TUYỆT ĐỐI PHỤC TÙNG

Trong biệt thự trên đỉnh núi.

Cửa kính sát đất phản chiếu bóng đêm đen như mực, bên trong phòng ngủ còn tối hơn, thời gian trên chiếc đồng hồ quả lắc cổ nhích từng chút một.

Bỗng một cánh tay trắng mảnh khảnh của phụ nữ trượt ra khỏi chiếc giường nhung tơ rộng lớn, đầu ngón tay theo bản năng cuộn lại, nhưng nhanh chóng bị bàn tay cứng rắn nóng hổi in Phật văn thần bí của Phó Thanh Hoài phủ lên.

Cái nóng khiến cả người Khương Nùng run lên, ý thức cũng dần dần trở lại, muốn đi tìm chiếc nhẫn kim cương màu hồng không biết đã lăn đến chỗ nào rồi.

Cô gọi anh Ba, âm thanh nỉ non trầm thấp thoát ra khỏi hai cánh môi đỏ mọng.

Thật lâu sau, cho đến khi Phó Thanh Hoài nhìn xuống, cô đang ngửa cổ cọ đầu vào chiếc gối màu đen thở dốc, mái tóc dài rối tung bết dính bởi mồ hôi, mới cho cô chút dưỡng khí: "Mệt như vậy?"

Khương Nùng theo bản năng ôm lấy anh, trong không gian tối om, tầm mắt cũng trở nên mông lung, như bị một lớp sương mù bao phủ: "Giúp em tìm chiếc nhẫn."

Không biết đã rơi ở đâu bên trong chăn, ngón áp út trống trơn khiến cô cảm thấy không quen.

Phó Thanh Hoài lại dán vào tai cô nói không vội, rồi hỏi cô cảm thấy thế nào về trải nghiệm tối nay?

Ánh mắt Khương Nùng vẫn còn mê ly ướŧ áŧ, như một đóa hoa sơn trà trắng run rẩy nằm gọn trong lòng bàn tay người, tỏa ra hương thơm quyến rũ, cô mím đôi môi đỏ thắm không chịu lên tiếng.

Chuyện này sao mà nói được chứ, thật sự không thể ngờ một người đàn ông cao ngạo không ai bì nổi như Phó Thanh Hoài lại có thể làm đủ loại chuyện không thể tưởng tượng nổi những lúc riêng tư như thế này.

Tối nay có vẻ như cô đã trêu chọc đến anh, trên đường từ sự kiện trở về, cảm thấy nhà cũ Phó gia quá nhiều người sẽ làm lỡ đại sự của anh, nên dọc đường về đã chuyển hướng đến biệt thự gần nó, kết quả còn chưa vào phòng ngủ chính trên lầu.

Đầu tiên là ở trên xe, ghế sofa trong phòng khách rồi trên cầu thang xoắn…. chỗ nào cũng thử qua.

Phó Thanh Hoài thấy cô trốn tránh nhưng anh cũng không có ý định buông tha, giọng nói trầm khàn của anh len lỏi đi vào tai cô: "Nùng Nùng không nói, là muốn anh Ba tự mình suy đoán?"

Để cho anh suy đoán e là lại dày vò cô thêm một lần nữa.

Trái tim Khương Nùng đập dồn dập, vành tai đỏ như son vẫn chưa phai, ngẩng đầu cố ý bắt chước giọng điệu đùa giỡn của anh: “Vậy sao anh không nói trở về nhà cũ sẽ làm lỡ đại sự gì của anh."

Phó Thanh Hoài thấy cô đang cố gỡ hòa, ý cười cũng hiện lên trong đáy mắt, thấp giọng hỏi: "Làm lỡ giờ đầu thai của con gái anh không tính là đại sự à?"

"----- "

Khương Nùng tự nguyện nhận thua, lặng lẽ bò ra khỏi tấm chăn nhung đen, mũi chân trắng như tuyết trượt xuống giường, dẫm lên thảm trải sàn. Mồ hôi ướt đẫm cả người cũng không biết là của người nào, cô đi đến phòng tắm tắm nước nóng.

Màn đêm dày đặc bên ngoài cửa kính sát đất đang nhạt dần, ggc sương trắng lãng đãng trong không khí.

Khương Nùng vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường vang lên.

Đạp lên lớp bông mềm mại đi ra, chỉ quấn người bằng một cái khăn tắm trắng tinh. Phó Thanh Hoài đang lười biếng tựa vào đầu giường nhưng không nghe máy, từ lúc hai người ở chung cho đến nay, anh rất tôn trọng sự riêng tư của cô, sẽ không tùy tiện nhận bất cứ cuộc điện thoại nào gọi tới.

Khương Nùng đứng bên mép giường, đưa tay cầm lên, bây giờ là năm giờ sáng, ban đầu tưởng là điện thoại của đài Tân Văn khiến cô căng thẳng, cho đến khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị số gọi tới là Khương Sầm thì trái tim cô càng co bóp dữ dội hơn.

Điện thoại vẫn vang lên những hồi chuông vang dội.

Phó Thanh Hoài quay đầu qua liền nhìn thấy đầu ngón tay trơn bóng của cô cứng đờ, biểu cảm trên gương mặt được ánh đèn rực rỡ chiếu rọi cũng thất thần, vừa định lên tiếng hỏi, thì Khương Nùng đã nhìn sang, rồi khẽ mím môi nói: “Là ba nuôi em.”

...

Tối nay khi hoạt động từ thiện kết thúc, mười chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất đều là về chuyện Khương Nùng tiết lộ mình đã kết hôn.

Nhất là khi cô nhìn về phía ống kính nói ra câu chúng tôi rất xứng đôi, đã thành công khơi dậy sự tò mò của đông đảo cư dân mạng ăn dưa, đều đang đào bới xem người đàn ông mà tiên tử không nhiễm khói bụi trần gian cưới về là thần thánh phương nào.

Có người đứng ra suy đoán, là người nắm quyền thần bí của tập đoàn Phó Thị.

Bởi vì anh là nhà tài trợ duy nhất của Lắng Nghe, còn đã từng vì Khương Nùng mà công khai yêu cầu Quách Thi xóa bài xin lỗi.

Nhưng giả thuyết này nhanh chóng bị lật đổ… Suy cho cùng thì giá trị con người của vị đại Boss này quá cao, dung mạo lại là một điều bí ẩn, không phải ai cũng có thể bám víu nổi.

Cũng có vài người đoán là một vị chủ bá nào đó trong đài Tân Văn, dù sao chuyện tình yêu công sở cũng rất dễ phát sinh, vì vậy dùng phương pháp loại trừ, đầu tiên đá kẻ mắc bệnh sạch sẽ lại thích chưng diện Mai Thời Vũ ra khỏi danh sách.

Lý do rất đơn giản, anh ta trông giống chị em với Khương Nùng hơn.

Sau đó mọi người bắt đầu đào bới những khách mời nam mà Khương Nùng đã từng phỏng vấn trước đó.

Mặc dù không đào ra được ai là người chồng giấu mặt của cô, nhưng hot search vẫn nóng không hạ nhiệt, dĩ nhiên cũng truyền đến đài Tân Văn, đám đồng nghiệp cũng tỉnh táo lại từ trong khϊếp sợ.

Hóa ra Khương Nùng và người đàn ông thần nhan kia không phải đang yêu đương cuồng nhiệt mà đang trong giai đoạn tân hôn?

Nhưng cô ấy đã kết hôn bao lâu rồi? Mọi người hỏi nhau, ai cũng bối rối, chỉ có Mai Thời Vũ dùng khẩu âm Quảng Đông rời rạc của mình hời hợt nói: "Hình như là lúc trên diễn đàn nội bộ bịa đặt chuyện cô ấy bị ông chủ lớn bao nuôi..."

Tin tức kết hôn nhanh chóng truyền khắp đài, cũng không qua mắt được gián điệp trong đài.

Khi Khương Nùng quyết định thông báo chính thức thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý để vượt qua ải này, cho tới khi bị một cuộc điện thoại gọi về biệt thự Khương gia, trong suốt quá trình cô đều rất bình tĩnh, đầu tiên cô quấn khăn tắm đi đến phòng thay đồ để thay một chiếc váy dài cổ điển, không trang điểm, chỉ sấy khô mái tóc óng ả của mình.

Phó Thanh Hoài đích thân đi cùng cô đến đó, khi đến khu Lâm Viên dành cho những người giàu có thì sắc trời cũng đã sáng.

Khương Nùng ngồi yên trong xe, suy nghĩ hồi lâu mới khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Anh Ba, em đi vào trước.”

Cô có tư tâm, không muốn ơn dưỡng dục giữa cô và Khương Sầm dính dáng đến Phó gia, những ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng níu lấy góc áo Phó Thanh Hoài, sợ anh không đồng ý liền nhỏ giọng nói: “Chú Sầm chỉ gọi em về để hỏi chuyện tự ý kết hôn thôi… Em muốn một mình nói rõ với chú ấy.”

Phó Thanh Hoài không trả lời, Khương Nùng suy nghĩ một lúc rồi lại cất giọng thương lượng: “Cho em nửa tiếng.”

Trở lại Lâm Viên lần này, cuối cùng cô cũng không lạc đường đi lòng vòng nửa ngày mà tìm được đúng cửa.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, vừa bước vào đã nhìn thấy Khương Sầm đang ngồi trên ghế sofa, bàn tay gầy guộc xanh xao đang đặt trên quải trượng, ông ta đang mặc đồ ngủ màu xanh đậm ở nhà, trên vai còn khoác hờ một chiếc áo.

Rõ ràng là bị đánh thức vào lúc nửa đêm bởi tin kết hôn của cô, sau đó cũng không ngủ lại được.

Bước chân Khương Nùng hơi khựng lại, sau đó mới tiếp tục đi tới: “Chú Sầm.”

Mặc dù Khương Sầm đã từ chức, nhưng khí thế trên người vẫn còn, đặc biệt ánh mắt nguy hiểm khi nhìn cô, đầy uy hϊếp.

Một phút nhanh chóng trôi qua, đang lúc Khương Nùng cảm thấy trong lòng buồn bực, thì ông ta mới mở miệng nói từng chữ một: “Nếu không phải trong đài có người chúc mừng chú có rể quý, Khương Nùng, con định khi nào mới nói với người trong nhà đây?”

Hàng mi cong của Khương Nùng rủ xuống, đôi mắt trầm tĩnh nhìn sàn nhà đá hoa cương.

Khương Sầm và Uông Uyển Phù đều là người có thân phận dòng dõi thư hương, cho dù có phạt cô cũng đều là dáng vẻ chậm rãi dùng dao cắt vào da vào thịt, chưa bao giờ có hành vi giận dữ, có lẽ cũng biết không có quan hệ cha con máu mủ, cuối cùng cũng có khoảng cách.

Vì vậy bao nhiêu năm nay cô đều không gọi ba, chỉ gọi ông ta là chú Sầm.

Khương Sầm cũng không quan tâm chút nào, khi Khương Nùng ngẩng đầu lên, liền nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Từ nhỏ chú đã cho con theo họ Khương, ban cho con cái tên, mời danh sư về dạy, hơn mười năm dày công dưỡng dục, không phải để cho con rời xa chuẩn mực đạo đức tùy tiện tìm một người đàn ông bình thường nào đó để kết hôn.”

Gương mặt thanh lệ của Khương Nùng hơi cứng lại, cũng hỏi ngược lại ông ta: “Ở trong mắt chú Sầm, chỉ có kết hôn với Ôn Lễ Tắc mới là không tùy tiện sao?”

Câu nói nhẹ nhàng này đã khiến hai tay Khương Sầm nắm chặt quải trượng hơn, thậm chí gân xanh cũng nổi lên trên mu bàn tay gầy guộc.

Nếu không phải tính tình Khương Nùng quá ương ngạnh, không chịu nghe theo lệnh cha mẹ, thì cuộc hôn nhân với Ôn gia cũng đã xong xuôi từ lâu, chứ không phải đã về hưu còn trở thành trò cười của đám chiến hữu cũ.

Còn có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ phó tổng hữu danh vô quyền của tập đoàn Ôn Thị, vững vàng chịu đựng cho đến khi Khương Trạm đủ lông đủ cánh.

Khương Sầm tức giận đến mức tóc bạc thêm mấy sợi, cố nén lửa giận trong l*иg ngực xuống, gần như dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Cô học hành nhiều năm như vậy đều uổng phí, bị một người đàn ông bình thường ở bên ngoài lừa gạt cũng không biết, tôi không tính toán với cô, ly hôn đi, nếu người khác có hỏi thì cứ nói là kết hôn với Ôn Lễ Tắc.”

Khương Sầm quyền cao chức trọng nhiều năm, đã sớm mất hết mặt mũi, so với con rể là một người bình thường thì ông ta tình nguyện để người ta hiểu lầm là Ôn Lễ Tắc.

Khương Nùng nghe mà cảm thấy quá hoang đường, mím môi không trả lời.

Bầu không khí trong phòng khách dần trở nên căng thẳng, không ai chịu nhường nửa bước, cuối cùng vẫn là Uông Uyển Phù đang trốn trong bếp nghe lén đi ra hòa giải, một người bình thường mười đầu ngón tay không dính nước như bà ta lại múc hai chén chè hạ hỏa bưng ra ngoài.

“Nùng Nùng lâu lâu mới về nhà một lần, anh lại mang dáng vẻ lãnh đạo ra dọa con bé.”

Câu này rõ ràng là nói với Khương Sầm, nhưng thật ra lại hướng về phía Khương Nùng, bà ta dịu dàng hòa nhã khoác lên tay cô: “Chú Sầm cũng vì lo lắng cho chung thân đại sự của con mà thôi, lúc trước ngay cả tiệc rượu hôn lễ của con và Ôn Lễ Tắc cũng đã định xong, con nói không muốn, trong nhà cũng đâu có ép buộc con, phải không?”

Đúng là không có ép buộc, chỉ nhẹ nhàng gạt tên cô khỏi tổ Liên Bá, đày đến thời gian phát sóng rác mà thôi.

Khương Nùng suy nghĩ rất thông thấu, chỉ cười nhạt mà không nói gì.

Dĩ nhiên Uông Uyển Phù cũng nghĩ tới điểm này, bà ta hơi khựng lại, rồi tiếp tục khẽ thở dài: “Tính tình của con bướng bỉnh, nhưng cũng có bản lãnh… Rời xa Khương gia cũng có thể tự mình kiếm được chỗ đứng trong đài, trở thành người chủ trì nổi tiếng, dì và chú Sầm con rốt cuộc ngay cả chuyện riêng tư của con cũng không thể hỏi tới.”

Thái độ của Khương Sầm là muốn cô ly hôn.

Uông Uyển Phù cũng giúp ông ta thuyết phục, đầu tiên là lấy ân tình ra uy hϊếp, sau đó cho Khương Nùng một bậc thang đi xuống: “Nùng Nùng, hôn nhân phải biết rõ gốc rễ mới có thể lâu dài, con với người đàn ông đó quen biết được bao lâu? Nghe lời người làm cha mẹ như chúng ta, ly hôn đi.”

Khương Nùng hơi quay mặt lại, bên dưới đèn chùm pha lê, vẻ mặt của cô vô cùng lãnh đạm: “Cho dù anh ấy có gia tài bạc triệu, cũng ly hôn sao?”

Uông Uyển Phù khẽ giật mình.

Khương Nùng lại hỏi: "So với công ty của Ôn Lễ Tắc còn nhiều tiền hơn, cũng ly hôn sao?"

Từng câu từng chữ vô cùng nhẹ nhàng, hỏi cho Uông Uyển Phù không thể trả lời, nhưng Khương Sầm thì không.

Ông ta gõ quải trượng xuống sàn nhà lạnh lẽo, hỏi ngược lại: "Có tiền thì có ích gì?"

Trong lòng Khương Nùng sáng tỏ, đúng như dự đoán trước khi đến đây, Khương gia đi đến vị trí này, dĩ nhiên không thiếu tiền, kể từ khi Khương Sầm về hưu dưỡng lão, cái ông ta thiếu nhất chính là quyền thế tột bậc mà người người đều nghĩ tới.

Cho nên rể quý trong mắt ông ta, ngoại trừ loại người đầu cơ luồn cúi nhiều năm trong giới quyền quý như Ôn Lễ Tắc, lại đồng ý nâng đỡ em vợ, thì chính là những người nắm quyền gia tộc đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới Bắc Kinh.

Nhưng trong lòng Khương Sầm cũng biết rõ, nhóm quý công tử có thế lực nhất trong giới Bắc Kinh đều cao không với tới.

Khương Nùng vẫn không chịu nói mình kết hôn với ai, Khương Sầm và Uông Uyển Phù đều tự động mặc nhận đó là một người có xuất thân rất bình thường, một đồng nghiệp không làm nên trò trống gì trong đài Tân Văn, do đó nếu thuyết phục không thành thì sẽ mạnh tay ép buộc.

"Khang Nham Sóc cũng coi như một nửa đàn em của chú, con muốn chú kinh động toàn bộ người trong đài, đào ba thước đất lôi người mà con đã kết hôn ra sao?"

Khương Nùng biết, tìm ra rồi cũng chỉ có hai kết cục.

Nếu thật sự bình thường, cho dù ép buộc cũng phải chia rẽ cuộc hôn nhân này.

Nếu có thể lợi dụng, Khương Sầm sẽ ngồi xuống, ôn hòa nhã nhặn mà ra điều kiện gả con gái.

Cho dù là cái nào, Khương Nùng cũng không muốn nhìn thấy, đây cũng là lý do cô tuyên bố kết hôn nhưng lại không muốn tiết lộ thân phận của Phó Thanh Hoài, cũng không muốn cho anh cùng đi vào cánh cửa Khương gia.

Nhưng khi cô đang cố giữ vững lập trường trước ba mẹ nuôi, lại quên mất thời gian đã trôi qua nửa tiếng.

Tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài biệt thự.

Như bất ngờ vang lên trong lòng Khương Nùng, đầu ngón tay đang thả lỏng hai bên hông cô theo bản năng níu chặt váy, chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy bảo mẫu chạy ra mở cửa, không tới ba mươi giây đã quay trở lại nói: “Có một vị tiên sinh trẻ tuổi họ Phó đến thăm hỏi.”

Hiện tại còn chưa tới sáu giờ sáng, khách khứa bình thường ai lại chọn giờ này tới thăm hỏi?

Khương Sầm và Uông Uyển Phù nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ.

Nói là họ Phó, theo bảo mẫu miêu tả mặt mũi dáng dấp rất đẹp, mặc một bộ tây trang đen thẳng thớm, khí chất kinh người hơn rất nhiều so với Ôn Lễ Tắc thường tới nhà chơi.

Khương Sầm hỏi: "Bên cạnh anh ta có người đi theo không?"

Phàm là tới cửa thăm hỏi, địa vị của người đến càng cao quý thì họ lại càng ít đến một mình.

Trước khi bảo mẫu đi mở cửa, lắc đầu một cái, không nghe ra ý trong lời nói.

Nụ cười cuối cùng cũng tắt trên đôi môi Khương Nùng, cô nói mình phải đi, đạp lên đôi giày cao gót bước ra cửa biệt thự, ngay cả Uông Uyển Phù theo bản năng muốn giữ lại cũng không kịp, cho đến khi Khương Nùng sắp biến mất sau cánh cửa thì bỗng nhìn thấy cô bị giữ lại.

Là vị tiên sinh họ Phó trẻ tuổi ở ngoài cửa.

- ---

Những ngón tay tinh xảo như ngọc của Phó Thanh Hoài thân mật nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của cô, ánh mắt trầm tĩnh rơi trên người cô: “Ra cửa mà mặc ít như vậy, thân thể lạnh quá."

Anh không coi ai ra gì thì thầm, âm sắc lãnh đạm mát lạnh rơi vào tai Khương Nùng, nhưng lại mang đến cho cô cảm giác ấm áp.

Vẫn còn đang sững sờ, cả người đều bị cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, dùng tư thái cường thế che chở cô.

Phòng khách yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, cho đến khi nước trong tách trà của Uông Uyển Phù nghiêng đổ xuống đất do bị cảnh tượng này làm cho khϊếp sợ.

Phó Thanh Hoài xoay mặt qua, ánh đèn chói lọi làm nổi bật xương lông mày lãnh đạm của anh, dùng cái nhìn dò xét từ xa nhìn thẳng vào mắt Khương Sầm, bất luận là dung mạo tuấn mỹ bất ngờ xuất hiện, hay là quý khí bao quanh người.

Khương Sầm xưa nay quen biết không ít người quyền cao chức trọng, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra thân phận của vị này hiển hách, không thể coi thường.

Quải trượng trong tay ông ta cũng tuột khỏi tay, đập xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang lanh lảnh.

Nhưng vị khách Phó Thanh Hoài này lại rất thong dong, nhàn nhã ôm bả vai hơi cứng của Khương Nùng, đi đến ghế sofa gần nhất ngồi xuống, dáng vẻ như anh mới là chủ nhà, giọng nói lãnh đạm phân phó bảo mẫu vẫn đang ngây người đứng nhìn: "Pha một tách trà nóng."

Bảo mẫu thật sự nghe theo, lúc đi ngang qua ghế sofa không cẩn thận đυ.ng phải bình hoa trên bàn trà.

Tiếng động này đã khiến Khương Sầm hồi thần đầu tiên, sắc mặt vô cùng phức tạp: “Cậu, cậu họ Phó?”

Mặc dù ông ta chưa từng gặp Phó Thanh Hoài, nhưng biết họ Phó quyền cao chức trọng nhất Lịch Thành chỉ có một nhà.

Lại nhìn thấy phản ứng vi diệu của Khương Nùng, Khương Sầm mới đột nhiên tỉnh ngộ, luôn miệng nói câu: “Thảo nào.”

Thảo nào Ôn Lễ Tắc lại nhẹ nhàng bỏ qua mối hôn sự với Khương gia, ông ta cũng đã thử dò xét mấy lần nhưng anh ta đều không dám tiết lộ một chữ, thảo nào Khương Nùng lại có dũng khí dám ngỗ nghịch không nghe theo sắp xếp hôn nhân của ông ta, tự ý kết hôn ở bên ngoài.

Uông Uyển Phù vẫn không hề biết gì, mờ mịt hỏi: "Họ Phó có vấn đề sao?"

Khương Sầm không để ý tới vợ mình, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Phó Thanh Hoài: "Cậu không mời mà tới, có lời gì cứ nói thẳng đi."

Cảnh tượng này ở trong mắt người khác có lẽ sẽ không nhìn ra đây là lần đầu tiên bố vợ và con rể gặp nhau.

Ngược lại cực kỳ giống như đang đàm phán, muốn giao dịch một vụ buôn bán.

Phó Thanh Hoài không vội nói, vuốt ve bàn tay còn khá lạnh của Khương Nùng, chờ bảo mẫu luýnh quýnh pha trà bưng tới, anh không uống mà đặt tách trà bằng sứ vào giữa những ngón tay cô để ủ ấm, giọng nói trầm thấp thoát ra khỏi đôi môi mỏng: "Ở đây có phòng ngủ của em không?"

Khương Nùng ngồi thẳng như một pho tượng bằng ngọc, cái lạnh từ chỗ sâu nhất trong xương tủy tràn ra ngoài, không cách nào ủ ấm.

Hồi lâu, cô mới chậm chạp gật đầu nói có.

Phó Thanh Hoài nghe vậy, sau đó bảo cô về phòng lấy một bộ quần áo cũ mặc thêm vào, hiển nhiên là muốn cô đi khỏi đây.

Đôi môi nhạt màu của Khương Nùng khẽ mím lại, thắt lưng thẳng tắp, không hề có ý định đứng dậy.

Cô không đi, nhất quyết muốn chính tai nghe Khương Sầm sẽ ra điều kiện gì, ánh mắt lạnh lùng: "Anh Ba, anh cứ xem như một thương vụ mua bán đi, không cần bận tâm chuyện của em."

Phó Thanh Hoài yên lặng một lúc, ánh mắt điềm tĩnh rơi lên gương mặt quật cường của cô, trong lòng cũng biết có khuyên nữa cô cũng sẽ không đi.

...

Chỉ có bảo mẫu bị đuổi trở về phòng, bầu không khí lạnh cứng vẫn không chút thay đổi.

Ở một mức độ nào đó, Phó Thanh Hoài và Khương Sầm đều đi đến thống nhất, một người đến cửa đưa hồi môn, không muốn một mình Khương Nùng rơi vào tình cảnh khó xử…. Người còn lại ngồi chờ sính lễ, tiếp theo sẽ há mồm sư tử ngoạm đòi một cái giá trên trời.

Khương Sầm sẵn sàng chuẩn bị của hồi môn phong phú cho Khương Nùng, thậm chí cho cô một nửa gia sản cũng được.

Nhưng tiền đề là ông ta muốn Phó Thanh Hoài ký một hiệp ước bất bình đẳng, dùng quyền thế của toàn bộ Phó gia, lót đường cho tiền đồ tương lai của Khương Trạm trong vòng hai mươi năm.

Uông Uyển Phù ở bên cạnh nghe nửa ngày, trái tim cũng sắp ngừng đập.

Thời khắc Khương Sầm đưa ra điều kiện chỉ có ở trên trời kia, bà ta mới chậm chạp nhận ra họ Phó này so với họ Ôn, hay cả trăm cái họ trong giới hào môn ở Lịch Thành này cao quý hơn không thể diễn tả.

Uông Uyển Phù vịn ghế sofa đứng dậy, hai chân sắp tê rần, đang chuẩn bị đi đến thư phòng lấy giấy bút thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Khương Nùng vang lên: "Em không đồng ý."

Khương Sầm nuôi cô nhiều năm, tất nhiên có biện pháp trị cô: "Nùng Nùng, thế gian này coi trọng nhân quả... nếu không phải dì Phù con nảy sinh ý định nhận nuôi một đứa trẻ, đưa con từ vùng sông nước Giang Nam về nhà, e là bây giờ con chỉ là một cô gái bình thường trong trấn chẳng có gì ngoài nhan sắc, sao có thể được danh sư chỉ dạy, có sở trường viết thư pháp mà người người đều khen ngợi? "

“Những gì con học được khi còn bé, đã được âm thầm định giá.” Khương Sầm ngừng lại một lúc, đôi mắt tinh nhuệ thâm thúy rời khỏi gương mặt hơi trắng bệch của Khương Nùng chuyển qua Phó Thanh Hoài đang ngồi bên cạnh.

Vài giây sau, ông ta thâm ý nói: “Tôi nghĩ người đứng đầu Phó gia ắt hẳn hiểu rõ đạo lý này hơn tôi và Nùng Nùng.”

Hô hấp của Khương Nùng rối loạn, còn chưa kịp lên tiếng thì hai bàn tay lạnh ngắt đang đặt lên đầu gối của cô bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Phó Thanh Hoài không nhanh không chậm đè tay cô lại, lòng bàn tay vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh, chỉ một động tác đơn giản nhưng lại khiến Khương Nùng bình tâm một cách kỳ lạ, cô mím môi nuốt xuống những lời định nói.

Khương Sầm lấy công ơn nuôi dưỡng ra để áp chế người khác, là đã chắc chắn Phó gia không thể nào trở mặt.

Phó Thanh Hoài tùy ý để ông ta thêm thắt điều kiện sính lễ, đợi đến khi không còn ai nói nữa, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Khương tiên sinh, còn có ý kiến gì thêm nữa không?”

Khương Sầm biết phải dừng lại đúng lúc, cũng biết Khương Nùng vẫn luôn không một lòng với người trong nhà, nên không dám bày ra dáng vẻ bố vợ trước mặt Phó Thanh Hoài.

Phó Thanh Hoài cười cười: “Những điều kiện này tôi có thể đồng ý.”

Khương Nùng chợt nhìn về phía anh, trong đáy mắt trong trẻo là cảm xúc vô cùng kích động, chỉ là ẩn nhẫn không bộc lộ ra ngoài.

Khương Sầm đã sớm đoán được, hiện tại đổi lại ông ta thong dong bình tĩnh uống trà.

Vẻ mặt Phó Thanh Hoài không nhìn ra vui mừng hay tức giận, giọng điệu của anh rất lạnh nhạt: “Các người không hỏi qua Khương Trạm sao?”

Nhắc tới con trai bảo bối, Uông Uyển Phù liền lấy lại tinh thần, ở bên cạnh nói: "Trạm Trạm nhà tôi..."

Chưa nói hết câu, tiếng kêu kinh ngạc của bảo mẫu đã át đi ‘ngô nông nhuyễn ngữ’ của bà ta:

"Cậu chủ từ trường quân đội trở về rồi."

"Cậu chủ, sao cậu lại cầm gậy sắt thế kia, trời ạ —— "

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì thấy Khương Trạm xuất hiện trong bộ quần áo màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đường nét gương mặt lộ ra bên ngoài còn rất trẻ, cho dù chỉ nhìn nghiêng cũng có thể nhìn ra xương cốt lập thể sắc bén, biểu hiện cho sự cuồng vọng không thể trêu chọc ở lứa tuổi này.

Mà hấp dẫn sự chú ý nhất...

Chính là gậy sắt anh ta đang kéo lê trên tay phải, đang lấp lánh ánh sáng lạnh bên dưới ánh đèn.

Bình luận

Truyện đang đọc