TƯỚNG QUÂN TẠI THƯỢNG - TÂY HẠ NỮ VƯƠNG TỬ

Cửa thành Biện Kinh có trọng binh canh gác, một nhà Diệp Chiêu mặc y phục tù nhân, một đội binh sĩ chịu trách nhiệm áp giải bọn họ.


Bọn họ bị áp giải đến cực bắc chi địa, vĩnh viên lưu vong.

Cuối cùng Liễu Tích Âm vẫn đến đưa tiễn Diệp Chiêu một đoạn đường,

"Sau này, có lẽ sẽ không còn được gặp lại, từng người mạnh khỏe." Liễu Tích Âm nói lời cuối cùng.

Từng người mạnh khỏe sao? Diệp Chiêu cười khổ.

"Biểu muội, hắn là người đáng giá để giao phó cả đời, ta có lời cuối cùng muốn nói, thực xin lỗi."

Liễu Tích Âm lắc đầu, "Đều đã qua." Không cần lại xin lỗi.

Tất cả như mây khói, ân oán tình thù ngày xưa nay cũng đã phai nhạt.

"Cáo biệt."

Nói xong, Diệp Chiêu liền theo binh sĩ mà rời đi.

Nàng phát hiện, trên đường có rất nhiều binh sĩ tuần tra đều là nữ tử, nhìn kỹ lại, thậm chí không thiếu những quan tướng là nữ tử. Trước đây, chính mình là nữ tướng quân cũng nhận được rất nhiều trở ngại từ người nhà cùng với sự lên án của triều đình.

Lần đầu tiên Diệp Chiêu hoài nghi sự kiên trì của cả đời chính mình này, phải chăng là đáng giá sao.

Hoàng cung, Ngự thư phòng.


Ô Ân nhìn người báo lại, hỏi: "Diệp Chiêu rời khỏi rồi sao?"

"Đúng vậy."

Có nói thêm lời không nên nói gì không?"

"Chưa từng."

"Lượng nàng cũng không dám." Ô Ân hừ lạnh một tiếng.

Ba ngày trước, Ô Ân một lần nữa cho triệu kiến Diệp Chiêu.

Diệp chiêu đi thẳng vào vấn đề nói: "Phải như thế nào mới đổi được nữ nhi của ta suốt đời bình an?"

"Ngươi có tư cách nói điều kiện cùng ta sao?"

Diệp Chiêu trầm mặc, đích xác là nàng không có, nhưng nàng cũng không nói gì ra, sợ chọc giận Ô Ân hủy đi cơ hội đàm phán lần này.

Kỳ thực trong lòng mỗi người đều biết rõ, đối phương bên đó có bao nhiêu lợi thế.

Ô Ân cũng không hề vòng vo, đem một cái lọ nhỏ đặt lên bàn, đẩy lên phía trước.

"Hạc Đỉnh Hồng."

Diệp Chiêu sau khi nghe thấy, con ngươi co rụt lại.

"Cho một nhà ba người ngươi thời gian một năm cuối cùng, nếu như một năm sau ta nghe tin tức ngươi còn sống, nữ nhi nhà ngươi sẽ tiêu thất khỏi thế gian này."


"Tuy rằng chỉ là giao dịch, ngươi cần phải cảm tạ lòng từ bi của ta."

Diệp Chiêu ổn định lại nhìn cái lọ kia, nghĩ đến Triệu Thiên Hữu cùng Triệu Ngọc Cẩn trái tim co quắp lại, Ngọc Cẩn cùng nàng đã định trước nếu không thể chạy trốn được, chỉ tiếc Triệu Thiên Hữu nào mới năm tuổi, vô luận như thế nào Tây Hạ vương cũng không bỏ qua cho hắn.

Đã nhiều ngày nay Ô Ân vẫn luôn bận rộn, mấy ngày nay chiến sự bình định ở phía Tây, để lại một bộ phận quân lính coi giữ, còn lại đều tập hợp ở Biện Kinh.

Biện Kinh bị công hãm, không ít quan viên thân hào đều trốn đến phái Nam.

Nhưng cho đến bây giờ, Ô Ân không có dự định chỉ cần một nửa lãnh thổ Đại Tống, mà toàn bộ Đại Tống, nàng đều phải có toàn bộ.

Trước đêm khai chiến, nàng cố ý ở Giang Bắc gặp mặt Kỳ vương, nghe nói Tây Hạ có dự định muốn tiến công Tống, Kỳ vương lại lần nữa dấy lên mong muốn, hơn nữa Tây Hạ chiếm đoạt lãnh thổ Liêu quốc xưa đâu bằng nay. Lần này phạt Tống tỷ lệ thắng cực cao.

Kỳ vương cuối cùng cũng đem con bài của chính mình lật ra.

Tướng lĩnh phía Nam là Trịnh Tử Long, trước kia hắn cùng Kỳ vương có quan hệ rất tốt, vẫn luôn có liên hệ, chỉ là vài năm trước Tống Hạ nghị hòa, Kỳ vương phản Tống nhập Hạ, liên lạc của hai người liền bị chặt đứt.

Kỳ vương nói hắn hiểu rất rõ Trịnh Tử Long, chỉ cần Tây Hạ đối chiến sự Tống bao vây cường thế một phương, như chi kế thu phục quy hàng có thể thực hiện.

Trịnh Tử Long đã từng oán trách qua, hắn vì Đại Tống lập nhiều công lao hiển hách, lại bởi vì một lần không cẩn thận mà đắc tội với một vị văn thần rất có thế lực trong triều, liền bị giáng xuống là tướng thủ thành ở phía Nam.

Hơn mười năm nay, có nhà mà không thể quay về.

Nhất định trong lòng Trịnh Tử Long có oán hận, Ô Ân đóng binh ở Biện Kinh phái một đội sứ giả đi phía Nam cùng Trịnh Tử Long tiếp xúc.

Ngày hôm thu được tin tức từ phía Nam truyền tới, Trịnh Tử Long đáp ứng quy hàng, nguyện cùng đại quân Tây Hạ tiêu diệt chiếm giữ thế lực tiền triều ở phía Nam.


Hắn cũng không giống như Diệp Chiêu trung thành và tận tâm với Đại Tống như vậy, mấy lần điều động chờ lệnh đều bị bác bỏ, sự trung thành của hắn sớm đã bị tiêu tan sạch sẽ.

Ngay từ đầu Trịnh Tử Long cũng không tín nhiệm Ô Ân, bất quá hắn nghe nói thuộc hạ của Tây Hạ vương cũng có không ít tướng lĩnh là người Tống, cũng không có gặp qua Tây Hạ nào đối đãi như vậy.

Kỳ vương cũng gửi thư khuyên bảo, khiến hắn chọn người mà tận tâm, sau khi do dự mấy ngày, rốt cục hắn cũng quyết định phản chiến.

Trong hoàng cung. 

Cuối cùng Ô Ân cũng lưu ý đến một gã bị bắt làm tù binh đang quỳ ở dưới.

Ô Ân sờ sờ cằm hỏi.

"Ngươi vẫn là không muốn góp sức lực cho bản vương sao?

Phạm Trọng Yêm nói: "Cuộc đời này không muốn hầu hai chủ, chỉ nguyện người đối xử tử tế với con dân Đại Tống." Cúi người dập đầu.

Phạm Trọng Yêm chính là một nhân tài, ngoài văn võ còn nhiều mặt khác, trí mưu hơn người, chỉ tiếc là nàng không thể sở dụng.

"Mà thôi, không muốn liền đi đi." Ô Ân thở dài.

"Sau này hảo hảo mà viết chữ," Nói xong Ô Ân đều cười.

Nàng cũng không dự định giết hắn, dù sao sau này văn khóa cũng không thể thiếu thi từ của hắn.

.

Trở lại trong tẩm cung, Ô Ân thấy Liễu tích Âm đang cầm một quyển sách chăm chú xem.

"Tích Âm, đang xem gì?"


"Đang xem các tài vật tìm được trong cung thành."

Trước đây, nội vụ trong vương cung Tây Hạ, Ô Ân vẫn luôn giao cho Kỳ Mộc Cách làm, hiện nay Liễu Tích Âm đã trở lại bên Ô Ân, tự nhiên là Kỳ Mộc Cách liền đem chuyện này giao cho Liễu Tích Âm.

Tuy rằng đến nay Ô Ân cùng Liễu Tích Âm chưa thành hôn, nhưng nhiều năm nay Kỳ Mộc Cách luôn hiểu rõ Ô Ân, lường trước sẽ không phân biệt. Theo lý việc này phải giao cho cái người Trắc phi Thác Á kia quản lý, nhưng mà nhiều năm nay Thác Á ở bên ngoài lãnh binh, nàng còn có ý đi dò hỏi ý kiến Thác Á.

Thác Á vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Yên tâm, ta cá là mười cái đầu, cuối cùng ngôi vị vương hậu này sẽ không là của ta.

Thác Á nói xong thấy Kỳ Mộc Cách quỷ dị nhìn chính mình, quên rằng Kỳ Mộc Cách không biết chuyện của chính mình và Ngân Xuyên. Lại không thể giải thích, xấu hổ ho khan một tiếng làm bộ như chính mình chưa từng nói qua câu kia.

Nên cuối cùng chuyện này giao đến tay Liễu Tích Âm, tuy rằng chuyện này trước đây Liễu tích Âm cũng không có tiếp xúc qua nhiều lắm, bất quá nàng thông tuệ thiên phú học hỏi cũng không chậm, hơn nữa được Ô Ân đem tính nhẩm ở hiện đại dạy cho nàng, bàn tính đều không cần dùng đến.

"Lẽ nào ta còn không đẹp mắt bằng sổ sách này?" Ô Ân bất mãn, đưa tay liền muốn đoạt lấy sổ sách.

"A Thanh, đừng nháo." Liễu Tích Âm bất đắc dĩ nhìn sổ sách bị Ô Ân đoạt lấy. "Trong cung gần đây còn sửa chữa lại phòng ốc cung điện, còn có muốn an trí tuyển cung nữ, hầu __ __"

Ô Ân ôm ngang lấy Liễu Tích Âm, nụ cười có chút đanh đá.

"Đừng quản này đó, xuân tiêu một khắc có thể so với giá trị này đó nhiều tiền hơn."

Bị đặt đến trên giường mặt Liễu Tích Âm đỏ bừng lên, nhiều năm không gặp, sinh hoạt của hai người có chút mới lạ. Sau khi ở chung nửa tháng, lại cảm thấy lẫn nhau giống như lão phu thê lâu năm, người này như thế nào nói chuyện vẫn tự nhiên như thế.

...

Sáng sớm ngày thứ hai Ô Ân khó có thể dậy sớm, Liễu Tích Âm nhìn nàng ngủ, ngón tay vuốt ve đường viền khuôn mặt của Ô Ân, trong mắt là chính mình cũng chưa từng phát hiện ra ôn nhu như vậy.

Bên khóe mắt phải của Ô Ân có một đạo dấu vết rất nhỏ, nhưng nàng cảm thấy Ô Ân càng thêm khổ cực. Hiện nay đại thế sơ định, còn rất nhiều sự tình chờ Ô Ân xử lý, nàng muốn vì Ô Ân mà chia sẻ một chút.

Ô Ân vẫn ôn nhu đợi nàng như từ trước giờ, đối với người khác lại giết phạt quyết đoán đã không giống như cái ngốc A Thanh trước kia. Cuối cùng Diệp Chiêu cũng chỉ bị lưu vong, Liễu Tích Âm biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nhưng nàng biết Ô Ân im lặng là đang thỏa hiệp với nàng, như thế nào lại bởi vì Ô Ân muốn báo thù cho đệ đệ mà trách cứ nàng đâu.

Được người cẩn thận chiếu cố, Liễu Tích Âm thấy trong lòng rất dễ chịu, có một người như vậy, chỉ càng nghĩ đến nàng, mùa đông lạnh lẽo như bị mặt trời ấm áp bao phủ lấy, có thể đây mới là phu quân mà mẫu thân nói.


Bình luận

Truyện đang đọc