TÙ VỚI BIỂN SÂU

Lâm Tri Ngư cứ nghĩ ‘lần sau’ chỉ lần họp chợ sau, không ngờ ngay hôm sau cậu đã thấy Đỗ Phàn đứng trước cửa nhà mình.

“Sao ngài biết cháu ở đây?” Lâm Tri Ngư kinh ngạc, cũng rất vui vẻ, cậu vội vàng ôm hai chậu hoa Đỗ Phàn mang đến vào trong nhà.

Đỗ Phàn nhìn đôi mắt Lâm Tri Ngư, giả vờ thần bí: “Cháu đặc biệt như thế, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết.”

“Dạ… Đây là gì ạ?” – Lâm Tri Ngư ngại ngùng cười cười, chuyển chủ đề sang hai chậu hoa.

“Là hoa diên vĩ và anh thảo.” – Đỗ Phàn đặt hai chậu hoa lên bàn, ánh mắt lơ đãng lướt qua vỏ sò cánh phượng đầu giường, dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ngày hôm qua chú thấy cháu đi loanh quanh sạp bán hoa, có phải muốn mua hoa không?”

“Vâng ạ. Nhưng mà hôm qua cháu mua nhiều đồ quá, lúc quay lại người ta đóng cửa mất rồi.” – Lâm Tri Ngư le lưỡi, giọng điệu vui vẻ: “Thật sự rất cảm ơn ngài!”

Đỗ Phàn xua xua tay, chỉ bên ngoài cửa sổ: “Chú thấy cháu treo một dây cá ngoài hiên, nhà cháu gần biển sao phải phơi cá làm gì?”

Lâm Tri Ngư cũng nhìn ra ngoài, do dự một chút rồi giải thích: “Lúc trước thuyền đánh cá ra biển… Xảy ra chuyện…”

Thủy thủ từng nói qua chuyện này cho Đỗ Phàn, hai chiếc thuyền đánh cá ra biển gặp nạn, trên thuyền hơn hai mươi người, không ít người là thủy thủ hoặc ngư dân có kinh nghiệm, thế mà chỉ có một mình Lâm Tri Ngư trở về từ cõi chết.

Lâm Tri Ngư thấy Đỗ Phàn không nói lời nào, hơi thấp thỏm: “Ngài nói, lần sau gặp nói cho cháu chuyện về mắt của ngài…”

Đỗ Phàn nhìn chằm chằm biển khơi bình tĩnh ngoài cửa sổ, tịch mịch sờ lên mắt: “Vì đi tìm một người bạn.”

“Ngài bị thương trong lúc tìm bạn ạ? Ngài đã tìm được người đó chưa?” – Lâm Tri Ngư sốt sắng hỏi.

“Chưa. Nhưng mà trên biển đúng là rất nguy hiểm, cháu tốt nhất nên cách nó xa một chút.”

Đỗ Phàn để lại một câu không rõ ý tứ rồi rời đi, trước khi đi không quên dặn cậu cách chăm hoa, chậu hoa được đặt trên bệ cửa sổ, cánh hoa diên vĩ màu tím lam rất giống cánh bướm, gió biển vừa thổi qua, nó sẽ rung rinh như đang bay múa.

Gió cuốn mùi biển vào nhà, mang theo hương hoa nhè nhẹ. Lâm Tri Ngư ngắt một bông bỏ vào bình thủy tinh, ôm nó đến bờ biển. Trong lòng có chút mong đợi khó tả, cậu ném chiếc bình vào biển, nhìn nó được sóng biển dâng tới phương xa.

Chạng vạng, cậu ngồi ở trên đá ngầm thổi kèn harmonica, tiếng kèn du dương hấp dẫn vài con chim biển bay lượn trên đầu, Lâm Tri Ngư thả kèn harmonica xuống, nhặt viên đá nhỏ dưới chân ném xuống biển.

“Chiếc bình phiêu lưu của mình liệu có tới được tay người nào đó không?”

“Mình rất muốn có một người bạn.”

“Hải Thần, tôi có thể ước một điều ước không?”

Lâm Tri Ngư nhìn biển rộng khẽ lẩm bẩm, cậu kể mình bán vỏ sò được rất nhiều tiền, còn được người khác tặng hoa, kể chuyện cậu phơi cá muối không ngon chút nào, mua một túi quýt cũng chua ơi là chua…

Không biết có phải điều ước trở thành sự thật hay không, ngày hôm sau Lâm Tri Ngư nhặt được hai con cá mú đang nhảy nhót tưng bừng, bên cạnh có mấy con trai biển, trong trai biển còn có ngọc. Ban đầu cậu chỉ nghĩ mình may mắn do thủy triều đánh dạt vào, nhưng ngày nào cũng có mấy thứ này.

Chuyện kỳ lạ này kéo dài hơn một tuần, một buổi sáng Lâm Tri Ngư rời giường, vừa mở cửa đã nhìn thấy một đống cá chết xếp thành hình trái tim trước cửa nhà gỗ, bỗng nhiên ý thức được chuyện này không ổn.

Dường như để chứng minh cho suy đoán hoang đường của mình, Lâm Tri Ngư tìm mấy cái lọ không dùng, lấy một con cá khô nhỏ, nhặt một viên đá màu tím trong chậu hoa, viết một tờ giấy ngắn nhét hết vào trong lọ. Cậu dùng dây thừng nhỏ buộc cổ lọ, nhìn bọt nước trắng cuốn nó đi xa, thầm cầu nguyện có thể nhận được hồi âm.

Có lẽ là tâm thành thì linh, hôm sau Lâm Tri Ngư phát hiện một chiếc bình phiêu lưu của mình nằm trên bờ biển, bên trong có một chiếc vảy cá lớn bằng móng tay, dưới ánh mặt trời loé lên ánh sáng xanh dịu nhẹ.

“Vảy? Chẳng lẽ là…”

Bỗng nhiên nhớ tới truyền thuyết về người cá, Lâm Tri Ngư suýt nữa hét lên, là người cá nhặt được lọ của cậu sao? Vậy thỉnh cầu cậu viết trên tờ giấy đó… Được đồng ý rồi?

Cuộc sống cô độc bỗng chốc có hi vọng, Lâm Tri Ngư hưng phấn quên đi lời nhắc nhở của Đỗ Phàn, mỗi ngày khi trời nhá nhem tối đều ngồi trên đá ngầm thổi kèn harmonica mong đợi người bạn bí ẩn kia.

Đã đợi liên tiếp hai buổi tối rồi, ngoài biển khơi vẫn không có động tĩnh gì, chân trời đã tính tụ từng đám mây đen, hẳn là sắp có mưa rào. Lâm Tri Ngư chần chừ đứng trên đá ngầm, cậu hơi lo lắng. Hôm nay là ngày thứ ba, người cá kia liệu có xuất hiện không?

Không đợi cậu nghĩ nhiều, hạt mưa to bùm bùm rơi xuống, mưa tới quá đột ngột, Lâm Tri Ngư lấy tay che đầu định chạy về nhà. Nước mưa tích tại trên đá ngầm trơn trượt, cậu vì đi vội mà trượt chân, cả người lệch sang một bên, giống như diều đứt dây rơi xuống dưới.

Không đau đớn như cậu nghĩ, Lâm Tri Ngư rơi vào một lồng ngực lạnh lẽo, cậu cố gắng mở đôi mắt bị nước mưa xối vào, trước mắt cậu là đôi con ngươi sâu âm u như màu biển.

Mặc dù đã nhiều lần tưởng tượng dáng vẻ của người cá, nhưng đến khi tận mắt thấy Lâm Tri Ngư không thể không động lòng, gương mặt xinh đẹp kiều diễm khiến ai cũng phải mê mẩn, dù là người thường hay thần linh cao thượng.

Mái tóc đen dài ẩm ướt rũ xuống cánh tay Lâm Tri Ngư, cậu như bị thôi miên mà chạm lên lông mày người kia, xoa xoa vảy dưới đuôi mắt hắn. Đám vảy nhỏ màu xanh cứng rắn dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng âm u lạnh lẽo.

Từng hạt mưa nặng không ngừng rơi trên người hai người, người cá ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, sau đó ôm Lâm Tri Ngư đặt lên một tảng đá phẳng, cẩn thận chụm hai tay che lên đầu cậu.

Đầu ngón tay thon dài là bộ móng sắc bén, giữa các ngón có một lớp màng gần như trong suốt, trên cánh tay có một lớp vảy giống như vây cá, đuôi cá to lớn bên dưới không ngừng đung đưa, khuấy động nước biển.

Lâm Tri Ngư tò mò sờ cái đuôi cá kia, vảy sắc bén tức thì cắt ngón tay cậu,  máu tươi đỏ sẫm dính lên đuôi cá, cánh mũi người cá mấp máy, một tay tóm lấy ngón tay của cậu ngậm vào miệng.

Nhìn gương mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, đôi môi lại nhiễm vết máu đỏ tươi, Lâm Tri Ngư bỗng cảm thấy người cá này rất giống quỷ hút máu trong đêm tối.

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, hỏi: “Anh tên gì?”

Người cá nhả ngón tay Lâm Tri Ngư ra, cánh tay chống hai bên đá, vây cậu vào trước ngực mình. Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhanh chóng dò đầu lưỡi lướt qua môi Lâm Tri Ngư như cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

“Anh tên Tố Châu.”

“A… Sao anh lại hôn em?” – Lâm Tri Ngư định che miệng, lại kinh ngạc phát hiện vết thương trên ngón tay đã khép lại.

“Đây là cách người cá bọn anh thể hiện sự yêu thích.” – Giọng Tố Châu trầm thấp, nghe vào có một loại quen biết như có như không.

Lâm Tri Ngư cảm giác trên môi tê tê, hơi dính dính, theo bản năng mím môi lại. Tố Châu nhìn động tác nhỏ của cậu, đáy mắt chợt lóe một vệt u quang, chống tay hôn thêm một cái. Lần này còn cạy ra môi lưỡi của cậu, đầu lưỡi trơn trợt không nhanh không chậm quét quanh bên trong một vòng mới lui ra.

“A… Không cho hôn.” – Lâm Tri Ngư chống lên lồng ngực lạnh lẽo của Tố Châu, giả vờ nghiêm túc cường điệu: “Con người chúng em thể hiện sự yêu thích… Không phải hôn môi.”

Tố Châu nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngư, bên trong con mắt màu đen đều là bóng dáng của cậu, vẻ mặt nghiêm túc như đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện.

Lâm Tri Ngư bị dáng vẻ đáng yêu này làm run rẩy, cậu cầm tay Tố Châu, từ từ nắm lòng bàn tay trơn trượt của đối phương, quơ quơ trước mắt hai người: “Cái này gọi là nắm tay, hành động của bạn bè.”

“Không thể hôn em sao?” – Tố Châu thất vọng, tủi thân đến mức khóe mắt cũng tiu nghỉu xuống: “Anh nhận được hoa của em, bơi lâu lắm mới đến được đây.”

Trên trời rất hợp với tình hình mà lóe lên một tia chớp, theo sau là tiếng vang ầm ầm, dường như ông trời đang khiển trách: Nhìn đi, người ta không sợ mưa gió sấm sét, ngàn dặm xa xôi mà bơi tới đây nhìn cậu, sao cậu có thể vô tình như thế hả?

Lâm Tri Ngư hơi băn khoăn, do dự mở miệng: “Thế không được dùng lưỡi, chỉ được chạm một chút thôi!”

“Thế này phải không?”

Móng tay sắc bén cẩn thận nâng cằm Tố Châu lên, môi hắn dán lên đôi môi cậu, không nhẹ không nặng cọ hai lần, trong đôi mắt thâm thúy là ý cười giảo hoạt, khóa chặt ánh mắt Lâm Tri Ngư.

“Là thế này…”

Tiếng nói bé như ruồi bởi vì mưa to đột nhiên ngừng lại mà trở nên đặc biệt rõ ràng, Lâm Tri Ngư lúng túng như con chim cút nhỏ, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống. Mưa chết tiệt này! Lúc cần dừng không dừng, lúc không cần dừng lại dừng!

Mưa rào đột ngột dừng lại, đám mây đen dần tản đi, lộ ra vầng trăng khuyết lấp sau mây mờ. Có lẽ do ánh trăng mờ ảo, Lâm Tri Ngư cảm thấy người cá trước mặt như toả ra vầng sáng mông lung, giống như thần linh trong điện thờ lộng lẫy.

“Nhìn anh giống thần trong biển nha…” – Lâm Tri Ngư vô thức nỉ non.

Hải Thần? Hắn không phải con bạch tuộc xấu xí dưới cái nhà nhỏ xíu kia. Nghĩ đến cảnh lúc trước mình trốn dưới đá ngầm, nghe cô dâu nhỏ mình hàng đêm mong nhớ gọi tên người khác, trong lòng Tố Châu uất ức vô cùng.

“Anh không phải thần linh, là em mới đúng.” – Tố Châu vốc lên một vốc nước biển đưa đến trước mặt Lâm Tri Ngư, cong miệng cười: “Anh hái mặt trăng trên trời xuống tặng em, thần linh của anh.”

Mặt trăng nhấp nhô trong lòng bàn tay Tố Châu, rõ ràng chỉ là cái bóng lại khiến Lâm Tri Ngư cười khúc khích, giả bộ tìm kiếm xung quanh: “Vậy thì em phải tìm cái lọ cất đi mới được.”

Tố Châu nghe thế bỗng nhiên chìm vào nước, Lâm Tri Ngư bị bọt nước bắn lên sợ hết hồn, cậu hốt hoảng víu vào đá ngầm gọi tên Tố Châu.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà phảng phất như cả thế kỷ dài dằng dặc, ngay khi Lâm Tri Ngư định nhảy xuống tìm hắn, Tố Châu nhanh chóng nổi lên mặt nước, hai tay ôm lấy vòng eo lảo đảo của Lâm Tri Ngư, hắn như làm ảo thuật mà lấy ra một chiếc lọ thủy tinh từ trong nước, chậm rãi giơ lên: “Tặng em, Tiểu Ngư của anh.”

Trong chiếc lọ đựng một nửa lượng nước, bên trong còn có mấy nhánh cây cỏ dưới biển, giữa cái bóng loang lổ của nhánh cây dường như thực sự đang giấu mặt trăng.

Bình luận

Truyện đang đọc