TÙ VỚI BIỂN SÂU

Hai người cùng nằm trên mặt đất, ngước nhìn bầu trời đêm yên tĩnh trên cao, tiếng thở một cao một thấp hòa cùng tiếng sóng biển nghẹn ngào, dường như tiếng chim hót và côn trùng trong đêm hè, không đồng điệu nhưng lại rất hài hòa.

Lâm Tri Ngư sờ sờ bụng dưới phình ti, oan ức trừng mắt nhìn con cá bên cạnh. Hung khí của người cá vẫn mắc kẹt trong cậu, gai ngược cứng rắn như móng gai nhỏ câu chặt lấy thịt mềm, mỗi lần làm phải đợi rất rất lâu nó mới mềm xuống. Trong lúc chờ đợi nó mềm, Lâm Tri Ngư không thể làm gì ngoài việc dính chặt lấy người Tố Châu.

“Làm sao vậy, chưa ăn no?”

Tố Châu nghĩ Lâm Tri Ngư đang làm nũng, hắn nhìn đôi mắt sao lấp lánh kia, không để ý đến bên dưới yếu ớt đang bị gai ngược của hắn hành hạ, dây thần kinh chập vào nhau, thẳng lưng húc lên trên.

“A ——” – Lâm Tri Ngư kêu một tiếng thê thảm, như con mèo nhỏ bị cưỡng ép giao phối: “Không được cử động, mau ra ngoài!”

Đâm nhói sắc bén truyền từ bên dưới lên tim, Lâm Tri Ngư đau đến trắng bệch mặt, suýt nữa ngất đi. Lúc này Tố Châu mới lấy lại tinh thần, hôn lên khóe mắt ướt át của cậu, không dám nhúc nhích nửa phân.

“Xin lỗi, em còn đau không?” – Tố Châu rạch một vết trên cổ tay đưa đến miệng Lâm Tri Ngư: “Tiểu Ngư uống một chút đi, uống xong sẽ không đau nữa.”

Lâm Tri Ngư muốn nói cậu không muốn uống, nhưng hít một hơi vẫn không nhịn được mà liếm lên cổ tay hắn. Máu của người cá rất lạnh, tanh, cũng rất ngọt ngào, mát lạnh sảng khoái, cậu quấn lấy Tố Châu, điên cuồng hút máu đối phương giống như ký sinh trùng ăn hôi cá mập nguy hiểm, mà ký chủ của cậu cam tâm tình nguyện để cậu ăn no.

Tố Châu lau vết máu bên khóe miệng Lâm Tri Ngư, nhẹ nhàng dặn: “Đừng gấp, uống chậm thôi.”

Thái dương của Lâm Tri NGư nổi gân xanh, liều mạng ức chế kích động muốn xé nát Tố Châu. Mỗi khi ngửi thấy mùi thơm ngọt của máu người cá, tính bạo ngược trong cậu sẽ rục rà rục rịch trỗi dậy, phải nhờ nhân tính còn tỉnh táo trong xương đè ép nó xuống, nhưng cậu vẫn làm Tố Châu bị thương.

Lâm Tri Ngư buồn bực bất an, dùng miệng đẩy tay Tố Châu ra: “Đi ra! Em không uống!”

Tố Châu cũng bất đắc dĩ, ôm Lâm Tri Ngư đang vặn vẹo lung tung: “Đừng lộn xộn, cẩn thận lát nữa đau đến khóc nhè.”

Tố Châu nhìn một đống trân châu bên cạnh, tất cả đều là nước mắt của Lâm Tri Ngư trong lúc động tình. Hắn nhặt một viên, thưởng thức nó: “Bây giờ vẫn chưa luyện tập sắp xếp trứng, chúng ta luyện tập một chút được không?”

Vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa, nước mắt của Lâm Tri Ngư đều là dạng nửa trong suốt mềm mại, mỗi lần cậu khóc, Tố Châu sẽ hưng phấn nhét hết vào mông cậu, sau đó dụ dỗ cậu tống từng viên ra ngoài, còn nói là luyện tập xếp trứng để sau này đẻ trứng cho hắn.

“Em là con trai!” – Lâm Tri Ngư tức giận đạp lên cái đuôi xanh đen đang dính lấy mình: “Em không muốn sinh trứng cá!”

Đuôi cá của Tố Châu run lên: “Được được được, không sinh, không sinh.”

“Thật không? Không cho anh lừa em!” – Lâm Tri Ngư hoài nghi nhìn chằm chằm Tố Châu: “Nếu như anh còn lừa em, em sẽ vĩnh viễn không thèm để ý tới anh.”

“Thật” – Tố Châu rũ mắt, hàng mi dài như lông vũ che kín ánh sáng trong con mắt tối tăm của hắn: “Thật hơn cả trân châu của Tiểu Ngư.”

Lâm Tri Ngư bĩu bĩu môi, tầm mắt lơ đãng xẹt qua hạ thân dính chặt của hai người nơi đó của người cá lộ ra một đoạn ngắn, trên phần thịt cứng rắn đỏ sẫm là gai ngược nhỏ như lông tơ mọc chi chít. Cậu thử uốn éo người, không ngoài dự đoán, đám lông tưởng mềm mại kia đâm cho cậu một trận đau nhói. Lâm Tri Ngư tò mò chỉ vào nó: “Cái này của anh… Tại sao lại có gai?”

Tố Châu hiếm khi nghẹn lời, lẽ nào nói cho cậu biết người cá mọc thêm gai ngược để khóa lại con mồi muốn chạy trốn, sau đó kích thích con mồi để thụ tinh, trợ giúp con mồi mang thai sao?

Đúng lúc này nổi lên một trận gió biển lạnh lẽo, Lâm Tri Ngư không truy hỏi nữa, rụt cổ chui vào lồng ngực Tố Châu, hạ người dính sát lấy nhau, không có một khe hở.

Tố Châu ôm người chìm xuống nước, lẳng lặng nằm trong đám san hô khu biển cạn. Nơi này ẩm ướt vừa đủ, rất thích hợp để ngủ hoặc làm tình. Lâm Tri Ngư thở ra một chuỗi bong bóng, nghiêng đầu ngủ thiếp đi, ngón tay vô thức chạm lên ngực trước vảy của người cá.

Trong lòng Tố Châu vừa ngọt ngào mà lại đắng chát, giờ khắc này Lâm Tri Ngư giống như đứa trẻ mới ra đời, tất cả đều ỷ lại vào “người lớn x là hắn. Nhưng sau khi kết thúc kì chuyển hóa, đứa nhỏ này liệu có còn ỷ lại hắn như bây giờ nữa không? Người cá bất an nhếch nhếch miệng, dọa một con cá nhỏ đang bơi gần đó sợ hết hồn, hắn ôm người yêu từ từ ngủ say.

Trải qua một đêm trong dòng nước biển lưu động, ánh nắng ban mai xuyên qua sương mù, nhảy xuống biển sâu, vờn quanh đám san hô chằng chịt. Lâm Tri Ngư từ từ tỉnh giấc trong tia sáng ôn hòa, Tố Châu hình như vẫn đang ngủ say, hai tay ôm bên hông cậu, đuôi cá dài khẽ lay động theo dòng nước.

Lâm Tri Ngư chui ra khỏi lồng ngực Tố Châu, đang chuẩn bị lén trốn đi, vừa quay người đã thấy hai con cá mập trắng to đùng tuần tra từ phía xa xa, suýt nữa phọt cả tim lên cổ họng, vội vã chạy về trốn vào lòng người cá.

Tố Châu cười xấu xa mở mắt, con ngươi tối tăm tỉnh táo mười phần, nào có nửa điểm buồn ngủ, Lâm Tri Ngư biết mình bị trêu, không thèm để ý hai con cá mập đang nhìn sang bên này, tức giận muốn đi.

Đuôi cá của Tố Châu quẫy một cái, quấn lấy hay chân Lâm Tri Ngư, ôm cậu lên khỏi mặt biển: “Tiểu Ngư sao lại tuyệt tình như vậy, tỉnh rồi không thèm nhận anh nữa.”

Trân châu rơi rớt trên đá ngầm phát sáng lung linh, dường như đang chứng minh đêm qua hai người phóng đãng đến mức nào. Lâm Tri Ngư bừng tỉnh, xấu hổ không dám nhìn thẳng, né tránh ánh mắt Tố Châu: “Anh, anh thả em ra, có cá mập…”

Tố Châu đột nhiên ngậm bờ môi Lâm Tri Ngư, nhẹ nhàng cắn một miếng: “Không thả, thả rồi Tiểu Ngư sẽ trốn anh mất.”

“Em không trốn.” – Lâm Tri Ngư liếc thấy cá mập đã nổi một nửa lên mặt nước, dùng cả tay cả chân bám lên tảng đá trước mặt: “Anh cho em lên đã.”

“Đừng sợ, chúng nó không dám lại đây đâu.” – Tố Châu quay đầu lại liếc mắt nhìn, buông tay ra để Lâm Tri Ngư bò lên bờ, đuôi cá linh hoạt mạnh mẽ vỗ một cái, ngay lập tức khơi lên mấy cột nước biển cao hơn một trượng, ngoài khơi bình tĩnh đột nhiên cuồn cuộn sóng ngầm, đuổi hai con cá mập kia cong đuôi bỏ chạy.

Lâm Tri Ngư trợn mắt há mồm, ánh mắt dán lên đuôi cá của Tố Châu mãi không rời, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức mạnh không hề tầm thường của người cá, có thể xuyên qua ám lưu mãnh liệt dưới đáy biển, cũng có thể tạo ra sóng biển cuồn cuộn chì vì một cái nhấc đuôi, ngay cả cá mập hung ác cũng phải nhượng bộ lui binh. Năng lực cường đại như thế khiến người sùng bái, cũng làm cho người sợ hãi.

Người cá sống dưới biển sâu chính là bá chủ vùng biển này, chỉ cần họ muốn, có lẽ con người cũng có thể trở thành thức ăn của họ. Nghĩ đến những người ra biển không lâu trước đây, nhìn lại tình cảnh quỷ dị trước mắt, Lâm Tri Ngư nhìn Tố Châu, giật giật môi: “Tố Châu…”

“Làm sao vậy?” – Tố Châu nghiêng đầu, cái đuôi hất một vốc nước lên đùi Lâm Tri Ngư, che giấu hoa văn màu xanh vừa lóe lên rồi chợt biến mất, cười vui vẻ xán lạn.

“Không có gì…” – Lâm Tri Ngư lắc đầu, ngẩn người nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước. Cậu không thể nào liên tưởng người cá trước mắt với đao phủ tàn nhẫn, lại càng muốn tin rằng Tố Châu sẽ không làm chuyện có hại đến con người. Từ tận đáy lòng cậu đã có một niềm tin mù quáng, dẫn dắt lý trí cậu tin tưởng người này.

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư?”

Lâm Tri Ngư lấy lại tinh thần, không biết Tố Châu lấy đâu ra một chiếc bè gỗ, cười phất tay với cậu: “Lại đây, hôm nay chúng ta cùng đi bắt cá.”

Ngoài khơi xanh thẳm không bờ bến, chỉ có một chiếc bè gỗ lẻ loi trôi trên mặt nước, Lâm Tri NGư cầm cần câu ngồi bên bè, tập trung tinh thần nhìn mặt nước yên lặng trước mặt. Tố Châu nói đưa cậu đi câu cá, kết quả là không biết chạy đi đâu mất, trong giỏ cá đã câu được cả đống tôm tép bé nhỏ, chỉ thiếu một con cá lớn đủ ăn.

Đang nghĩ ngợi, cần câu đột nhiên chấn động, Lâm Tri Ngư vội vàng đứng lên kéo cần, ai ngờ bọt nước đột nhiên văng tung tóe, cậu “câu” được Tố Châu! Người cá đáng ghét còn cố ý giật giật dây câu, suýt nữa kéo cậu ngã đâm đầu xuống nước.

“Tố Châu!”

Lâm Tri Ngư đang định quát hắn, lại thấy Tố Châu lấy ra một con cá lớn từ sau lưng, treo nó vào lưỡi câu của cậu, ra vẻ ngoan ngoãn chịu đòn nhận tội. Cậu quay đầu nhìn giỏ cá của mình, hoài nghi không biết con cá này có phải do mình câu không.

“Đều là Tiểu Ngư câu được đó.” – Tố Châu nằm nhoài bên bè, nhìn gương mặt nghi ngờ của Lâm Tri Ngư, giải thích: “Anh không hề động tay, thật đấy.”

Hắn chỉ đuổi cá đến dưới bè, sau đó nhìn chằm chằm chúng nó xếp hàng mắc câu mà thôi.

“Có thật không?” – Lâm Tri Ngư nửa tin nửa ngờ, ngồi bên bè đạp nước, cảm nhận ánh nắng ấm áp thoải mái, vui vẻ cười nheo mắt. Nước biển lạnh nhưng không đến mức lạnh thấu xương, ánh nắng ấm áp gần trưa nhưng không chói, ngồi ngâm chân cực kì thoải mái.

Bàn chân trắng nõn phơi bày trước mắt, sắc tâm của Tố Châu nổi lên, chậm rãi bơi tới cạnh cậu, cầm cổ chân trắng như tuyết kia hôn lên.

“A!” – Lâm Tri Ngư sợ hết hồn, rụt chân lại: “Anh làm gì thế, mau buông em ra!”

Tố Châu ngậm ngón chân Lâm Tri Ngư, cắn một chút coi như nhắc nhở, nhân tiện hôn một đường lên cẳng chân, lưỡi dài trơn trượt liếm láp cực kì cẩn thận, không buông tha dù là nửa tấc, liếm đến mức vài chỗ đã hiện lên màu hồng hồng.

Lâm Tri Ngư cảm nhận được một dòng điện từ đầu lưỡi Tố Châu bắn ra, hai chân bị hôn qua tê dại vô lực, nửa người dưới huyết dịch cuồn cuộn lợi hại, giống như là có thứ gì đó muốn phá lớp da  mỏng xông ra ngoài.

Lặng yên không một tiếng động, lưỡi Tố Châu đẩy ra mảnh vải hồng trên người Lâm Tri Ngư, nửa người dưới lồ lộ không sót tí gì, bé trai thanh tú đang ngủ say nằm bên hai quả trứng tròn tròn trong khu rừng rậm. Hắn hôn kín hsi bên đùi của cậu, biến chúng nó thành màu đỏ hồng chói mắt, sau đó mới trìu mến hôn lên khu tam giác bí mật.

“Ngứa… A… Đừng liếm chỗ đó…”

Lâm Tri Ngư không để ý tới bản thân đang trần truồng, hai tay dùng sức đẩy vai Tố Châu ra, bò đến bên kia bè gỗ, ôm đầu gối trốn sau giỏ cá, trong thanh âm nhiễm phải tiếng khóc nức nở: “Đừng như vậy, khó chịu.”

Giữa ban ngày ban mặt, tại sao có thể làm chuyện như vậy được, Lâm Tri Ngư xấu hổ muốn chết đi được, cúi đầu nhìn hạ thân tàn tạ, dinh dính nhơm nhớp thì không nói, đằng này có vài nơi bị Tố Châu cắn trầy da, xanh tím một mảnh, nhìn sợ cực kỳ.

“Được được được, anh không làm, Tiểu Ngư mặc quần áo vào đã, cẩn thận kẻo lạnh.”

Tố Châu nắm vải lụa hồng, chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, dụ dỗ người yêu đến gần mình để mặc quần áo, nhân lúc Lâm Tri Ngư không để ý, hắn nhanh như cắt đè cậu lên bè trúc, liếm láp từ trên xuống dưới mới tạm thoả mãn buông tha.

Trên đường trở về, Lâm Tri Ngư tức giận không nói một lời, Tố Châu cũng vô cùng phẫn nộ đẩy bè, thầm mắng mình bị sắc làm váng đầu, lần này thực sự chọc tức người yêu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc