TÚNG TÚNG



Chương thứ hai
...
Đỗ Vân Đình nói: [Tôi thấy cậu có thể nhận mối làm ăn lớn này mà.]
7777: [...Không làm!]
Có nói cỡ nào nó cũng không làm!
Nó là hệ thống đứng đắn, chứ không phải...!Chứ không phải...
Đỗ nhị thiếu: [Chứ không phải bà mối?]
7777 hít sâu một hơi rồi hét lên: [Đừng có nói hai chữ đó chứ!!! Điều này không phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa!]
Đỗ Vân Đình không hiểu nổi hỏi nó: [Cậu chỉ là hệ thống thì để ý thế làm gì? Cậu có sống trong xã hội chủ nghĩa đâu?]
Cậu còn không phải con người.

=.=
7777 vừa trở về sau lần đi bụi thứ nhất, khóc òa lên bằng giọng máy móc rồi bỏ đi tiếp.
Thế giới lại trở nên yên tĩnh...
Đỗ nhị thiếu sẽ không bạc đãi bản thân, cậu xoa xoa cái bụng đói méo rồi đứng dậy tìm ít tiền.

Kết quả móc hết túi quần bò cũng chỉ mò ra được một trăm tám mươi nhân dân tệ, vô cùng đáng thương.

Lâu lắm rồi Đỗ Vân Đình không nghèo thế này, nhìn chằm chằm mớ tiền trong tay rồi quyết định ra ngoài kiếm một bữa ngon.
7777 xuất hiện, cảnh giác hỏi: [Cậu đi đâu vậy?]
Đỗ Vân Đình bảo: [Ăn cơm.]
7777 lại cảnh giác hỏi: [Không lẽ cậu định đứng đường à?]
Đỗ Vân Đình ngừng bước, chậm rãi nói: [Ý tưởng hay đấy!]
7777 suýt thì rống lên, nó hận không thể tự vả mình mấy cái rồi lại tiếp tục offline.
Đỗ Vân Đình cầm tiền ra đường dạo bước qua vỉa hè (và tất nhiên là không đi đứng đường rồi).

Cậu xoay người bước vào một cửa hàng bên cạnh gọi đồ ăn sáng, chỉ một phần bánh quẩy và hai bát tàu hũ ngọt cũng đủ để cậu mải mê ăn ngon lành.
Cậu lại cho thêm mấy thìa đường lớn.
Bây giờ còn sớm nhưng đã có không ít người vì cuộc sống mưu sinh mà lục đục rời giường, chỉ có mấy cửa tiệm làm tóc, làm đẹp mới không mở cửa làm ăn thôi.

Đỗ Vân Đình đi lòng vòng một chút, tối qua vừa mưa nên mặt đất có vài vũng bùn.

Có đứa bé chạy qua người cậu, dẫm bùn văng tung tóe lên một bên ống quần bò bạc màu.
Đỗ nhị thiếu về phòng thay quần ra, nhìn cái quần chăm chú rồi ngẩn người.

Không phải cậu chưa từng nghèo, chỉ là sau khi bước vào nhà họ Đỗ rồi thì chưa từng trải qua tình trạng này nữa.
Bây giờ tình cảnh lặp lại...!Ờm...!Cảm giác không ổn cho lắm.

Nó cứ khiến cậu nhớ tới mấy chuyện vặt vãnh trong quá khứ.
Đỗ Vân Đình dẹp mớ suy nghĩ lẫn lộn trong đầu, hiếm khi lên tiếng trước: [28?]
Chờ một lúc cũng không có ai trả lời, cậu lại kêu lần nữa: [28?]
Trần nhà rơi xuống vài hạt bụi ẩm mốc.
7777: [...!Đồng chí này, cậu gọi ai đấy? Tôi không có cái tên này.]

Đỗ Vân Đình: [Chẳng phải cậu là bốn bảy hai tám à?]
Thấy 7777 lại muốn offline tới nơi, Đỗ nhị thiếu bèn chen lời: [Nói tào lao làm gì, tôi chỉ muốn hỏi là làm cách nào để trở về được thôi?]
[Đồng chí ơi, thân xác của cậu đã bị mục rữa trong thế giới cũ rồi, trở về cũng chỉ có thể làm một linh hồn vất vưởng thôi à.]
Đỗ Vân Đình bảo: [Làm linh hồn quay về cũng được.]
Cậu ngừng chốc lát rồi nói tiếp: [Chủ yếu là tôi còn chưa kịp ngắm cảnh Cố tiên sinh tắm rửa...]
Trời ơi trạng thái linh hồn tiện quá còn gì nữa.
[...] 7777 đang rất muốn từ bỏ tên kí chủ này! Nó có thể vi phạm nguyên tắc bình đẳng giữa người với người để cứng rắn nhét tên ký chủ này về được không?
Ví dụ như nhét vào cuống rốn?
7777 nói: [Không được.

Nhưng cậu còn lựa chọn khác, đó là hoàn thành nhiệm vụ để có thể sống lại.]
Đỗ nhị thiếu búng tay: [Tôi biết cái kịch bản này rồi, có phải cậu định cho tôi bàn tay vàng không? Ví dụ như...!nhìn xuyên thấu?]
Đồng chí 7777 tự cảm thấy mình đã tôi luyện được một trái tim sắt thép bình tĩnh không một gợn sóng.
[Không có.

Nhưng sau khi hoàn thành mỗi nhiệm vụ ở thế giới thì đồng chí ký chủ sẽ nhận được điểm tương ứng dựa trên giá trị hối hận của đàn ông xấu xa.

Tích đủ điểm là có thể đổi lấy vật phẩm trong hệ thống.]
[Ủa vậy là không phải như kịch bản kia hả?]
Hệ thống nói như chém đinh chặt sắt: [Không có!]
[Haiz!] Đỗ nhị thiếu thấy hệ thống nhỏ không phối hợp bèn sờ cằm tiếc nuối: [Xem ra chỉ có thể lao động thôi.]
Lúc cậu còn sống cũng chưa từng đi làm công cho bất cứ ai, vậy mà chết đi lại phải làm công cho hệ thống.
Phong thủy luân chuyển, lòng người vẫn thế.

Ông trời quá có lỗi với mình gồi đó.
[Nhiệm vụ ở thế giới này là gì?]
7777 im lặng một lúc rồi lập tức hỏi lại: [Cậu đã từng nghe tới PUA chưa?]
PUA*, trước đây Trần Viễn Thanh chưa từng tiếp xúc với thuật ngữ này.

Chẳng qua cậu chỉ cảm thấy bạn trai mình – Tiêu Bình Nam có cái tôi hơi bị lớn thôi.
(*PUA: viết tắt của cụm từ Pick-up Artist – nghệ sĩ tán tỉnh.

Nói ngắn gọn là "Game" của mấy thằng playboy chuyên lừa tình lẫn tiền gái/trai.)
Cha mẹ Trần Viễn Thanh qua đời sớm, từ khi đại học đã bắt đầu đi làm kiếm sống nên hơi đâu mà đi yêu với đương.

Sau khi ý thức được xu hướng tính dục của bản thân thì từ trạng thái "không có thời gian" lại chuyển thành "không dám".
Xã hội này vẫn chưa cởi mở lắm với người đồng tính, Trần Viễn Thanh chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí che giấu sống qua ngày.
Tiêu Bình Nam là điều ngoài ý muốn của cậu.
Cậu và Tiêu Bình Nam gặp nhau lần đầu ở thư viện.

Cậu đến trả sách, vừa nghiêng đầu thì rơi vào tầm mắt của một người, một đôi mắt đang chăm chú nhìn cậu.

Trần Viễn Thanh bị nhìn như vậy nên hơi xấu hổ, khẽ cúi đầu ý định bước đi thì nghe người nói: [Xin chào...]

Trần Viễn Thanh không.đi.nổi.nữa.rồi!
Người đàn ông bước tới trước mặt cậu, vẻ mặt có hơi khác thường một chút.
"Lúc nãy anh đã nhìn em rất lâu."
"Ừm..."
"Anh có thể...!add Wechat của em được không?"
Quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh.

Tiêu Bình Nam biết cách nói chuyện, cũng rất biết cách quan tâm người khác, mỗi ngày đều ân cần tiễn cậu đi làm rồi xuống lầu nhà cậu đánh bài.

Nửa tháng sau hai người trở thành người yêu, lần đầu tiên Tiêu Bình Nam vào phòng cậu, Trần Viễn Thanh còn hơi khẩn trương.

Đây là nơi sinh hoạt và cũng là nơi bí mật của cậu, bây giờ cũng sẵn sàng để người yêu bước vào.
Cậu thấp thỏm không yên, nhưng Tiêu Bình Nam lại giống như không thấy điều đó, hắn chỉ đi dạo một vòng rồi hơi thất vọng hỏi: "Chỉ lớn thế này thôi à?"
Trái tim Trần Viễn Thanh đột ngột trùng xuống.
"Không sao." Tiêu Bình Nam cười cười, "Mặc dù em không có tiền nhưng anh vẫn cần em."
Hắn ôm Trần Viễn Thanh, thân mật nhéo mũi cậu.
"Cũng chỉ có anh cần em thôi."
Trần Viễn Thanh lướt vòng bạn bè của người yêu.

Mọi thứ trên đó khác biệt hoàn toàn với thế giới của cậu, nào là rượu vang, du thuyền, xe thể thao, bờ biển,...!Tiêu Bình Nam vốn ngao du trời nam biển bắc, mở miệng một cái là có thể kể được nhiều chuyện thú vị từ khắp nơi trên thế giới.

Thực ra Trần Viễn Thanh cũng tốt nghiệp từ một trường đại học không tệ, trong tay cũng có chút tài sản nhỏ gom góp được nhưng chưa bao giờ dám tiêu xài xa xỉ một lần.

Cậu không có cha mẹ cũng không có ai nâng đỡ, chỉ có thể tiết kiệm tính toán từng đồng từng cắc, tất cả điều này đều là vì tương lai của mình và người yêu cả.
Có lần đang nói chuyện đi du lịch, Tiêu Bình Nam hỏi: "A Thanh đã từng đi những đâu rồi?"
"..."
Trần Viễn Thanh chưa từng đi đâu.

Hơn hai mươi năm cuộc đời cậu cũng chỉ sinh hoạt trong thành phố này.

Ngập ngừng lúc lâu không trả lời được, Tiêu Bình Nam nhếch mày, "Không phải chứ, ngay cả nước ngoài em cũng chưa đi á? Thời đại bây giờ vẫn còn có người chưa từng đi nước ngoài ư?"
Một câu Trần Viễn Thanh cũng không trả lời được, cậu và người yêu chênh lệch quá nhiều, khoảng cách này lớn đến mức giống như không bao giờ rút ngắn được.

Tiêu Bình Nam là áng mây trên trời, còn cậu chỉ là vũng bùn đen xấu xí.
Tiêu Bình Nam im lặng nhìn cậu một lúc rồi ôm người yêu mình vào lòng.
"Không sao đâu." Tiêu Bình Nam thấp giọng bảo: "Dù người khác có ghét bỏ em thì anh cũng không bao giờ làm như vậy."
Cùng một câu, nhưng khi nói nhiều sẽ thành chân lý.
Trần Viễn Thanh dần dần cảm thấy mình không đủ ưu tú.

Kiến thức của cậu nông cạn, không hiểu chuyện cũng không thể sinh con cho Tiêu Bình Nam.


Những điều đáng tiếc này đều là do Tiêu Bình Nam rót vào tai cậu mỗi ngày.
"Mặc dù lần đầu thấy em trông cũng rất bình thường, nhưng..."
"Dù em chưa từng ăn gan ngỗng, nhưng anh..."
"Cha mẹ anh vẫn luôn hy vọng được ôm cháu đích tôn.

Nhưng anh..."
Tất cả đều là lời tâm tình của hắn với cậu.

Nhưng Trần Viễn Thành không hiểu nổi, tại sao lời tâm tình không khiến cho cậu cảm thấy hạnh phúc mà lại gây nên nhiều áp lực cho cậu thế này?
Để bù đắp cho những khuyết điểm kia, cậu bắt đầu đưa tiền cho Tiêu Bình Nam tiêu.

Những đồng tiền cực khổ để dành bấy lâu đều rót vào tay Tiêu Bình Nam bằng những chiếc máy tính mới, điện thoại mới, quần áo thời thượng.

Trần Viễn Thanh tự đổi cho mình cái điện thoại người già đã dùng hỏng, chuyển từ căn nhà trọ vốn không tệ đến căn phòng chỉ nhỏ hai ba chục mét vuông.

Nhưng tính tình người yêu lại càng ngày càng lạ, Trần Viễn Thanh tan tầm muộn, về đến nhà thấy hắn nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại thì đành đi nấu cơm.

Làm việc mười tiếng khiến Trần Viễn Thanh thấy không được thoải mái cho lắm.
Cậu gọi Tiêu Bình Nam: "Bình Nam, anh sờ trán em xem có phải em hơi sốt không?"
Nhưng Tiêu Bình Nam vẫn nằm trên sô pha, thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Vậy thì uống thuốc đi."
"..."
Trần Viễn Thanh tự tìm thuốc, vì hoa mắt chóng mặt nên nhìn nhầm đường thành muối, nêm một thìa vào trong thức ăn.

Tiêu Bình Nam cầm điện thoại ngồi vào bàn cơm, vừa nếm một miếng mà mặt hắn đã biến sắc đi, đột nhiên đứng bật dậy: "Em cố ý đúng không?".

Ngôn Tình Hay
Trần Viễn Thanh khẽ giật mình.
"Cái gì cơ?"
"Đến bữa cơm mà cũng nấu không xong! Mỗi ngày em làm cái gì vậy? Sống làm gì vậy hả? Vừa nghèo vừa không có tương lai, em có biết anh đã hy sinh biết bao nhiêu thứ vì em không!" Tiêu Bình Nam ném di động lên bàn cơm "Mẹ anh suốt ngày đều mong ôm cháu nội, nếu không phải vì em thì sao anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn chứ?!"
Hắn nỗi giận đùng đùng hất bàn ăn bỏ đi.

Trần Viễn Thanh ngồi ngẩn tại chỗ một lúc lâu, chẳng hiểu vì sao mà mũi hơi chua xót.
Chắc là do đang bị sốt cao đi...
Cậu không biết vì sao mà mình rất sợ người đàn ông này sẽ bỏ đi.

Cứ như hắn vừa đi thì cậu sẽ biến thành nắm bùn hèn hạ vậy.

Trần Viễn Thanh ra ngoài tìm cả đêm, tìm khắp nơi cũng không thấy hắn đâu.

Một tuần sau lại tình cờ gặp hắn trên đường.
Ánh mắt Tiêu Bình Nam rất lạnh lùng, Trần Viễn Thanh cầu xin rất lâu hắn mới chịu về.
Sau khi về, cuối cùng người yêu cậu cũng cười với cậu và ôm cậu gọi bảo bối rồi.
"Bảo bối, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa."
Không bao giờ chia xa...
Trần Viễn Thanh miễn cưỡng cười cười mà không hề có chút cảm giác an toàn nào.

Dường như cậu không còn là một người độc lập nữa mà là con rối giật dây, mỗi ngày đều cẩn thận nhích từng bước như đi trên băng mỏng, tất cả đầu dây gói lại trong tay Tiêu Bình Nam.

Cậu không có bạn bè cũng không có tự do, cuộc sống cứ xoay quanh Tiêu Bình Nam như vậy, dù cho cha mẹ ruột quay lại tìm cậu thì cậu cũng từ chối.
Cuối cùng Tiêu Bình Nam nói: "Yêu một người là sẵn sàng chết vì người ta."

Trần Viễn Thanh không muốn chết, cuộc sống của cậu vốn không dễ dàng chút nào, cậu cũng biết là dù có cố gắng thế nào thì cuộc sống cũng không khá hơn được
Nhưng Tiêu Bình Nam lại nói với cậu rằng, ngoài cậu ra thì còn có chàng trai khác sẵn sàng hy sinh tất cả cho Tiêu Bình Nam, bao gồm sinh mạng.
"Như vậy mới là yêu."
Được thôi, Trần Viễn Thanh nghĩ, nếu như nhất định phải chứng minh mình yêu hắn...
Trong lòng cậu dâng lên nỗi sợ vô hình, thấp thoáng cứ như người chết đuối vớ được cọc gỗ nổi.

Cậu chuẩn bị dao, quyết định trước khi chết thì mở một chai rượu, nghĩ ngợi một lúc lại muốn xem một bộ phim.

Từ trước đến nay Tiêu Bình Nam không cho phép cậu đụng vào máy tính của hắn, đây là lần đầu tiên Trần Viễn Thanh mở máy lên.

Cậu click chuột vào tệp thì phát hiện ra một chuỗi dài các video.
Trong đó có rất nhiều người, Tiêu Bình Nam và đủ loại con trai.

Tên video được lưu là "Công việc 1", "Công việc 2"...
Chưa bao giờ Trần Viễn Thanh thấy da đầu tê dại như bây giờ.

Cậu run rẩy lục tìm trong máy tính, cuối cùng cũng tìm ra những tệp khác.

Trong video có một người đàn ông luống tuổi đứng trước tấm bảng đen đang giảng bài thao thao bất tuyệt.
"Lúc bắt chuyện với đối phương phải làm theo kế hoạch, ảnh đăng lên vòng bạn bè trên Wechat cũng phải..."
"Trong đó phải chứa đựng bẫy rập để phá hủy tự tôn của đối phương, nhất định phải thiết kế cơ chế thưởng phạt rõ ràng, liên tục vạch ra khuyết điểm của đối phương, có thể lặp đi lặp lại rồi phóng đại lên, để đối phương rời bỏ chính gia đình và bạn bè của mình..."
"Muốn khiến đối phương tiêu tiền vì mình thì có thể dùng phương pháp lấy tình địch để kích thích.

Có thể chọc cho cáu lên, để đối phương lôi kéo bạn, vài lần lặp lại thì chắc chắn sẽ tùy ý bạn đùa giỡn trong tay.

Nhưng cuối cùng phải nói cho đối phương biết rằng, nếu đối phương không thể chết đi vì bạn thì chứng tỏ không yêu bạn!"
Trong chớp mắt, cuộc đời Trần Viễn Thanh biến thành trò cười hoang đường.

Càng hoang đường hơn là cậu không có bạn, không có người thân, không có tiền, không có tự tôn, cũng không còn nhiều thời gian nữa...!Ở nơi này cậu không có gì cả, chỉ có một thân một mình lẻ loi trơ trọi trên đời.

Thậm chí cậu còn không nhớ nổi thì ra mình từng là người được khen ngợi là "ưu tú", "cố gắng".
Bên tai phảng phất vang lên tiếng hàng xóm chuyện trò, một cô bé lầu dưới được cha bế bổng trên vai cười đùa, cả thế giới đang hạnh phúc đến thế cơ mà.

Trần Viễn Thanh lại tự mình đóng cửa, đập đồ cắt cổ tay, kết thúc hai mươi lăm năm cuộc đời của mình.
Mà bây giờ, Đỗ Vân Đình chính là Trần Viễn Thanh.

Ngay một ngày trước khi cậu xuyên tới đây thì Tiêu Bình Nam cũng vừa đề cập qua là hắn đang thích một chiếc đồng hồ kiểu cách quý giá.
Đây là lần đầu tiên Trần Viễn Thanh đưa số tiền lớn thế này cho Tiêu Bình Nam, cho nên cậu phải đổi phòng trọ, bán điện thoại các thứ chỉ để tiết kiệm tiền mua chiếc đồng hồ đắt đỏ kia cho Tiêu Bình Nam.
Đỗ Vân Đình hiểu ra: [Chẳng trách sáng sớm đã gọi điện giục tôi đi làm.]
Hóa ra là vì cái đồng hồ kia à?
Chỉ tiếc là bây giờ trong thân xác này không còn là con cừu nhỏ Trần Viễn Thanh nữa rồi.

Đỗ nhị thiếu cười lạnh: [Không có đồng hồ, để xem hắn ta có muốn bỏ qua chuyện này không đây?]
Hắn không muốn cũng phải muốn!
____________________
Tác giả có điều muốn nói:
*Đỗ Túng Túng mài dao xoèn xoẹt.*
Hết chương thứ hai.


Bình luận

Truyện đang đọc