Chương thứ chín
...
Có tiếng ting ting của 7777 phát thông báo nhắc nhở.
Đỗ Vân Đình: [Sao thế?]
[Từ cậu vừa nói ra không phù hợp với tiêu chuẩn văn minh của hệ thống ngôn ngữ.] 7777 nói tiếp: [Chuẩn bị tiến hành hình thức giáo dục...]
Đỗ Vân Đình không tin nổi: [Cậu dựa vào đâu chứ?]
Không văn minh chỗ nào hả?!
7777: [ Cảnh cáo lần thứ hai, hình thức sẽ kéo dài đến chín mươi phút.]
Đỗ nhị thiếu gia vội vàng đổi giọng: [Chắc chắn tôi không chịu nổi cú này đâu.
Vừa nãy tôi còn chưa đặt dấu chấm câu, là chưa nói hết câu đâu đó.]
Gặp quỷ rồi! Trời muốn diệt mình mà.
Đỗ Túng Túng nằm uỵch xuống giường, uể oải suy sụp.
Không thể đùa cợt kể chuyện sếch với 7777, cũng không thể ngủ với Cố tiên sinh, cuộc đời cậu còn có ý nghĩa gì nữa?Đã nói rồi mà! Biết thế ban đầu đi làm quỷ cho xong, ít ra còn có thể nhìn trộm Cố tiên sinh tắm rửa!!!
Đỗ Vân Đình hối hận không thôi.
Sáng hôm sau, Cố Lê cho lái xe qua đây đón cậu, nói là muốn cả hai cùng nhau đến nhà họ Trần ăn bữa cơm đoàn viên.
Chú tài xế vừa điều khiển vô lăng vừa nhắc nhở: "Hôm nay tâm trạng của Cố tổng không được tốt lắm.
Lúc không vui ngài ấy thường không thích nói chuyện với người khác, nên lát nữa cậu nói ít lại nhé."
Đỗ Vân Đình dạ một tiếng: "Cháu cảm ơn ạ."
Cậu ôm túi sách nghiêm túc ngồi ở phía sau, giọng nói mềm mại vang lên: "Chú ơi, vì sao cậu của cháu lại không vui thế?"
Tài xế đáp: "Chuyện này thì tôi cũng không rõ, có lẽ là do ngủ không ngon chăng?"
Chú lái xe lại giải thích tiếp: "Cố tiên sinh vẫn luôn bị mất ngủ, mấy năm trước ngài ấy có uống một số loại thuốc và thử khá nhiều biện pháp nhưng đều vô dụng."
Đỗ Túng Túng sững sờ.
Thật không?Đêm hôm đó cậu thấy Cố tiên sinh ngủ rất ngon mà?
Đúng lúc đèn đỏ ở cột đèn giao thông sáng lên, tài xế phanh xe lại, có lẽ thấy Đỗ Vân Đình ngoan ngoãn thân thiết, bèn nhỏ giọng cảm thán với cậu: "Cố tiên sinh sống một mình rất vất vả.
Công ty lại nhiều việc phải làm, chỉ mỗi chuyện ngồi phê văn kiện thôi cũng phải đến nửa đêm rồi, cứ như thế thì bảo sao ngài ấy ngủ cho ngon được..."
Đèn xanh sáng lên, tài xế tiếp tục lái về phía trước: "Nếu cứ như vậy thì cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu được đâu.
Trần thiếu gia có cách gì giúp đỡ, hoặc khuyên nhủ được ngài ấy thì tốt quá."
Trong mắt Đỗ Vân Đình lộ ra sự đau lòng, cậu hận không thể lập tức chạy như bay tới làm áo bông nhỏ tri kỷ của Cố tiên sinh.
Đã tri kỷ lại còn thân mật kề bên.
Hương hỏa đời này của nhà họ Trần cũng coi như thịnh vượng, đứng đầu nhà tổ là ông của Trần Viễn Thanh, dưới hàng ông còn có ba người cô và một người chú nữa.
Cha của Trần Viễn Thanh là con trai cả nên ông kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, bây giờ cũng là một trong những người đứng đầu công ty.
Cũng may là dù nhà giàu có nhưng nếp sống cũng giản dị nên Đỗ Vân Đình cũng không gặp chuyện gì phải khó xử.
Mấy người cô lần lượt lôi kéo cậu qua lại xem xét từ đầu đến chân, véo má một cái lại sờ sờ da mặt vừa mềm vừa mịn.
Da dẻ của đám thanh niên trẻ tuổi này lúc nào cũng đẹp cả, chứ lớn tuổi như bọn họ thì dù có dùng nhiều sản phẩm dưỡng da đến đâu, cũng không thể có lại được làn da như xưa.
Cố Lê ngồi một mình hút thuốc lá ở gần đó.
"Sao vẫn còn hút thuốc?"
Mẹ Trần liếc anh một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, vươn tay rút đi điếu thuốc trong tay anh.
Cố Lê giương mắt nhìn bà, gọi: "Chị."
"Biết gọi một tiếng chị thì đừng có đày đọa thân xác mình nữa." Mẹ Trần nhịn không được cằn nhằn, "Mấy chốc nữa em cũng là người ba mươi rồi, tuổi tác không còn nhỏ mà bên người vẫn không có ai săn sóc cho cả, biết làm sao bây giờ? Lần trước có giới thiệu con gái nhà họ Lâm mà em cũng không để ý người ta lấy một chút..."
Cố Lê vươn tay lấy điếu thuốc trong tay mẹ Trần lại, dụi tắt nó rồi vứt đi, thản nhiên trả lời: "Bọn em không hợp nhau."
"Em còn chưa tiếp xúc với con gái nhà người ta lần nào, sao biết có hợp hay không hợp?" Mẹ Trần tức giận, "Mà cô đó không hợp thì em cũng phải tìm mối khác đi chứ, đúng không?"
Lúc này đây, Đỗ Vân Đình cũng đang dỏng tai nghe hai người kia nói chuyện, nghe đến đoạn này mà cậu chỉ muốn nhảy ra hô to một tiếng: Mẹ iu, mẹ thấy điều kiện của con như thế nào? Bảo đảm biết săn sóc biết yêu thương, lại hiểu chuyện nghe lời...!mà đừng nói là hiểu chuyện nghe lời, mẹ bảo con học theo Cố tiên sinh gọi mẹ là chị con cũng chịu!
Cậu ngo ngoe muốn nhảy ra.
Mẹ Trần: "Làm gì thì cũng phải tìm một cô gái đi!"
"..."
Đỗ Túng Túng ngo ngoe hết nổi luôn.
Phía dưới của cậu có thừa ra hai lạng thịt.
Không đâu, có khi còn chưa tới hai lạng nữa.
Bây giờ đặt vé máy bay đi Thái Lan có kịp không nhể? Cậu cần thực hiện vài cuộc phẫu thuật.
Cắt đi một bộ phận với tăng thêm hai bộ phận chắc đủ rồi hen!?
Thế là cậu bàn bạc với 7777: [28, cậu nói xem nếu giờ tôi đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính, thì mẹ tôi có thể cho phép tôi sinh con cho Cố tiên sinh không?]
Kho số liệu của 7777 chết máy tại chỗ, chỉ hiển thị lên một dãy dài dấu chấm hỏi.
Cái gì?! Excuse me?!!!
Đỗ Túng Túng còn cẩn thận suy tính: [Tôi cảm thấy chắc là được, đến lúc đó Tiêu Bình Nam chợt phát hiện ra tôi biến thành phụ nữ, muahahaha! Một cú sốc cũng quá lớn đấy, có khi giá trị ngược cặn bã của tôi full luôn ý chứ! Tôi cũng có thể kéo anh ta đi làm phẫu thuật, đến lúc đó sẽ làm một đôi chị em tri kỷ tâm giao!]
[...]
Còn đòi làm chị em tri kỷ tâm giao.
7777 muốn nghiền Đỗ Túng Túng thành bát tào phớ.
Theo như thường lệ, cứ ăn cơm được nửa bữa là lại đến màn giục cưới của phụ huynh.
Ông cụ Trần và mấy người cô không nói gì, chỉ có mẹ Trần đang luyên thuyên với em trai mình, nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của anh là biết anh không quan tâm rồi.
Lúc này đành phải thở dài, thu xếp một số cuộc gặp với con gái của mấy nhà rồi đưa anh xem.
Cố Lê không lên tiếng, cho đến khi ăn xong anh mới nói: "Chị không cần quan tâm đâu."
"Làm sao có thể không quan tâm được?" Mẹ Trần nói, "Nhà em chỉ có một mình em thôi..."
Bà lập tức ý thức được mình lỡ miệng nên im lặng, ngồi trên ghế ngây người.
Cố Lê duỗi đôi chân dài, anh cao hơn mẹ Trần không ít, ngũ quan hai người cũng không giống nhau cho lắm, mặt mẹ Trần thanh tú nhã nhặn, lộ ra khí chất dịu dàng, Cố Lê thì lại có đôi mắt thâm thúy, xương lông mày cao hơn một chút, từ đầu đến chân tràn ngập hơi thở lạnh lẽo không dễ tiếp cận.
Nói là chị em, nhưng thực tế so sánh lại không giống nhau chút nào.
Một lúc sau, mẹ Trần gần như thỏa hiệp, chỉnh lại khăn choàng lên vai, "Chuyện của em thì em quyết định, thôi cứ tự coi mà làm đi."
Bà dừng một chút, hỏi: "Gần đây có còn mất ngủ không?"
"..."
Cố Lê nghe câu hỏi thì thoáng trầm mặc, ánh mắt anh rơi vào đứa cháu ngoại kia.
Cậu thanh niên đang bị ông cụ Trần lôi kéo nói chuyện, hiển nhiên ông cụ rất yêu thích đứa cháu này, còn đang mài mò đeo cái gì đó lên tay cho cậu nữa.
Trần Viễn Thanh ngồi quay lưng về phía anh, lộ ra cần cổ trắng nõn xinh xắn, một mớ đuôi tóc xù xù trông cũng rất mềm mại.
Ánh mắt Cố Lê dời đi, trả lời: "Cũng ổn."
Mấy thứ trên người nhà họ Trần toàn là đồ tốt, ông cụ Trần định đeo chuỗi vòng ngọc vào tay Đỗ Vân Đình, kéo tay cậu lên thì lộ ra một đoạn dây màu đỏ kia, nhìn thấy chú heo vàng nhỏ nhỏ lắc lư phía trên, sờ vào có vẻ không phải là vàng thật.
Ông cụ nâng sợi dây lên ngắm nghía rồi lại nhìn Đỗ Vân Đình.
"Cái này bỏ đi nha?"
Thứ đồ giả này không xứng với cháu trai của ông.
Cậu thanh niên vội vàng kéo tay áo che kín lại, nhỏ giọng đáp: "Ông ơi, cái này không được.
Đây là...!quà của người ta tặng con."
Dứt lời thì lỗ tai cậu đỏ lừ lên.
Ông cụ Trần cũng từng trải qua tuổi thanh xuân nồng nhiệt, nhìn vẻ mặt cậu sao lại không hiểu được chứ? Ông gật đầu, cười nói: "Được rồi, được rồi.
Cô gái cho cháu cái này là người thế nào?"
Nhiệt độ trên mặt Đỗ Vân Đình càng tăng cao hơn, ngại ngùng đáp: "Ông đừng..."
Rồi cậu lặng lẽ liếc qua Cố Lê và bắt đầu liếng thoắng khen người trong lòng mình.
Dáng người đẹp đẽ, chân tương đối dài, khuôn mặt cũng đẹp.
Quan trọng là dù vẻ ngoài nhìn rất lạnh lùng nhưng đôi lúc lại rất dịu dàng, thật sự là từ đầu đến chân chẳng có khuyết điểm nào cả.
Ông cụ Trần càng nghe càng hài lòng: "Đứa nhóc này sao biết khen người thế? Miệng cũng ngọt quá ha?"
Ông gọi mấy người khác cùng tới nghe, Cố Lê cũng sải bước chân dài đến nghe hết cả.
Đỗ Túng Túng khen lấy khen để cũng hài lòng vô cùng, trong bụng lại nghĩ thầm không chỉ vóc người đẹp mà chỗ đấy cũng không nhỏ, nhìn size quần lót chênh lệch với mình cỡ đó là biết.
Chậc chậc...
Liệu đêm nay cậu và Cố tiên sinh có thể ngủ chung lần nữa không? Đỗ Vân Đình cảm thấy rất có thể nha.
Mặc dù cậu vẫn chưa chuyển nhà, nhưng cơ hội luôn phải do chính mình tạo ra mới được.
*
Đêm đó, Đỗ Vân Đình mang dao phay ra mạnh mẽ chặt ống nước nhà mình, căn nhà lập tức biến thành Thủy Liêm Động.
Thế là cậu được như ý nguyện chạy sang nhà Cố Lê ở ké, lúc này cậu không cần người khác nhắc nữa, tự động da mặt dày sang phòng ngủ của Cố Lê.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu bò lên giường, âm thầm cảm thán: [Đây chính là nơi cuộc đời tôi phải gắn bó mãi về sau.]
7777: [...]
Đỗ Vân Đình nghiêng người, ấn mặt vào gối đầu ra sức ngửi ngửi hít hít.
A a a a! Mùi của Cố tiên sinh thơm quá điiiiii.
Cậu xấu hổ nói: [Mình cũng muốn một cái như thế này.]
Muốn mang về giấu làm của riêng.
Vừa nghiêng đầu lại, cậu đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, dường như anh đã thấy và đã nghe hết quá trình cậu dụi mặt vào gối nên giờ phút này đang nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt kỳ quái.
Đỗ Vân Đình: "..."
Cậu chợt đưa tay lên vuốt vuốt nếp gối bị nhăn, thành khẩn hỏi: "Cậu ơi, đồ của cậu dùng nước giặt nào vậy? Mùi hương này dễ chịu quá."
7777 sắp khuất phục trước da mặt dày của cậu rồi, thật sự nên cho cậu ta một tràng vỗ tay mới đúng.
Đỗ Vân Đình không để ý đến nó, chỉ len lén lấy tay áo lau đi nước miếng vô tình nhỏ xuống vải gối lúc nãy.
Cọ cọ một lúc chỉ còn lại hai điểm nho nhỏ trên gối đầu, bị Đỗ Vân Đình dùng thân mình che mất, ánh mắt cậu vừa thật thà vừa chuyên chú.
Cố Lê im lặng nhìn cậu một lúc lâu rốt cuộc cũng bước đến bên giường.
"Không phải tôi giặt." Anh nói tiếp, "Không biết."
Cũng đúng, Đỗ Vân Đình nghĩ thầm, Cố Lê còn phải lo chuyện công ty, thời gian đâu mà để tâm mấy việc nhỏ nhặt trong nhà?
Đỗ Vân Đình nói: "Cậu à, để dì giúp việc làm không tiện đâu.
Bình thường có một số việc không nên giao cho người ngoài."
Cố Lê nghiêng đầu nhìn cậu.
Đỗ Túng Túng nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng chà xát hai tay nói ra suy nghĩ của mình, "Hay để cháu giặt cho nhé?"
Ga giường! Bọc gối! Quần áo! Và tất cả đồ dùng cá nhân nữa!! Nói không chừng phải còn có thể đụng vào mối làm ăn hai trăm triệu ấy chứ...
Tâm trạng Đỗ Túng Túng rạo rực không tài nào bình tĩnh nổi, chỉ kém nước ngồi cười haha nữa thôi.
Quả thực 7777 không nhìn nổi nữa, nó không ngừng ho khù khụ, ý là nhắc nhở cậu tỉnh táo lại đi.
Thế là Đỗ hoa trắng nhỏ đành phải miễn cưỡng vén lại những cánh hoa vừa nở toẹt ra của mình, vờ vịt rằng mình vẫn là một nụ hoa chớm nở, "Cháu cũng muốn giúp cậu một số việc..."
Ví dụ như iu đương nè cậu ơi.
Cố Lê từ chối: "Không cần."
Lòng anh còn có chuyện quan trọng hơn muốn nghiệm chứng, nên tốt nhất là nên lên giường nghỉ ngơi đi thôi.
Đỗ Vân Đình còn đặc biệt âm mưu đi mượn một quyển sách của anh, chỉ mở một chiếc đèn ngủ mờ nhạt rồi tựa vào đầu giường đọc một lúc.
Chờ tắt đèn xong rồi giữ im lặng nằm trong chăn, tay lại từ từ cởi quần ngủ ra.
Bỗng nhiên, mắt Cố Lê mở ra.
Người đối diện khẽ cử động, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ơi, cháu không quen mặc quần đi ngủ.
Cháu có thể cởi ra không?"
"..."
Cố Lê không nói gì, chỉ nặng nề nhìn chằm chằm vào đôi mắt như phát sáng của cậu thanh niên trong bóng tối rồi mím môi.
Đỗ Vân Đình coi sự im lặng này là ngầm thừa nhận, nhanh tay quăng quần ra, ống quần nhỏ mềm mại lướt qua cánh tay của người đàn ông rồi vững vàng đáp đất, cậu rục rịch kéo chăn đắp lại rồi thoái mái rên rỉ một tiếng.
"Ưm..."
Bỗng nhiên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên, không cho phép phản đối: "Ngủ."
Đỗ Vân Đình còn đang âm mưu hoạt động gân cốt trong chăn một trận, tối nhất là có thể làm chút bài tập chân trước khi đi ngủ, để phô hết mùi hương và chất lượng của bộ kem dưỡng da mà cậu bôi kín người mình, "Sao ạ..."
Cố Lê đưa tay vén chăn cậu rồi lại bó chặt vào, ra lệnh: "Ngủ!"
"..."
Lúc bấy giờ cả thế giới mới yên tĩnh.
Đỗ Túng Túng rúc vào chăn không dám cử động nữa, cái này đúng là vừa khổ vừa ngọt ngào mà, cậu cảm thán với 7777: [Tất cả chỉ tại tiếng cậu này ngăn trở con đường hạnh phúc của tôi.]
7777 im lặng.
Nó có thính lực tốt hơn ký chủ nhiều, xâu chuỗi lại tất cả sự việc, nó lập tức phát hiện Cố Lê hoàn toàn không có quan hệ máu mủ gì với Trần Viễn Thanh cả, chỉ đơn giản nhận là cậu thôi.
Bởi hai nhà có quan hệ tốt, ông ngoại của Trần Viễn Thanh nhận Cố Lê làm con nuôi nên anh mới gọi mẹ Trần là chị, nhưng chuyện này có đánh chết nó cũng không nói ra cho ký chủ biết đâu.
Bây giờ còn chưa biết sự thật mà Đỗ Vân Đình đã giở đủ trò rồi, nếu mà biết sự thật, chắc cậu ta sẽ lập tức nằm uỵch ra hiến thân cho người ta luôn ấy chứ!
Hệ thống đứng đắn 7777 không cho phép việc này xảy ra dưới mí mắt nó! Nếu không, nó làm sao xứng đáng với sự dạy bảo ân cần bao năm của Chủ Thần? Nó làm sao xứng đáng với giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội chứ? Làm sao có thể dẫn dắt ký chủ xây dựng xã hội văn minh hài hòa đây?
Vì vậy 7777 dừng lại ngẫm nghĩ, hiếm khi phụ họa theo cậu: [Đồng chí ký chủ nói không sai chút nào.]
Vì một xã hội văn minh hài hòa, cầu mong cho con đường hạnh phúc của cậu mãi mãi kẹt xe ách tắc các loại đi, xin cảm ơn đã hợp tác.
Bất đắc dĩ, Đỗ Vân Đình không tày nào chợp mắt nổi.
Mí mắt cậu nhấp nháy, bài tập vận động chân không được thì mình tìm cách khác thôi.
"Lưng cháu ngứa quá." Cậu nhỏ giọng nói: "Cậu ơi...!cậu có thể gãi giúp cháu được không?"
Hơi thở của Cố Lê hơi cứng lại.
______________________
Tác giả có điều muốn nói:
Đỗ Túng Túng: "Dù sao cũng là phúc lợi, không cần phí phạm haha, người ta cũng không phải Cố tiên sinh ở thế giới hiện thực đâu mà có thể bổ nhào vào tôi, nhể?"
Về sau, Đỗ Túng Túng: "Mẹ nó, có thể thiệt hả?!"
Lại về sau nữa, Đỗ Túng Túng: "Trời ạ, anh ấy chính là Cố tiên sinh sao? Thật ư?? Là thật hả? Trời ơi, sao cậu không nói sớm a a a a!!!!!!!!!"
Hết chương thứ chín.