TÙ VỚI BIỂN SÂU

Tháng bốn năm sau, xuân về hoa nở, là thời điểm thích hợp nhất để các loài cá đẻ trứng. Lâm Tri ư bình an thuận lợi sinh ra hai em bé người cá.

Hai thằng nhóc to bằng lòng bàn tay ôm đuôi co rúc trong vỏ sò, một đứa kế thừa đôi mắt hai màu của Lâm Tri Ngư, một đứa kế thừa màu đuôi xanh đen của Tố Châu, ngũ quan xinh xắn vừa tinh khôn vừa đáng yêu, không biết là kế thừa từ ai.

“Tụi nhỏ… Nhỏ thật đấy…”

Lâm Tri Ngư nhỏ giọng nói, không cưỡng lại được mà giơ bàn tay ra so sánh với tụi nhỏ, hai thằng nhóc ngửi thấy mùi quen thuộc lập tức ôm lấy ngón tay cậu, mở cái miệng nhỏ chưa mọc răng hút hút đầu ngón tay, đôi mắt tròn xoe lom lom nhìn cậu.

Tố Châu thấy thế cũng duỗi một ngón tay ra, cực kì cẩn thận để gần đó, hai đứa nhỏ giật giật cánh mũi, ngậm ngón tay hắn cực kì mạnh: “Gào… gừ… nhom…nhom…”

Lâm Tri Ngư bật cười, nhạ nhàng chọc chọc đuôi tụi nó: “Bé cưng không được cắn, mau nhả ra.”

“Không sao đâu…” – Tố Châu ôm vai Lâm Tri Ngư, ngón tay hơi mở miệng em bé ra, chỉ chỉ hàm trên mới nhú một tí răng trắng trắng, trêu ghẹo: “Em nhìn đi, răng còn chưa mọc hết này.”

Hai đứa nhỏ có vẻ nghe hiểu, nhăn mặt nhổ ngón tay của hắn ra, tủi thân oan ức ôm chặt đuôi của mình. Lâm Tri Ngư dùng ngón tay vuốt nhẹ đuôi tụi nó an ủi, oán trách lườm Tố Châu một cái.

“Chúng ta còn chưa đặt tên cho tụi nhỏ.”

“Gọi là Lâm Hồi và Tố Tưu được không?”

Tố Châu bật thốt lên, dường như đã chuẩn bị cái tên này từ sớm. Lâm Tri Ngư nhẩm tên mấy lần, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa nhỏ, khẽ gật đầu: “Được đó, gọi như vậy đi.”

“Anh đã suy nghĩ rất lâu…” – Tố Châu hôn lên trán Lâm Tri Ngư: “Từ lần đầu tiên gặp em anh đã bắt đầu nghĩ tên rồi.”

Trái tim như được rót đầy mật ngọt, Lâm Tri Ngư ngẩng đầu hôn lên cằm Tố Châu, giọng nói ngọt ngào trách hắn: “Không biết xấu hổ, lúc đó em mới mấy tuổi, chưa gì đã bị anh định đoạt cả đời rồi.”

Tố Châu nghe thế ôm chặt Lâm Tri NGư, miệng không an phận mà ngậm tai cậu, lời nói vẫn ngọt ngào cường thế như trước: “Anh không quan tâm, bị anh nhìn trúng thì em là người của anh rồi.”

“Làm gì có người nào vô lý như anh…” – Lâm Tri Ngư để yên cho Tố Châu ôm, nhỏ giọng kháng nghị.

Hai thằng nhóc mở to hai mắt, học theo ba ba ôm lấy nhau, hai cái đuôi mềm oặt quấn quýt, miệng nhỏ ê ê a a chạm chạm vào nhau.

Nghe thấy tiếng, Lâm Tri Ngư quay đầu nhìn tụi nó, vội vã đẩy Tố Châu ra, dở khóc dở cười tách hai đứa nhỏ đang dính lấy nhau: “Tố Châu, anh nhìn lại anh đi, dạy hư bé cưng rồi.”

“Tố Tưu…” – Tố Châu chọc chọc đuôi cá xanh đen của em bé, hù dọa nhóc: “Không cho bắt nạt Tiểu Hồi, nếu không cho con ngủ một mình.”

Tố Tưu ngay lập tức ngoan ngoãn nằm yên, đôi mắt tròn ầng ậc nước nhìn sang Lâm Hồi đang tự thổi bong bóng, Lâm Tri Ngư bị dáng vẻ trông mòn con mắt này của nhóc chọc cười, nhẹ nhàng đẩy Lâm Hồi sang cạnh Tố Tưu, nhỏ giọng dặn dò: “Có thể ôm, nhưng không được hôn, biết chưa?”

Lâm Hồi tự thổi bong bóng một lúc rồi ngủ, chỉ còn Tố Tư tinh thần tỉnh táo gật đầu không ngừng, ôm Lâm Hồi không chịu buông tay, ánh mắt ngạo kiều ra oai dường như đang chĩa thẳng về phía Tố Châu.

Tố Châu sờ sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ xem có nên tách hai đứa này ngủ riêng hay không.

Buổi tối, trước khi ngủ, Lâm Tri Ngư ôn hai đứa nhỏ vào lòng, hát bài đồng dao nhẹ nhàng dỗ tụi nhỏ ngủ, Tố Châu ôm lấy cậu từ phía sau, trong giọng chua lòm: “Hay thật đấy, thế mà anh chưa được nghe bao giờ.”

Lâm Tri Ngư vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Đương nhiên là anh chưa được nghe rồi, đây là bài hát ru, lúc nhỏ… Mẹ thường hát bài này dỗ em ngủ.”

Nhớ tới cha mẹ, Lâm Tri Ngư không khỏi buồn bã, Tố Châu nắm tay cậu, mười ngón đan vào nhau, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Ngư đừng buồn, cha mẹ ở trên trời đang nhìn chúng ta đấy.”

“Nhưng mà trong biển không có sao…” – Lâm Tri Ngư quay người chui vào lồng ngực Tố Châu, buồn buồn chọc chọc vảy ngực của hắn: “Hải Thần đại nhân đột nhiên mất tích, cũng không còn mặt trăng mặt trời gì cả. Không biết ngài ấy đi đâu, liệu có gặp nguy hiểm gì không.”

“Đừng lo, nó là Hải Thần, không ai có thể làm nó bị thương đâu.” – Tố Châu nhớ tới lúc cá đuối chạy đến cửa báo tin, giọng giọng nói mang theo vẻ trêu đùa: “Cái tên này nghĩ thông suốt rồi, chạy lên bờ tìm người yêu.”

“Có thật không! Thế chẳng phải chúng ta sắp được uống rượu mừng của Hải Thần đại nhân rồi?” – Lâm Tri Ngư vừa mừng vừa sợ, Hải Thần cô độc cuối cùng cũng có người bầu bạn.

Tố Châu suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Theo tính cách của tên này, cũng khó nói lắm.”

Có lẽ là Hải Thần không ở biển sâu, lá gan của Lâm Tri Ngư cũng lớn hơn một chút, phụ họa: “Cũng đúng… Hải Thần đại nhân quá ấm áp.”

Nằm dưới biển cả vạn năm, không ấm mới là lạ ấy, Tố Châu thầm nói thế, bàn tay lại xoa xoa gáy Lâm Tri Ngư, đè lên ngực mình: “Ngủ đi, không nói đến người khác nữa, ngài mai chúng ta còn phải đưa con trai đi chào hỏi người trong tộc đấy.” 

“Con trai?” – Lâm Tri Ngư nghi ngờ nói: “Không phải người cá đến khi lớn mới phân hóa giới tính à?”

Tố Châu không để ý lắm: “Tạm thời cứ nuôi như con trai đã, con trai tốt mà, có thể cùng anh bảo vệ em.”

Lâm Tri Ngư hừ nhẹ, véo véo cánh tay Tố Châu: “Không ngờ anh trọng nam khinh nữ.”

Tố Châu oan uổng không thôi: “Nào có, rõ ràng là trọng em khinh con mới đúng…”

Hai người nói chuyện cùng nhau, Tố Tưu bị bỏ quên phía sau mở to đôi mắt tròn, dường như đang phát hiện chuyện gì đó vô cùng lớn, nhóc nghĩ nghĩ liếc xuống bụng dưới của mình, sau đó ôm chặt Lâm Hồi đang ngủ say như chết.

Lúc Lâm Tri Ngư mang thai được tiền bối trong tộc chăm sóc chu đáo, bây giờ bình an sinh con, đương nhiên phải đưa con đến thăm mọi người. Người lớn trong tộc nhìn hai đứa nhỏ vô cùng vui mừng, vây quanh Lâm Tri Ngư và em bé nói chuyện không ngừng, Tố Châu thì bị lạnh nhạt bỏ bơ bên cạnh.

“Ui, hai đứa bé này xinh thật đấy, nhìn giống Tiểu Ngư, trắng trẻo non nớt.”

“Chỗ này, chỗ này giống Tố Châu, đúng là hai phiên bản thu nhỏ của cậu ta mà!”

“Ha ha ha ha…”

Hai thằng nhóc được Lâm Tri Ngư bế hai tay, không hề sợ người lạ, quơ tay trên không trung cào cào vẫy vẫy, mọi người lại càng cười vui vẻ, liên tục nhét quà cho tụi nhỏ cầm. Tụi nhỏ cầm không xuể, mọi người tìm một cái rương lớn cho hai đứa chọn, chạm vào cái nào thì cho luôn cái đó, cuối cùng cho hết cả cái rương kho báu luôn.

Về đến nhà, Lâm Tri Ngư sững sờ rồi lại phát sầu vì cái rương kim ngân châu báu này. Từ khi kết hôn đến bây giờ, bao nhiêu người tặng hai người cả đống quà, sắp chất đầy hang động luôn rồi, nếu còn nhận nữa e là nhà họ không đủ chỗ để mất.

Tố Châu cầm viên dạ minh châu cuối cùng khảm vào vách đá, đứng từ ca nhìn vào giống nhưu ngôi sao sáng trên bầu trời, Lâm Tri Ngư không khỏi thán phục: “Đẹp thật đó, giống như ngôi sao vậy!”

Tố Châu chạm chạm má mình, ra hiệu người yêu thưởng cho mình, Lâm Tri Ngư cười hôn lên, quay đầu lại đã thấy hai đứa nhỏ bơi vào rương từ bao giờ, Tố Tưu liên tục cầm đá quý chồng chất lên người Lâm Hồi, dáng vẻ nghiêm túc này dọa Lâm Tri Ngư phát sợ.

“Tố Châu, anh mau nhìn!”

Tố Châu quay đầu lại, lập tức mò Lâm Hồi ra từ trong đống vàng bạc đá quý, hầm hừ cốc lên đầu Tố Tưu: “Đồ ngốc! Đè hỏng Tiểu Hồi thì làm sao bây giờ!”

“Không được đánh con!” – Lâm Tri Ngư vội vàng ôm Tố Tưu, nhìn xung quanh: “Tố Châu! Dạy con chỉ cần nói là được, anh đánh con làm gì.”

Tố Châu nhìn Tố Tưu làm bộ làm tịch lau nước mắt trong lòng Lâm Tri Ngư, tức cười: “Anh có dùng lực đâu.”

“Thế cũng không được, con còn nhỏ thế này, anh đánh hỏng thì làm sao bây giờ.”

Lâm Tri Ngư ôm Tố Tưu, vừa dịch đến bên giường, đứa nhỏ lập tức uốn éo đòi ra, cánh tay nhỏ hướng về phía Lâm Hồi trong ngực Tố Châu, nhưng khoảng cách hai đứa quá xa, thế là nhóc hu hu hét toáng lên.

Tố Châu không làm gì được nhóc, ôm Lâm Hồi tới trước mặt Lâm Tri Ngư, hai thằng nhóc vừa thấy mặt nhau đã túm lấy nhau, thân mật cọ mũi.

“Anh nhìn này, hai đứa tình cảm thật đấy!”

Lâm Tri Ngư ôm con đung đưa, cười tủm tỉm nhìn hai thằng nhóc, dường như nhìn thế nào cũng không đủ, Tố Châu ở bên cạnh không được liếc đến nửa cái, buồn bực ngồi trên giường đạp đạp đuôi.

Lâm Tri Ngư liếc nhìn Tố Châu, bất đắc dĩ ôm con ngồi bên cạnh hắn: “Anh đấy, mấy tuổi rồi còn ghen tị với con.”

Tố Châu không phục phản bác: “Tại thằng nhóc này quá xấu!”

“Ồ?” – Lâm Tri Ngư vuốt nhẹ đuôi nhỏ màu xanh đen của Tố Tưu, chế nhạo nói: “Nếu thế, không biết là giống ai, xấu lớn, xấu cả bé.”

Tố Châu u oán: “Tiểu Ngư…”

Lâm Tri Ngư đặt hai đứa nhỏ xuống giường trẻ em, quay người ôm lấy Tố Châu: “Được chưa, bé cưng Tố Châu?”

“Không được, phải ôm nhiều nữa mới được.” – Tố Châu được voi đòi tiên yêu cầu: “Tiểu Ngư ôm chặt nữa đi.”

Lâm Tri Ngư nghe theo, ôm chặt Tố Châu áp vào ngực mình, đến khi mỏi tay vẫn không buông ra. Tố Tưu nằm trên giường trẻ em nhìn hai người không chớp mắt, do dự nhích đến cạnh Lâm Hồi, duỗi ra cánh tay nhỏ…

Thời thăm thấm thoát trôi qua, hai đứa nhỏ đã đến ngày đầy tháng, Lâm Tri Ngư dùng hai vỏ sò làm thành hai chiếc khóa Trường Mệnh, phía sau khắc tên của hai đứa, Hồi và Tưu.

Tay nghề của Lâm Tri Ngư vẫn như trước, khóa Trường Mệnh khéo léo được khắc mài nhẵn nhụi, Tố Châu cẩn thận ngắm nhìn hai chiếc khóa nhỏ, sờ sờ sợi dây khắc hình con cá trước ngực, phía trên còn có chiếc vảy Lâm Tri Ngư đưa cho hắn. Bây giờ một nhà bốn người đều có dây chuyền do chính tay Lâm Tri Ngư làm, cùng dáng cùng kiểu, gắn kết lâu bền.

Tố Châu giúp Lâm Tri Ngư đeo khóa cho tụi nhỏ, nhìn hai thằng nhóc không hẹn mà cùng kéo dây lên miệng cắn một phát, nhìn nhau nở nụ cười.

“Tố Châu.”

“Hả?”

“Tại sao lại đặt tên con là Lâm Hồi và Tố Tưu?”

“Bởi vì…”

Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.

Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường.

Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương……

Cỏ lau um um, sương sớm vừa lên.

Người luôn mong nhớ, ở bên kia bờ.

Ngược dòng mà tới, đường hiểm lại dài.

Xuôi dòng mà theo, người ở giữa sông……

Dù cho con đường nguy hiểm lại dài đằng đẵng, chàng thiếu niên cũng sẽ lội ngược dòng nước đi tìm người mình thầm yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc