TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG TRĂM TRIỆU VÌ SAO

"Chờ người."

Tô Nhứ chưa từng thấy qua bầu trời sao nào đẹp đến rung động lòng người như vậy.

Cũng chưa bao giờ trải qua một chuyện ly kỳ đến thế.

Một giây trước vẫn ngồi trên ghế sô pha ở nhà, một giây sau lại ở sa mạc vắng lặng.

Vào giờ phút này, cô không biết có nên cảm thấy vui mừng vì có mặt nạ thay cô cản trở gió đêm lạnh thấu xương của sa mạc hay không. Dù vậy cô vẫn biết rằng người đàn ông đã xoay người lại kia đang nhìn cô với vẻ mặt quái dị như thế là vì cái mặt nạ trên mặt này.

Người đàn ông mặc đồ rằn ri, vóc người cao gầy cường tráng. Tô Nhứ ngồi, hắn đứng, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai chân thon dài của người đàn ông.

Anh ta thật sự quá cao rồi đó.

Tô Nhứ cảm thấy người này ít nhất phải một mét tám trở lên.

Ống tay áo được anh vén lên lộ ra nửa đoạn cánh tay, tầm mắt theo cái eo khỏe mạnh đi lên, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Vào lúc cô gặp ảo giác đã từng liếc thấy qua.

Màu da lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan tinh xảo tổ hợp chung một chỗ, đẹp trai không thua gì bất kỳ nam nghệ sĩ nào Tô Nhứ đã từng gặp.

Vân Dã hơi híp mắt, khí thế có vẻ bá đạo, tầm mắt rơi vào trên mặt cô lúc cô rũ mắt, mang theo mấy phần nghiền ngẫm.

Tô Nhứ đã ngây người.

"Không nghĩ tới cô lại có thể qua đây." Vân Dã nói.

Tô Nhứ nghe thấy giọng nam trầm thấp, đầu ngón tay run rẩy, lắp bắp nói: "Anh anh anh...."

"Khẩn trương cái gì, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy." Vân Dã vừa nói vừa đi về phía trước một bước. Anh ngồi xuống trước mặt cô, chỉ về điện thoại di động của cô nói, "Thật hay giả vậy?"

"Cái gì cơ?"

"Video ấy." Vân Dã khịt mũi, "Đều nói cô là tiểu tam, chuyện này mà cô cũng có thể nhịn à?"

Thái dương Tô Nhứ giật giật, đầu óc nổ tung, khẩn trương đến mức sắp ngất đi, trợn to mắt nhìn người trước mặt.

Cô muốn mình tỉnh táo.

Giọng nói Tô Nhứ run rẩy: "Đây là đâu?"

Vân Dã: "Sa mạc."

Cuối cùng lại bổ sung: "Sa mạc Namib."

Nghe cũng chưa từng nghe qua! Tô Nhứ muốn khóc.

Tô Nhứ run rẩy tháo mặt nạ xuống, "Sa mạc này ở trong nước sao?"

"Không." Vân Dã nói, "Cái này ở Namibia tương đương với biên giới châu Á."

Lúc nhìn thấy ánh mắt mờ mịt cẩn thận dò xét của Tô Nhứ, Vân Dã thân thiết bổ sung: "Tây Nam châu Phi."

Tô Nhứ: "..."

Không đúng, châu Phi?

Nội tâm của cô đang điên cuồng gào thét.

Tô Nhứ hít sâu một hơi, đưa tay ra hướng Vân Dã tạo hình ngăn cản, "Tôi có chút choáng váng, tôi muốn được yên tĩnh. Không, có thể phiền anh cho tôi 5 giây tự thôi miên rằng bản thân cái gì cũng chưa nghe thấy không?"

Vân Dã tựa tiếu phi tiếu, "Mời cô."

Tô Nhứ run rẩy đứng lên, xoay người kinh hãi thét chói tai: "Mẹ!!! Cứu mạng!!!"

Vân Dã hai tay đút vào túi, chậm rãi đứng lên nhìn về phía bãi cát ở xa xa chỗ đường bờ biển.

Tô Nhứ lại sợ ngây người.

Cô quay đầu nhìn thử hoang mạc không thấy điểm cuối phía sau, lại xoay người nhìn về phía vùng biển không thấy điểm cuối đằng trước, tuyến thần kinh bị kéo căng trong đầu kia phựt phựt một cái liền đứt.

"Sa mạc.... Tại sao còn có biển?" Tô Nhứ ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông.

Vân Dã khẽ nâng cằm hất về phía vùng biển, nói: "Duyên hải sa mạc, vừa hay cô đứng ở điểm tiếp giáp."

Tô Nhứ giơ tay lên đè ép huyệt thái dương của mình, hít thở sâu lần nữa, nhìn bầu trời đầy sao phản chiếu trong mắt, dần dần tỉnh táo lại.

Bọn họ đứng trên gò cát thật cao. Ở giáp giới, gò đất giống như là trường thành kéo dài thật dài, ngăn cách đại dương cùng sa mạc.

Tô Nhứ dè dặt ngồi xuống, bởi vì chân cô mềm nhũn rồi.

Một tay nắm chặt mặt nạ, một tay nắm điện thoại di động đã bị đứt mạng, Tô Nhứ giương mắt đánh giá Vân Dã, lẩm bẩm nói: "Thì ra anh không phải là ảo giác..."

Vân Dã khẽ cười, cách giữa hai người còn có một đống lửa đang cháy, ngọn lửa lảo đảo lắc lư theo gió đêm.

"Anh mới vừa nói không phải lần đầu tiên thấy, vậy anh cũng giống tôi, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một ít hình ảnh không giải thích được sao?" Tô Nhứ hỏi hắn.

Vân Dã: "Không sai biệt lắm."

Tô Nhứ run giọng nói: "Tôi nhìn thấy anh du lịch các nơi trên thế giới. Vậy anh nhìn thấy cái gì?"

"Quay phim, trên show truyền hình, ở nhà chơi trò chơi." Vân Dã vừa chỉ chỉ điện thoại di động của cô vừa nói, "Hơn nữa, tôi không phải đang đi du lịch."

Tô Nhứ đánh giá bộ đồ rằn ri của anh nói: "Anh là quân nhân sao?"

Vân Dã phủ nhận: "Không phải."

"Vậy anh là ai?"

"Người qua đường." Vân Dã nhún vai một cái.

Tô Nhứ lại ngây ngẩn một hồi, phiền muộn nói: "Quá kỳ quái, tôi đang nằm mơ à?"

Vân Dã nghiêng người sang, đưa tay chỉ gò cát bên dưới nói: "Nhìn thấy không?"

"Cái gì?" Tô Nhứ nhất thời khẩn trương.

"Có hai con chó sói rừng đang đến đây." Vân Dã nói.

Tô Nhứ rất nhanh liền khóc ra tiếng: "Cái gì? Chó sói rừng? Chó sói?!!"

Trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ chó sói có ăn thịt người không? Nếu không ăn thịt người thì co cắn mình không? Nêu nó cắn mình thì phải làm thế nào bây giờ, trời ạ! Mẹ ơi cứu con!!

Vân Dã nói: "Đi xuống."

Tô Nhứ lắc đầu liên tục.

"Nếu cô cảm thấy mình đang nằm mơ, vậy thì đợi ở nơi này chờ tỉnh mộng đi." Vân Dã tắt cây đuốc, chung quanh độ sáng ảm đạm đi mấy phần, "Hoặc là lớn tiếng kêu cứu, tới bờ biển viết SOS rồi chờ cứu viện, sau đó đợi họ điều tra thân phận, phát hiện cô không có visa nhập cảnh, quy về hành động lén lút xâm nhập, không làm được sẽ còn bị bắt đi làm nghiên cứu —— "

Tô Nhứ: "Tôi đi! Tôi đi!"

Đôi mắt cô rưng rưng, "Anh không nên dọa tôi sợ như thế!"

Vân Dã nhìn cô còn ngồi đó cằm hơi nâng lên, nói: "Vậy mau đứng lên."

"Chân tôi mềm nhũn rồi..." Tô Nhứ trông mong nhìn anh.

Vân Dã: "..."

Anh đưa tay về phía Tô Nhứ, "Tôi cõng cô xuống."

Tô Nhứ nhớ anh nói có chó sói rừng nên ngoan ngoãn làm theo, nằm ở trên lưng người đàn ông. Lúc này cũng không thèm để ý thân thể chỉ mặc quần áo ngủ gì đó, cô chỉ sợ chó sói rừng đuổi tới, nhất định sẽ bị ngoạm một miếng.

Vân Dã cõng cô, vững vàng đi về phía bên dưới gò cát. Gò cát rất cao, đi xuống cần mất chút thời gian. Tô Nhứ lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Chúng ta có phải ở bên trên sẽ an toàn hơn một chút hay không? Bọn chúng sẽ lên tới à?"

"Đi lên chẳng qua là vấn đề thời gian." Vân Dã nói, "Đừng có khẩn trương quá, cô không cầm đá ném nó, nó cũng sẽ không tùy tiện xông lên, trừ phi nó đói."

Sau khi nghe xong, bốn chữ cuối cùng thành công khiến tâm trạng Tô Nhứ sụp đổ.

Cô không nhịn được mà ôm chặt Vân Dã, bả vai người đàn ông rộng rãi và thân thể tản ra hơi ấm cho cô cảm giác an toàn cực lớn.

Tô Nhứ có thể ngửi được chút mùi hơi ướt và mặn của gió biển, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại vùng biển phía bên kia.

"Sa mạc... Chúng ta phải đi bao lâu mới có thể ra ngoài?" Cô hỏi trong tuyệt vọng.

"Không cần cô đi." Vân Dã nói, "Có thể một lát nữa cô sẽ được truyền về, trước đó cô cứ ở trong xe đợi."

"Xe? Nơi này còn có xe?" Tô Nhứ kinh ngạc quay đầu.

Vân Dã vững vàng cõng cô đi xuống. Chờ Tô Nhứ tỉnh táo lại, mới phát hiện xa xa có một cái bóng màu đen, là một chiếc SUV.

Đồng thời cô cũng nhìn thấy chó sói rừng mà Vân Dã nói.

Cô thấy rõ bên kia thấp thoáng lỗ tai nhọn cùng thân hình gầy gò, ấn tượng đầu tiên nói là chó sói còn không bằng nói là con cáo.

Nói tới chó sói, trong đầu cô đều là một mặt tàn bạo uy mãnh, thân thể cao lớn. Trước mắt ước chừng chỉ là mấy con chó dáng vẻ lớn nhỏ, lông màu nâu nhạt, đầu có chút giống cáo.

Nhìn cũng mi thanh mục tú.

Nhưng Tô Nhứ vẫn sợ.

Tiếng kêu của chó sói rừng nghiêng về độ thanh mảnh, nghe có phần thấm người, giống như là tiếng than khóc.

Hai con chó sói rừng dừng lại ở bên xe, lẳng lặng nhìn hai người từ trên gò cát đi tới.

Tô Nhứ run giọng nói: "Bọn chúng cứ đứng đó không đi thì chúng ta phải làm sao giờ?"

Thế nhưng Vân Dã chẳng thấy chút hốt hoảng nào, anh huýt sáo một cái, hai con chó sói rừng liền chạy ra xa.

Tô Nhứ: "..."

Cô cúi đầu khiếp sợ nhìn gò má của người đàn ông, lúc này mới phát hiện so với bản thân kinh hoảng thất thố, đối phương lại thủy chung bình tĩnh như thường.

"... Cứ đi như vậy?"

"Đi."

"Anh đuổi đi?"

"Ừ hứm."

Tô Nhứ chịu đựng trán co giật, hít sâu một hơi hỏi: "Rốt cuộc thì anh là ai?"

Vân Dã đi tới trước xe, mở cửa, lúc để cô xuống còn cà lơ phất phơ nói: "Người đi ngang qua nơi này, gọi tắt người qua đường, có vấn đề gì không?"

Tô Nhứ: "..."

Cô ngồi trên ghế phó lái, ngại vì có hai con chó sói rừng cách đó không xa, lập tức đem cửa xe đóng lại, dè dặt quay cửa kính xe xuống, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao trước mắt, sâu kín hỏi: "Vậy anh làm gì ở nơi này?"

"Chờ người." Vân Dã kéo ống tay áo.

Tô Nhứ nhìn hắn, Vân Dã lười biếng cười một cái: "Dĩ nhiên không phải cô, tôi cũng không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp xuyên qua." Hắn vòng một vòng đi đến chỗ điều khiển, khởi động chiếc xe.

"Vậy anh muốn đi đâu?" Tô Nhứ khẩn trương hỏi.

"Tôi phải đợi người tới, đi qua nhìn một chút." Vân Dã huýt sáo về phía hai con chó sói rừng ngoài cửa sổ.

Chó sói rừng lập tức chạy về phía trước.

Tô Nhứ nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa sợ vừa tò mò: "Hai con chó sói rừng này sẽ không phải là anh nuôi chứ?"

"Dĩ nhiên không phải." Vân Dã nói, "Tôi không nuôi chó sói."

Tô Nhứ cau mày, lại nghe hắn ung dung nói: "Nhưng tôi có nuôi một con báo săn."

Tô Nhứ: "..."

"Cô đã từng gặp rồi đấy, khoảng một tháng trước, nó cùng một con báo săn hoang dại khác chơi trên bãi cát dưới hoàng hôn." Vân Dã vừa nói lại dường như vừa hồi tưởng trong chốc lát, "Lúc đó cô đang xem phim."

Tô Nhứ nghe anh nói không tự chủ được mà nhớ lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh ở đường chân trời lưu lại một nửa ánh tà dương to lớn nhiễm đỏ, từ giữa vầng ánh sáng chói mắt hiện ra là một con báo săn mồi hết sức xinh đẹp trẻ tuổi.

Dáng vẻ cực kỳ nhỏ bé, mềm mại, chân dài, mỗi một bước chân đều bộc lộ một lực cường đại. Toàn thân không chỗ nào không có vết lông lấm tấm màu đen cùng màu vàng và trắng nổi bật, lúc vừa nghịch ánh sáng vừa đi nghiêng đầu, một sọc màu đen liên tiếp kéo dài trên khóe miệng và khóe mắt, tựa như chú văn thần bí làm cho lòng người sinh ra sự run sợ.

Sọc đen kia là cách phân biệt báo săn mồi cùng báo đặc thù.

Lúc Tô Nhứ hồi tưởng lại vẫn không nhịn được vì cảnh tượng đất cát hoàng hôn lúc đó cùng cảnh tượng báo săn mồi xinh đẹp dung hợp với nhau mà sinh lòng rung động.

"Tôi thật sự là... xuyên tới?" Tô Nhứ nhìn mặt nạ giấy đã khô trên tay, có chút hoảng hốt, "Không phải là dị thế giới, tôi vẫn đang ở trên địa cầu đúng không? Chỉ là... trong chớp mắt từ nhà tôi đến châu Phi thôi?

Vân Dã: "Thông minh."

Tô Nhứ trợn to mắt nhìn hắn: "Anh không có chút xíu kinh ngạc nào à!"

"Tôi đã kinh ngạc rồi." Vân Dã nhìn cô, có phần không giải thích được, "Không cần phải cứ kinh ngạc mãi làm gì."

Tô Nhứ: "..."

"Thì ra không phải tôi bị điên." Tô Nhứ nhìn về phía trời sao, tỉnh táo lại kiên định nói, "Mà là cái thế giới này bị điên."

Cô hỏi: "Vậy tôi còn có thể trở về không?"

"Dĩ nhiên có thể, mà giả như không có cách nào trở về thì cô cũng có thể ngồi thuyền trở về nước." Vân Dã hất cằm về phía biển, "Chỉ là phải tốn chút thời gian và tiền bạc."

Tô Nhứ hỏi: "Tại sao không thể ngồi máy bay?!"

Vân Dã: "Bởi vì cô không có giấy thông hành."

Nói có sách mách có chứng, không phản bác nổi.

Tô Nhứ ôm tay run lẩy bẩy, ánh mắt rơi vào hai con chó sói rừng chạy phía trước.

Nói tới Châu Phi, trong ấn tượng của cô chỉ có ba chữ: Bệnh, nghèo và nóng.

Bệnh tật nguy hiểm, khả năng chữa bệnh cùng sự phát triển lạc hậu, còn có thời tiết nóng ran.

Tô Nhứ tự giận mình nói: "Tôi nằm mơ cũng không nằm mơ mình đến châu Phi!"

Vân Dã nhướng mày, cười lưu manh: "Vậy bây giờ hoan nghênh cô tới châu Phi."

Tô Nhứ cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ ngồi ở trong xe của một người đàn ông xa lạ cùng hắn dạo chơi sa mạc châu Phi, hướng dẫn viên tới sa mạc còn là hai con chó săn rừng dáng dấp mi thanh mục tú.

Dáng vẻ tức giận của cô giống như con hamster đang phồng miệng cất giữ thức ăn, có vẻ rất khả ái dễ cưng.

Vân Dã dùng dư quang nơi khóe mắt quan sát cô một lát, "Đại minh tinh à, cô còn chưa kể chuyện hotsearch."

"Đương nhiên là giả!" Anh vừa nhắc tới, Tô Nhứ càng tức giận hơn, cô cong ngón tay gõ một cái lên màn hình điện thoại di động nói, "Trong video trừ tôi ra tất cả đều được đánh gạch men, còn cố ý dẫn dắt thái tử gia tập đoàn gì gì đấy, căn bản là muốn hắt nước bẩn lên người tôi! Đấy là câu lạc bộ có tính nghiêm ngặt rất cao mà ba năm trước tôi tới, không thể nào có chuyện chụp lén được, chắc chắn là câu lạc bộ cho video."

"Hơn nữa, người kia là em họ của tôi! Một thanh niên có ý chí trong việc điêu khắc cát (?), thái tử gia đã kết hôn của một tập đoàn nào đó cái quỷ gì chứ!"

Tô Nhứ càng nói càng tức, không nhịn được mắng: "Lâu Ngạo mang video ra ngoài, tên khốn này chính là cố ý muốn chỉnh tôi!"

Vân Dã hỏi: "Đắc tội với cô?"

"Không được, càng nghĩ càng giận, vì chuyện này tôi nhất định phải sống để trở về tìm hắn nói cho rõ ràng!" Tô Nhứ giận đến đập cửa sổ.

Vân Dã nghe được cụm thời điểm sống trở về không nhịn được cười ra tiếng.

"Cô nói một chút nghe coi, không đúng tôi có thể giúp cô." Vân Dã cà lơ phất phơ nói.

"Anh?" Tô Nhứ hoài nghi nhìn hắn, "Giúp thế nào?"

Vân Dã cong môi, mắt phượng dài khép lại môt nửa, cười xảo quyệt: "Cô muốn cho xác hắn chìm ở Ấn Độ Dương hay là chôn ở dưới chân núi Kenya? Hoặc là phơi thành xác ướp ở Namib cũng được."

Tô Nhứ: "..."

"Anh anh anh..." A mama người đàn ông này đến tột cùng là làm nghề gì vậy!

"Cô nói thử xem." Vân Dã mắt nhìn phía trước, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm chặt tay lái, thanh âm trầm thấp nghe từ tốn lại hấp dẫn, "Tiếp tục đắm chìm trong sự tức giận của cô, đừng để ý cái khác, nếu không tôi sợ cô sẽ bị dọa ngất mất."

Đến gần khu vực duyên hải, ban đêm có sương mù dày đặc.

Tô Nhứ nghe thấy lời anh nói mới cảm thấy có điều không đúng, hai con chó sói rừng dẫn đường không thấy đâu. Nhưng khi sương mù tản đi, phía trước lại mơ hồ có đèn xe lóe lên.

Vân Dã tăng tốc độ xông tới.

"Anh muốn làm gì?!" Tô Nhứ vội vàng cài chắc dây an toàn cho mình.

Vân Dã liều mạng đạp chân ga, hai tay có lực điều khiển tay lái, vững vàng đi đến kéo gần khoảnh cách với chếc xe phía trước.

"Nhìn thấy không?" Vân Dã nhìn chằm chằm chiếc xe đó, trong mắt có thêm mấy phần lãnh ý, "Bên trong là một nhóm trộm săn bắn, ở địa bàn của tôi săn giết mười hai con voi mà vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật."

Tô Nhứ nghe việc càn quấy như vậy, không tự chủ hướng về xe phía trước nhìn.

Cô còn chưa kịp nói gì đã nghe tiếng súng vang lên, tóc gáy toàn thân cả kinh dựng đứng, tim đập thình thịch, đương lúc khủng hoảng lại nghe Vân Dã nói: "Nhắm mắt lại."

Người đàn ông bên cạnh ung dung không vội vã, khí thế bá đạo, giọng nói trấn định vô hình trung cho cô cảm giác an toàn cực lớn.

Tô Nhứ nhắm chặt hai mắt, nói: "Bọn họ có súng, chúng ta báo cảnh sát đi anh trai!"

Vân Dã nhướng mày, chuyển động tay lái, cười lạnh: "Hoảng cái gì, chúng ta cũng có."

Ở trong sương mù dày đặc, ngay cả ánh đèn cũng vô cùng mơ hồ, anh lại có thể rõ ràng nhận ra được vị trí xe của nhóm thợ săn trộm, không sợ hãi xông tới.

Lúc này Tô Nhứ không cách nào thuyết phục bản thân nhắm mắt lại nữa, cô vừa thét chói tai vừa nghe tiếng súng vang lên.

Mạo hiểm!

Kích thích!

Mẹ nó! Máy quay phim ở đâu rồi?

Cấu trúc hình ảnh ánh sáng bóng tối và nam diễn viên đẹp trai cùng với hiệu quả đặc biệt khiến cho nhưng viên đạn bắn nhanh thật sự không phải là đang quay phim bom tấn Hollywood à?

Rốt cuộc anh là diễn viên hay tôi là diễn viên thế?

Tô Nhứ nắm thật chặt cửa xe, theo sự lay động của xe mà cố gắng ổn định thân thể nhưng nội tâm lại không khống chế được mà điên cuồng phun tào.

Ở thời điểm hai xe kề sát, Vân Dã rút súng chỉ ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm có sao băng rơi xuống. Trong chớp mắt, trong xe chỉ còn lại mình Vân Dã.

Ghế ngồi trống rỗng, chỉ còn lại một cái mặt nạ giấy đã nhăn nheo và chiếc điện thoại di động màu đen.

———————

Mấy người lại có thêm một anh nam chính trong bộ sưu tập giỏi doạ nạt rồi đấy:vv

Chương này tặng cho bạn manhmanh223 cảm ơn vì đã ủng hộ tớ:vv

Bình luận

Truyện đang đọc