TỨ MẠC HÍ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi đó nơi hắn đưa cô đến là một khu bảo tồn động vật hoang dã ngoài rìa Ấn Độ Dương, có thảo nguyên, còn có vùng đất ngập nước cùng rừng mưa nhiệt đới. Thuở thiếu niên hắn cực kỳ thích những hoạt động thể thao mạo hiểm, thường đi tới nơi này, cũng có mấy lần đi xuyên qua khu rừng mưa nguyên sơ gần đó.

Ngày đó cô chọn trang phục rất tỉ mỉ, cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, với bộ quần áo trên người hắn giống như là một cặp, chân đi đôi giày búp bê màu tím, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm lớn. Lúc ngồi trên xe việt dã chạy băng băng qua thảo nguyên, cô phải dùng tay giữ lấy mũ, chiếc khuyên tai bạc dài chấm cổ bị gió thổi về phía sau, lại đặc biệt chiếu ra những tia sáng tinh khiết lên cần cổ trắng ngần của cô.

Nhiều năm sau nghĩ lại, chính hắn còn cảm thấy nghi hoặc, khi ấy rõ ràng là hắn đang lái xe, làm thế nào lại có thể nhớ cô khi ấy mặc gì, hình dáng như thế nào rõ ràng đến vậy.

Để không ảnh hưởng đến hắn đang lái xe, ngày đó cô rất ít nói, thế nhưng ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt lại không có cách nào che lấp được. Lần trước mẹ cô từng kể, cô yêu thiên nhiên, khi còn bé thích nhất là xem phim tài liệu về hải dương, sau đó theo nghề nhiếp ảnh gia hải dương, chương trình yêu thích nhất trên TV sau đó đã đổi thành chương trình chiếu phim tài liệu về thám hiểm rừng.

Xe chạy qua một rừng cây thưa thớt, bên cạnh chính là Ấn Độ Dương màu xanh lam, bờ biển về chiều  đặc biệt yên tĩnh, dường như thủy triều đang lên rất nhanh, Ấn Độ Dương không giống với Địa Trung Hải, thủy triều khó có thời điểm yên lặng.

Khách du lịch đi tới nơi này rất ít, bọn họ xuống xe, bên dưới là bãi biển cát trắng, cô cởi giày đi chân trần thẳng xuống làn nước, bàn chân tiếp xúc với lớp cát mịn ẩm ướt phía dưới: “Nhiếp Diệc, vì sao lại dẫn em đến đây?”

Mỗi khi cô muốn hỏi hắn một điều gì, đều sẽ gọi tên hắn sau đó ngẩng đầu lên, có một loại đặc biệt nhẹ nhàng mềm mại.

Hắn nhẹ giọng đáp: “Không phải muốn đi dạo ngoài bãi biển sao?”

Cô lẩm bẩm: “Em chỉ là nghĩ đến đi dạo ngoài biển, nhưng mà bãi biển ngoài khách sạn đó là được rồi, lại đặc biệt ngồi hai giờ máy bay rồi một tiếng đi xe để tới đây..... Đây chẳng qua cũng chỉ là một buổi hẹn hò biệt ly......”

Hắn nghĩ, cô sau đó có thể sẽ nói: “Nhiếp Diệc, anh làm gì cũng đều rất tận tâm.”

Cô quả nhiên quay đầu lại, khóe miệng treo một nụ cười tươi rói: “Nhiếp Diệc, anh làm việc gì cũng đều hoàn mỹ như thế.”

Vốn dĩ hắn cũng không cần đáp lại lời ca ngợi này, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Tôi rất thích nơi này, nên muốn mang em tới.”

?

Thật ra cũng không phải việc gì hắn cũng cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là nếu đây chính là ngày cuối cùng hắn có thể ở cùng cô, hắn muốn mang cô nơi này.

Trước đây hắn vẫn nghĩ tôn trọng cô là vì cô là người nhà của hắn, lúc ở núi Ngọc Tông mới nghĩ được kỳ thực không phải. Mỗi thời khắc muốn đối xử tốt với cô, hắn đều đặt cô ở vị trí một người phụ nữ chứ không phải là người nhà, mà khi hắn muốn nói cho cô biết khám phá mới này, cô lại quyết định rời đi tìm một người chính xác, mà người kia hình như cũng đã xuất hiện rồi.

Hắn còn nhớ một lần nọ khi say rượu cô đã kể cho hắn nghe về mối tình đầu của mình, chính là một vị sư huynh hơn cô ba tuổi, một thiếu niên thiên tài, còn trẻ đã danh tiếng vang xa, cô vẫn luôn một lòng đuổi theo bước chân của người đó. Trợ lý Chữ ban sáng có gửi đến cho hắn chút tư liệu, người kia có lẽ là Hứa Thư Nhiên đi.

Bên người cô thiên tài từ nhỏ thành danh có thể có rất nhiều, nhưng cùng trường với cô lại lớn hơn ba tuổi trừ hắn ra, còn có một Hứa Thư Nhiên. Hắn và cô tuy rằng là cùng trường, nhưng hắn nhảy lớp khá nhiều, khi cô nhập học hắn đã rời trường từ lâu, bọn họ làm sao có cơ hội chạm mặt, theo lẽ dĩ nhiên hắn cũng sẽ không thể trở thành vị học trưởng cô sùng bái được, huống hồ hắn nghiên cứu qua cô không có hứng thú với khoa học. Hứa Thư Nhiên lại cùng ngành học, sau đó cùng vào một trường đại học, chính xác là thành danh với thân phận một nhiếp ảnh gia, sau đó mới chuyển sang làm đạo diễn. Trước hai mươi tuổi cô và Hứa Thư Nhiên cơ hồ là đều đi cùng một con đường.

Bữa sáng nay nhìn thấy hai người họ ngồi tán gẫn, cô dường như là rất cao hứng, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười rạng rỡ.

Theo đuổi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô cũng có thể đuổi kịp rồi.

Cô nói với hắn, hy vọng hắn có thể tác thành. (Bát bát: cái mồm hại cái thân 

Tác thành, chuyện này với hắn quả thật là một từ hoàn toàn mới đi.

Bình luận

Truyện đang đọc