TƯỚNG KHANH



Không khí bên trong phòng thoáng chốc dừng lại, Giang Diễn bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
Bạch Bỉnh Thần khẽ thở dài một tiếng đưa tay bắt lấy ống tay áo Quý Bồ, thế nhưng hắn không chút lưu tình bỏ qua.
Mặc dù đã cố hết sức khống chế lại tâm tình của bản thân, nhưng Quý Bồ vẫn cảm nhận được thanh âm của mình đang phát run: "Ngươi rõ ràng cũng biết, chén rượu độc của Cảnh vương không có thuốc nào chữa được.

Năm đó ta nỗ lực trị độc, cũng chỉ có thể niêm phong toàn bộ kinh mạch dưới chân ngươi, đẩy hết độc tố tụ lại một chỗ, mới đổi lấy cái mạng mấy năm nay, nay một khi tiêu độc, ngươi quả thật có thể cất bước đi như thường, thế nhưng độc cũng sẽ lan tỏa khắp người, khiến ngươi sống không tới ba năm."
"Bỉnh Thần." Ánh mắt Quý Bồ đầy sự van xin: "Sư tỷ đã mất đi một đứa con, ngươi nhẫn tâm khiến tỷ ấy mất thêm một đứa nữa hay sao? Ta không hiểu mấy chuyện quân quyền vương quyền gì đó mà ngươi nói, cũng không hiểu chuyện phân tích tình thế lợi và hại, ta chỉ muốn ngươi sống sót.

Vạn dặm giang sơn này vốn là xã tắc của đế vương, lẽ ra nên để người nhà họ Triệu chịu trách nhiệm.

Một mình ngươi gánh vác không nổi, tội gì phải đẩy bản thân vào tình huống trớ trêu?
"Tiểu sư thúc." Bạch Bỉnh Thần bị đối phương hất tay ra vẫn không hề có chút tức giận nào, hắn vẫn ngoan cố dùng đối tay lạnh lẽo của mình bám víu lấy tay Quý Bồ nhìn hắn nở một nụ cười trấn an.
Đây là lần đầu tiên Bạch Bỉnh Thần gọi hắn như vậy, từ trước đến nay mặc cho Quý Bồ có dụ dỗ ra sao thì cái người nhỏ hơn hắn bốn tuổi này cũng không hé miệng, bây giờ tự dưng lại kêu lên, làm cho hắn đau lòng.

Hắn biết Bạch Bỉnh Thần quyết tâm muốn tiêu độc, chỉ vì muốn thay Triệu gia bảo vệ giang sơn, Bạch Bỉnh Thần đồng ý liên lụy tính mạng của chính mình.
Trước khi Bạch Bỉnh Thần về Bình Đô, có tên là Ngô Ngọc Thành, là mẫu thân đặt cho hắn khi còn ở Đồng Bi cốc.
Quý Bồ nhớ tới khi còn ở Đồng Bi cốc, các đệ tử trong cốc khi tròn mười tám tuổi đều sẽ ra ngoài ngao du, các sư huynh bên trong ai cũng ghét bỏ hắn còn nhỏ, thành ra mỗi khi ra ngoài chơi cũng không dẫn hắn theo.

Lão cốc chủ lại là lão cuồng việc, sốt ngày chỉ biết ở trong vườn thuốc nghiên cứu thuốc đông y thảo dược, càng thêm không để ý tới hắn.
Quý Bồ thích nhất theo đuôi sau sư tỷ mình, khoảng thời gian sống trong cốc đều rất dài lại bình yên, mà vị sư tỷ hắn chưa bao giờ này cực kỳ dịu dàng, chỉ là hơi hướng nội, cả ngày chỉ ở trong việc, không phải đọc sạch thì phơ dược liệu, hoặc là ngờ ra nhìn trời.

Nàng chưa bao giờ theo những sư huynh kia vào núi chơi, cũng không thích ra ngoài.

Lão cốc chủ từng nói, trước khi sư tỷ xuất cốc là một cô nương hoạt bát, lá gan cũng lớn, có khi còn một mình chạy vào núi hái thuốc.

Mỗi khi có hứng, nàng lại điên cuồng chạy tung tăng khắp núi đồi, tính ra so với sư huynh trong cốc còn ồn ào hơn, rất đúng với bộ dạng nha đầu ngây thơ năng động.
Thế nhưng từ khi nàng dẫn con trai về, tính tình dần trở nên trầm đi.

Có lúc nàng ngây ra, không để ý tới đứa nhỏ đang ngủ ở bên cạnh khóc rống.

Quý Bồ vẫn còn nhỏ đã ngây thơ nghĩ rằng, ngoài cốc nhất định rất nguy hiểm, nếu như sư tỷ không đi ra ngoài, nàng nhất định sẽ sống hạnh phúc vui vẻ hơn hiện tại rất nhiều.
Sư tỷ lại nói, thế gian này muôn màu, hỉ nộ ái ộ, mấy chuyện hợp tan, đều nên tự mình nếm qua mới không uổng công đến nhân gian.

Tuy rằng kết cục của nàng cũng không hoàn mỹ, thế nhưng nàng vẫn hi vọng con của mình có thể ra ngoài khám phá, trải qua khổ cực vui vẻ, sẽ mài dũa thành một viên ngọc.

Khi nói lời này, hắn nhìn thấy đôi mắt sư tỷ mình nhìn chằm chằm Bạch Bỉnh Thần lóe lên ánh sáng, đó chính là sự dịu dàng trong đôi con ngươi sáng ngời của nàng.
Hắn nghĩ, chờ đứa nhỏ này lớn lên, nhất định nhóc con sẽ giống mẫu thân của mình khi còn trẻ, hoạt bát vui vẻ không buồn không lo chạy khắp núi rừng, đón gí trở thành một thiếu niên trong sáng không vướng bụi trần.
Thế nhưng hai từ vận mệnh kia, vô hình trung đã viết xong đường về, kể từ ngày Bạch Bỉnh Thần bị trả về Bạch gia, bắt đầu từ thời khắc đó, Bạch Bỉnh Thần đã phải mang trọng trách của một gia tộc trên vai.

Vai treo hai chữ "Bỉnh Thần", một đời làm thần, bảo vệ xã tắc Lê quốc.
Giọng điệu của Bạch Bỉnh Thần nhẹ nhàng phập phù hệt như vang từ phương xa, kéo Quý Bồ đang trong ký ức hỗn loạn về với thực tại: "Ngươi ngao du nhiều năm, vậy ở trong lòng bách tính, Phụ Đế các tồn tại như thế nào?"
Quý Bồ chỉ liếc xéo một cái không trả lời, hắn biết Bạch Bỉnh Thần muốn nói cái gì.

Phụ Đế các trên dân giang chính là biểu tượng tượng trưng cho quốc thái dân an, Hiện nay hắn là thần tử do Phụ Đế các tuyển chọn, đây chính là quang vinh, cũng là chức trách của hắn.


Ngay từ thời khắc hắn là người được chọn, số mệnh của hắn định sẵn buộc chặt cùng với giang sơn xã tắc, ngày nào giang sơn còn loạn, ngày đó vẫn chưa thể ngơi nghỉ.
Những đạo lý lớn lao này Quý Bồ đều hiểu chứ, thế nhưng hắn không muốn nghe Bạch Bỉnh Thần nói, không muốn để cho hắn mượn cơ hội thuyết phục bản thân mình.
"Thiên Hạ Đại Thế, Bắc xem Ám Hương, Nam tìm Táng Kiếm.

Ám Hương Các thực ra cũng không nằm ở trong tay ta, ta thậm chí cũng không thể xác nhận nó có thực sự tồn tại hay không.

Ban đầu Phụ Đế các thành lập cũng không co bất cứ tin tình báo gì về Ám Hương các, lần thứ nhất nơi này chân chính xuất hiện, chính là trong trận biến cố Thương Sơn." Bạch Bỉnh Thần cúi đầu trào phúng nở nụ cười: "Nếu không vì vậy thì những kẻ tướng kia là kẻ ngu chắc? Bọn họ sẽ không đời này chỉ vì sự can đảm của mình, mà chống lại một Phụ Đế các có căn cơ trăm năm?
Quý Bồ vốn đã quay đầu đi, đang nghĩ thầm cho dù đối phương nói ra sao cũng không lung lay ý chí của mình vẫn nhịn không được, nói: "Ngươi nói biến cố Thương Sơn năm đó mượn sức mạnh từ Ám Hương các? Ám Hương Các ở trong tay Mai gia?"
"Bây giờ Mai Thiều nắm trong tay Ám Hương các cùng Táng Kiếm sơn trang, hắn mạnh như vậy, tiểu sư thúc, ta thực sự không còn cách nào."Bạch Bỉnh Thần cười khổ, "Ta chính là kẻ thù diệt môn nhà hắn, cho dù ta mặc kệ tất cả những chuyện chính sự này, kéo thân tàn sống tiếp, thì hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ta."
Chỉ vài câu ngắn gọn, đã giải thích rõ ràng cái lợi và hại.

Cho dù co bỏ đi chuyện chính sự đại nghĩa nước nhà không bàn, thì hai nhà Mai Bạch há có thể nào bỏ đi hận thù.

Bỏ mặc Mai Thiều tự do bành trướng, sẽ có một ngày, Bạch gia sụp đổ, chính mình dám cam đoan có thể bảo đảm bình an của bọn họ hay sao?
Nói trúng tim đen, Quý Bồ rõ ràng biết mình đã bị hắn thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn buồn bực bất an, hắn trầm mặc một hồi, vẫn là lựa chọn lảng tránh trầm giọng nói: "Thuốc nguội rồi, ta đi hâm lại."
Khi nhìn thấy Quý Bồ bưng thuốc đi ra ngoài, Bạch Bỉnh Thần mới buông ra bàn tay còn lại đang siết chắc tay áo ra, rồi cúi đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay ướt nhẹp.
Hắn luồn tay lại vào trong áo, nhìn thấy ánh mắt đang dõi theo của Giang Diễn bèn hơi lúng túng mỉm cười: "Ta nói dối có chút không quen."
Đặc biệt là nói dối người thân cận của mình, thực ra Ám Hương các không có ở trong tay Mai Thiều, mà chỉ là một lý do bịa ra nhằm bắt ép Quý Bồ giải độc cho mình.
Gỡ xuống vẻ bình tĩnh, hắn trở nên mềm mại hơn, ngay cả điệu bộ lén lút lau tay như vậy đều có chút sống động, khiến người ta có thể cảm nhận được chút dáng vẻ ngại ngùng và ngây thơ đã từng có của mình.
Giang Diễn mím môi, không nói gì.

Cửa sổ trong phòng vẫn đóng chặt gió thổi không lọt như cũ, thế nhưng đã bị Quý Bồ thay thành cửa sổ lớp giấy bạc, làm cho toàn bộ căn phòng cũng sáng lên một chút.

Gian phòng ngủ tối tăm bấy lâu nay, rốt cuộc có thể cho chút cảnh đẹp tiến vào.
Bạch Bỉnh Thần nhìn về phía cửa sổ, màng giấy che phủ không nhìn rõ thứ gì, thế nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm chút ánh sáng chiếu qua, hệt như đang thưởng thức cảnh xuân tuyệt thế nào đó.

Hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy không chớp mắt, trong mắt chưa đựng chút dịu dàng mà hắn chưa nhận ra.
Ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ cửa, đầu tiên có chút chần chừ, sau mới bắt đầu kiên định gõ.
"Chủ nhân đã tỉnh rồi, vào đi." Giang Diễn nói với người bên ngoài.
Qua một hồi lâu cũng không thấy tiếng đẩy cửa đi vào.

Giang Diễn còn cho rằng người ngoài cửa đi rồi, thế nhưng tiếng gõ cửa kia bất ngờ lại vang lên lần nữa.
Bạch Bỉnh Thần tựa nửa người trên giường nhận ra được người ngoài cửa là ai, bèn không khỏi mà ngồi thẳng người lên.

Mặc dù cách một tấm cửa, thế nhưng hắn vẫn nở một nụ cười nhã nhặn lên tiếng: "Phụ thân."
Giang Diễn hơi kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thoáng nhìn thấy một bóng người có hơi lọm khọm.
"Con quyết định rồi sao?" Thanh âm của Bạch Kiến Nghiệp dịu dàng nhưng âm trầm, chỉ cần nghe giọng cũng có thể hác họa một lão gia dáng vẻ nho nhã.
Bạch Bỉnh Thần cũng theo bản năng khắc họa tướng mạo của ông ở tron đầu mình, lại phát hiện ra, dáng vẻ trong trí nhớ của hắn sớm đã mơ hồ không rõ.
Cha con hai người đã không gặp nhau mấy năm.
Từ sau khi Bạch Bỉnh Thần chính thức tiếp quản Bạch, Bạch Kiến Nghiệp chỉ mang theo hai thư đồng an cư một tòa viện trong rừng trúc.
Ông ít khi về phủ, cũng không ra ngoài xã giao với đồng nghiệp, cho dù tình cờ có việc ra ngoài, cũng hầu như là tách ra dòng người, cũng đi từ cửa sau.

Những người làm lâu trong phủ cảm thấy cả đời ông làm quan, từ khi nhận Bạch Bỉnh Thần về chỉ muốn an hưởng tuổi già.

Thế nhưng thời gian dần trôi, bọn họ phát hiện Bạch Bỉnh Thần cũng chưa bao giờ gặp người phụ thân này, khỏi nói việc thăm hỏi, mà ngay cả ngày lễ ngày tết, hắn cũng chưa bao giờ đi bái kiến ông.
Lẽ ra nên thẹn trong lòng, Bạch Bỉnh Thần cười lạnh một tiếng.

Do cách nhau một cánh cửa, Bạch Kiến Nghiệp không biết tình huống bên trong, thấy đã ua một lúc chưa trả lời bèn mở miệng: "Quý Bồ ban nãy mới nói ta là con..."
Chắc là Quý Bồ vừa nãy lúc ra cửa gặp Bạch Kiến Nghiệp có nói rõ chuyện với ông, muốn ông tới đây khuyên mình.
"Con quyết định rồi." Vẫn là câu nói đó, nhưng lúc nói với Quý Bồ có chút hổ thẹn, còn bây giờ là sự thoải mái.

Tương lai của hắn sớm đã được an bài, thế nhưng ít ra cái mạng này còn có thể tự hắn làm chủ.
"Con đã đáp ứng phụ thân, tất nhiên sẽ không nuốt lời, Bạch gia nhất định trung thành với Lê quốc, chỉ là chuyện phụ thân đáp ứng với con, con cũng mong phụ thân đừng quên mất."Lời nói của hắn kiên định, lại có chút xa cách.
Bạch Kiến Nghiệp không trả lời, ngoài cửa rốt cục trở nên yên tĩnh lại.

Bạch Bỉnh Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân hắn nãy giờ ứng phó xong hai người, cũng tự giác biết tiêu hao không ít sức lức, không nhịn được lộ ra chút vẻ mệt mỏi.
Giang Diễn thấy thế, cũng biết điều lui xuống.
Bạch Bỉnh Thần tâm tư hỗn loạn, miễn cưỡng vào mộng.

Giấc mộng kỳ quái lạ lùng khiến cả thân thể hắn như chìm chìm nổi nổi bên trong, thoáng trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn như nghe được tiếng thở dài của ai đó phía đầu giường, thế nhưng bản thân có cố gắng mấy cũng chẳng thể mở mắt ra được.

Trong mộng mưa rào xối xả, hắn biến thành một con chim bói cá bị mưa xối ướt cánh, không tài nào bay được.

Đôi mắt của hắn cũng bị giọt mưa nặng hạt kia che phủ, cả người nặng trĩu, hắn cố gắng mổ đi những giọt nước trên thân mình cố gắng giãy dụa, th16 nhưng năm lần bảy lượt cất cánh đều hạ xuống.
Trong nhiều lần giãy dụa, hắn bỗng nhiên thức tỉnh, tiếng mưa rơi xào xạc thoáng chốc biến mất.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc của chính mình.
Giấc mộng như vậy vẫn đứt quãng quấy nhiễu hắn.

Hắn thưởng thức nhẫn ngọc trong tay, không còn chút buồn ngủ nào.
Cuối xuân sắp đến, đầu hạ cận kề, hắn muốn dùng sinh mệnh ngắn ngủi của mình, từ từ dây dưa cùng Mai Thiều..


Bình luận

Truyện đang đọc