TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG TRĂM TRIỆU VÌ SAO

Thảo nguyên Serengeti rộng khoảng ba chục ngàn cây số, dùng mắt thường không thể thấy được điểm cuối. Lúc này đang là mùa mưa, đồng cỏ tươi tốt bồi dưỡng được đông đảo động vật ăn cỏ.

Trên vùng đồng bằng rộng lớn, những cây cối cao lớn trơ trọi chiếm giữ một khu. Ánh nắng đổ xuống xuyên qua khe hở của những chạc cây, hắt lên trên người con hươu cao cổ bên cạnh.

Thân hình của nó cao lớn, còn được công nhận là động vật trên cạn cao nhất thế giới. Từ chân dài trở lên chính là cổ, đó là lí do mà tính từ trên xuống dưới của nó có thể đạt tới 6 đến 8 thước.

Hươu cao cổ chỉ cần há miệng, đưa đầu lưỡi ra là đã có thể dễ dàng ăn được những phiến lá tươi xanh trên cây.

Tô Nhứ bước chầm chậm trên thảo nguyên. Máy bay không người lái lơ lửng trên bầu trời, ghi lại vẻ đẹp của vạn vật.

Có Vân Dã ở đây nên những động vật gặp ở dọc đường cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc hay cảnh giác đối với sự xuất hiện bất ngờ của cô. Thỉnh thoảng sẽ có vài con liếc nhìn nhưng đa phần là không quan tâm đến sự tồn tại này.

Trừ phi cô tự nhiên nhảy tới muốn thân mật sờ sờ nó.

Tô Nhứ hỏi Vân Dã nếu làm như vậy sẽ thế nào, Vân Dã đáp: "Sẽ chết."

Con hươu cao cổ cao tới sáu thước kia nếu bị giật mình, móng bên dưới đạp xuống một cái thì ngay cả đến sư tử cũng không chịu được cái lực độ ấy. Vậy thì chắc hẳn cô sẽ chết ngay tại chỗ mất.

Dùng hơn một giờ để hoàn thành việc quay chụp, Nhiếp Thư ngồi trước băng ghế nhỏ xem hình ảnh được máy bay không người lái ghi lại.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, tới Châu Phi lăn lộn hai năm đúng là đã khiến hắn thay đổi rất nhiều.

Đàm Chi Hành quay sang nhìn hắn một cái, tắt trailer phim.

Tô Nhứ tháo khăn che mặt xuống, gió thổi làm khăn lụa bay lên làm hiện lên một sắc thái tươi đẹp rực rỡ trên nền thảo nguyên.

"Thật là đẹp quá đi." Cô xoay đầu, nhìn về phía sau lưng Vân Dã, giang hay tay cảm nhận sự vuốt ve của hơi thở tĩnh lặng từ tự nhiên, "Chỉ cần đứng ở chỗ này thôi cũng đủ khiến người ta cảm nhận được một mảnh yên tĩnh trong lòng."

Hai tay Vân Dã đút túi, thân hình cao gầy đứng thẳng tắp cực kỳ giống cây bạch dương.

"Yên tĩnh hả?" Vân Dã nói, "Bên cạnh cô là bầy linh dương đầu bò. Trước đấy không phải cô nói muốn cùng Tiểu Hoa tìm linh dương đầu bò để trả thù sao? Cơ hội tốt đang ở ngay trước mắt kìa, lên đi."

Tô Nhứ nghe xong thì mặt đen lại, theo ánh mắt của Vân Dã nhìn sang.

Tất cả những con linh dương đầu bò to lớn cường tráng đều đang tập trung một chỗ nghỉ ngơi kiếm ăn, bên cạnh cũng có không ít ngựa vằn lẫn ở trong đó.

"Tôi rất có niềm tin đối với Tiểu Hoa. Nó có thể tự mình xử lý được!" Tô Nhứ âm thầm lui về phía sau hai bước.

Vân Dã nhướng mày cười: "Nếu cô không động thủ thì đám phía sau kia có thể sẽ ra tay đấy."

Phía sau á?

Tô Nhứ sững sờ quay đầu nhìn lại, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, một con sư tử mẹ đã chậm rãi bước đến gần phía này.

Trong đàn sư tử, thông thường thì con đi săn đều là sư tử cái. Sư tử đực thì thống lĩnh cả đàn, còn cần phải dò xét lãnh địa rồi lưu lại ký hiệu của mình ở bên ngoài và gầm nhẹ tỏ ý cảnh cáo, phòng ngừa sư tử lưu lạc và một số đối thủ tới gần.

Việc chăm sóc sư tử con và vồ mồi cứ thế được giao cho sư tử mẹ.

Bởi vì sáu con sư tử nhỏ kia gào khóc đòi ăn nên sư tử mẹ phải hành động.

Cuộc rượt đuổi của sư tử sắp diễn ra trước mắt khiến Tô Nhứ tự động thả nhẹ hô hấp, lặng lẽ dán mắt nhìn nhất cử nhất động của sư tử mẹ. Nó lợi dụng bụi che xung quanh để đến gần con mồi, bảo đảm đối phương ở trong phạm vi công kích của mình.

Khi sư tử mẹ tăng tốc xông về bầy linh dương đầu bò, chúng hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi. Sư tử cái cần từ trong bầy linh dương đầu bò phân tán kia tìm được một con thích hợp nhất.

Những âm thanh cảnh cáo và hàng loạt tiếng kêu kinh hoàng của động vật liên tiếp truyền tới, phá vỡ sự tĩnh lặng trước đó.

Cuộc chiến căng thẳng về tốc độ của sư tử và linh dương đầu bò đang không ngừng diễn ra. Tốc độ của bọn chúng cực nhanh, nhưng chỉ trong vòng mấy giây đã chạy thoát được rất xa.

Linh dương đầu bò ra sức chạy trốn, ham muốn sống sót càng khiến chúng cố gắng hơn vì vậy mà khoảng cách giữa chúng và sư tử mẹ càng được kéo dài. Sư tử mẹ cứ thế mà thất bại —— nhưng tiếc là lần vồ mồi này không chỉ có sự tham gia của một con sư tử cái.

Căn cứ vào vị trí mai phục của đồng bọn ở bốn phía, nó đuổi con mồi vào trong vòng vây đã được bầy sư tử tạo sẵn. Vào thời điểm con sư tử cái đầu tiên bị rớt lại phía sau con linh dương, từ bốn phía trái phải, hai con sư tử cái khác đã kịp lúc đụng ngã linh dương đầu bò.

Trong lúc chạy với tốc độ cao, con linh dương đầu bò gắng sức giãy giụa nhằm hất con sư tử đang nhào lên ra. Cứ thế hết lần này tới lần khác, trên da lông đen thui cũng bắt đầu xuất hiệncác vết thương màu đỏ. Nanh vuốt nhọn hoắt của sư tử cứ bấu lấy nó, dùng toàn bộ sức lực cường đại cắn nơi cổ họng, khiến con vật cường tráng này phủ phục dưới đất.

Toàn bộ quá trình diễn ra cũng chỉ ngắn ngủi mười mấy giây.

Tô Nhứ nhìn tới ngây người.

Tận mắt trải qua vụ chấn động, để cho lòng cô sinh ra một nỗi kính sợ.

Vân Dã giơ tay lên quơ quơ trước mắt cô, cười ranh mãnh: "Sợ rồi? Còn muốn vuốt ve nữa không?"

Tô Nhứ vốn định lắc đầu nhưng rồi lại thấy mấy bé sư tử chân chạy từng bước lon ton trong tiếng gọi của sư tử mẹ. Từng cái đầu cà rốt nhỏ kia phát ra tiếng kêu mếu máo càng khiến cô trầm luân.

"Còn! Vẫn muốn sờ." Tô Nhứ nhìn sư tử con nói, "U chu choa, thật là đáng yêu mà!"

Cô không có cách nào cự tuyêt được những động vật lông xù có dáng dấp đáng yêu.

Khóe miệng Vân Dã giật giật, tức giận nói: "Ăn xong rồi sờ. Giờ đừng có mà quấy rầy bọn chúng."

Tô Nhứ nghe xong liền vui vẻ, chạy về đằng Đàm Chi Hành lấy điện thoại rồi quay lại.

Đàm Chi Hành hỏi cô chụp cái gì, Tô Nhứ giơ tay lên ra dấu nói: "Đằng kia, bầy sư tử vừa săn được một cái sừng linh dương."

Đàm Chi Hành nhướng mày, Nhiếp Thư ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên: "Bắt được rồi?"

Tô Nhứ gật đầu.

"Bắt được rồi thì còn chụp cái gì nữa?" Nhiếp Thư có chút buồn bực, "Không phải quá trình là phần đặc sắc nhất sao?"

Tô Nhứ nói: "Chụp linh dương đầu bò đó. Chụp xong mang về cho Tiểu Hoa nhìn, coi như là tôi đã giúp nó báo thù xong."

Nhiếp Thư: "..."

Hai người câm lặng nhìn Tô Nhứ chạy càng xa. Một lát sau, Đàm Chi Hành hỏi: "Câu đoán xem lind dương đầu bò sẽ nói gì?"

Nhiếp Thư lại nhìn về phía màn hình nói: "Cỏ."

Linh dương đầu bò đã chết kia đang bị bầy sư tử chia ba xẻ bảy. Sư tử nhỏ nhảy lên thân nó, móng vuốt gạt bỏ từng vết máu.

Theo Tô Nhứ trở lại bên kia, Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành đứng ở một chỗ xa hơn chút, sau khi nhìn thấy một màn này thì mỗi người cầm một cái di động lên chụp lại.

Vân Dã đứng ở bên cạnh đàn sư tử khó hiểu nhìn ba người: "?"

Vân Dã: "Mấy cậu chụp cái gì vậy?"

Đàm Chi Hành hí hoáy cái di động rồi nói: "Linh hồn."

Nhiếp Thư giơ tay lên chỉ: "Của linh dương đầu bò."

Tô Nhứ nghiêm túc nói: "Trả thù cho Tiểu Hoa."

Vân Dã: "..."

Mấy người cho rằng mấy người làm như vậy sẽ khiến Tiểu Hoa cảm động sao?

Anh liếc mắt nhìn, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.

"Làm ơn tôn trọng giới tự nhiên một chút đi. Bọn sư tử chúng nó săn bắt dễ dàng lắm chắc? Linh dương đầu bò sinh tồn dễ dàng lắm hả? Người ta đang yên đang lành vừa ăn cỏ vừa ngâm nga yêu đời nhân tiện tán tỉnh đồng bọn chút thì đột nhiên bị dăm ba con sư tử đuổi theo săn giết. Đến lúc chết rồi vẫn còn bị mấy người vây lại chụp hình. Lúc mấy người làm vậy đã nghĩ qua cảm thụ của nó hay chưa?" Vân Dã nghiêm khắc phê bình ba người.

Niếp Thư giơ tay lên gãi đầu, nhìn con linh dương đầu bò bị chén sạch một nửa nói: "Tớ thì có thể làm gì chứ? Tớ đâu có đánh lại được sư tử đâu, tớ cũng bất lực mà!"

Vân Dã: "Cậu bỏ điện thoại di động xuống đi. Để cho nó chết có tôn nghiêm chút."

Nhiếp Thư đành bỏ xuống.

Vân Dã lại quay sang nhìn Đàm Chi Hành.

Đương nhiên Đàm Chi Hành cũng không thể đánh lại sư tử vì vậy cũng bỏ điện thoại xuống.

Dù sao thì ảnh cũng đã chụp xong rồi.

Cả ba người quay sang nhìn người cuối cùng ——

Nhưng lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào Tô Nhứ đã ngồi xổm người xuống chơi đùa với sư tử nhỏ tới gần chỗ cô vì tò mò.

Sư tử con thật sự rất nhỏ, lúc này vua của thảo nguyên cùng lắm cũng chỉ như một con mèo. Con sư tử nhỏ này gan vô cùng lớn, bởi vì ngửi thấy được hơi thở của Vân Dã trên người Tô Nhứ nên khi cô đưa tay ra cũng không hề tránh né cảnh giác, cứ mặc cho ngón tay thon dài như ngọc ấn ấn lên trán nó.

"Oa!" Tô Nhứ kinh ngạc vui mừng, mắt mở to, "Vân Dã! Tôi sờ được rồi nè!"

Ba người đàn ông đứng bên cạnh: "..."

Sư tử nhỏ khe khẽ gầm gào, nghe còn có vẻ non nớt. Nó đưa bàn chân nhỏ lên, kéo mở những ngón tay của cô ra chơi đùa với nó.

Tô Nhứ cảm nhận xúc cảm của lông xù trên tay, đối với sự chủ động đến gần của sư tử nhỏ có chút thụ sủng nhược kinh. Sau khi xác nhận đối phương không có ý muốn cắn mình cô mới to gan tiếp tục chơi đùa.

Sờ sờ đầu, gãi gãi cằm, đưa tay ra huơ qua huơ lại trước mặt nó hấp dẫn sự chú ý, khiến nó nhào tới rồi lại thu tay về.

Một người một sư tử chơi đến là vui vẻ.

Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành lại bắt đầu cầm điện thoại di động lên chụp hình tanh tách.

Vân Dã liếc mắt nhìn, Nhiếp Thư lời ngay lẽ thẳng nói: "Tớ chụp em gái Tô, chắc là cậu không có lý do gì để nói chứ?"

Đầu lưỡi Vân Dã khẽ chạm vào ranh nanh, anh đúng là không có thật.

Sư tử mẹ đều đang chờ sư tử con ăn xong thì phát hiện có mấy con linh cẩu đốm tiến tới gần. Ngay lập tức, chúng lấy lại cảnh giác, đứng ở trước thân của linh dương đầu bò, bắt đầu gầm gào cảnh cáo về phía lũ linh cẩu.

Sư tử nhỏ nghe được tiếng động cũng ngừng việc chơi đùa, nhìn về phía sư tử mẹ.

Cảm giác được bầu không khí đột nhiên thay đổi, Tô Nhứ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Nhiếp Thư huýt sáo nhìn đàn linh cẩu lần lượt xuất hiện: "Linh cẩu đốm cướp đồ ăn của sư tử, đúng là chuyện khó gặp đấy."

Linh cẩu đốm có thân hình khá giống với chó. Chúng có đôi tai rộng, trên lớp lông màu vàng đất là những vết lốm đốm màu đen bất quy tắc. Lỗ mũi của nó đen nhánh, cổ hơi dài. Hình ảnh lúc nó không làm bất cứ điều gì phối hợp với con ngươi đen nhánh trông càng có mấy phần dịu dàng và cảm giác ít nói.

Nhưng mà đám linh cẩu là một trong những loài động vật cướp đoạt thức ăn hàng đầu sống trên thảo nguyên. Giống với sư tử, bọn chúng hoạt động theo đoàn. Lúc này, đám linh cẩu đốm đang phát ra những âm thanh hỗn loạn, hò hét để cho đồng bọn của chúng chạy tới.

Lực cắn của bọn chúng vô cùng mạnh, có thể lên tới 400 kg. Cho dù đó là xương bò to khỏe thì bọn chúng cũng có thể dễ dàng cắn đứt.

Dáng vẻ của con linh cẩu đốm cái rõ ràng có vẻ lớn hơn so với con đực. Ở trong bầy, nó cũng chiếm vị trí chủ đạo, ngược lại thì linh cẩu đốm đực là con có địa vị thấp nhất.

Lúc này, một con linh cẩu đốm cái dẫn đầu hơn mười con linh cẩu tiến đến. Chúng nó phân ra khắp nơi nhưng lại có sự liên kết chặt chẽ chờ hiệu lệnh từ con đầu đàn.

Sư tử đực vẫn luôn ở phía sau bỗng chạy lên, hướng về phía đàn linh cẩu đốm phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành vội vàng lui về phía sau.

Vân Dã cũng lui lại

Tô Nhứ nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng sợ đám linh cẩu đốm à?"

Vân Dã trợn mắt nhìn cô: "Cô nhìn dáng vẻ của tôi giống như bị dọa sợ lắm hả?"

Đúng là không giống... Tô Nhứ bối rối hỏi lại: "Thế anh lùi lại làm cái gì?"

Trái lại thì trông có vẻ cô mới là người không tỏ ra sợ hãi nhát ở đây.

Bởi vì ở đây có Vân Dã.

Nhưng nếu như Vân Dã cũng sợ thì bây giờ cô sẽ ngay lập tức chạy ra sau cùng.

Dường như Vân Dã nhìn thấu được suy nghĩ của cô, mặt anh tối sầm lại, nói: "Nếu tôi không lui lại thì sao chúng nó đánh nhau được?"

Tại sao không?

Tô Nhứ chớp chớp mắt nhìn anh.

Nhiếp Thư ở bên cạnh nói: "Trong thế g là iới động vật, bất kể chủng loại là gì thì cậu ta cũng là lão đại. Giờ Vân Dã không lùi thì mấy con sư tử với linh cẩu đốm kia chắc chắn sẽ không dám ở trước mặt lão đại của chúng mà làm càn được đâu."

Đàm Chi Hành cũng nói: "Lần trước tôi tận mắt thấy Tiểu Hoa đuổi theo một con linh dương sừng kiếm nhưng bởi vì có Vân Dã ở đó nên con linh dương sừng kiếm kia vừa chạy không tới mấy giây đã trực tiếp quỳ xuống."

Tô Nhứ: "..."

Cái này cô cũng biết!

Có Vân Dã ở đây thì Tiểu Hoa còn đuổi cái gì mà đuổi chứ! Còn chạy được cái gì!

Động vật ăn cỏ cứ phải gọi là tự xếp hàng dâng đến tận miệng nó!

Bởi vậy nên Tiểu Hoa mới vô dụng như vậy đó.

Vân Dã híp mắt nhìn Tô Nhứ đang trầm tư, nói: "Mới vừa rồi cô nghĩ Tiểu Hoa rất vô dụng đúng không?"

Tô Nhứ nghe xong thì chột dạ, lông tơ sau lưng dựng đứng, khó khăn đáp: "Đâu có! Anh... anh còn có thể biết trong lòng tôi nghĩ gì à?"

Vân Dã hừ nhẹ: "Nghĩ nó vô dụng thì cứ nói là vô dụng. Dù sao thì nó cũng không có ở đây, nói vài lời thật lòng thì có thể có chuyện gì chứ."

Nhiếp Thư gan lớn, không sợ chết gật đầu nói: "Tiểu Hoa đúng là không thể só sánh với mấy con báo săn mồi hoang dại ưu tú khác. Số lần bị thương của nó tương đối nhiều, đều tại Vân Dã nuông chiều."

Đàm Chi Hành: "Đã ghi âm xong. Tí quay về cho Tiểu Hoa nghe thử."

Nhiếp Thư: "..."

Hắn vội vàng xoay người tóm lấy Đàm Chi Hành cướp lấy điện thoại di động.

Tô Nhứ nhìn một màn giằng co của bầy sư tử và đàn linh cẩu ở phía trước. Vô cùng kích thích. Sư tử đực và mấy con linh cẩu ở phía trước trao đổi với nhau, phát ra những tiếng gầm thét hung mãnh (hung dữ + mạnh mẽ).

Đánh nhau rồi!

Tô Nhứ hỏi lại Vân Dã: "Anh thật sự không sợ bọn linh cẩu đốm hả?"

Đôi mắt Tô Nhứ sáng lên nhìn anh. Ba giây sau, Vân Dã đi về phía trước nói: "Cô nhìn này."

Linh cẩu đốm cái phá ra tiếng hô to tấn công, những con linh cẩu ở xung quanh xông lên phía trước. Sư tử cái vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn chúng cũng bắt đầu tiến lên.

Cho đến khi Vân Dã tiến vào khu vực giao chiến.

Mấy con linh cẩu đốm mới vừa rồi còn tàn bạo như thế lại chợt quay đầu bỏ chạy cả lũ.

Đánh cái đếch gì nữa, chuồn mau.

Bình luận

Truyện đang đọc