TÚNG TÚNG



Chương thứ nhất
...
Lúc Đỗ Vân Đình ngồi dậy, cảm nhận của cậu về những thứ trước mắt là một sự...!kinh dị!
Vừa mới nãy cậu đi xe máy bị một chiếc ô tô chở cát quá tải đụng trúng, bây giờ Đỗ Vân Đình đang ngồi xổm bên thi thể của bản thân, ngóng mắt lên nhìn nhóm cảnh sát lập biên bản.
Trước đầu xe chở cát có một thanh niên đang khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Tôi muốn tiết kiệm chút tiền xăng, nghĩ rằng ba bốn giờ sáng sẽ không có ai lưu thông trên con đường này..."
"Sai!!!" Đỗ Vân Đình đã chết hoàn toàn đang ngồi xổm trên đất dạy dỗ gã: "Bị gì mà lại có suy nghĩ như thế?!"
"Nhìn quần áo này chắc hẳn là con nhà giàu." Tên lái xe càng khóc to hơn: "Con nhà giàu sung sướng thế kia nửa đêm không ngủ mà phóng xe máy ra ngoài làm gì..."
Đỗ Vân Đình tiếp tục dạy dỗ: "Cái này là xe tay ga mà!"
Xe tay ga xịn xò của tui sao có thể so sánh với xe máy bình thường được?!.

truyện teen hay
Cậu nhìn mũ bảo hiểm của mình văng ra bên cạnh, cảm thấy oan ức ghê á.

Nếu là xe ô tô bình thường thì cho dù có tông trúng cậu thì cũng không thê thảm thế này, nhưng đây lại là chiếc xe chở cát quá tải đi đường thành phố trái quy định, thân xe to như thế thì cho dù Đỗ Vân Đình là anh em hồ lô đẳng cấp kim cương cũng đỡ không nổi.
Ui giời ông anh ơi, ông anh sẽ bồi thường tan cửa nát nhà cho xem.
Đỗ Vân Đình ôm đầu gối...
"Tìm được rồi, điện thoại của người bị hại!" Một cảnh sát chạy chậm chậm từ sau dải băng xanh qua đây, "Cuộc gọi cuối cùng là nửa tiếng trước, đội trưởng..."
Đột nhiên Đỗ Vân Đình ngồi thẳng dậy.
"Gọi xem sao." Một người cảnh sát bảo.
Nhấn nút gọi, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng bíp bíp, một lúc lâu mới bắt máy.

Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên: "Hửm?"
Đỗ Vân Đình khẽ run rẩy, vô thức đưa tay đỡ ngực hòng bình ổn nhịp tim đang đập pịch pịch.

Sờ sờ một lúc mới chợt nhận ra, đúng rồi, tim cậu đâu còn đập nữa.
Thế là cậu đứng dậy, dứt khoát chạy nhanh đến bên người cảnh sát kia, ỷ vào việc không ai ở đây có thể nhìn thấy mình nên trắng trợn dán tai vào loa nghe giọng người đàn ông kia.
"Xin hỏi ngài là..." Cảnh sát nhìn tên danh bạ, giọng điệu trở nên quái lạ, "Người có mối làm ăn lớn vài trăm triệu à?"
Đây là cái tên quái quỷ gì vậy?

Gã đi vào vấn đề chính: "Ngài biết chủ nhân chiếc điện thoại này không?"
Người đàn ông kia ngừng lại một chút rồi lập tức hỏi: "Cậu ta sao vậy?"
Cảnh sát nói: "Cậu ấy gặp tai nạn xe cộ."
"..."
"Bây giờ cậu ấy...!đã mất rồi."
Một lúc lâu sau người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng không nói gì, cảnh sát lại bổ sung thêm một câu: "Xin ngài nén bi thương."
Nghe câu này Đỗ Vân Đình cảm thấy không vui.
Anh ta không hề! Không hề nhé! Bi thương gì ở đây?
Nửa tiếng trước Đỗ Vân Đình đã gọi điện thoại cho người đàn ông đó.

Chẳng biết cậu lấy dũng khí ở đâu ra, có lẽ là khoảnh khắc đó Lương Tĩnh Như đã nhập vào người cậu, cũng có lẽ là do tiếng nói chuyện ồn ào của lũ bạn khiến cậu nóng máu lên ____ nói tóm lại là cậu đã gọi, nhưng đến khi người đàn ông nghe máy thì Đỗ Vân Đình lại chẳng biết nói gì cho phải.

Rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn thổ lộ nhưng lại mắc kẹt trong cổ họng, một chữ cũng không bóp ra nổi, cuối cùng nhịn một lúc lâu lại chỉ thốt ra được câu:
"...!Cố tiên sinh, cân nhắc một chút về bảo hiểm nhân thọ không?"
"..."
Đỗ Vân Đình nhanh chóng cúp máy, trái tim vẫn đập ba đum ba đum, cậu che mặt không thể nhịn được mà khen mình: "Mình dũng cảm quá đi mất!!!"
"Giỏi thì làm đi!" Đám bạn chơi bời trợn mắt khinh bỉ, không thèm nói nhiều mà cầm lấy điện thoại, bấm gọi dãy số kia một lần nữa rồi nhét vào tay cậu, nhìn chằm chặp: "Nhị thiếu, hôm nay cậu nhất định phải nói ra...!nếu cậu không thổ lộ thì hôm nay đừng mong bước ra khỏi cánh cửa phòng VIP này!"
Đỗ Vân Đình bị bọn họ ép quá, đành phải cầm điện thoại lên.
"Này?" Cậu bất chấp khó khăn lên tiếng: "Ừm đúng, lại là tôi đây, tôi muốn hỏi...!Không không, tôi không bán bảo hiểm nhân thọ...!Tôi muốn hỏi ngài...!Ừm, ngài..."
Cậu nhắm mắt lại, "Tôi muốn hỏi là ngài có muốn đầu tư kinh doanh cửa hàng không?"
Đám bạn: "..."
Đầu tư! Kinh doanh! Cửa hàng!?
Mẹ nó cái lý do quái quỷ gì đấy?!
"Quá tam ba bận." Một anh bạn gay mạnh mẽ oai phong, khí thế hiên ngang, bấm gọi lần nữa: "Bây giờ tôi nói trước!"
Quả nhiên, anh bạn nhanh chóng nói với người đàn ông kia: "Đỗ nhị thiếu gia Đỗ Vân Đình có chuyện muốn nói với ngài!"
Anh bạn cấp tốc ném điện thoại cho Đỗ Vân Đình.

Đỗ Vân Đình hết đường giả vờ bèn phải nhận, Cố Lê nhàn nhạt lên tiếng: "Đỗ nhị thiếu."
"Vâng." Tim Đỗ Vân Đình treo lên cao.
Cố Lê: "Có chuyện gì à?"

"Ừm, đúng." Đỗ Vân Đình hít sâu một hơi, ghé vào điện thoại, ngay cả loại xưng hô tôn kính mà tám trăm năm không động đến cũng dùng luôn: "Nếu ngài có rảnh thì tôi muốn hẹn ngài một bữa cơm."
Đám bạn của cậu chẳng hiểu sao lại mừng muốn rớt nước mắt, mặc dù không nói thẳng ra nhưng hẹn được bữa cơm cũng là có tiến bộ rồi.
Ít nhất không phải là mời đầu tư cửa hàng.
Chưa vui sướng xong thì đã nghe Đỗ Túng Túng bổ sung thêm một câu: "Muốn hẹn bữa cơm để bàn chuyện đầu tư kinh doanh nhà hàng với ngài."
Đám bạn: "..." Clm!!?
Từng đôi mắt trợn tròn muốn rách cả mí mắt chĩa vào Túng Túng.
Đỗ Vân Đình!!!
Cuối cùng Đỗ Túng Túng vẫn không thể thổ lộ thành lời.

Mà cũng có lẽ là hôm nay gặp xui, cậu ra ngoài giải sầu, đi xe mà cũng bị người ta tông cho được, còn phơi thây tại chỗ nữa chứ.
Người đàn ông bên kia không nói hai lời đã cúp máy, Đỗ Vân Đình đi dạo xung quanh hiện trường, vô tình phát hiện ra bây giờ cậu có thể chạm vào thân xác của mình.

Cảm thấy tư thế mình chết không được đẹp lắm, thế là cậu mạnh mẽ dứt khoác kéo cánh tay đặt lên vị trí ngực trái thi thể.

Thế này mới đúng chứ, giờ mới đẹp nè.
Thực ra trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi này, Đỗ Vân Đình cũng không có gì bất mãn cả.
Ừm...!thì cũng có một số khiếm khuyết, đó chính là Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh...
Nghĩ lại cũng thấy tiếc thật, còn chưa kịp bàn chuyện làm ăn hai trăm triệu với anh ấy nữa, cả việc cởi dây nịch cũng chưa làm...
Đó là suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi chìm vào giấc ngủ.
*
Khác với bình thường ngủ cho đến khi tự tỉnh dậy, Đỗ Vân Đình bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Một cánh tay vươn ra từ trong chăn, mơ màng sờ soạng cả buổi, cuối cùng mới cầm được điện thoại để ấn tắt đồng hồ báo thức.

Đỗ Vân Đình hé nửa con mắt, vừa liếc một cái đã chết sững.
Sao lại là cái điện thoại đời cũ này? Còn là cái đã từng đem đi sửa cả chục lần nữa chứ?!
Đỗ Vân Đình cảm thấy lạ lẫm sờ sờ bàn phím điện thoại một lúc lâu.
Vào thời đại điện thoại thông minh xuất hiện khắp nơi như hiện nay thì cái điện thoại đồ cổ này hiếm thật đấy.


Cái điện thoại cũ này là loại Motorola, Đỗ Vân Đình nghĩ có lẽ là thằng bạn nào đang trêu cậu cũng nên.

Mọi thứ đều bình thường cho đến khi chui đầu ra khỏi chăn...!Một căn phòng thấp bé đầy bụi bẩn, ga giường giặt đến mức trắng bệch, đủ thứ đồ đạc chen chúc trong căn phòng ba bốn chục mét vuông, bước chân xuống giường cũng vấp cái bàn được.

Thật ra thì cậu chưa thấy khung cảnh này bao giờ, vuốt ve chiếc điện thoại kia, sờ bộ quần áo thể thao bình thường trên người, rồi mơ màng đến choáng cả người.
Chuyện gì vậy?
Chẳng phải mình bị xe tông ư, bây giờ âm phủ cũng phát triển cỡ này rồi à?
Đột nhiên cái điện thoại cũ phát ra bài hát chấn động dọa Đỗ Vân Đình sợ đến nhảy dựng.

Ấn ấn một lúc lâu mới luống cuống bấm nghe được, bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của người đàn ông: "A Thanh, tỉnh rồi à?"
Đỗ Vân Đình: "Hả?"
Người đàn ông cười khẽ, dường như rất cưng chiều: "Lại không tỉnh táo rồi, chẳng phải em bảo anh gọi điện để đánh thức em sao?"
Đỗ Vân Đình không hiểu gì cả.

Người đàn ông bên kia lại bảo: "Công việc vất vả quá.

Anh thật sự đau lòng, em phải dậy sớm thế này..."
Tên này là ai vậy?
Đỗ nhị thiếu im lặng một lúc rồi trả lời theo phong cách ngày xưa của mình: "Hôm nay anh có bận việc gì không?"
"Anh?" Người đàn ông có vẻ sững sờ "Anh không bận, chẳng phải em có..."
"Đau lòng thế thì thay tôi làm việc đi." Đỗ nhị thiếu chân thành đề nghị: "Hoặc là thu tiền, hoặc là làm thay tôi, ai mượn anh đau lòng vớ vẩn làm gì?"
Nói xong cúp máy cái rụp.
Đồ thần kinh.
Tìm tòi hồi lâu trong phòng, cuối cùng cậu cầm ra một chiếc áo sơ mi trắng không chút nổi bật, miễn cưỡng mặc vào rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cũng là quanh cảnh đường phố mà cậu chưa từng thấy, nhà ở thấp bé, dây điện chằng chịt, Đỗ Vân Đình ngắm nghía chỉ một hồi mà thấy được một đống nguy cơ tiềm ẩn hỏa hoạn.
Cậu rụt đầu lại, cảm giác như bản thân đang mơ vậy.

Giấc mơ này khiến Đỗ nhị thiếu...!tiếc cmn nuối.
Sao không mơ về Cố tiên sinh chứ?
[Tít tít, xin chào!]
Đột nhiên một âm thanh xa lạ vang lên trong đầu.
[Xin chào, hệ thống số 7777 xin được tận tụy phục vụ ngài.


Thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hài hòa là những khát vọng chung của chúng tôi.

Tự do, bình đẳng, công bằng và pháp quyền là mục tiêu chúng tôi không ngừng theo đuổi! 7777 sẵn sàng sánh vai bên ngài để dựng xây tương lai văn minh tốt đẹp của nhân loại!]
Đỗ nhị thiếu: [...]
What the fuk?
[Hãy nói một chút về lý tưởng của ngài đi.] 7777 nhiệt tình cứ như người hướng dẫn trong chương trình giải trí, [Lý tưởng của ngài là gì, là muốn cùng chúng tôi gánh vác sứ mệnh vĩ đại, lắng nghe những lời dạy ngàn vàng, xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa, để ánh mặt trời của chân lý soi rọi khắp địa cầu ư?]
Ký chủ vừa nhận: [...Không!]
7777 không nhụt chí: [Vậy nhất định là ngài muốn hòa mình vào quần chúng, gần gũi với nhân dân đúng không?]
Đỗ nhị thiếu: [...Cũng không.]
[Vậy là ngài muốn noi theo tinh thần Lôi Phong, ra tay giúp ích cho đời?]
[Vẫn không..]
7777: [Vậy ngài...]
[Thực ra tôi cũng có một ước mơ.] Đỗ nhị thiếu nghĩ ngợi một chút rồi ngại ngùng trả lời: [Tôi muốn ngủ với một người đàn ông, có tính không?]
Trong đầu không có âm thanh gì, 7777 đã bị cái câu "ngủ với đàn ông" cực kì ba trúm của ký chủ nện cho offline luôn.
Thế giới xung quanh Đỗ Vân Đình yên lặng, cậu kiên nhẫn chờ hồi lâu, mười phút sau 7777 mới tỉnh táo quay lại.
[Ngoài việc phát triển tình cảm cách mạng gắn bó với đồng chí kia thì ngài có...]
[Không có.] Đỗ nhị thiếu nói.
Âm thanh máy móc của 7777 ỉu xìu đi, nghe có phần đáng thương: [Ừm...]
[Tôi chỉ có một lý tưởng thế thôi.] Đỗ Vân Đình nói rồi cụp mắt: [Cũng chỉ có...]
Trước mặt cậu lại hiện ra bóng dáng người đàn ông kia, người đó có một nốt ruồi nhỏ trên xương lông mày, hơi nhạt, hốc mắt có hơi sâu.

Chân Đỗ nhị thiếu lập tức mềm nhũn, nhanh chóng biến thành một đống bùn nhỏ mềm mại yếu ớt, trái tim đập thình thịch vang vọng trong lồng ngực.
[Chỉ muốn ngủ với anh ấy!]
7777: [...]
7777: [Nhưng tôi là một hệ thống đứng đắn mà...]
Hệ thống đứng đắn không nhận mối làm ăn lớn này!
__________________
Tác giả có điều muốn nói:
Đỗ nhị thiếu: "Tôi muốn..."
Hệ thống: "Không, cậu không muốn!" *Bịt mồm, kéo đi*
Cậu đừng có mà mơ!
Hết chương thứ nhất.


Bình luận

Truyện đang đọc