TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG TRĂM TRIỆU VÌ SAO

Editor: Cindy

Cuộc gặp gỡ giữa vua của muôn loài với nhân vật nổi tiếng này khiến cho Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành một đời khó quên.

Vân Dã lái xe đưa mọi người đến một quán ăn. Mặc dù nằm ở khu phố sầm uất nhưng chỗ này khá trống trải, xung quanh cũng chỉ rải rác mấy ngọn đèn đường, phố xá vô cùng tiêu điều.

Quán ăn nhỏ phát ra ánh sáng mờ nhạt, đứng ở cửa là một người đàn ông đang hút thuốc lá. Giữa đêm xuân lành lạnh, cánh tay hắn để trần, trên khuỷu tay còn có hình xăm màu xanh đen tựa như cảnh vật.

Xe đậu ở trước cửa, Nhiếp Thư mở cửa xe đi xuống, nhiệt tình giang hai tay nhào về phía chủ quán: "Surprise! Không nghĩ tới chứ gì! Ông mày về rồi đây!"

Thấy hắn sắp đụng vào người mình, ông chủ quán liền nhấc chân lên đạp hắn, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, nói: "Có mang đặc sản về không?"

Nhiếp Thư lúng túng cười: "Châu Phi thì lấy đâu ra đặc sản chứ!"

Chủ quán nhàn nhạt nói: "Vậy thì bữa này không được miễn phí."

"Không được thì không được. Dù sao tối nay chúng tôi cũng có đại gia mời ăn!" Vẻ mặt Nhiếp Thư kiêu ngạo, quay đầu chỉ về phía Tô Nhứ mới xuống xe, "Biết người này không?"

Chủ quán liếc nhìn Tô Nhứ: "Không biết."

Tô Nhứ: "..."

Mất mặt quá đi.

Dù sao thì tôi vẫn đang là nghệ sĩ ăn khách đấy!

Tô Nhứ xấu hổ, khát khao muốn xoay người trở về trong xe nhưng lại bị Vân Dã kéo vào tiệm. Đàm Chi Hành ở phía sau mở điện thoại ra tìm kiếm bách khoa toàn thư của Tô Nhứ rồi đưa cho chủ quán coi.

Nhiếp Thư âm thầm nói với chủ quán: "Anh toang thật rồi... Cô ấy với Vân Dã quan hệ không tầm thường đâu. Thế mà anh dám nói không biết người ta!"

Ông chủ nguýt hắn: "Mẹ nhà cậu! Sao không nói sớm."

Quán ăn tuy nhỏ nhưng lại có vẻ rất ấm áp. Bàn ghế được bày biện sạch sẽ. Bất ngờ nhất là bên trong có rất nhiều mèo.

Không nhầm đâu, có rất nhiều mèo đấy.

Trên bàn ghế và hành lang có mười mấy con mèo màu sắc khác nhau hoặc nằm hoặc đứng. Nhìn từ màu lông đến hình dáng bên ngoài, phần nhiều hẳn là mèo hoang sống lang thang. Đương nhiên cũng có mấy con mèo màu lông thuần đen, trắng với giá trị nhan sắc vượt trội.

Bọn chúng vừa nhìn thấy Vân Dã thì đồng loạt kêu meo meo, nhảy từ trên bàn ghế xuống để chạy tới vây quanh bên chân Vân Dã, vừa xoay xung quanh vừa cọ cọ lên anh.

Vân Dã đá nhẹ lên con mèo to béo bên chân, nói: "Mau tránh ra, mày đã mập như quả bóng rồi mà vẫn còn ăn. Đi ra ngoài chạy tám vòng cho tao, không chạy xong thì đừng có mà trở về."

Con mèo mập màu quất kêu to một tiếng rồi đứng dậy chạy ra ngoài.

Thân hình mập mạp khiến tứ chi của nó trông ngắn cũn cỡn. Nó chạy lắc lư, trông chẳng có vẻ gì là một con mèo, mà càng có nét của một con heo hơn.

Mèo cam mới vừa chạy ra tới cửa đã nghe chủ quán nói: "Heo cam mập, tối rồi đi làm gì?"

Tô Nhứ: "..."

Đặt tên đỉnh thật sự!

Đàm Chi Hành ngồi xổm xuống xoa đầu nó, tỉ mỉ nhìn trái phải một lúc mới ghét bỏ nói: "Lại mập."

Mèo cam (quất) phát ra tiếng gào bén nhọn, Tô Nhứ nghe nó bảo: "Lại nói tôi mập nữa tôi liền cào chết anh đấy! Đừng tưởng rằng anh là em của ông chủ nhà tôi thì tôi sẽ không dám cào anh nhé! Không cho sờ nữa! Kể cả giờ anh lấy lòng tôi thì cũng vô ích thôi, tôi sẽ không... Uhm huh Anh gãi nữa đi, gãi nữa đi, gãi dưới cằm ấy——"

Tô Nhứ: "..."

Lần lượt từng tiếng mèo kêu vang lên, chợt cô nghe được một giọng điệu đặc biệt khác:

"Đại vương về rồi! Đại vương đã về rồi!"

"Ông chủ ơi! Em muốn ăn thịt bò khô ông chủ ơi!"

"A Quất đêm mà muốn ra ngoài chạy nhớ mang theo bé nữa nhé! Bé cũng muốn ra ngoài chơi nữa!"

"Cút!!!"

"Đại vương, mùi trên người anh vẫn dễ ngửi như trước meo meo ——"

"Ông chủ có thể cho em thêm một bát thức ăn mèo nữa không? Em đói! Em nói thật đấy! Tam Hoa đoạt mất nửa bát của em rồi!"

"Tự mình lấy móng vuốt giẫm lật cái chậu, quăng hơn nữa bát đi mà còn không biết xấu hổ đổ tội tôi cướp?"

"Chính là cậu! Là cậu!"

"Đập cậu! Meo, còn học theo ông chủ nói xấu tôi lần nữa thử coi. Có tin tôi cho cậu một trận hay không?"

"Anh em đâu! Đánh nó!"

"Đại vương cứu em! Cứu mạng! Méo ——"

Tô Nhứ cười bò soài trên bàn, Vân Dã ghét bỏ, nhẹ đá mấy con mèo đang đánh nhau sang một bên, "Ồn ào chết đi được. Còn có để cho người khác ăn cơm hay không đây? Chạy ra chỗ nào xa xa mà chơi đi."

Mấy con mèo mới vừa chạy ra tới cửa đã bị ông chủ gọi lại: "Muốn đánh nhau thì cứ việc, đứa nào đánh thua tối nay cấm vào nhà."

Trong nháy mắt, sấm chớp đùng đùng, sát khí nổi lên, đi đôi với từng tiếng mèo kêu vang dội là từng thân ảnh khỏe mạnh nhảy lên thùng rác và vách tường gần đó.

Nhiếp Thư thở dài rồi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Đàm Chi Hành nói: "Đều là hai anh em mà sao anh cậu có thể nghe hiểu tiếng chó mèo nói chuyện còn cậu lại không chứ!"

Đàm Chi Hành lạnh nhạt đáp: "Do bẩm sinh."

Tô Nhứ nghe xong, tò mò nhìn về phía ông chủ. Anh ấy đang ở phía sau bếp bưng thức ăn đã làm xong ra ngoài.

Đó là món hoành thánh* trong nước mà Nhiếp Thư vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. Ngoài ra còn có một vài món ăn gia đình, hương sắc đầy đủ, vừa nhìn cách bày trí đã khiến người ta nổi cơn thèm ăn.

*Ở đây tác giả có ghi "馄饨云吞抄手" tất cả cái này đều là nói đến hoành thánh. Vân thôn (nuốt mây) hay sao thủ đều chỉ là tên gọi khác

Thức ăn vừa đưa lên bàn Nhiếp Thư đã bắt đầu ăn như hổ đói, trông cực kỳ giống ma đói đầu thai.

Vẫn còn mấy con mèo không ra ngoài chơi, chúng lay lay chân của Tô Nhứ, định tỏ ra đánh yêu để dành được thức ăn. Tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ truyền vào trong tai Tô Nhứ: "Chị đẹp ơi, coi như vì vẻ đáng yêu này của em, chị cho em chút đồ ăn đi!"

Giỏi nói chuyện ghê cơ!

Tô Nhứ căn bản không thể nào mà cự tuyệt cho nổi, len lén gắp một miếng thịt kho cho nó.

Mèo mun thấy mèo trắng lấy được đồ ăn từ chỗ Tô Nhứ thì cũng vội chạy tới bên chân cô, móng vuốt lông lá nhẹ đẩy rồi dùng đôi mắt to xinh đẹp màu xanh biếc nhìn chằm chằm Tô Nhứ:

"Chị đẹp ơi! Chị là loài người cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp nhất mà e thấy! Người đã đẹp rồi mà giọng cũng ngọt nữa, ngay cả cọng tóc cũng có mùi thơm ơi là thơm, meo ——"

Vân Dã: "..."

Ông chủ: "..."

Khóe mắt Vân Dã khẽ giật, hỏi ông chủ: "Cậu dạy?"

Ông chủ lắc đầu như trống bỏi, phủ nhận: "Không phải tôi! Chắc chắn là chúng nó tự mình chạy ra bên ngoài rồi học bậy học bạ từ người ta rồi."

Tô Nhứ nghe xong vô cùng cảm động, liên tục cho mèo mun mấy miếng thịt.

Vì vậy không bao lâu sau, lại có thêm mấy con mèo tới vây quanh chân cô kêu gào "chị đẹp ơi".

Tim Tô Nhứ đã bị sự đáng yêu này làm tan chảy. Chúng muốn cái gì cô lại cho cái đó. Khi mèo vừa có ý đồ nhảy lên bàn ăn, Vân Dã đã lập tức ngăn lại.

Anh ác độc nói: "Còn quấn lấy cô ấy nữa thì mấy đứa sẽ bị ném ra biển làm mồi cho cá."

"Oa! Đại vương lên tiếng rồi kìa! Các anh em, chạy mau!"

"Tớ có thể ăn cá! Meo!"

"Ý đại vương nói là cá mập! Đúng là cái đồ ngu ngốc!"

Mấy con mèo trắng và mèo mun từ bên người Tô Nhứ tản ra, chạy đến bên chân ông chủ.

Từ cuộc nói chuyện, Tô Nhứ biết được rằng ông chủ là anh trai của Đàm Chi Hành, là ông anh duy nhất.

Không hiểu sao từ nhỏ đã có duyên với mèo. Ngay từ đầu anh ấy đã có thể hiểu được hành động của mèo, sau đó lại có thể hiểu được ngôn ngữ của bọn chúng, cùng bọn chúng chuyện trò.

Nhưng thật ra anh ấy không phải loại người thích động vật nhỏ. Anh ấy cảm thấy mèo rất phiền phức. Một số mèo hoang có tính cách hoang dã, tính công kích cũng rất mạnh, thỉnh thoảng còn vào nhà anh ấy trộm thứ gì đó.

Khi đó ông chủ rất hiếm khi trò chuyện với mèo.

Sau đó anh ấy gặp được một cô gái rất thích mèo, vì vậy mới có mèo trong tiệm.

Anh ấy bắt đầu thật lòng thật dạ tiếp nhận mấy đứa nhóc này.

Tô Nhứ lặng lẽ hỏi: "Vậy cô gái kia thì sao?"

Vân Dã: "Cậu ấy không theo đuổi được."

Tô Nhứ im lặng.

Trong miệng ông chủ vẫn ngậm thuốc lá không có chút lửa nào, cứ đứng thế dựa vào tường để cho ánh sáng kéo dài bóng của anh ấy.

Nhiếp Thư ngẩng đầu khỏi bát cơm, kêu to, "Chủ quán! Thêm bát nữa!"

Ông chủ vào lại phòng bếp.

Nhiếp Thư xúc động, "Vẫn là về nước tốt nhất. Sống ở Châu Phi đúng là quá kinh khủng!"

Vân Dã cười nhạo nói: "Châu Phi cũng có các biệt thự lớn, là do tự cậu chọn cuộc sống khổ cực."

Đàm Chi Hành uống rượu nói: "Trở về rồi thì nhớ thanh toán nốt tiền lương hai năm nay đi đấy."

Nhiếp Thư: "..."

"Có phải anh em không thế?" Vẻ mặt Nhiếp Thư nghiêm túc nhìn Đàm Chi Hành.

Đàm Chi Hành nói: "Anh em ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng."

Nhiếp Thư bi phẫn đoạt lấy rượu trong tay hắn, uống hết một ly lại tự rót đầy rượu cho mình, đau lòng ôm đầu nói: "Thầy Đàm à, cậu là người hiểu rõ tôi nhất, cũng là người làm việc với tôi lâu nhất. Cậu hiểu rất rõ cách làm người của tôi mà, người như tôi đây nhất định sẽ không thiếu người khác cái gì."

Đàm Chi Hành liếc cậu ta, nghe cậu ta bắt đầu trò lôi kéo.

"Năm đó ngay cả nhóm hậu cần cũng bị Lâm Trạch đào mất, cũng chỉ có mình cậu vẫn luôn không rời, còn nguyện ý cùng tôi tới Châu Phi quay phim phóng sự —— "

Nhiếp Thư lại bắt đầu chơi chiêu "bài ca tình cảm". Uống hết ly này đến ly khác. Nhưng hắn không muốn uống một mình mà lôi kéo cả Vân Dã và Đàm Chi Hành uống cùng.

Đến cuối lại có vẻ say thật, cứ nằm soài ra bàn gào lên: "Tôi nghĩ không ra, rốt cuộc thì tôi có lỗi với cậu ta ở chỗ nào?"

"Đến mức đấy sao? Mấy cậu nói xem cậu ta đến mức đấy sao?"

Đàm Chi Hành cười lạnh: "Lòng của cậu ta nhỏ như kim ấy, chứa được cậu mới là lạ."

Vân Dã lấy tay chống đầu, hơi híp mắt lại không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Nhiếp Thư mượn rượu làm càn.

Tô Nhứ thì ngoan ngoãn vừa ăn hoành thánh trong bát mình vừa hóng hớt.

"Nếu cậu ta muốn mượn ekip thì chắc chắn tôi sẽ cho. Trợ lý, đạo cụ, ánh sáng, âm nhạc, bất kể cái gì, chỉ cần cậu ấy nói một tiếng, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp. Nhưng cậu ta lại đào ekip hợp tác cố định sau lưng tôi ngay trước khi bắt đầu quay phim là sao?"

"Tôi nợ cậu ta cái gì chứ?"

Hai má Tô Nhứ phồng lên, quay sang nhìn Nhiếp Thư, trong đầu nghĩ mấy chuyện Lâm Trạch làm thật sự quá ác. Đào ekip của người ta ngay khi bắt đầu bấm máy, lại còn là ekip của bạn tốt nữa chứ.

Năm đó Nhiếp Thư đúng là có thể đi ngang trong vòng nổi tiếng. Mặc dù Lâm Trạch có chút gia thế bối cảnh, thực lực cũng tốt nhưng từ đầu đến cuối đều bị Nhiếp Thư đè đầu.

Nhiếp Thư giống như một ngọn núi lớn, vững vàng chặn con đường tiến về phía trước của cậu ta.

Lâm Trạch không thể vượt qua nên cũng chỉ có thể để cho ngọn núi này sụp xuống.

Đôi mắt Nhiếp Thư đỏ ửng, cứ ngồi đó kể khổ với Đàm Chi Hành, dáng vẻ trông cực kỳ khó chịu.

Đàm Chi Hành nói: "Đạo lý này tôi cũng hiểu. Anh muốn mắng Lâm Trạch thì cứ mắng, nhưng tiền lương thì vẫn phải trả."

Nhiếp Thư: "..."

Vẫn chẳng thay đổi được gì.

Cậu ta ôm chai rượu khóc không ra nước mắt.

Nhiếp Thư quay người lại kéo Tô Nhứ tới hỏi tình hình hiện nay của giới giải trí. Hắn nói sau khi lên mạng lượn một vòng thì có rất nhiều người hắn không nhận ra.

Tô Nhứ lục trong di động, nói cho hắn những gì mình biết.

"Cái người ở sân bay hôm nay là ai?" Đàm Chi Hành hỏi.

Tô Nhứ lướt xuống bảng xếp hạng trên Weibo, chỉ vào bảng nói: "Trần Tinh Mẫn, nam diễn viên trong bộ phim nổi tiếng năm ngoái."

Cô nhấn vào Weibo của Trần Tinh Mẫn, nói: "Xuất đạo từ một chương trình tài năng, đứng thứ ba. Lúc đầu tôi dự đoán cậu ấy đứng nhất, còn đập phiếu vào đó nữa. Nhưng sau đó nghe nói tiết mục kia có quyết định nội bộ rồi."

Tô Nhứ nhớ tới chuyện cũ, vẻ xúc động nói: "Nếu không phải do tổ tiết mục có điều mờ ám, chỉ với nhân khí của cậu ấy thì nhất định sẽ được hạng nhất."

"Cậu ấy tốt như vậy cơ á?" Nhiếp Thư cầm di động lên tò mò nhìn thử, "Sao cô có thể chắc chắn cậu ấy sẽ được hạng nhất?"

Tô Nhứ nháy mắt một cái, nói: "Cậu ấy trông đẹp trai nhất đó."

Nhiếp Thư: "..."

Vân Dã liếc cô.

Đàm Chi Hành nhìn mấy bức ảnh hoàn mỹ của Trần Tinh Mẫn, hỏi Tô Nhứ: "Tiêu chuẩn của đẹp trai là gì?"

Tô Nhứ suy nghĩ một hồi, mắt liếc thấy Vân Dã ngồi bên cạnh đang nâng ly rượu lên uống thì không nhịn được mà khẽ run lên, sự chú ý cứ thế bị kéo đi.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, tư thế của anh lười biếng, một vài sợi tóc đen dán lên trên trán. Anh khép hờ mắt, các khớp xương trên tay cầm ly rượu trông rất rõ ràng.

Sạch sẽ, đơn giản, tỏa sáng.

Trong một phút chốc nào đó, Tô Nhứ chợt không sao nói Trần Tinh Mẫn đẹp trai được nữa. Bởi lúc này, ngay tại giờ khắc này, trong mắt cô Vân Dã mới là người đẹp trai nhất.

Vân Dã nhận ra tầm mắt của cô dán trên người mình quá lâu, vì vậy nên liếc mắt nhìn sang, nhướng mày.

Tô Nhứ ho nhẹ, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, hơi lúng túng đáp:

"Chắc là một phút trước tôi mới cảm thấy cậu ấy có vẻ đẹp trai đi."

Vân Dã: "..."

Phụ nữ đúng là thay đổi như chong chóng.

____________

Sr mọi người vì up chương muộn, dạo này đi làm nên giờ mới tranh thủ beta được:((

Bình luận

Truyện đang đọc