TƯỚNG KHANH



Trong thư phòng lại đốt lên an thần hương, Bạch Bỉnh Thần vô thức nhìn chính cái bóng của mình trong chậu, chợt nở một nụ cười trào phúng., rồi lại nhẹ đưa tay ra tỉ mỉ khắc họa lại đường nét trên gương mặt mình.
Đôi tay này chưa từng luyện qua binh khí, trên bàn tay ngoại trừ ngón tay cái thường xuyên mang nhẫn ngọc nhẫn chỉ dùng khi bắn cung, thì chỉ có một lớp chai mỏng do cầm bút nhiều.
Đôi tay đã quen cầm bút này, cũng chính là thứ đưa Chu Việt ra đi.
Sự mâu thuẫn cùng đặc biệt như vậy đặt vào người y tính ra cũng không có chút gì là không hợp.
"Thần đã sai Ninh Khoan xử lý chuyện trong mật thất, hắn mới được Ẩn vệ sở điều tới, tuổi còn nhỏ tính tình chưa thấu đáo, có lúc sẽ không phản ứng kịp.

Lúc bọn thần hỏi cung Chu Việt hắn có hơi cuống lên, không cẩn thận soát người, ban nãy để hắn đi theo bảo vệ chủ nhân để ngài gặp chuyện là lỗi của thuộc hạ, lát nữa thuộc hạ sẽ tự mình đi nhận phạt." Giang Diễn nhận sai, thay Ninh Khoan nhận phạt.

Hắn nói xong nhìn sang, chỉ thấy chủ nhân chỉ nhìn chằm chằm bồn máu này, bèn lẳng im mà bưng đi.
Những năm gần đây, ở trong mắt người ngoài, Bạch Bỉnh Thần chưa từng thay đổi gì nhiều, hắn vẫn mãi là chủ nhân của Bạch gia, là người gặp biến cố cũng chẳng hề kinh sợ, là hữu tướng quyền cao chức trọng của Lê quốc.
Nhưng Bạch Bỉnh Thần tự mình biết, ngay từ rất lâu hắn luôn chán ghét không muốn nhìn thấy mình trong gương, cũng như việc chỉ cần có chút ánh sáng sẽ không tài nào ngủ được.

Ở những phương diện không ai nhìn tới, hắn đều lẳng lặng mà thay đổi đi, không còn như ngày xưa.
Song hắn cũng không quan tâm đến những sự thay đổi nhỏ này, cũng không yêu cầu người khác nghe theo hắn thay đổi gì đó.

Thế nhưng Giang Diễn luôn quan sát tỉ mỉ để vào trong mắt.

Cũng không biết từ bao giờ, trong những căn phòng thường ngày của Bạch Bỉnh Thần đều không còn sự tồn tại của gương, phòng ngủ cũng che chắn kỹ càng không chút ánh sáng.

Hắn biết, tất cả những thứ này đều là Giang Diễn âm thầm làm cho mình.

"Lần sau không được viện lý do này nữa." Bạch Bỉnh Thần nghe đối phương cứ ôm đồm hết cái sai về mình, thành ra cũng nuốt xuống ý điều Ninh Khoan đi, sau đó suy nghĩ một lúc tiếp tục bổ sung: "Ngươi nên biết, ở bên cạnh ta nguy hiểm hơn nhiều so với trong Ẩn vệ sở, nếu như hắn không có bản lãnh này, thì không cần giữ khư khư hắn hại người hại mình."
Giang Diễn tiếp tục quan sát sắc mặt Bạch Bỉnh Thần, âm thầm nghĩ không biết hiện tại có nên bẩm báo bức thư của nhà từ Tinh châu gửi tới hay không, chỉ đắn đo mở miệng: "Thực ra chủ nhân không cần tàn nhãn đến như vậy, lưu lại một cái mạng cho Chu Việt coi là hiếu kính phu nhân cũng là chuyện tốt mà."
Huyệt thái dương đột nhiên nhảy dựng lên, Bạch Bỉnh Thần nhíu mày, một tay ôm trán, tay nọ xoa nhẹ trên huyệt thái dương nhằm làm dịu đi cơn đau đầu.

Mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, hắn dường như không tài nào chợp mắt, trong giọng điệu hiện tại cũng có chút mệt mỏi: "Là lá thư của bên kia truyền đến nữa sao?"
"Trong thư quan tâm đến tình hình dạo này của Chu Việt ở Bình Đô, còn tặng thêm chút món đồ thịnh hành." Giang Diễn ngẫm một chút, bèn chọn lấy trọng điểm mà nói.

"Còn có gì khác không?" Bạch Bỉnh Thần dừng lại một lúc, đoạn tiếp tục mở miệng.
Giang Diễn cũng không dám trả lời.
Trên lá thư này không có câu từ nào nhắc tới Bạch Bỉnh Thần.
Mười mấy năm qua, mỗi lần Ngô Sở Phù gửi thư đến Bình Đô, từng lời từng chữ bên trong đều quan tâm tới Chu Việt, không còn một từ nào nhắc đến đứa con Bạch Bỉnh Thần này, hệt như năm đó từ lúc hắn đặt chân đến Bình Đô, thì tình mẫu từ cũng bắt đầu chấm dứt từ dạo đó.
"Nếu như thế không nỡ với đứa con này, vậy sao còn cho hắn theo ta đến Bình Đô? Là cảm thấy ta có một vị phụ thân có chức vị ở Bình Đô, có thể dựa vào để có tương lai sao?" Bạch Bỉnh Thần cười giễu: "Vậy bà coi ta là gì? Chỉ là một kết quả từ việc Bạch gia thông gia với Ngô gia hay sao? Cho dù là Tinh châu hay Bình Đô, vẫn không hề có vị trí của ta."
Nếu như nhất định phải tìm ra chút tình thân ít đến đáng thương mà bên kia dành cho Bạch Bỉnh Thần, thì ắt chính là lúc hắn còn ở Tinh châu.

Theo như hắn nhớ, bản thân khi đó theo mẫu thân tái giá đến nhà thương hộ Chu Tính.

Khi đó Ngô Sơ Thù cực kỳ dịu dàng, bà luôn lo lắng quan tâm đến suy nghĩ con mình, ngay cả việc tái giá cũng cẩn thận trưng cầu ý kiến của hắn.
Thế nhưng từ khi mẫu thân có Chu Việt, tất cả đều bất ngờ thay đổi.

Bà dốc toàn bộ yêu thương của mình xuống người kia, đổi lại Bạch Bỉnh Thần chỉ là sự hờ hững.
Cảm giác ăn nhờ ở đậu khiến hắn sinh ra lòng tự ti mẫn cảm, hắn hận người đệ đệ cướp mất mẫu thân của mình, nhưng cũng khát khao có thể dựa vào hắn hàn gắn tình mẫu tử.


Bạch Bỉnh Thần cứ mâu thuẫn như vậy suốt mười bốn năm trời, mãi đến khi Ngô Sơ Thù nhận được thư của Bạch gia.
Vị phụ thân ruột thịt mà hắn chưa từng gặp qua muốn nhận lại hắn, để hắn kế thừa gia nghiệp Bạch gia.
Suốt khoảng thời gian đó hắn luôn lẳng lặng chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của bà.

Bạch Bỉnh Thần sống một cách quật cường, hắn vẫn cho rằng bản thân cứ thấp kém làm một người tàng hình trong Chu gia, lót đường cho tương lai của đệ đệ, thì hắn cũng có thể tìm được một tấc vuông nhỏ ở Chu gia, thu mình sống hết qua đời này.
Chẳng qua chỉ là một lá thư, bà đã không cần hắn nữa.
Thì ra hắn chỉ là một người dư thừa, một cái gai chướng mắt trong Chu gia, còn ở Bạch gia là một ứng cử cho người kế thừa gia nghiệp.
Sau khi Bạch Kiến Trung hòa ly với Ngô Sơ Thù cũng không có người con nào khác, nếu tính lúc trước chỉ có một nhi nữ do tiểu thiếp sinh.
Vào lúc này, Bạch Kiến Trung mới nhớ mình còn có một đứa con trai ở Tinh châu, cho nên hắn liền viết một lá thư yêu cầu Ngô Sơ Thù, giống như Bạch Bỉnh Thần chỉ là một món đồ tùy ý lấy đi, nay nhớ ra liền đòi lại để làm đẹp cho nhà cửa.
Ban đầu hắn cũng cố an ủi chính mình, có lẽ mẫu thân sợ hắn ăn nhờ ở đậu nhà người ta không thoải mái, mới đưa hắn về lại nhà cha ruột.
Thế nhưng đến lúc nàng tha thiết cầu xin hắn đưa Chu Việt tới Bình Đô nhằm lót đường cho tương lai, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra, hắn mới kinh ngạc phát hiện, thì ra quyển sách kinh thi mà mẫu thân khi còn bé thường hay đọc cho hắn nghe, bên trong chính là những âm mư tính toán của bà, bà vốn đã luyện thành thói quen mỗi khi đứng trước một chuyện nào đó, đều tính cái lợi cái hại thứ được thứ mất.
Bây giờ chính mình tự tay giết Chu Việt, thì chút tình mẫu tử mỏng manh kia cũng bị hắn phá hủy.
"Về phía Tinh châu trước tiên gạt họ hay là..." Giang Diễn mơ hồ cũng biết một chút chuyện xưa Bạch Bỉnh Thần, hắn biết hiện tại dò hỏi chuyện này có hơi không đúng lúc, thế nhưng nay Bình Đô tình thế phức tạp, người bên tả tướng luôn nhìn chăm chăm vào Bạch phủ.
Trận đuổi bắt lần này của bọn họ động tĩnh hơi lớn, cũng may nhanh chóng kết thúc gọn lẹ, không suýt chút nữa Trương Cửu Đại đã bắt được Chu Việt trước.
Dù như vậy, Bạch Bỉnh Thần vẫn bị bệ hạ cấm túc một tuần ở phủ để hối lỗi, hiện tại chỉ mới vừa kết thúc lệnh cấm, nếu như bị người của Trương tướng thám thính ra gì đó, tới Tinh châu nói cho Ngô Sơ Phù biết nguyên nhân cái chết Chu Việt, bà chắc chắn sẽ náo loạn Bình Đô, tình thế càng trở nên không tốt.
Suy đi nghĩ lại, dù để cho Bạch Bỉnh Thần chính miệng nói cho Ngô Sơ Phù biết mình đã giết đệ đệ cùng mẹ khác cha sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến tình mẫu tử, trước mắt đây chính là biện pháp tốt nhất.
Mấy năm tôi luyện tính cách lạnh lùng không để Bạch Bỉnh Thần do dự lâu, hắn chợt thôi không nghĩ nữa mà trả lời: "Đem thì thể hắn về lại Tinh châu đi, nếu người ngoài hỏi thì nói trên đường đi gặp cướp bỏ mạng, còn mẫu thân thì cứ âm thầm nói cho nàng biết sự thật."
Thế nhưng tất cả mịt mờ muốn chôn dấu, ắt sẽ có ngày nổi lên mặt nước.


Bạch Bỉnh Thần tàn nhẫn bấu chặt đôi chân không còn chút ích lợi của mình, hắn đã là kẻ tàn phế, có đau hay không lại cũng chẳng có gì quan trọng.
"Thứ chủ nhân có nhờ ta đã tìm ra đươc rồi,sau nhiều nằm qua tay kẻ này đên kẻ khác, cuối cùng mới mua lại từ một người thương gia."
"Keng —" một tiếng lanh lảnh vang lên.
Giang Diễn đặt một chiếc vòng bạc lên bàn.
Bạch Bỉnh Thần cụp mắt nhìn về phía vòng bạc kia, sau đó yên lặng lấy một chiếc hộp từ trong hốc tối mở ra, bên trong chiếc vòng bạc giống y như đúc chiếc trên bàn.
Chiếc vòng bạc này chính là vật tùy thân bên người Mai Thiều, năm đó khi cả hai cùng tới khoa thì, Mai Thiều tặng cho hắn cầu may.

Sau họ Mai Thiều vào ngục, có một ít còn cháu thế gia lúc trước bị y đặc tội thỉnh thoảng tới gây phiền phức, dần dần, chiếc vòng bạc trên tay biến mất không chút tung tích.
Bạch Bỉnh Thần bỏ ra rất nhiều công sức mới hỏi thăm được chiếc vòng bạc này, sau khi bỏ lỡ mấy lần, qua mất mấy năm, mới có thể cầm về.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại cố chấp một món đồ vật cũ như vậy, hắn chỉ nhớ rõ chỉ cần mình đeo chiếc vòng này, thì bản thân luôn cảm giác an tâm.
Bạch Bỉnh Thần đặt tay lên chiếc vòng, cảm giác kim loại lạnh lẽo kia tựa như từ từ được tay hắn sưởi ấm lại.
Thời gian qua đi mấy năm, vật đổi sao dời, thế nhưng khi đôi vòng này trở về tay mình khiến cho Bạch Bỉnh Thần cũng chợt bình tĩnh lại, ngay cả những chuyện đấu tranh mưu quyền đoạt lợi hờ hững suốt bao năm cũng dần hừng hực lên.
Hắn nhớ hình dáng người thiếu niên kia ngậm cỏ nằm ở trên thân cây lê trong viện, còn quay về hắn cười rạng rỡ.
Người kia nói: "Ngươi sợ cái gì? Lão hoà thượng Thiên Phật tự xem số mạng cho ta, nói cả đời ta sẽ giàu sang quyền quý, là người có phúc khí nhất.

Bây giờ ta chia nửa Phật quang này cho ngươi.

Khoa thi năm nay ngươi nhất định sẽ đổ."
Mai Thiều nhảy từ trên cây xuống, sau đó tháo chiếc vòng bạc trên cổ tay phải đeo vào cho hắn.
Hắn lục lại ký ức nhớ được chính mình quay sang nhìn thiếu niên kia nói: "Ngày khác cùng nhau lên triều, nguyện cùng xuân chia đều vinh quang sáng lạn."
Đó chính là lần đầu tiên hắn quyết tâm như vậy kể từ khi đặt chân đến Bình Đô.

Hắn không muốn làm nền, không muốn rụt rè trốn tránh nữa, mà chính là muốn cùng y tận hưởng những cảnh đẹp đẽ sáng sủa nhất.
Nếu mình không thể an phận sống một cuộc sống vô vị Tinh châu, nhất định phải làm nên chút tên tuổi ở chốn quan trường Bình Đô này, cũng như mình có thể sánh vai không chịu thua kém cùng người thiếu niên bên cạnh.

Nhưng thế sự quả thật làm loạn ý chí lòng người, một mình hắn độc chiếm hưởng vinh quang sáu năm, không chia sẻ cùng ai như lời đã hứa.
Bạch Bỉnh Thần cất vòng bạc đi, chút tâm sự trên mắt cũng không ngại ngần che giấu nữa.
"Chuyện trên võ đài quan sát được gì rồi?" Hắn mơ hồ cảm thấy việc Mai Thiều cùng bệ hạ đạt thành giao dịch cùng buổi luận võ chọn rể của trưởng công chúa Cảnh Hòa có liên quan đến nhau, cho nên phái người tập trung quan sát động tĩnh trên võ đài.
"Danh sách thí sinh chung cuộc đã có, theo quan sát từ các trận tranh đấu, mấy người này xứng đáng, chỉ là cuộc tranh đấu này có chút kỳ quái."
Bạch Bỉnh Thần hơi nhíu lông mày: "Chẳng lẽ còn có người dám làm rối kỉ cương?"
"Ngược lại cũng không tính là gây rối, chỉ là có chút cố tình.

Bên trong mười thí sinh còn lại có một kiếm khách mặc y phục đen tên Kiếm Thập Lục, am hiểu dùng kiếm, thân pháp có chút quỷ quyệt.

Trên giang hồ ngọa hổ tàng long(*), thât ra suốt quá trình thi đấu cũng không có gì lạ, điều kỳ lạ ở đây chính là hiện tại mục đích hắn đến đây dường như mở đường cho Lăng Triệt." Giang Diễn tất nhiên đã âm thàm điều tra một hen, phát iện giữa hai người này không có liên quan gì đến nhau, mới phủ nhận lý do "gian lận làm rối kỷ cương.".
(*) hàm ý chính là một người tài ẩn núp không khoa trương, thì sẽ không biết người đó mạnh hay giỏi như thế nào.
"Trong suốt quá trình hắn đều giành thắng lợi im lặng vào vòng trong, nếu không phải dần càng có ít thí sinh, có lẽ cũng khó mà phát hiện.

Đối phương đều thắng khi đối phó những chiêu thuật kỳ quái, ấy vậy mà khi gặp võ công chính thống lại thua."
Nghe Giang Diễn miêu tả, Kiếm Thập Lục hẳn là một người tân pháp tinh thông kỳ lạ, đối đầu nhưng thứ kỳ lạ thì thắng, đến khi gặp võ công quang minh lỗi lạc thì hoàn toàn thảm bại, điều này tính ra cũng rất hợp lý với phong cách võ của hắn.
Chỉ với chuyện đó vốn không tài nào xử hắn tội gian lận được, nhưng võ công thiên hạ tương sinh tương khắc(*), hắn hệt như một cái lọc vậy, khi cùng Lăng Triệt quyết đấu đều bị áp chế thảm bại biến thành tương khác, chỉ chừa chút công pháp tương sinh thể hiện sự bành trướng với những người còn lại.
(*) tương sinh: nếu không có sự vật đó thì không thể phát triển, nhờ vào sự vật đó phát triển => trong truyện chính là nhờ vào thân pháp mới đánh bại mọi người, tương khắc: sự áp chế cản trở vật phát triển => sự xuất hiện của Lăng Triệt áp chế Kiếm Thập Tu.
Mãi đến chung cuộc, mới phát hiện ngoại trừ Kiếm Thập Lục, những người còn lại đều có võ công kiếm pháp cao cường.
"Ngươi cảm thấy đây không phải trùng hợp sao?" Bạch Bỉnh Thần xoay chiếc nhẫn trong tay ngẫm lại: "Rốt cuộc phải hay không, thì đợi chung kết ngày mai sẽ biết được rõ ràng."
Nếu như Kiếm Thập Lục thật sự là do người cài vào tỳ thí, thì chung cuộc cho vị trí phò mã chắc chắn là hai người bọn họ, cuối cùng người thắng nhất định là Lăng Triệt.
Tấn Tây quân vào Bình Đô ý nghĩa ban đầu chính là muốn kìm chân lại tình thế sắp bị đánh chiếm một phương của mình, còn dư lại ba quân hầu ba cánh quân không đủ sức chỉ ở tư thế lưng chừng, được thì tự lập làm vương, không thì quy thuận triều đình.
Bạch Bỉnh Thần biết Triệu Trinh đang nóng lòng muốn chỉnh đốn lại quân đội, thế nhưng không nghĩ tới, hắn lại chọn cách dựa vào người thân, âm thầm chôn xuống tương lai sau này cách cục trong quân của Lê quốc..


Bình luận

Truyện đang đọc