TỨ VƯƠNG PHI


Lê Tịch Tuyết đi theo phía sau của hai hộ vệ, đi qua một ngã dẽ rồi đi lên đường lớn rồi lại đi vào đường nhỏ.

Đi qua một quãng đường dài, qua một hoa viên đầy ắp những mùi hương hoa thủy tiên.

Thi thoảng lại gặp một vài binh lính và nô tỳ đi qua.
Sau khi đi một đoạn ngắn cuối cùng cũng tới phía trước một lương đình.

Hai hộ vệ nhìn thấy bóng dáng của thái tử bên trong lương đình liền dừng lại, đứng tránh qua một bên rồi cung kính nói với Lê Tịch Tuyết:
- Tam tiểu thư thái tử đã đứng trong lương đình đợi người từ lâu, mời tam tiểu thư vào trong.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ gật đầu, trong đầu đang nghĩ thái tử là người chức cao vọng trọng nếu đã tặng mình sách y dược hẳn phải là sách tốt.

Nghĩ tới vậy Lê Tịch Tuyết lại vui vẻ cười.
Vũ Thái Thành từ xa đã nhìn thấy bóng dáng vui vẻ của Lê Tịch Tuyết trong lòng lại nghĩ là Tịch Tuyết vốn vẫn có tình cảm với mình nên mới vui vẻ như vậy.
Chưa đợi Lê Tịch Tuyết đi tới nơi Thái tử đã nhanh chóng đi lại hướng của nàng cười ôn nhu tay đưa nhẹ về phía bàn tay nàng muốn nắm lấy.

Giọng nói cũng vui vẻ vang lên:
- Tịch Tuyết nàng tới rồi sao? Ta nói rồi mà nàng dõ dàng vẫn có tình cảm với ta, mấy ngày qua nàng chỉ muốn dùng lạt mềm buộc chặt với ta thôi phải không?
Lê Tịch Tuyết vội vàng né tránh bàn tay đang
muốn nắm lấy tay mình của thái tử.

Những lời nói đầy tực đắc của Vũ Thái Thành khiến Lê Tịch Tuyết khó hiểu.

Chân cũng nhẹ lùi lại mấy bước, giọng nói mang phần khó sử:
- Thái tử...!Ta chỉ tới mượn sách y dược không có ý gì khác...!Cộng với Tiểu nữ đã có hôn phối trong người, tiểu nữ vẫn là người đệ phụ của người, xin người giữ trừng mực.
Thấy Lê Tịch Tuyết né tránh cái nắm tay của mình Vũ Thái Thành từ hụt hẫng trở nên tức giận.

Tay nắm chặt lấy bả vai Lê Tịch Tuyết nói:
- Ta đã hạ mình xuống xin lỗi nàng, hạ mình là hòa với nàng mà nàng còn tự đắc như vậy.

Nàng tưởng mình như vậy là vui sao?
Trên vai truyền tới cơn đau Lê Tịch Tuyết cũng không kêu ca gì mà chỉ nhàn nhạt nói:
- Tiểu nữ không dám, thân là người đã có hôn phối tiểu nữ nàng dám mơ mộng cao.
Vũ Thái Thành càng tức giận hơn, nhưng nghĩ đến kế hoạch đã sắp đặt ngày hôm nay rồi liền nhẹ nói:
- Nàng...!Nàng cứ đợi đấy qua ngày hôm nay xem nàng còn có thể gả cho hắn hay không?
Lê Tịch Tuyết nghe lời khó hiểu của thái tử trong lòng cũng có chút ngờ vực, không lẽ thái tử đã có mưu đồ gì sao.
Lê Tịch Tuyết nhìn vị thái tử trước mặt trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng lại tỏ ra thản nhiên nói:
- Thái tử người đây là có ý gì, dù sao trong bãi săn bắn cũng được hoàng thượng quản lí an toàn.

Dù sao việc tiểu nữ có gả cho tứ vương gia hay không ngài cũng quản không được.

Thái tử môi nở nụ cười nhẹ, bàn tay trên vai Lê Tịch Tuyết cũng giảm bớt lực đi.

Giọng nói tự đắc vang lên:
- Nàng chắc hẳn chưa biết chuyện gì? Sau mỗi lần săn bắn người nào dành chiến thắng người đó liền có được một nguyện vọng của thái hậu và phụ hoàng ta.

Dù là nguyện vọng gì cũng sẽ được đáp ứng.
Lê Tịch Tuyết ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng lại dấng lên sự bất an.

Tứ vương gia mấy ngày vừa rồi bị trùng mao độc và hàn độc phát tác chắc chắn vẫn còn rất yếu.

Sợ rằng không vận công hay dùng sức quá mạnh được.
Lê Tịch Tuyết nhẹ đẩy tay thái tử ra thản nhiên nói:
- Thái tử vậy thì người phải càng cố gắng rồi.
Thái tử mặt bỗng trở nên nghiêm nghị nói bên tai Lê Tịch Tuyết:
- Nàng tốt nhất nên xin cáo mệt ở trong lều trại đi.

Những người có ấn thù với Vũ Mặc Hàn không ít đâu, hoặc là nàng theo bên cạnh ta.

Ta nhất định không làm nàng tổn hại dù một sợi tóc.
Sau khi nghe thái tử nói vậy Lê Tịch Tuyết cũng ngầm hiểu một chút, trong lòng càng dấng lên sự lo lắng.Nếu cuộc đi săn lần này Vũ Mặc Hàn mà bị ám hại vậy có phải sẽ nguy hiểm tới tính mạng hay không?
Thái tử vừa nói rứt lời bên phía ngoài lương đình Vũ Mặc Hàn mặt đầy băng lãnh, giọng nói mang đầy nội lực vọng vào:
- Vương phi của bổn vương không cần tới lượt thái tử bận tâm.
Lê Tịch Tuyết nghe giọng nói tức giận đầy quen thuộc liền quay mặt nhìn về hướng của Vũ Mặc Hàn cười nhẹ.Nhìn khuôn mặt tức giận kia trong lòng dâng lên chút nổi ga gà.

Hắn tức giận cái gì chứ?
Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết vẫn như vậy đứng cạnh Thái tử mà không chạy về hướng mình thì trong lòng nổi đầy cơn ghen mà gằn giọng lên:
- Tịch Tuyết còn không mau lại đây.
Lê Tịch Tuyết gật đầu đi về hướng của Vũ Mặc Hàn.
Vũ Thái Thành trong lòng vô cùng bực tức, bước chân chậm chậm đi theo phía sau Lê Tịch Tuyết.

Bàn tay vừa muốn đưa lên nắm lấy cánh tay nàng nhưng lại thôi.

Giọng nói mang đầy ý kích bác nhìn Vũ Mặc Hàn:
- Vũ Mặc Hàn ngươi nên nhớ bản thân mình mang bao nhiêu nguy hiểm.

Ngươi nên biết nàng ấy sẽ nguy hiểm như thế nào nếu như ở bên cạnh ngươi.
Vũ Mặc Hàn mặt vẫn toát lên đầy băng lãnh, lạnh lùng.

Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay Lê Tịch Tuyết kéo nàng về bên cạnh mình.
Vũ Mặc Hàn cởi chiếc áo choàng ngoài khoác lên người cho Lê Tịch Tuyết, cũng không thèm đáp lại thái tử mà nhẹ giọng nói ôn nhu vang lên bên tai nàng:

- Hôm nay trời trở gió rồi nàng ra ngoài sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ nắm lấy tay tứ vương gia, nhìn ánh mắt ôn nhu cùng lời nói quan tâm của hắn thật sự khiến nàng càng thêm rung động.
Lúc này một công công đi tới cung kính quỳ xuống nói:
- Tham kiếm thái tử và tứ vương gia.

Hoàng thượng cho gọi hai người nhanh chóng tới càn nghi cung cử hành nghi lễ.
Thái giám vừa nói song Vũ Thái Thành liền gật đầu đáp:
- Được bổn thái tử tới ngay.
Thái giám liền hành kễ song rồi rời đi, Vũ Mặc Hàn nắm tay Lê Tịch Tuyết quay mặt rời đi.
Vũ Thái Thành thấy Lê Tịch Tuyết thân mật với Vũ Mặc Hàn như vậy trong lòng càng ghen tức, bàn tay hắn nắm lấy bên tay còn lại của Lê Tịch Tuyết kéo nhẹ lại.

Giọng nói hơi gằn lên:
- Tịch Tuyết tốt nhất nàng nên đi cùng ta, ta sẽ bảo đảm an toàn cho nàng.
Vũ Mặc Hàn ánh mắt đầy lửa giận, vì cái gì mà năm lần bảy lượt Vũ Thái Thành luôn muốn tranh dành với hắn.

Tất cả mọi thứ danh vọng, quyền lực hắn đều không màng tới, chỉ duy nhất Lê Tịch Tuyết là không được.
Vũ Mặc Hàn quay lại hừ lạnh nói lớn với Vũ Thái Thành:
- Hoàng huynh.

Huynh đây là có ý gì? Ngay cả nương tử của đệ đệ mà huynh cũng muốn dành sao?
Vũ Thái Thành hừ lạnh nói:
- Vũ Mặc Hàn ngươi thừa biết thái hậu cũng sẽ không để yên đâu...
Vũ Mặc Hàn hừ lên nói lớn:
- Việc của bổn vương không cần thái tử bận tâm.

Ngươi vẫn là chuyên tâm quản lại mấy nữ nhân sắp gả vào Thành Nghi Cung của mình đừng để họ chạy loạn là được.
Vũ Mặc Hàn nói song liền mạnh mẽ kéo theo Lê Tịch Tuyết đi nhanh về hướng Càn nghi cung.
Lê Tịch Tuyết đi theo phía sau Vũ Mặc Hàn trong đầu lại nhớ lại từng lời nói cay nghiện của Thái Hậu hôm trước nói với nàng.

Ngay cả thái tử cũng biết vậy chuyện của Tứ vương gia đúng là không hề đơn giản rồi.
Vũ Mặc Hàn kéo tay Lê Tịch Tuyết đi qua một biệt viện đến một đường nhỏ xa xa liền dừng lại.
Lê Tịch Tuyết vì đang miên man suy nghĩ mà không chú ý liền đâm sầm vào lưng của Vũ Mặc Hàn một cái.

Lại giật mình nhìn hắn nói:
- Vương gia..

Người tại sao dừng lại không báo với ta.
Vũ Mặc Hàn thấy Lê Tịch Tuyết suy tư mà bất cẩn như vậy trong đầu vừa đau lòng lại vừa tức giận.


Có phải nàng vẫn còn nghũ về Vũ Thái Thành hay không?
Vũ Mặc Hàn quay người kéo cổ tay Lê Tịch Tuyết thật mạnh khiến cả cơ thể nàng đều đổ sát vào ngực mình.

Một tay ôm qua vòng eo nhỉ của nàng, để mặt nàng sát với mặt hắn hơn.

Giọng nói mang chút ghen tuông:
- Nàng thật sự rất biết chọc tức bổn vương.
Lê Tịch Tuyết bị hơi thở lạnh lẽo của Vũ Mặc Hàn làm cho ớn lạnh phía sau gáy, giọng nói của nàng có chút run rẩy:
- Ta..

Ta..

Ta cũng đâu có làm gì?
Vũ Mặc Hàn nhìn thẳng vào đôi môi đỏ nhỏ nhắn của Lê Tịch Tuyết.

Nàng thật sự khiến hắn mê luyến.

Vũ Mặc Hàn nhẹ nói lời nói cũng ôn nhu hơn:
- Nàng là vương phi của bổn vương, mãi mãi vẫn là như vậy.
Nói song Vũ Mặc Hàn đặt xuống môi Lê Tịch Tuyết một nụ hôn nhẹ.

Càng hôn càng mãnh liệt, cái miệng nàng rất ngọt.

Hơi ấm của nàng khiến hắn thật sự không muốn buông.
Lê Tịch Tuyết mới đầu còn kinh hãi hoảng hốt, sau đó cảm nhận được hơi lạnh trong miệng của Vũ Mặc Hàn thì lòng không ngừng lo lắng.

Nếu hôm nay đi săn trong núi mà gặp trời mưa hay trở lạnh thì mạng hắn sẽ nguy hiểm.
Ngay sau đó tiếng kèn trống từ Càn Nghi Cung vọng tới mạnh mẽ khiến nàng bừng tỉnh.

Bàn tay đẩy mạnh Vũ Mặc Hàn ra, mặt bỗng chốc đỏ lên ngượng ngùng nói:
- Vương gia..

Người hôn ta làm gì?
Vũ Mặc Hàn đưa tay vén nhẹ lọn tóc trên trán Lê Tịch Tuyết rồi cười nhẹ nói:
- Nàng lần sau tốt nhất không nên chọc tức bổn vương.

Mỗi lần bổn vương tức giận nhất định đều sẽ trừng phạt nàng.
Lê Tịch Tuyết bị khuôn mặt ôn nhu cùng nụ cười tà mị của Vũ Mặc Hàn làm cho thất thần.

Ngay cả khi đeo lên chiếc mặt nạ che một bên mắt mà hắn còn cuốn hút như vậy.

Lê Tịch Tuyết trong lòng rất tò mò liệu vết thẹo bên trong mặt của ngài ấy có thật sự khủng khiếp như lời đồn hay không.
Ảnh Nhất đi từ xa nhẹ nhàng đi, thấy sắc mặt vương gia không còn băng lãnh liền thở nhẹ.

Vừa rồi tới cổng hoàng cung nghe từ công công nói Lê tiểu thư tới cung thái tử sắc mặt vương gia liền đổi lạnh.


Ảnh Nhất cũng rất tâm phục Lê cô nương vừa y thuật cao siêu lại còn xinh đẹp dịu dàng.

Mỗi lần Lê cô nương tới đều khiến bọn hộ vệ như hắn giảm đi vài gánh nặng.

Ảnh Nhất đứng cách Vũ Mặc Hàn hai thước rồi cúi mặt cung kính nói:
- Vương gia thái hậu và hoàng thượng đang đợi sẵn ở Càn Nghi Cung.

Vũ Mặc Hàn nhẹ gật đầu lại nắm lấy bàn tay của Lê Tịch Tuyết nói nhỏ:
- Chỉ cần Bổn vương còn sống bổn vương nhất định bảo hộ chu toàn cho nàng.
Lê Tịch Tuyết trong đầu bỗng nhớ lại những lời nói của thái tử liền lo lắng nắm lấy tay Vỹ Mặc Hàn nói:
- Vương gia ta thấy hình như thái tử đang có âm mưu gì đó, ngài cũng phải cẩn thận.
Vũ Mặc Hàn gật đầu cười nhẹ an ủi Lê Tịch Tuyết, bàn tay cũng đưa lên xoa nhẹ đầu nàng nói:
- Được ta nhất định chú ý an toàn, dù sao không phải còn có nàng ở đây hay sao.
Lê Tịch Tuyết mặt cũng trầm xuống, nàng vốn không biết võ công, ngựa cũng không biết cưỡi.

Đi cùng ngài ấy lại sợ là gánh nặng, Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:
- Ta thì làm được gì chứ?
Vũ Mặc Hàn cười ôn nhu tay nắm lấy tay nàng, bước chân chậm dãi đi về hướng Càn Nghi Cung miệng nhẹ chêu trọc:
- Nàng mà cũng thiếu tự tin về bản thân mình vậy sao?
Lê Tịch Tuyết cũng bước chân đi theo phía sau của Vũ Mặc Hàn.

Giọng nói có chút buồn:
- Vương gia thật sự là ai là người thắng trong cuộc thi săn bắn sẽ được một nguyện vọng của hoàng thượng sao? Bất cứ điều kiện gì cũng được sao?
Vũ Mặc Hàn gật đầu, trong lòng hắn không chút mảy may nào lo lắng.
- Trừ một điều là muốn mạng của người khác ra còn điều gì cũng đáp ứng được.
Lê Tịch Tuyết bỗng khựng lại, tứ vương gia còn đang mang bệnh, màng theo nàng đoán thì thái tử võ công không hề tệ, mà vị thánh nữ kia cũng có tiếng trong giang hồ...vậy chẳng phải...
Vũ Mặc Hàn quay lại nhìn nàng hỏi:
- Sao vậy? Nàng còn đang lo lắng điều gì?
Lê Tịch Tuyết khẽ lắc đầu thở dài, mình là đang lo lắng cái gì.

- Không...!Không có gì..
Vũ Mặc Hàn như đoán ra suy nghĩ của Lê Tịch Tuyết liền nắm chặt lấy tay nàng cười nói:
- Nàng sợ mất bổn vương tới như vậy sao?
Nói song Vũ Mặc Hàn xoa xoa lên đôi má đỏ ửng của Lê Tịch Tuyết cười nói:
- Vương phi của bổn vương chỉ duy nhất có nàng ai cũng đừng mong mang nàng rời khỏi bổn vương.
Lê Tịch Tuyết nhìn ánh mắt kiên quyết của Vũ Mặc Hàn trong lòng tự nhiên lại an tâm hơn.

Lê Tịch Tuyết hừ lạnh quay mặt vừa đi vừa nói:
- Ai thèm lo lắng chứ.
Vũ Mặc Hàn cười mãi nguyện, đi nhanh tới bên cạnh nắm lấy tay Lê Tịch Tuyết nói:
- Được..

được nàng không lo lắng, chỉ có mình ta lo lắng mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc