"Diệp Chiêu liệm rồi sao?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, đã làm thỏa đáng."
"Để Đại Tế Ti siêu độ cho nàng đi."
Trên mặt Nội hầu lộ vẻ khó xử.
"Hoàng thượng, Đại Tế Ti năm trước liền đã đi về cõi tiên."
"Thiếu chút nữa trẫm quên mất."
"Kia vậy để thầy tế mới đi."
"Vâng."
Ô Ân cuối đầu phê duyệt tấu chương, không có bao lâu Nội hầu lại quay lại.
"Hoàng thượng, thầy tế mới nói muốn gặp Người."
"Cho hắn tiến đến."
Một thầy tế thân mặc tăng phục Hồng y rộng thùng thình đi vào trong cung điện, khom lưng hành lễ.
"Nhị Hoàng Tử điện hạ, đã lâu không gặp."
Cái gì? Nhị Hoàng tử?
Lâu lắm không có nghe qua cái xưng hô này, Ô Ân vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu.
Nội hầu ở một bên nhắc nhở:
"Thầy tế đại nhân, xin chú ý lời nói và việc làm của ngài."
"Trẫm tựa hồ chưa gặp qua ngươi bao giờ." Ô Ân nhướn mày nhìn thầy tế trẻ tuổi ở trước mắt.
"Gặp qua người đã quên, nhớ rõ người lại không thấy qua."
Cùng với người xuất gia câu thông đều trắc trở như thế sao? Ô Ân bất đắc dĩ.
"Ngươi tới gặp trẫm có chuyện gì?"
"Bần tăng ngày ngày cầu phúc cho Đại Hạ, gần đây có một kệ ngữ, chỉ cần bệ hạ theo này mà hành sự, khả bảo Đại Hạ thập thế không suy."
"Tới nói nghe một chút." Thần kỳ như thế, Ô Ân có chút hoài nghi.
"Vô lượng việc thiện, bồ đề nói nghiệp, vì một chuyện___"
"Tiếng nhân đạo!" Ô Ân ngắt lời, nói.
"Nếu như bệ hạ bảo hộ một người, trong thời gian tới người nọ sẽ bảo hộ Đại Hạ."
"Là ai?" Ô Ân hỏi.
"Không thể nói." Thầy tế chậm rãi nói.
Ô Ân xù lông.
.
Trên đường quay về tẩm cung, Ô Ân suy nghĩ rốt cuộc thầy tế muốn nói đến là ai. Hai cái âm thanh non nớt cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
"Tiểu Y, ta bắt được nó rồi! Ngươi mau đến xem!" Ba Đặc Ngươi hưng phấn nói.
"Ta xem, để ta xem xem." Đọc nhấn rõ từng chữ còn có chút không rõ Liễu Tử Y nói.
Ân đi tới bên trong vườn hoa hậu cung, lần theo tiếng nói nhìn lại, hai hài tử hài lòng nâng một cái túi lưới chứa bươm bướm.
Cung nữ chịu trách nhiệm trông coi hài tử liền muốn hành một lễ, Ô Ân nâng tay thủ thế để cung nữ kia không cần lên tiếng.
Bươm bướm trong túi lưới không ngừng vùng vẫy, Ba Đặc Ngươi nghĩ cách lấy bươm bướm ra nhưng lại sợ bươm bướm bay đi.
Lá gan Liễu Tử Y thì lớn hơn, bàn tay tiến vào túi lưới, nắm lấy một bên cánh bươm bướm, lấy ra.
"Nó còn muốn bay đi." Liễu Tử Y nói.
"Nó vùng vẫy lợi hại như vậy, cánh nó có thể bị gãy hay không?" Ba Đặc Ngươi có chút lo lắng.
"Sẽ không, ngươi nhìn." Liễu Tử Y chứng minh lời chính mình nói không sai, nắm một bên cánh bướm lắc qua lắc lại, hai chân còn ngại không đủ theo tay nhảy dựng lên.
Chỉ còn lại một nửa đoạn cánh bươm bướm rơi xuống mặt đất, dù sứt mẻ cánh con bươm bướm vẫn liên tục tung bay. Đáng tiếc rốt cuộc cũng bay được.
"Ô ô~~~~oa!" Trái lại kẻ đầu sỏ Liễu Tử Y khóc rống lên.
"Không có việc gì, không có việc gì, ta sẽ đi bắt một con khác." Ba Đặc Ngươi siêu sợ nữ hài tử khóc.
Tiếng khóc của tiểu hài tử ồn ào làm Ô Ân có chút bực bội, đột nhiên nàng phát hiện đứa nhỏ này hùng kình cực kỳ giống Diệp Chiêu.
Bất tri bất giác, Liễu Tử Y ngây người ở hoàng cung cũng đã một năm, Ô Ân cũng thường xuyên bắt gặp nàng cùng Ba Đặc Ngươi cùng nhau chơi đùa.
Chung quy lại Liễu Tử Y cũng chỉ là một cái hài tử, Ô Ân lại không thích nàng, cũng sẽ không băn khoăn một cái hài tử.
Chỉ là thường xuyên thấy vài lần, nhìn riết quen mắt cũng hiểu được Liễu Tử Y không phải là cái không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng láng kỳ thực nhìn kỹ cũng rất đáng yêu, Ô Ân cũng dần dần quên đi dự định ném nàng đi.
Nghĩ đến để Liễu Thiên Thác và Liễu phu nhân cùng tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài xa nhau cũng có chút tàn nhẫn.
Trước đây Ô Ân cảm thấy tiểu cô nương ôn hòa nhu thuận, ngày hôm nay mới phát hiện hoàn toàn không phải một cái đèn cạn dầu, vẫn là nên ném về Liễu phủ thì tốt hơn.
Liễu Tử Y cùng Ba Đặc Ngươi không có phát hiện Ô Ân đã tới, lực chú ý đều ở trên con bươm bướm kia. Liễu Tử Y không nghĩ tới khi chính mình vung tay lên, làm những tâm tư của Liễu Tích Âm hao phí trên người nàng như nước chảy về bi*n đ*ng.
Liễu Tích Âm đem Liễu Tử Y tiếp cận vào hoàng cung, chính là để cho Ô Ân nhìn quen mắt.
Nói như thế nào Liễu Tử Y vẫn là một tiểu cô nương, tính tình Ô Ân Liễu Tích Âm hiểu rõ nhất, để Ô Ân sinh ra hảo cảm với nàng cũng không khó.
Chưa từng thu qua đồ đệ, cũng không có dưỡng qua tiểu hài tử, Liễu Tích Âm bắt đầu giáo dục Liễu Tử Y.
Quá trình dị thường gian nan, Liễu Tử Y tính tình trời sanh thích ra ngoài du ngoạn, trong ao bắt cá, trèo lên cây tìm trứng chim, so với Ba Đặc Ngươi còn khó quản hơn.
Liễu Tích Âm, dặn dò dạy bảo, để Liễu Tử Y ở tại trước mặt Ô Ân nhất định phải giống như thục nữ.
Nhưng mà tiểu hài tử lại không có nhớ gì, kiên trì mấy tháng đã là cực hạn, thiên tính cũng chậm rãi mà bộc lộ ra, lại không may bị Ô Ân bắt gặp được.
Ngày thứ hai, Ô Ân liền ném Liễu tử Y trở về Liễu phủ, Diệp Chiêu chết đi, nàng đối với Liễu Tử Y cũng dần dần mất đi sát tâm, đơn giản mà nói mắt không thấy tâm không phiền.
Ngược lại là nhị lão của Liễu gia hài lòng ghê gớm, chỉ có Ba Đặc Ngươi một mình âm thầm rơi lệ, thật vất vả mới có một tiểu muội muội chơi đùa cùng hắn.
Lúc ly biệt, Ba Đặc Ngươi lưu luyến đối với Liễu Tử Y nói: "Đợi tương lai còn dài, ta sẽ lại đến cưới ngươi, Tử Y ngươi phải chờ ta."
Đối với cưới gả cũng không có khái niệm gì, Liễu tử Y còn cho rằng là một cái hảo ngoạn, nói thẳng ra, "Được!"
Việc này còn không có lọt vào tai Ô Ân, bằng không...
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi một thầy tế đều sẽ kế thừa một phần ký ức ở một thế hệ thầy tế trước. Đồng thời thầy tế đều sẽ nhớ rõ sự tình mấy đời trước. Ha ha, có chút lòng vòng.