồi ức không mấy tốt đẹp, nói: “Hắn nói cho tôi biết cô không phải là cô ấy.” Im lặng mấy giây, lại nói: “Tôi cảm thấy hắn nói đúng, cô thực sự không phải là cô ấy.” Trước đây anh ta uống say rồi đều rất im lặng, không lảm nhảm nhiều như vậy, cô không để tâm những lời anh ta nói, nhưng lại cảm thấy mới mẻ, vừa pha nước mật ong giải rượu vừa nói chuyện với anh ta: “Vậy anh nói thử xem, nếu em không phải là Phi Phi thì em là ai?” Anh ta mở mắt ra, như là có chút hồ đồ, một lúc sau nói: “Cô cũng là Phi Phi, đúng rồi, cô cũng là Phi Phi.” Nhăn trán nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, chậm rãi nói: “Nhưng cô là Từ Ly Phi, chứ không phải là Nhiếp Phi Phi.”

Đến tận lúc đó cô vẫn không cảm thấy điều gì bất ổn, còn thuận miệng hỏi một câu: “Nhiếp Phi Phi? Nhiếp Phi Phi là ai?” Một lần nữa anh ta nhắm mắt lại, không nói gì thêm. Cô cho là anh ta đã ngủ, anh ta lại đột nhiên mở miệng: “Là người tôi thích.”

Từ Ly Phi không nhớ nổi tối hôm đó cô đã nghĩ những gì, chỉ nhớ rõ đêm ấy dường như trở nên dài đằng đẵng, mãi đến khi nắng mai ló rạng cô mới ngủ được, lúc tỉnh lại thì đã quá trưa, Nguyễn Dịch Sầm đã đi khỏi, không lưu lại gì ngoại trừ một tờ giấy. Anh ta viết lời xin lỗi cô, nói đã đến lúc mình phải ra đi. Chữ viết rất cẩu thả, cô không biết lúc anh ta mấy chữ này rốt cuộc đã tỉnh rượu hay chưa, gọi vào di động cũng chỉ nghe vài tiếng tút tút báo máy bận. Hoàng hôn hôm ấy, cảnh mặt trời lặn ở đảo Trường Minh vô cùng bi tráng, đỏ rực cả một mảnh trời. Mặt trời xuống núi, nhà nhà lên đèn, nhìn gian phòng trống rỗng, Từ Ly Phi mới lấy lại tinh thần sau khi ngây ngẩn mất một ngày. Mặc dù sự việc đột ngột phát sinh, nhưng cô và Nguyễn Dịch Sầm thực sự đã chia tay.

Về sau cô nghe được tin đồn Nguyễn Dịch Sầm đối với cô nhất kiến chung tình, nghe nói trước khi gặp mặt cô, Nguyễn Dịch Sầm đã cầm ảnh của cô hỏi thăm tin tức khắp nơi trên đảo, lúc đó cô mới hiểu sơ sơ chân tướng sự tình. Nếu đã không phải là ảnh của cô, vậy hẳn là ảnh của Nhiếp Phi Phi từ miệng anh ta, có thể cô và Nhiếp Phi Phi ngoại hình rất giống nhau, Nguyễn Dịch Sầm đã nhận lầm người. Cho nên đêm đó không phải anh ta say đến nỗi nói nhảm, mỗi một câu nói của anh ta đều có hàm ý thâm sâu. Phát hiện mình nhận lầm người, yêu sai người, nên anh ta mới xin lỗi cô; đương nhiên là anh ta không hề yêu cô, cho nên mới nói rằng đã đến lúc mình phải ra đi. Sau khi nghĩ thông suốt, Từ Ly Phi cảm thấy chuyện này có chút buồn cười, cũng có chút thương tâm. Sau đó cô đến quán bar của Khanh Nguyên hát suốt một tuần lễ, lấy tiền thù lao, đeo một máy chụp hình, xách balo lên và đi về phía Tây, bảo là đi hành hương. Sau khi trở về, da đen sạm hẳn đi. Từ Ly Phi quen dùng máy chụp hình kiểu cũ, trong nhà có một căn phòng tối, đợi một tuần, rửa ra gần trăm bức ảnh đen trắng, tất cả đều là ảnh đặc tả mặt người, đau thương, thống khổ, vật lộn, tức giận, chết lặng, ngỡ ngàng, có người già lọm khọm, có thanh niên cường tráng, còn có những đứa trẻ ngây thơ. Khanh Nguyên đến phòng tối tìm cô, nhìn thấy bộ ảnh này, hỏi cô muốn mở triển lãm hay sao, cô đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo): “Anh xem, trên thế giới rộng lớn này, mỗi người đều có nỗi đau khổ phiền não riêng, ngay cả mấy đứa con nít cũng không ngoại lệ.” Cô đặt bộ ảnh vào chiếc hộp gỗ, sau đó lạnh mặt như người không có việc gì.

Nửa tháng sau, Từ Ly Phi tình cờ thấy tin đính hôn của Nguyễn Dịch Sầm trên TV; một tuần sau, trong hòm thư nhà cô có thư hẹn của trợ lý Phó Thanh Thanh, nói Phó Thanh Thanh lên mạng nhìn thấy ảnh chụp ngoại cảnh ở hải đảo của cô, cảm thấy rất thích, muốn mời cô tới đảo Miên chụp cho cô ta một bộ ảnh chân dung. Người trợ lý rất dễ chịu, đưa ra những đãi ngộ rất hậu hĩnh, lúc đó cô đang cần tiền đổi máy chụp hình, chụp cho Phó Thanh Thanh một bộ tương đương với chụp cho người khác 10 bộ, thực sự rất có lời, cô liền chấp thuận..

Bình luận

Truyện đang đọc