TUYỆT ĐỐI PHỤC TÙNG

Anh tự mình lái xe đưa Lộ Ương về nơi ở. Buổi tối là thời khắc thành phố lên đèn sáng trưng, đâu đâu cũng chìm trong bầu không khí náo nhiệt càng làm tôn lên sự yên ắng trong xe. Lúc dừng xe, Lộ Ương nhìn sang Sở Tuy bằng đôi mắt bồ câu lấp lánh của mình, khẽ nhếch đôi môi đỏ thắm: "Anh có thuốc lá không?"

Sở Tuy mò mẫm bao thuốc lá ném cho cô, nhìn cô châm lửa một cách thành thạo, mái tóc dài được búi lên để lộ đường cong tuyệt đẹp nơi cần cổ thiên nga trắng nõn nà. Ngay cả động tác hút thuốc và chậm rãi nhả một làn khói trắng ra khỏi đôi môi của cô thôi cũng khiến người ta xao xuyến lạ kỳ.

Một lúc sau, Lộ Ương hỏi: "Muốn thử không?"

Đôi mắt cáo của Sở Tuy khẽ nhếch lên như cười như không, anh kéo cô và cả làn khói đang bao phủ khắp người cô từ ghế phó lái về phía mình.

Không một người nào biết chuyện anh qua đêm tại căn hộ của Lộ Ương vào bữa tiệc thường niên của công ty tối đó.

Hai người luôn bằng phẳng với nhau trong chuyện hẹn một đêm tình, hễ muốn giải quyết nhu cầu s1nh lý thì thẳng thắn ngỏ lời mời với đối phương ngay. Kể cả phòng khách, nhà bếp, phòng tắm hay giường đều không may mắn tránh khỏi dấu vết do những cuộc chơi ph óng đãng để lại.

Thỉnh thoảng Sở Tuy đổ mồ hôi trên trán, ôm Lộ Ương dưới thân và hỏi: "Có phải em đã vừa ý anh từ lúc gặp nhau ở thang máy không?"

Cửa sổ sát đất trong suốt to lớn ở bên trái phản chiếu khung cảnh về đêm sầm uất nhất của thành phố này, đó là hình ảnh Lộ Ương thường hay ngắm nhất. Cô nằm tại đó, toàn bộ cơ thể với làn da mềm mại như dải lụa tắm mình trong vầng sáng chói lọi, mỗi một tấc da thịt đều đẹp đẽ và trắng muốt. Lộ Ương ôm lấy mặt Sở Tuy theo một cách có thể gọi là trìu mến như muốn hút hồn anh: "Do anh giở trò lưu manh trước mà."

Sở Tuy hỏi lại cô cho rõ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lộ Ương khẽ cụp hàng mi dày cong vút xuống, chầm chậm men theo đường cong trên bờ ngực rắn rỏi của anh nhìn xuống dưới: "Đừng tưởng em không thấy lúc cãi nhau với Đàm Tuyết Nghiên anh không cương, em vừa tới anh đã hứng lên."

Sở Tuy bật cười, bóp gương mặt xinh đẹp nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị, cao sang của cô: "Em cũng thật là nhưng anh thích."

-

Lộ Ương mạnh mẽ hơn bất cứ bạn gái tin đồn nào trước đây của anh, lúc làm chuyện giường chiếu cũng không kiêng nể gì mấy trò cảm giác mạnh, cuộc chơi vừa bắt đầu đã muốn đốt cháy giai đoạn, tận hưởng cảm giác mê say nồng cháy nhất, ngay cả đối tượng l@m tình cũng phải chọn người đàn ông hăng hái và nồng nhiệt nhất.

Vừa khéo sự phóng khoáng, buông thả của Sở Tuy cũng rất đúng gu cô.

Hai người cứ tiếp tục mối quan hệ bạn tình mập mờ không rõ ràng như thế. Từ trước đến giờ Sở Tuy luôn là một người tình hoàn hảo và hào phóng, đã ăn nằm với Lộ Ương thì đương nhiên sẽ cung cấp cho cô đủ loại hợp đồng, dự án lăng xê trong giới giải trí. Không biết bắt đầu từ khi nào, nhà đầu tư muốn cấm tiệt các hoạt động nghệ thuật của Lộ Ương đã mất bóng hoàn toàn và cô cũng trở thành nữ diễn viên được ưu ái nhất trong công ty.

Điều đó giúp cho cả đội ekip của cô nhận được lợi ích lớn lao. Đới Lâm vốn là một người quản lý nhỏ không được ai biết đến nhưng vì Lộ Ương không chấp nhận yêu cầu đổi quản lý của công ty nên cô ấy cũng được truyền thông Phong Nhạc chú trọng bồi dưỡng.

Đới Lâm nghe được rất nhiều những lời đàm tiếu sau lưng bèn hỏi Lộ Ương: "Em ngủ với Sở Tuy nên mới nhận được những dự án này thật à?"

Lộ Ương cởi dây chuyền đắt tiền ra khỏi cổ rồi ném lên thảm trải sàn mà không thèm bận tâm đó là món quà trị giá cả triệu bạc do thương hiệu lớn tặng, sau đó tháo giày cao gót, lười biếng ngả mình xuống chiếc ghế sô pha làm bằng da thật, gật đầu bật cười một cách trào phúng: "Đằng nào cũng dùng quy tắc ngầm, ngủ với Sở Tuy còn sướng hơn là ngủ với ông già bụng phệ."

Đới Lâm thừa hiểu chẳng được mấy câu trong những lời cô vừa nói là thật, cô là kiểu người thích nói đùa nên cô ấy cũng không cho là thật: "Sở Tuy thay người yêu như thay áo, kiểu cậu ấm sống buông thả, trụy lạc như anh ta hay tiêu tiền chơi sao nữ trong giới giải trí trước khi kết hôn lắm, em đừng động lòng với anh ta thật đấy."

Lộ Ương trả lời: "Em còn vào giới giải trí để chơi trai nữa cơ."

Đới Lâm cũng không rõ mối quan hệ giữa cô và Sở Tuy là như thế nào.

Bảo là người tình thì Lộ Ương lại không hề nhận thức được rằng mình phải xun xoe nịnh nọt, cố gắng làm đại gia mê đắm mình hơn. Thậm chí lúc cãi nhau với Sở Tuy, cô còn dám cho anh một bạt tai ngay trước mặt mọi người trong đoàn làm phim.

Tất cả những người đang có mặt tại đây may mắn chứng kiến hình ảnh ấy đều vô thức nín thở, lấm lét nhìn gương mặt như bị mây đen che phủ của Sở Tuy.

Nhìn lại Lộ Ương thì cô không hề tỏ ra chút gì là nao núng, đã tát anh rồi còn thản nhiên xoa bàn tay đỏ bừng của mình: "Tôi không cần biết anh có tin đồn qua đêm với con đĩ nào, thời gian này không muốn bẽ mặt thì đừng lảng vảng trước mặt tôi nữa."

Mới đây Sở Tuy vừa bị chụp được cảnh ra vào khách sạn với một ngôi sao nhỏ tên là Lạc Oánh Oánh, còn được lên hẳn trang nhất.

Từ nhân viên đến nghệ sĩ trong truyền thông Phong Nhạc đều cho rằng Lộ Ương mắc bệnh ngôi sao sẽ bị ruồng rẫy, Đới Lâm cũng nghĩ vậy.

Nào ngờ thứ Lộ Ương được nhận sau cái tát ấy là những dự án và hợp đồng cao cấp hơn, quý giá hơn từ kẻ không có lòng tự trọng Sở Tuy.

Sự nghiệp diễn xuất của Lộ Ương không hề gặp bất cứ trắc trở nào. Dần dà, những người bàng quan đều nhận thấy rõ một sự thật.

Đó là cho dù Sở Tuy ăn nằm với nhiều người cách mấy thì muốn được nâng đỡ, có được địa vị chân chính trước tiên phải hạ bệ được Lộ Ương - người phụ nữ sắc sảo, cứng rắn mà ngông nghênh kia.

...

Lạc Oánh Oánh được ưu ái chưa được hai ngày thì Sở Tuy không còn tìm đến cô ta nữa như thể không còn hứng thú với cô ta nữa rồi vậy.

Cô ta chủ động đến tận nơi để gặp anh thì bị thư ký của truyền thông Phong Nhạc báo rằng Sở Tuy đang bận dỗ dành Lộ Ương, không rỗi hơi quan tâm đ ến những người tình khác.

Lạc Oánh Oánh không cam tâm, thế là cô ta đến thẳng đoàn phim để tìm gặp người phụ nữ được Sở Tuy dành trọn sự hứng thú không bao giờ cạn trong truyền thuyết.

Khi đó Lộ Ương vừa quay xong, vẫn còn mặc trang phục diễn đang ngồi trong phòng trang điểm lau sạch lớp trang điểm dày cộp, nặng trịch bằng khăn tẩy trang. Một lúc sau, qua tấm gương bóng loáng, cô ta nhìn thấy rõ mồn một vẻ đẹp kiêu sa, thanh cao trước sau không bao giờ thay đổi của Lộ Ương dù cho đó chỉ là mặt mộc.

Đối mặt với một người phụ nữ đẹp tuyệt trần như vậy, Lạc Oánh Oánh ngay lập tức cảm thấy ngoại hình của mình nhạt nhẽo như bát canh chẳng có tí thịt nào.

Thành thật mà nói, cách Sở Tuy đối xử với cô ta cũng giống như chán sơn hào hải vị nên thỉnh thoảng muốn thử cơm canh đạm bạc vậy.

Nhưng dù vậy, Lạc Oánh Oánh vẫn đánh mất lý trí vì lòng đố kỵ, lên tiếng châm chọc:

"Lộ Ương, cho dù cô có thể ngăn cản Sở Tuy tìm phụ nữ khác trong giới giải trí thì đã sao? Sớm muộn gì cũng có ngày anh ấy bị gia tộc sắp đặt một cuộc hôn nhân thôi, liệu cô có thể ngăn cản được không?"

"Cả hai chúng ta đều là khách qua đường trong cuộc đời Sở Tuy mà thôi, tại sao cô cứ muốn độc chiếm anh ấy, không chịu chia cho người khác một chén canh thế hả?"

Bị Lạc Oánh Oánh chửi bới ngay mặt, Lộ Ương vẫn tỏ ra điềm nhiên như không, cầm chiếc xì gà bên cạnh lên hút: "Em gái à, Sở Tuy không muốn lên giường với cô thì tôi cũng đâu thể ép anh ta được chứ?"

Mặt mày Lạc Oánh Oánh hơi trắng bệch, cô ta nhìn chòng chọc vào quý cô kiêu hãnh đang nhả khói thuốc kia bằng ánh mắt đầy độc địa: "Cô đừng có mà vênh váo. Tôi từng nghe đồn Sở Tuy đã được đính hôn từ nhỏ rồi. Vợ chưa cưới của anh ấy xuất thân từ danh gia vọng tộc, quyền lực bề thế, từ lúc còn tấm bé đã được đưa ra nước ngoài chú trọng bồi dưỡng, vừa có trình độ học vấn cao vừa có ngoại hình xuất sắc, khi đã đến tuổi tác thích hợp để kết hôn chắc chắn sẽ về nước tổ chức đám cưới với anh ấy."

Lộ Ương thờ ơ dập điếu xì gà: "Ồ." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mười phút sau, Lạc Oánh Oánh tự chuốc họa vào thân vừa bị đuổi đi thì Sở Tuy đã được kẻ dưới báo tin, vội vàng chạy tới.

Hiển nhiên anh phải cố gắng dỗ dành Lộ Ương nguôi giận, sợ mình chậm chân sẽ bị người khác chia rẽ mối quan hệ của hai người.

Lúc anh đi vào, Lộ Ương đang thay đồ sau rèm nhung thiên nga màu xanh, một phần vòng eo thon thả, trắng muốt lộ ra ngoài. Dù thấy anh vén rèm thay đồ lên nhưng cô vẫn không tránh né, sự quyến rũ hớp hồn đến mức không thể thốt thành lời của cô trong chốc lát đã làm Sở Tuy mất hồn mất vía.

Sau cuộc mây mưa, Lộ Ương xõa mái tóc dài còn hơi ẩm nằm sấp trên lồ ng ngực của anh như không xương, những sợi tóc đen tuyền làm người ta ngưa ngứa đến sâu thẳm trong tim.

Sở Tuy tủm tỉm đặt một nụ hôn lên làn da nõn nà của cô: "Sao đóa hoa hồng anh nuôi lại nhiều gai thế này?"

Lộ Ương cười khẩy đá xoáy: "Có đâm chết anh phỏng?"

Sở Tuy lần mò khắp cơ thể cô, cất giọng nói gợi cảm và cuốn hút đến lạ trong màn đêm đang dần buông xuống: "Cho dù bị em đâm đ ến chảy máu thì anh cũng cam lòng."

Lời đường mật ngọt như mía lùi, nghe giả trân nhưng không thể không thừa nhận rằng rất xuôi tai.

Lộ Ương hơi nhổm người ngồi trên người anh, làn váy đỏ như lửa làm bằng lụa tỏa ra, ngón tay sơn móng màu đỏ dọc theo đôi mắt hơi xếch lên như mắt hồ ly từ từ trượt xuống phác họa đường nét gương mặt anh. Sau khi lướt qua sống mũi cao thẳng, ngón tay cô đặt lên bờ môi kia: "Anh đúng là cáo già..."

Ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc đầy quyến rũ tỏa ra từ đầu ngón tay cô, Sở Tuy cúi đầu in một nụ hôn lên đó.

Lộ Ương đưa ra yêu cầu: "Em muốn đóng vai chính của bộ phim xoay quanh nữ chính của đạo diễn Trương."

Sở Tuy vòng cánh tay cơ bắp săn chắc ôm ghì lấy vòng eo của cô, không nhanh không chậm kề sát vào người cô, trả lời bằng một câu nhưng chứa đựng cả hai ý nghĩa: "Cho em."

Chiếc váy buông lơi trên thân Lộ Ương dọc theo mép ghế sô pha hoàn toàn tuột xuống đất.

Lộ Ương vẫn giữ nguyên tư thế ngồi không đổi, vùi khuôn mặt vốn kiều diễm, lạnh lùng nhưng nay bỗng trở nên bần thần vào hõm vai anh. Không biết đã bao lâu trôi qua, cô cất tiếng: "Nghệ sĩ nữ sẽ tồn tại được bao nhiêu năm? Mười năm hay hai mươi năm? Anh sẽ ở với em trong cái giới của người nổi tiếng này bao nhiêu năm nữa?"

Có lẽ do cuộc mây mưa quá dữ dội đã khiến cho câu nói của Lộ Ương đứt quãng không liền mạch, câu hỏi cũng nghe lộn xộn vô cùng.

Sở Tuy không trả lời, chỉ mải mê ngấu nghiến đôi môi đỏ thắm của cô.

Lộ Ương cười tự giễu, vươn tay vuốt v e đôi mắt cáo của anh và nói: "Sở Tuy, khi giải nghệ... Em muốn mua một hòn đảo."

Sở Tuy lại hôn lên hàng mi run rẩy không ngừng của cô: "Anh mua cho em nhé?"

Lộ Ương lắc đầu: "Không cần đâu, em muốn tự mua cho mình một hòn đảo nhỏ, sau đó cho nhiều người mẫu nam thân hình hấp dẫn ở đó."

Cô vẽ ra cuộc sống hoàn hảo sau khi giải nghệ không làm ngôi sao nữa của mình, nằm xuống nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Sở Tuy: "Chung tình thì ở bên em mười năm đi, khi nào em có tiền mua đảo thì anh hẵng kết hôn. Sau này em sẽ tay ôm anh này, tay ôm cậu nọ nhìn vợ chồng anh con cháu đầy đàn..."

Ông trời đã định sẵn hai người không thể mãi mãi bên nhau đến răng long đầu bạc. Lộ Ương mỉm cười đáp lại anh, hương rượu mạnh vương vấn nơi đầu môi chót lưỡi cả hai như muốn chuốc say lẫn nhau khiến người kia đắm chìm vào men say không bao giờ nguội cùng mình, không màng những gì đang xảy ra ngoài kia, cùng nhau đánh mất lý trí, rơi vào mối tình khó bỏ, khó xa rời này.

Cô thầm nhủ với bản thân:

"Sở Tuy, em sẽ không yêu anh đâu..."

...

Còn mười phút nữa lễ trao giải Ngọc Lan sẽ chính thức khai mạc.

Vào khoảnh khắc cửa phòng khách sạn bị mở ra, ánh đèn sáng ngời và rực rỡ chiếu vào dưới chân Sở Tuy như vẽ ra một đường ranh giới. Anh trong bộ vest đen như mực từ từ đứng dậy, nhìn tòa nhà cao tầng thấp thoáng ngoài cửa sổ bằng đôi mắt hẹp dài như mắt cáo rồi xoay người nhìn thẳng vào mắt Thẩm Già Hòa đứng kế bên nãy giờ.

Đới Lâm ở ngoài cửa thúc giục: "Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi!"

Chiếc váy đỏ rực và diễm lệ mà Thẩm Già Hòa đang mặc cực kỳ giống bộ cánh Lộ Ương từng mặc trước đây, ngay cả phong cách trang điểm cũng giống nhau như đúc.

Sở Tuy nhìn cô thật lâu, dần dần tỉnh táo, dứt ra khỏi hiện thực hư ảo tựa mây khói. Anh ta đẩy Thẩm Già Hòa ra khỏi căn phòng sang trọng mà tĩnh mịch như thể không có chút hơi người nào bằng đôi tay thon dài với khớp xương rõ ràng.

Được nhẹ nhàng đẩy tới cửa, cô ngoái đầu lại, nhìn thấy tình cảm sâu nặng vẫn chưa thể nguôi ngoai dành cho Lộ Ương trong mắt anh ta cùng với... nét cười nhẹ nhõm sau khi quyết định buông lòng nhung nhớ: "Đi đi. Sau tối nay, cô sẽ là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được người người chú ý, là Thẩm Già Hòa, không còn là Tiểu Lộ Ương nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc