Đêm hôm trước ngày thái hậu trở về.
Trong phủ Tứ vương gia một bầu không khí âm trầm, giá lạnh.
Người hầu trong phủ ai nấy đều không dám hé răng nửa lời.
Trong thư phòng của tứ vương gia Ảnh Nhất cùng Vũ Đông Phương mặt đầy lo lắng nhìn về phía bên giường có một nam nhân ngồi đó chán chảy dài từng giọt mồ hôi đang thi trâm trên thân thể Vũ Mặc Hàn.
Sắc mặt Vũ Mặc Hàn tím tái không chút sức sống, cơ thể gầy gộc trông thấy đang nằm bất động khiến ai ai cũng lo lắng.
Sau một hồi thi trâm vẫn không thấy Vũ Mặc Hàn ổn hơn, nam nhân đó đành bất lực rút châm ra đứng dậy đi về phía Ảnh Nhất và Vũ Đông Phương.
Vũ Đông Phương mặt đầy lo lắng đi lên phía giường của Vũ Mặc Hàn rồi hỏi:
- Tư Nhiệm, tứ ca của ta thế nào rồi.
Tư Nhiệm cũng là thái y riêng của Vũ Mặc Hàn, hắn đã đi theo Vũ Mặc Hàn rất nhiều năm rồi, vừa là để chữa trị và áp chế độc cho Vũ Mặc Hàn vừa là người đứng ra thu thập thông tin tình báo cho Vũ Mặc Hàn.
Tư Nhiệm bất lực thở dài nói:
- Ta thật sự hết cách, lần này trùng độc quả thật rất khác lạ những lần trước.
Không bộc phát mạnh như trước nhưng lại khiến vương gia mất đi thần trí.
Vũ Đông Phương cũng lo lắng không thôi, sớm ngày mai thái hậu trở về rồi, ngày hôm sau phụ hoàng sẽ tổ chức cuộc thi săn bắn mà cuộc thi này không thể thiếu vị hoàng tử nào được.
Vũ Mặc Hàn từ khi trở ra từ Mộc Nhã Lâu tới vào cung liền thấy tinh thần bất ổn, trở về phủ sức lực cũng không còn.
Cứ thế hắn rơi vào hôn mê cũng đã gần 3 ngày nay rồi.
Ảnh Nhất vội vàng nhìn ngũ hoàng tử và Tư Nhiệm rồi nói:
- Ta nhớ ra rồi, có lần tam tiểu thư Lê phủ đã nói với vương gia sẽ tìm cách giúp ngài ấy áp chế độc trong người.
Vũ Đông Phương liền nhanh chóng, gấp gáp quay lại rồi đi ra phía cửa lớn, miệng không ngừng nói:
- Được ta đi tìm Lê Tịch Tuyết tới.
Tư Nhiệm có chút nghi ngờ dõ ràng Lê phủ từ trước đến nay đều bị đồn thổi có một tam tiểu thư ngu ngốc.
Suốt ngày bám lấy thái tử hay sao, mấy ngày trước cũng có nghe qua tin đồn nàng ta thay đổi.
Nhưng hắn cũng không tin là một nha đầu ngu ngốc lại áp chế được loại độc cực mạnh này.
- Ngươi chắc chắn nàng ta biết cách áp chế độc chứ? Ngươi biết tính tứ vương gia rồi đấy khi hắn tỉnh dậy sợ rằng nữ nhân đấy mạng cũng không an toàn.
Vũ Đông Phương còn chưa ra khỏi cửa, chân cũng khựng lại.
Ảnh Nhất kiên quyết nhìn Tư Nhiệm nói:
- Ta cũng không rõ nhưng chưa thử làm sao biết thế nào? Mà...!Vương gia gần đây cùng tam tiểu thư cũng khá thân mật.
Còn cùng Tam tiểu thư Lê phủ tới Mộc Nhã Lâu dùng bữa.
Vũ Đông Phương cũng gật đầu đồng ý.
- Ta cũng đồng ý với ý kiến của Ảnh Nhất, hôm trước quận chúa còn vào cung đến cung của hoàng hậu làm ầm ĩ lên.
Chuyện tứ ca cùng Lê Tịch Tuyết dùng bữa chung một phòng ta cũng từng nghe được.
Vũ Đông Phương quay lại nhìn Ảnh Nhất và Tư Nhiệm nói:
- Hai ngươi ở lại xem tình hình của tứ ca đi, ta tới Lê phủ mời nàng ta một chuyến.
Dù sao ta cũng muốn đánh cược một phen.
Ảnh Nhất không quên nhắc nhở ngũ hoàng tử:
- Ngũ hoàng tử bây giờ cũng đã khuya e rằng tam tiểu thư sẽ không tới đâu.
Vũ Đông Phương hừ lạnh quay người đi rồi trầm giọng nói:
- Ta không tới phủ mời mà tới biệt viện của nàng ta mời thôi.
Nếu không tới cũng đừng trách ta không khách sáo.
Tư Nhiệm thấy hai người này kiên quyết như vậy thì rất tò mò, không biết nữ tử như thế nào mà lại làm Vũ Mặc Hàn tình nguyện ăn chung như vậy.
Còn làm cả ngũ hoàng tử và Ảnh Nhất tín trọng như vậy nữa.
Tư Nhiệm cũng đuổi theo bước chân của Vũ Đông Phương và nói vọng lại:
- Ảnh Nhất ở lại trông trừng vương gia đi.
Ta đi theo ngũ hoàng tử tiện nói qua tình hình với Lê cô nương.
Ảnh Nhất cũng chỉ đành gật đầu rồi chậm dãi ra ngoài khép cửa thư phòng lại.
Lê Tịch Tuyết hai ngày nay cũng không ra khỏi phủ thi thoảng vẫn nhờ quản gia mua giúp một số dược liệu để thử nghiệm và điều chế trong dược phòng.
Buổi tối sau khi dùng bữa song như thường lệ Lê Tịch Tuyết ngồi bên dưới ánh nến đèn trong phòng đọc thêm một số cuốn sách.
Vốn định đọc qua một chút sách rồi đi nghỉ vì mai còn phải dậy sớm ra cổng thành đón Thái Hậu trở về.
Ngoài cửa bỗng có tiếng động Lê Tịch Tuyết theo phản xạ nhẹ nhàng đứng dậy đi chậm tới bên chiếc tủ đựng trang sức cầm lên một túi to bên trong là bột phấn do nàng tự chế.Chỉ cần người bên ngoài có ý xấu thì nàng liền cho hắn mất đi đôi mắt.
Bên ngoài cũng ko tự ý sông vào phòng mà gấp gáp gõ cửa:
- Cốc..
cốc...!cốc...
Thấy người bên ngoài cũng không có ý xấu tự ý sông vào Lê Tịch Tuyết điềm tĩnh nói:
- Ai đó.
Vũ Đông Phương liền gấp gáp nói vọng vào trong:
- Tịch Tuyết cô nương, ta là ngũ hoàng tử đây.
Tứ ca ta có chuyện rồi, lúc trước ta có nghe tứ ca ta nói cô biết y thuật.
Cầu xin cô tới xem tình hình của tứ ca ta.
Lê Tịch Tuyết thả túi bột to xuống bàn rồi cầm một một túi bột nhỏ bên cạnh đặt vào trong tay áo, bên ngoài rõ dàng có hai bóng người, nàng cũng không biết là sự thật hay là ai đó có ác gì ý hay không.
Lê Tịch Tuyết nhàn nhạt vừa nói vừa đi đến bên bàn:
- Ta không phải thái y càng không phải đại phu.
Các người tìm nhầm người rồi.
Tư Nhiệm nghe qua lời nói điềm tĩnh của Lê Tịch Tuyết trong lòng cũng có chút bất ngờ, không ngờ tam tiểu thư Lê phủ lại từ người điên dại từ khi khỏi bệnh lại điềm tĩnh và thông minh như vậy.
Tư Nhiệm liền ho nhẹ rồi nói vọng vào trong:
- Tịch Tuyết cô nương đêm đến chúng ta tới đây thật sự có chút mạo phạm, nhưng ngươi thân sắp gả cho Tứ vương gia cô chắc hẳn cũng không muốn mình thành quả phụ đúng không?
Lê Tịch Tuyết hừ lạnh nàng vốn cũng chưa gả cho tứ vương gia, mà thân là cố gái thế kỉ 22 lại sợ góa chồng hay sao.
Lê Tịch Tuyết trầm ngâm uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Ta vốn đâu có quan tâm mình có trở thành góa phụ hay không.
Vũ Đông Phương vừa lo lắng vừa tức giận mở mạnh cửa rồi bước vào phòng.
Giây tiếp theo khiến cả Tư Nhiệm và Vũ Đông Phương đều thất thần một hồi.
Lê Tịch Tuyết ngồi đó ung dung, thư thả tay cầm cuốn sách chăm chú độc.
Nhìn bộ y phục màu trắng tơ lụa vừa mỏng manh vừa quyến dũ trên người nàng khiến ai cũng phải nuốt một ngụm nước bọt.
Vũ Đông Phương và Tư Nhiệm ai trong lòng cũng phải tán dương Lê Tịch Tuyết quả thật rất đẹp và khí chất.
Lê Tịch Tuyết thấy hai nam nhân tự ý sông cửa đi vào mặt hiện tia tức giận, miệng lạnh lùng nói:
- Ngũ hoàng tử đây là ý gì?
Vũ Đông Phương thấy Lê Tịch Tuyết tức giận, khóe mắt hắn hơi giật giật khí thế này gần giống với tứ ca khi còn nhỏ.
Xua đi suy nghĩ trong đầu Vũ Đông Phương liền nói:
- Tịch Tuyết cô nương không giấu gì cô, tứ ca của ta bị độc phát tác đã hôn mê gần 3 ngày nay rồi ngày mai thái hậu trở về nếu huynh ấy còn không tỉnh thì thật sự mọi việc sẽ rất bất lợi cho huynh ấy sau này.
Lê Tịch Tuyết trong lòng tự dưng lại thấy hơi nhức nhối, có chút lo lắng thoáng qua.
Nàng cũng chưa xem kĩ mạch đập và kiểm tra thân thể để nắm rõ trùng độc trên người Vũ Mặc Hàn nên không thể phán đoán được điều gì.
Lê Tịch Tuyết tay nhẹ hạ cuốn sách xuống âm trầm nhìn hai nam nhân đứng trước cửa nói:
- Ta sẽ đi cùng các người nhưng ta có vài điều kiện.
Vũ Đông Phương cùng với Tư Nhiệm mắt ánh lên tia vui vẻ vội gật đầu nói:
- Được...!được...!chỉ cần tứ ca bình an tỉnh dậy, cô ra chăm điều kiện chúng ta cũng đều đáp ứng.
Lê Tịch Tuyết nhìn thẳng vào hai người trước mặt rồi điềm nhiên nói:
- Thứ nhất ta chỉ tới xem qua cho tứ vương gia, ngài ấy có tỉnh hay không còn phải do ngài ấy cô gắng.
Nên mọi tội trạng không được đổ lên đầu ta nếu ngài ấy không muốn tỉnh lại.
Vũ Đông Phương hơi trầm tư, nhưng quả thật Tư Nhiệm là người theo tứ ca, áp chế độc trong thời gian lâu như vậy còn phải bó tay.
Vậy nữ nhân trước mặt này hắn cũng có đôi chút do dự.
Tư Nhiệm bên cạnh liền gật đầu nghiêm túc nói:
- Được.
Ta sẽ đảm bảo an toàn cho cô nương.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi nói tiếp:
- Thứ hai chuyện ta biết y thuật ai cũng không được truyền ra ngoài.
Nếu còn có người khác biết thì sau này chúng ta cũng không có cơ hội gặp lại lần nào nữa.
Lê Tịch Tuyết trầm tư rồi nói tiếp:
- Còn nữa trong khi ta kiểm tra và xem mạch cho tứ vương gia cần tập trung nên ai cũng đừng hỏi câu gì? chỉ cần im lặng làm theo lời ta là được.
Vũ Đông Phương gật đầu mấy chuyện này cũng quen rồi, Tư Nhiệm cũng vậy không thích người khác làm phiền lúc áp chế độc nên ai cũng không nói lời nào.
Tư Nhiệm đứng một bên thì vô cùng thích thú với tiểu nữ tử phía trước, phong cách khám bệnh của nàng thật sự giống hắn.
Nếu nàng ấy mà làm tứ vương gia tỉnh lại được thì nhất định hắn sẽ tìm cách kết thân.
Tiện cho việc tìm phương pháp giải độc cho tứ vương gia.
Lê Tịch Tuyết nhìn về phía Tư Nhiệm môi hơi nhếch lên cười rồi thản nhiên đi tới gần hắn.
Mùi thảo dược tốt lan tỏa từ người hắn khiến Lê Tịch Tuyết nảy ra vài ý hay.
- Nếu ta đoán không nhầm thì vị này chính là người áp chế độc cho tứ vương gia mấy năm nay.
Tư Nhiệm mắt thoáng qua tia kinh ngạc, nữ nhân này chỉ cần nhìn đã đoán ra được thân phận của hắn sao.
Tư Nhiệm gật đầu nói:
- Đúng.
Ta là Tư Nhiệm cũng là đệ nhất thái y trong kinh thành.
Nếu có gì cần giúp đỡ cô nương có thể tới Y Quán đường tìm ta.
Lê Tịch Tuyết trong lòng khẽ cười, vốn dĩ hôm trước tính tới y quán đường một chuyến mà chưa kịp may mắn gặp hắn ở đây vậy thì lần này nàng khám cho tứ vương gia là có chi phí rồi.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ khom người hành lễ với Tư Nhiệm.
- Hân hạnh gặp Tư Nhiệm công tử.
Tư Nhiệm trong lòng có chút bối dối, tim loạn đi một nhịp nhìn nữ tử nhu thuận trước mặt.
Đến mức quên cả mời Lê Tịch Tuyết đứng lên.
Vũ Đông Phương gấp gáp nói:
- Tịch Tuyết cô nương vậy chúng ta mau tới phủ của tứ ca ta thôi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ nhẹ nói tiếp:
- Ta còn một yêu cầu.
Tư Nhiệm cũng Vũ Đông Phương sốt sắng nói:
- Còn yêu cầu gì nữa, cô nương mau nói.
Lê Tịch Tuyết cũng không e ngại mà nói:
- Ta cần một bộ ngân trâm tốt.
Tư Nhiệm gật đầu nói:
- Bây giờ thời gian gấp gáp, cô nương trước hết dùng ngân trâm của ta trước.
Ngày mai tới Y Quán Đường tự chọn cho mình vài thứ cần thiết.
Thấy trong mắt Lê Tịch Tuyết có chút nghi hoặc và e dè, Tư Nhiệm tiếp tục nói:
- Tịch Tuyết cô nương chỉ cần cô chữa trị tốt cho tứ vương gia mọi thứ cô cần Y Quán Đường nhật định sẽ tìm được và miễn phí hoàn toàn.
Lê Tịch Tuyết môi nở nụ cười mãn nguyện gật đầu.
- Được nói lời phải giữ lấy lời.
Hai người ra ngoài chút đi ta cần thay bộ y phục khác.
Vũ Đông Phương và Tư Nhiệm không khỏi đỏ mặt, nữ tử này quả thật rất cuốn hút và khiến họ tò mò.
Không ngờ một nữ nhân mà lại trước mặt hai đại nam nhân nói thay xiêm y mà không hề kiêng rè.
Tư Nhiệm và Vũ Đông Phương nhanh chóng quay mặt đi ra ngoài khép nhanh cửa lại..