TỨ MẠC HÍ

Vốn dự định đến chín giờ, kết quả làm xong nhìn đến đồng hồ đã chín rưỡi. Hứa Thư Nhiên ôm bản thảo đi trước, tôi đang định đứng dậy, Tạ Minh Thiên bưng một tách cà phê lại trượt từ bàn bên cạnh qua: “Ôi Nhiếp Phi Phi, sao cô vẫn còn có thể bình tĩnh được như thế, tôi vừa thấy Tần Dĩnh cùng Nhiếp thiếu nói chuyện, ngồi chỗ ấy một lúc lâu rồi đó.”

Trong nhà ăn chính còn lại không nhiều người, ngồi đối diện Nhiếp Diệc quả nhiên có một cô gái tóc xoăn mặc váy trắng, khuôn mặt tươi mát lay động lòng người, đích thật chính là ngôi sao điện ảnh nữ hôm qua mới tới chào hỏi a.

Tạ Minh Thiên thêm đường vào tách cà phê, cười cười: “Cô gái này xuất đạo trong giới điện ảnh, chính là nổi tiếng vì khuôn mặt đẹp đó, có thủ thuật còn có tâm tư, cô phải cẩn thận một chút.”

Tôi ăn ngay nói thật: “Tạ tiểu thư, cô cười thành như vậy, không giống như đang thay tôi lo lắng ha.”

Tạ Minh Thiên tức thì thu ngay nụ cười vào, vẻ mặt rất thành khẩn: “Mấy tiểu cô nương này quá ngây thơ rồi, Nhiếp thiếu này sớm đã xác định bến đỗ, còn đến phiên mấy cô nàng ấy?” Lời nói ý vị sâu xa: “Loại gia đình này của chúng ta, hoàn cảnh kỳ thực rất hiểm ác, người đàn ông đặc biệt như vậy, không cần chủ động cũng có hoa đào chủ động tìm đến người, anh trai của tôi chỉ cần bước ra ngoài là “vạn hoa đào bay qua” (chú thích: vô cùng đào hoa, vô số người tình), ôn nhu thì cánh hoa bị dính vào nhất định không tránh được, kỳ thực hầu hết những người con nhà có gia thế như anh trai tôi đều như vậy, nhưng Nhiếp thiếu bình thường trực tiếp dẫm nát liền giải quyết xong, đây cũng là một điểm tốt.” Cô ấy thở dài: “Lấy cô gái thanh mai trúc mã kia làm ví dụ, xinh đẹp như vậy, nếu đi vào giới giải trí nhất định sẽ khiến cho mấy vị ngọc nữ hiện tại ghen tị đến phải uống rượu độc tự sát, lại cuồng dại, từ nhỏ với hắn một mối tình si, mà vẫn không thể khiến hắn cảm động, như vậy cái cô gái nhỏ kia thì có thể làm gì?” Cô ấy giương mắt nhìn tôi: “Nói thật, nếu không phải hai người thành một đôi, tôi còn nghi ngờ Nhiếp thiếu xu hướng giới tính có vấn đề.”

Tôi nghĩ hai giây, thăm dò cô ấy: “Nếu như cuối cùng hai chúng tôi lại tách ra thì sao?”

Tạ Minh Thiên nói chắc như đinh đóng cột: “Vậy thì Nhiếp thiếu thích đàn ông là không thể nghi ngờ.”

Tôi cảm thấy mình cũng nên nói giúp cho Nhiếp Diệc vài câu, tôi nói: “Minh Thiên à, chúng ta làm người không thể võ đoán như vậy được, dù cho hai chúng tôi có tách ra thật đi chăng nữa, cũng không thể nói Nhiếp Diệc xu hướng giới tính có vần đề nha, cái gì cũng cần có chứng cứ, nếu thật sự muốn khẳng định điều gì, thì trước tiên cũng phải xác định được anh ấy yêu thích ai, có dấu hiệu thế nào, đặc biệt gần gũi với ai......”

Tạ Minh Thiên khó khăn mở miệng: “Nhiếp thiếu hắn..... Hắn với anh trai tôi đặc biệt thân cận.....”

Tôi: “.....”

Tạ Minh Thiên: “.....”

Hai chúng tôi cùng rơi vào trầm mặc.

Một hồi lâu sau, Tạ Minh Thiên mở miệng nói: “Tôi nói này, nếu thật sự là như vậy, thì cô làm sao bây giờ, chị dâu tôi làm sao bây giờ? Tôi rất thích cô cũng thích cả chị dâu a.”

Tôi an ủi cô ấy: “Cô nghĩ nhiều rồi, anh trai cô đào hoa như vậy, sao có thể là gay được, hết cô này chạy sang cô khác, hiện tại lại còn kết hôn rồi.....”

Tạ Minh Thiên trầm mặc một lúc, nói: “Nói không chừng là vì muốn kích thích Nhiếp thiếu, hi vọng hắn sẽ thổ lộ với mình đi.” Cô ấy bổ sung: “Trong phim đều là như thế.”

Tôi nói: “Không phải cuối cùng không có thổ lộ sao? Vậy là rõ ràng Nhiếp Diệc......”

Cô ấy lại trầm mặc, sau đó nói: “Kết quả không ngờ kích thích quá mức, khiến Nhiếp thiếu đính hôn với cô luôn.”

Tôi nhìn cô ấy nửa ngày, hết biết nói gì luôn.

?

Năm phút sau mới thoát thân khỏi Tạ Minh Thiên, khách khứa trong nhà ăn phần lớn đã ăn sáng xong, rừng cây cạnh khách sạn truyền đến tiếng chim hót, theo gió lọt vào lỗ tai, như là một bài đồng dao quen thuộc.

Ghế phía đối diện Nhiếp Diệc sớm đã trống không, tôi đi đến ngồi xuống, thuận tiện gọi người phục vụ mang nước đến. Trước mặt có một ly sữa bò còn nóng, không biết chắc được có phải là vừa nãy của Tần Dĩnh hay không, tôi tiện tay đẩy ra. Nhiếp Diệc đang cầm dao phết mứt hoa quả tươi lên bánh mì, đẩy ly sữa trở về: “Vừa mới pha, có bỏ thêm chút mật ong, chưa có ai động tới đâu.”

Tôi thanh minh: “Biết đâu là em không thích uống sữa bò.”

Hắn ngừng động tác trên tay: “Bỏ đi hai chữ ‘biết đâu’ thì nghe sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.”

Tôi liền cười nói: “Ôi ôi, bắt bẻ quá đáng nha, em biết em không thông minh, nhưng anh không thể nhường em một chút sao?”

Từ tối qua đến sáng nay đã là bao lâu rồi nhỉ? Hắn nhìn tôi, khóe miệng rốt cuộc hé ra một nụ cười, hoàn thành công cuộc phết mứt hoa quả lên bánh mì nướng, đưa cho tôi: “Nhường em cũng đâu thể khiến em thông minh lên, cho em uống sữa tươi mới chính là phương pháp hữu hiệu nhất.”

Đã bao lâu tôi không được thấy hắn cười? Trong nháy mắt đó trong lòng đột nhiên cảm giác mềm mại, tôi bưng ly sữa bò lên, nhẹ giọng nói: “Anh cười lên nhìn rất đẹp đấy Nhiếp Diệc, anh phải cười thật nhiều đó.”

Khóe miệng hắn thu lại, một lúc lâu, hắn nói: “Em chỉ cho tôi một ngày.”

Tôi từ trong ly sữa ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Gì cơ?”

Hắn bưng tách cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bàn đối diện sát tường có một cặp đôi đang ngồi, cô gái cắn bánh trứng nhỏ giọng oán thán: “Quả nhiên người mang sữa bò, chuẩn bị bánh mì cho bạn gái đều là bạn trai nhà người ta.”

Cậu con trai ngồi đối diện lại không hiểu ra sao: “Em không phải ghét nhất sữa bò với mứt hoa quả ướp sao?”

Cô gái đó trừng cậu ta: “Anh có biết học một biết mười là thế nào không, không phải sữa bò mứt hoa quả thì cũng phải có thứ khác chứ?”

Cậu con trai nghẹn họng trân trối một hồi, cuối cùng vẫn cầm dao làm một chiếc bánh mì.

Tôi cảm thấy đôi nam nữ ấy thật đáng yêu, không nhịn được một bên cười, một bên uống sữa tươi, mãi đến tận khi Nhiếp Diệc mở miệng nói chuyện mới phục hồi tinh thần, hắn khi ấy vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng hỏi tôi: “Nếu đã quyết định kết thúc, vì sao còn muốn hẹn hò với tôi?”

Tại sao à? Bởi vì anh sẽ trở thành một hồi ức quan trọng của em, lần hẹn hò này cũng sẽ trở thành một đoạn hồi ức quan trọng, những ký ức ý nghĩa như vậy, nếu chỉ để cho nó lấy bình tĩnh mở màn, lấy lúng túng chuyển tiếp, lại lấy thương cảm kết thúc, liền như vậy thực sự thật là đáng tiếc.

Tất nhiên lời như vậy là không thể nói ra.

Tôi nghĩ một hồi lâu, đáp lại hắn: “Bởi vì chúng ta sắp trở thành hồi ức của nhau rồi. Mỗi một đoạn hồi ức em đều muốn có một cái kết tốt đẹp nha.”

Hắn bưng tách cà phê, nhẹ giọng lặp lại lời của tôi: “Kết thúc tốt đẹp.” Một lúc lâu, hắn quay đầu lại nhìn tôi: “Em hy vọng loại kết thúc tốt đẹp là như thế nào”

Tôi học theo bộ dạng hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là nơi hắn vừa rồi nhìn chằm chằm. Một mảnh rừng nhỏ hẹp nhưng dài, lại không quá mức dày đặc, ngoại trừ những cây cọ lớn phong tình nồng đậm, còn có từng hàng từng hàng cây xanh, ở giữa còn được tỉ mỉ xây một đường đi lát gạch đỏ, đã có không ít khách tham quan túm năm tụm ba đi đến tản bộ. Tôi ngơ ngẩn một hồi, nói: “Như bọn họ cũng rất tốt đi, trong rừng rậm tản bộ một chút, lại đi dạo ngoài bãi biển, cùng nhau nói vài ba câu chuyện phiếm...... Chúng ta hầu như đều là tán gẫu vào buổi tối, ban ngày làm như vậy thật sự là rất ít.”

Hắn nói: “Em lúc nào cũng bận.”

Tôi cười, nói: “Hôm nay thì rảnh nè.”

Hắn đứng lên, đưa tay về phía tôi: “Vậy dẫn em đi nơi này.”

***

Phần lải nhải của Bát nương:

Gần đây dùng nick mới này, không còn nick kia nữa, mỗi sáng thức dậy đều là một mảnh trống rỗng, sau khi chuyển đi chế độ máy bay không còn âm thanh thông báo W đến liên tục như đòi mạng trước đây.

Ta thề là ta không hoài niệm, chí là có chút nuối tiếc. Cảm giác bắt đầu lại từ đầu không hề tốt chút nào. Chỉ là vẫn có thể chấp nhận được, có lẽ lão thiên ghen tị với hạnh phúc nho nhỏ đó mỗi ngày của ta, đá ta xuống chín tầng mây, lão ấy muốn thấy ta đau lòng, vậy thì ta càng không thể cho lão thỏa nguyện a. Cũng chỉ là bắt đầu lại từ đầu thôi mà, trước đây ta dùng 3 năm đổi lấy thì giờ lại tiếp tục dùng 3 năm để đòi lại những độc giả yêu quý của ta. Ta vẫn ổn lắm haha..

Bình luận

Truyện đang đọc