TƯỚNG QUÂN TẠI THƯỢNG - TÂY HẠ NỮ VƯƠNG TỬ

Thác Á ngồi ở trong phòng uống trà, nghe thị nữ hướng nàng nói Ô Ân cưng chiều tên vũ cơ từ chỗ Đại Hoàng tử kia cỡ nào.

"Tên vũ cơ kia gọi là Liễu Nhi thật đúng là cậy sủng sinh kiều ghê gớm, có người nói nhóm vũ cơ ở cùng với nàng trước đây đắc tội với nàng, đoạn thời gian này liền nương nhờ tên tuổi Nhị Hoàng tử mà làm mưa làm gió, đem các cô nương lăn qua lăn lại thật thảm...\"

Thị nữ kể chuyện như thật, hướng nàng miêu tả sự tình giống như đã trải qua.

"Liễu Nhi kia không biết tốt xấu, ỷ vào mình có Nhị Hoàng tử cưng chiều, chưa bao giờ đến bái kiến ngài." Thị nữ thay nàng mà bênh vực kẻ yếu.

Thác Á trong lòng cười khẽ, này không phải là vấn đề tới bái kiến hay không, chắc hẳn Liễu Nhi cô nương là hoàn toàn không biết có nhân vật chính là mình đây.

Ô Ân lén hạ lệnh, không có sự cho phép của nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp cận tới trong sân của cô nương kia. Bình thường cô nương kia muốn đi dạo trong sân của Ô Ân, lập tức sẽ có thân binh đem những người không liên quan đi nơi khác.

Thác Á cũng không thèm để ý này đó, nàng chỉ là đang nghi hoặc, đối với Liễu Nhi cô nương này mà cưng chiều, Ô Ân có phải đang che mắt thiên hạ hay không, hay là, đây là sự thật?

Xem ra, phải tìm một thời điểm thích hợp đi xem qua cô nương kia. Ô Ân nhất định sẽ mất hứng, bất quá, Ô Ân cũng không thích cái Trắc phi là nàng đây , lại có quan hệ gì đâu.

Thác Á nhấp một ngụm trà, buông tách trà nói:

"Ngươi nói đúng, đi, chúng ta đi biệt viện thỉnh giáo vị cô nương kia một chút."

Bên trong biệt viện, Ô Ân đang cùng với Liễu Tích Âm vừa cười vừa nói:

"Ô Ân, gần đây ta cảm thấy, trên mặt ngươi nếu không có cái râu mép này trông càng anh tuấn hơn."

"Phải không? Ngươi không thích có râu mép sao?" Ô Ân sờ sờ râu mép giả của mình hỏi.

Liễu Tích Âm gật gật đầu.



Nhắc tới râu mép giả, Ô Ân sau khi từ Đại Tống quay về Tây Hạ cũng mang theo cái này. Nguyên nhân chính là khi nàng quay về làn da cũng trở nên trắng hơn trước, Y Nặc luôn nói rằng nàng rất nữ tính, sau đó liền mang râu mép giả để che giấu thân phận. Lúc đầu có chút khó chấp nhận nhưng dần dần cũng quen, dù sao cũng không ai đối với nàng có chút nghi ngờ nào.

Ô Ân kỳ quái hỏi: "Các tiểu cô nương ngươi không phải đều rất thích các nam tử anh tuấn uy vũ sao, có chút râu mép không phải là rất cường tráng uy mãnh sao, sao ngươi lại không thích?" Ô Ân không biết xấu hổ nâng nâng tay, bày ra các bắp thịt nho nhỏ trên cánh tay.

"Cũng không phải không thích."

"Nga, ngươi đây là thích một ít âm nhu." Ô Ân nói còn khôi hài hơn so với Lan Hoa Chỉ.

Liễu Tích Âm bị nàng chọc cười không ngừng, cười xong còn gật gật đầu.

Ha ha, trong lòng Ô Ân âm u suy nghĩ, Tích Âm còn muốn cong hơn nàng a.

"Phu nhân, ngài không thể vào!"

Ô Ân nghe được thân binh của mình đang ở ngoài cửa hô lên.

"Lớn mật! Phu nhân muốn gặp Nhị Hoàng tử, ngươi dám ngăn!" Thác Á dũng mãnh uy vũ mang thị nữ từ nhà mẹ đẻ đến, đem thân binh đang do dự đẩy sang một bên.

Thác Á liền nhấc chân đi đến, thân binh lại không dám lôi kéo hay ngăn cản cái vị mang danh nghĩa Trắc phi của Ô Ân này.

"Phu nhân cái gì mà phu nhân? Phu nhân nhà nào?" Ô Ân đã hoàn toàn quên mất cái vị Trắc phi này.

Thẳng đến khi Thác Á đi vào trong sân, Ô Ân nhìn thấy nàng, lập tức tròn mắt.

Nữ nhân này như thế nào lại chạy đến nơi này? Trong lòng Ô Ân lập tức gợn lên sóng lớn, trăm ngàn lần đều không muốn cho Tích Âm biết __ __

Nhưng mà Thác Á làm như không thấy ánh mắt của Ô Ân đang ra hiệu cho nàng, hành một lễ rồi sau đó kêu lên.


"Phu quân!"

Sợ nhất là cái không khí đột nhiên an tĩnh. Ô Ân trong lòng rối loạn, thong thả nhìn Liễu Tích Âm.

Học ngôn ngữ Tây Hạ nhiều ngày như vậy, Liễu Tích Âm đương nhiên nghe hiểu được cái xưng hô này. Nàng hết thảy kinh ngạc nhìn sang Ô Ân.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ cùng sợ hãi của Ô Ân, nàng liền hiểu rõ thân phận của nữ tử kia, nàng chỉ không thể tin được.

Toàn tâm toàn ý đợi nàng, nàng cũng toàn tâm toàn ý đáp lại Ô Ân, thế nhưng gạt nàng, đã có thê thất!

Ủy khuất cuộn trào mãnh liệt cùng thương tâm bao phủ lấy nàng, mũi đau xót, trong tức khắc viền mắt đỏ lên, không nghĩ tới sẽ thất lễ với người trước mặt, Liễu Tích Âm cố sức cắn môi ngậm miệng, xoay người chạy vào phòng.

Ô Ân thấy nàng xoay người bỏ đi, một giọt nước mắt xẹt qua trên gương mặt Liễu Tích Âm, Ô Ân thấy tâm mình đều bị giọt lệ kia đánh nát.

Bất chấp việc đang muốn chất vấn vì sao Thác Á đột nhiên xuất hiện ở đây, Ô Ân nhanh chân đuổi theo nàng.

"Phanh." Nghênh tiếp nàng là tiếng đóng cửa thật mạnh.

Liễu Tích Âm còn vừa khóc vừa nói: "Ngươi còn muốn xông tới, ta liền không muốn nhìn thấy ngươi!"

Nàng còn thật không dám...

Thác Á đứng tại chỗ, không nghĩ tới chỉ một câu nói nho nhỏ của mình mà hiệu quả đến vậy, thực sự là ngoài dự liệu của nàng, xem ra có một số việc không phải muốn là quyết định được.

Thấy Ô Ân không rảnh để ý tới mình, Thác Á liền mang theo thị nữ của mình rời đi.

Tên thân binh không có ngăn cản người rời đi, vẻ mặt cầu xin nhìn Thác Á đi khỏi, bất kể người nào hắn cũng không thể trêu được. Chờ Nhị Hoàng tử phản ứng đến đây, hắn nhất định sẽ bị phạt thảm...


Ô Ân vô cùng lo lắng, đứng ở bên ngoài phòng đi qua đi lại. Có thể mơ hồ nghe được tiếng khóc từ bên trong phòng truyền ra.

Ô Ân dùng tiếng Hán gọi:

"Liễu Nhi, là do phụ vương lúc trước kiên quyết muốn đem nàng gả cho ta, chỉ là chủ ý của phụ vương, ta khổ sở cầu xin phụ vương không muốn cưới nàng đều vô dụng!"

"Số lần ta cùng với nàng ấy gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng ta đều chỉ có ngươi!"

Ô Ân suy nghĩ một chút vẫn là không cần phải trốn tránh trách nhiệm. Thành thật mà nói:

"Lúc trước, lúc trước ngươi nhiều năm không có liên lạc với ta, ta nghĩ ngươi không muốn gả cho ta, cho nên ta liền..."

Ô Ân nhớ tới lúc trước, cũng hiểu được chính mình cũng không nên thân, nếu thái độ cường thịnh, cứng rắn một chút. Có lẽ hôn sự này nhất định sẽ không thành.

"Cho nên ta có chút cam chịu, cả ngày say rượu, mơ hồ cưới người khác."

Ô Ân nhớ tới lúc trước, hơn hai năm mà Liễu Tích Âm chưa từng viết cho nàng đôi câu vài lời, nàng thật cho rằng trong lòng Liễu Tích Âm không có nàng, liền muốn bỏ đi tâm tư của mình.

Ô Ân dựa vào cửa phòng ngồi xuống.

Ai mà nghĩ được, Liễu Tích Âm lại chạy đi Giang Bắc tìm nàng, quanh co lòng vòng lại gặp phải lũ lụt.

Tiếng khóc dần dần ngừng, xem ra Tích Âm cũng hoãn khóc lại.

Dỗ dành nữ hài tử nhất định phải có thành ý cùng kiên trì. Ô Ân quay vào phía trong phòng nói:

"Liễu Nhi, việc này ta vô liêm sỉ, ngươi ra đây đánh ta tát ta, đừng ở bên trong mà buồn bực hủy hoại chính mình!"

"Ai muốn đánh ngươi!" Liễu Tích Âm cả giận.

Bằng lòng nói chuyện, dấu hiệu tốt.


"Vậy ngươi mắng ta, mắng ta hết giận cũng được!" Ô Ân không ngừng cố gắng.

"Người nào hiếm lạ mắng ngươi!"

Ô Ân bày ra đại chiêu.

"Liễu Nhi, ta đời này kiếp này chỉ nhận ngươi làm thê tử!"

Bên trong không có phản ứng.

Nàng đã nói ra chân tình vậy mà cư nhiên không tốt lên chút nào sao? Ô Ân buồn bực.

"Két" một tiếng, Ô Ân dựa vào cửa, cửa lại mở ra, nàng suýt nữa té lăn trên đất, mới vừa ổn định lại thân thể, liền thấy Tích Âm đang đỏ viền mắt nhìn nàng chằm chằm, nói:

"Những câu ngươi vừa mới nói là thật?"

Ô Ân cố sức gật đầu.

"Vậy ngươi với nàng hòa ly đi." Liễu Tích Âm chăm chú nói.

Nàng mặc kệ trên đời này nam tử ba vợ bốn nàng, nàng mặc kệ Ô Ân thân là hoàng tử có rất nhiều phi tử là chuyện bình thường.

Trong mắt nàng chỉ có Ô Ân, cũng liền muốn trong mắt Ô Ân cũng chỉ có nàng.

Ô Ân ổn định nhìn nàng, cười nói:

"Hảo!"

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp tới nguyên đán, công việc càng ngày càng nhiều lên, cuối tuần còn bị bắt đi tăng ca, còn có các loại chuyện tang. Khóc chít chít...

Cho nên, mấy ngày nay đều là hình thức ngắn nhỏ. Ô ô ô


Bình luận

Truyện đang đọc