TUYỆT ĐỐI PHỤC TÙNG

Hai ngón tay thon dài của Quý Như Trác vịn hờ vào bả vai cô, hướng cô đi vào trong đại sảnh Tàng Nguyệt, âm thanh trong trẻo trầm thấp thoát ra khỏi hai cánh môi của anh:

"Không vội, uống với anh một tách trà đi."

Thấy anh làm ra vẻ thần bí kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tò mò, Khương Nùng cũng không sốt ruột muốn biết tiếp theo như thế nào.

Hai người leo lên cầu thang xoắn điêu khắc bằng gỗ, quanh co lên phòng trà tư nhân cỡ nhỏ trên lầu hai, hoàn cảnh nơi này vắng vẻ tĩnh mịch, bên cạnh bàn còn đốt lư hương, vừa bước vào liền có thể ngửi thấy mùi đàn hương trân quý hiếm có lãng đãng trong không khí.

Quý Như Trác lấy một bộ trà cụ bằng gốm sứ thanh lịch để pha trà cho cô, ngay sau đó mỉm cười nhìn về phía Khương Nùng đang ngồi xuống phía đối diện. Có lẽ do thói quen được giáo huấn bằng thước cây từ khi còn nhỏ, nên tư thế ngồi của cô ít khi tùy ý, từ bả vai nhỏ nhắn mềm mại xuống đến thắt lưng đều thẳng tắp giống như một món đồ sứ mỏng trắng tinh.

Mấy giây sau, anh chậm chạp lên tiếng hỏi: "Em hiểu biết bao nhiêu đối với Khang Nham Sóc?"

"Đài trưởng?"

Tròng mắt trong vắt của Khương Nùng an tĩnh nhìn thẳng vào mắt Quý Như Trác, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Em chỉ nghe nói ông ta sống rất tiết kiệm, si mê nhất là lén lút trà trộn vào giới bán đấu giá đồ cổ, cũng rất có trình độ đối với giám định và thưởng thức thư họa, bản thân ông ta cũng là một bậc thầy tranh sơn thủy khá nổi tiếng..."

"Anh cũng nghe nói gần đây Khang Nham Sóc rất có hứng thú với một bức "Sĩ nữ đồ"."

Quý Như Trác nhàn nhã ngắm nhìn lá trà đã được ngâm qua một lúc, sau đó dịu dàng đặt trước mặt cô, rất tự nhiên nói hết nửa câu còn lại:

"Nhưng mà đã bị người mua khác đoạt đi mất ở buổi đấu giá."

Dù sao cũng quen biết nhau nhiều năm, Khương Nùng rất ăn ý ngầm hiểu ý nghĩa câu anh vừa nói, những ngón tay hơi lạnh chạm vào tách trà, mở miệng nói:

"Anh nói có lẽ có người có thể giúp em, chính là người đã giành mua bức "Sĩ nữ đồ"?"

Quý Như Trác chỉ cười mà không nói yên lặng thưởng thức trà, nước trà chảy qua đôi môi mỏng hơi nhếch lên của anh.

Khương Nùng rũ mắt nhìn xuống, màu xanh nhạt của tách trà lấp đầy trong mắt cô, nghĩ thầm dùng bức "SĨ nữ đồ" để dụ Khang Nham Sóc ra ngoài, đúng là cách đạt được mục đích một cách gián tiếp, nhưng không biết chủ nhân của bức "Sĩ nữ đồ" có đồng ý cho cô mượn bức họa mấy ngày hay không.

Cô biết nếu Quý Như Trác đã đề cập tới chuyện này, thì nhất định là có hậu chiêu, liền lên tiếng hỏi:

"... Người mua là vị nào?"

Dưới cái nhìn soi mói nghi ngờ của cô, Quý Như Trác dùng tay chấm vào nước trong tách, từng nét từng nét viết lên bàn trà một chữ rõ ràng ngay ngắn —— Phó.

Khương Nùng bỗng chốc giật mình, cho đến khi vệt nước biến mất, mới xoay gương mặt cực kỳ xinh đẹp nhìn Quý Như Trác, tròng mắt tựa như được ngâm trong nước trà, xen lẫn một chút cảm xúc kỳ lạ phức tạp:

"Nếu tin tức này của anh nói sớm hơn nửa tháng thì còn giúp được."

"Nói thế nào?"

Khương Nùng khẽ lắc đầu, nhớ lại câu anh không thích ép buộc người khác mà Phó Thanh Hoài đã nói trước khi rời khỏi đêm hôm đó, sau đó anh giống như mất hết hứng thú với giọng nói của cô, không còn xuất hiện ở căn biệt thự cách vách.

Có một số việc nhất thời cô không biết nên mở miệng giải thích thế nào với Quý Như Trác, khóe môi nở nụ cười rất nhẹ nói:

"Bức "Sĩ nữ đồ" này, e là không dễ dàng mượn được như vậy."

"Nùng Nùng, em không đến mượn, sao em biết Phó Thanh Hoài không muốn đưa?"

Quý Như Trác không truy hỏi nguyên nhân, lúc nói mấy lời này, ngược lại đã khiến cho Khương Nùng nhìn anh không chớp mắt, từ lần trước ở hội đấu giá Tàng Nguyệt, người vốn không có tên trong danh sách khách quý, Phó Thanh Hoài bỗng nhiên xuất hiện, rồi đến căn biệt thự mà cô ở tạm... và bây giờ là bức "Sĩ nữ đồ".

Giống như có vô số sợi dây tơ hồng vô hình kéo cô vào thế giới của Phó Thanh Hoài, duyên phận đến đúng lúc một cách lạ lùng.

Không phải Khương Nùng không hề nghi ngờ, chẳng qua Quý Như Trác trong lòng cô chính là trúc xanh đầu xuân giữa thung lũng, tính tình cao thượng như quân tử, bề ngoài nho nhã tuấn tú, thanh cao kiêu ngạo từ trong xương.

... Vì vậy, ngay cả khi cô không tin bất kỳ ai trên thế gian này, cô cũng sẽ tin tưởng duy nhất Quý Như Trác sẽ không bị lợi ích làm mê muội mà làm ra chuyện tổn thương cô.

"Em nhìn anh như vậy làm gì?"

Dưới ánh mắt soi mói quá mức trong sáng của cô, Quý Như Trác hơi nghiêng mặt sang một bên, nhưng thần sắc lãnh đạm đến xuất trần giữa lông mày vẫn không hề thay đổi, chỉ lên tiếng phá vỡ bầu không khi yên tĩnh đã lâu.

Khương Nùng khẽ cười một tiếng với anh, thản nhiên chuyển đề tài:

"Anh lại hút thuốc nữa phải không?"

Quý Như Trác nghi ngờ cô không có chứng cớ, bình tĩnh nói:

"Sao em biết được?"

"Phòng này..."

Hàng mi cong như sóng nước của Khương Nùng quét qua một vòng, giọng nói trong trẻo nhu hòa:

"Mùi đàn hương quá nồng, hẳn là ngay trước khi em lên lầu, đã cố ý đốt lư hương để che giấu mùi thuốc lá."

Khứu giác của cô tốt hơn người khác ở chỗ này, Quý Như Trác đã lĩnh hội đầy đủ.

Khương Nùng cũng không phải dịu dàng thuyết giáo anh, chẳng qua là có lòng tốt nhắc nhở một chút:

"Mấy năm trước anh nghiện thuốc lá rất nặng, không cai thì sớm muộn cũng sẽ tổn hại đến sức khỏe của mình."

"Cai rồi."

Quý Như Trác qua loa nói một câu rồi không nói nữa, những ngón tay như ngọc di chuyển qua lại trên thành tách trà, ngay sau đó, như có như không hỏi:

"Sao hả?"

Nghĩ đến việc mượn bức cung nữ đồ từ trên tay Phó Thanh Hoài, biểu cảm của Khương Nùng trở nên chán nản hiếm có, khẽ nặn ra mấy chữ:

"Không sao cả."

Quý Như Trác chậm rãi cười: "Anh hỏi trà này cơ mà."

"..."

"Trà này có một tên gọi rất tao nhã, được đặt theo một cái hồ tên Xuân Thủy."

Khương Nùng cúi đầu nhìn tách trà trong tay, lá trà xanh nhạt ngâm vào trong làn nước trong veo, chậm rãi nở rộ trong men sứ trắng, giống như hoa sinh sôi nẩy nở trong hồ nước trong xanh, cảnh đẹp ý vui.

~

Sắc trời dần tối, ánh tà dương ấm áp màu quýt chín từ từ chìm xuống bên ngoài cửa sổ trong suốt.

Khương Nùng đứng dậy chuẩn bị rời đi, ra đến cửa biệt thự cũ Tàng Nguyệt, không biết Quý Như Trác tìm ở đâu một chiếc ô giấy dầu đưa cho cô, nói là dùng để tránh mưa hoa quế.

Cô cầm chiếc ô này đi tới tòa nhà Trung Tâm Tân Văn được thiết kế vô cùng đơn giản lúc trời sẫm tối.

Không đi vào, bóng người trong bộ đồ màu xanh đậm gần như hòa vào trong đêm tối, ngẩng đầu nhìn cửa sổ trường quay, ở nơi này mỗi một tấc đất có thể nói đều là vùng giao tranh của người chủ trì.

Khương Nùng yên lặng chăm chú nhìn trong chốc lát, ánh trăng cao cao trên bầu trời đêm vừa vặn chiếu lên những ô cửa kính, xuyên qua lớp giấy dầu mỏng manh của cây dù phản chiếu lên hàng mi dày cong vυ"t của cô.

Ánh trăng sáng.

Cũng len lỏi vào trong trái tim của Khương Nùng, cô ngẩng đầu nhìn lên cao, viễn vông nghĩ tới Phó Thanh Hoài xưa nay vẫn luôn khiêm tốn thần bí.

Anh giống như ánh trăng tối nay chăm chú nhìn xuống chúng sinh nhân gian, mà cô, chẳng qua chỉ là một người bình thường trong đông đảo chúng sinh đó.

Điện thoại di động bỗng dưng vang lên một tiếng, báo có tin nhắn mới.

Khương Nùng rũ mắt nhìn xuống, Quý Như Trác gửi tới địa chỉ một khu nhà cao cấp ở trên đỉnh núi.

...

Trong phòng tắm xa hoa rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông đứng trước tấm kính phủ đầy hơi nước, một giọt nước nóng hổi trượt xuống sườn mặt tuấn mỹ như sương tuyết của anh, rồi nhanh chóng lăn dài theo đường cong như điêu khắc, lướt qua những múi cơ hiện rõ mồn một trên l*иg ngực trần trụi.

Bất kể nhìn từ góc độ nào, Phó Thanh Hoài đều giống như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc đẹp đẽ tinh xảo lại cao cấp sang trọng, hoàn mỹ không giống như người phàm tục.

Ngoại trừ vết sẹo trắng mờ trên vai trái, điểm xuyết cho làn da trắng lạnh, giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ cắt qua, bất ngờ bắt mắt.

Năm phút sau.

Anh tùy ý khoác áo ngủ bằng tơ lụa màu đen từ phòng tắm đi ra, bên ngoài cửa, Lương Triệt yên lặng chờ đợi hồi lâu lập tức tiến đến, trên tay bưng một ly rượu đang sóng sánh, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ cẩn thận:

"Phó tổng, chín giờ còn có một cuộc họp qua video."

Bàn tay thon dài tinh xảo của Phó Thanh Hoài cầm ly rượu lên, khúc xạ ánh sáng làm nổi bật xương lông mày lãnh đạm xa cách của anh.

Anh thờ ơ nhấp một ngụm rượu, rồi đột ngột liếc nhìn sang.

Trái tim nhỏ bé của Lương Triệt đập thình thịch: "Rượu, không đủ mạnh sao?"

Người đi theo bên cạnh Phó Thanh Hoài nhiều năm đều biết, chỉ cần gặp phải mấy ngày mưa dầm, đặc biệt là mùa thu, cánh tay trái của anh sẽ khó chịu âm ỉ, chính xác đến mức có thể so sánh với dự báo thời tiết của đài Tân Văn.

Lại thêm chứng mất ngủ trầm trọng, hầu như đêm nào Lương Triệt cũng phải chuẩn bị một ly rượu nồng độ mạnh.

Phó Thanh Hoài đặt ly rượu trở lại khay bạc mà Lương Triệt đang cầm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:

"Đổi một ly mạnh hơn đi."

Trọng lượng trên tay nặng hơn cũng khiến cho trái tim của Lương Triệt nặng nề trở về l*иg ngực:

"Vâng."

Bưng ly rượu từng bước xuống lầu.

Tầm mắt của Lương Triệt liền nhìn thấy Yến Hàng đang ngồi bắt chéo đôi chân dài trên ghế sofa nhung tơ đắt đỏ, lười biếng chơi game.

Nhớ đến sự kiện tự ý "đổi quà" lần trước suýt chút nữa đã hại anh ta mất việc, Lương Triệt giận tím ruột, đang định đi tới đạp cho cậu ta một cước.

Yến Hàng nhướng mắt, mỉm cười tà ác:

"Nếu anh dám đạp bổn thiếu gia... làm thế nào cũng phải lừa anh táng gia bại sản."

Chân Lương Triệt đột ngột ngừng lại: "..."

"Lần trước thật sự là ngoài ý muốn, tôi cũng chịu phạt chung mà, ngay cả thẻ tín dụng cũng bị cắt toàn bộ."

Dưới ánh mắt soi mói bất thiện của Lương Triệt, Yến Hàng trưng ra biểu hiện cực kỳ vô tội trên gương mặt tiểu bạch kiểm đẹp đẽ, ai mà biết Phó Thanh Hoài và người đẹp đó kết thúc nhanh như vậy.

Từ đó có thể thấy được nhìn sắc mặt ông chủ mà làm việc, là một môn học rất thâm sâu và khó hiểu.

Ngay lúc Yến Hàng vô cùng thành tâm thành ý muốn gửi đến Lương Triệt yêu cầu hòa giải thì tiếng chuông cửa bên ngoài biệt thự trên đỉnh núi vang lên trước một bước.

Lương Triệt mặt vô cảm bỏ đi, anh ta còn phải đi đổi rượu cho Phó tổng nữa.

"..." Yến Hàng thấy thế, chỉ có thể cam chịu số phận đứng lên khỏi sofa, uể oải đi tới.

Cánh cửa bị kéo ra.

Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, Yến Hàng đứng yên tại chỗ.

Mượn ánh đèn trên tường bên ngoài biệt thự, cậu nhìn thấy rất rõ một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh đang xách theo một túi nguyên liệu nấu ăn tươi sống đang đứng ở bên ngoài, vô cùng xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp tục tằng đầy son phấn, mà đẹp theo kiểu cổ điển hiếm thấy.

Không chói mắt, nhưng chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta khó quên.

Đặc biệt là âm thanh phát ra từ hai cánh môi của cô cực kỳ thanh tao mềm mại, êm ái như tiên âm lượn lờ quanh tai:

"Xin hỏi Phó Thanh Hoài có ở đây không?"

Mặc dù Yến Hàng bị sắc đẹp làm kinh động đến không thể rời mắt nhưng cũng không quên quy củ của Phó Thanh Hoài, khu nhà cao cấp trên đỉnh núi này không tiếp đãi khách nữ, trước khi "rầm" một tiếng khe cửa hoàn toàn khép lại.

Giọng nói biếng nhác của cậu ta cũng phát ra: "À, không có người này."

...

"Cậu nhốt ai ở bên ngoài đấy?" Lương Triệt chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, hỏi một câu.

Yến Hàng xoay người, theo thói quen vuốt ve chiếc nhẫn lông đuôi, vừa nhớ lại nhan sắc kinh diễm mới gặp, vừa nói:

"Một người phụ nữ rất đẹp, ừmm, giống như hoa sơn trà, nhìn hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi."

Ngón tay cậu ta thoáng chốc dừng lại, cùng Lương Triệt bốn mắt nhìn nhau.

"—— Chết tiệt!"

Thật may là Khương Nùng vẫn còn đứng ngoài cửa biệt thự chưa đi, lần này đổi thành Lương Triệt mặt mày hớn hở đi ra, thái độ rất thân thiện.

"Khương tiểu thư, đã lâu không gặp."

Khương Nùng mỉm cười với anh ta, túi nguyên liệu nấu ăn vẫn xách bên hông.

Lương Triệt hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô: "Sao cô lên được đây?"

Nơi này không thể so với khu biệt thự ở trung tâm thành phố xa hoa mà Khương Nùng ở tạm, muốn tìm tới đây, ngoại trừ giao thông không quá tiện lợi, còn có nhân viên bảo an cả đêm không ngủ tuần tra 24/24.

Cho nên Lương Triệt mới có thể hỏi câu này, mà Khương Nùng cũng không vòng vo, thành thật trả lời:

"Lúc tôi tới, thấy chú gác cổng đang xem bản tin phát lại, liền đứng bên ngoài cửa sổ chờ chú ấy xem xong, sau đó chú ấy nhìn thấy tôi... để tôi ký tên rồi cho tôi đi."

Lương Triệt: "--"

Cung kính mời Khương Nùng vào trong, mắt thấy cô xách theo thứ gì đó liền hỏi:

"Khương tiểu thư, cô tới nấu ăn cho Phó tổng sao?"

Tròng mắt sáng màu của Khương Nùng hơi mất tự nhiên, dù sao cô cũng đang có việc nhờ vả người khác, lần đầu tiên chủ động tới tìm Phó Thanh Hoài, mặc dù bề ngoài trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng trong tận đáy lòng lại thấp thỏm không yên:

"Vâng, có thể chứ?"

"Phó tổng đang họp, hay là cô lên lầu hỏi anh ấy xem sao?"

Lương Triệt không dám tự tiện làm chủ.

*

Đêm sâu yên tĩnh, cửa thư phòng lầu hai khép hờ, bước chân Khương Nùng rất khẽ đạp lên thảm trải sàn hoa văn tối màu đắt đỏ đi vào, đập vào mắt cô đầu tiên là ánh đèn vàng mờ ảo mỹ lệ, không tiếng động hắt lên hàng giá sách sang trọng đóng vào tường.

Theo vầng sáng mỏng manh kéo dài xuống đất, cuối cùng nhìn thấy Phó Thanh Hoài đang ngồi trên ghế salon bằng da hình chữ nhật, trên người khoác áo ngủ tơ tằm màu đen, chất liệu mỏng manh dán vào l*иg ngực làm lộ ra những đường cong cơ bắp xinh đẹp như ẩn như hiện, bị ánh đèn làm cho mê mẫn, toát ra hơi thở cấm dục cao quý từ trong xương.

Thân hình Khương Nùng bỗng dưng trì trệ, lúc lấy lại tinh thần đã không còn kịp.

Có lẽ Phó Thanh Hoài nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng của phụ nữ, ánh mắt lãnh đạm liền bắn qua.

Khương Nùng nhận ra cái nhìn chăm chú trầm tĩnh của anh, liền lúng túng, mấy ngón tay buông thõng hai bên hông run rẩy cuộn lại.

"Phó tổng."

Mấy lời mở đầu ấp ủ giữa răng môi, vừa định mở miệng nói ra, toàn bộ lực chú ý của cô lập tức bị động tác của Phó Thanh Hoài hấp dẫn.

Cô nhìn thấy anh thong thả cầm bút chu sa, chấm vào mực thủy mặc màu vàng kim, phát họa một biểu tượng Phật văn từ bi lên làn da trắng lạnh trên tay trái, vết mực từ từ khô dần, giống như ăn sâu vào tận xương cốt lạnh băng.

Giống hệt như cái cô từng thấy ở Tàng Nguyệt lần trước.

Dễ dàng mê hoặc níu giữ ánh mắt của Khương Nùng, cho đến khi quai hàm góc cạnh sắc sảo của Phó Thanh Hoài khẽ nâng lên, giọng nói trầm khàn giống như mang theo một loại ma chú đặc thù:

"Khương Nùng, tới đây."

Cô không tự chủ đi đến gần ghế salon, còn chưa ngừng lại, cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo bất ngờ bị nắm chặt lấy.

Ngón tay thon dài của người đàn ông rất lạnh, giống như nhiệt độ của ngọc thạch dán vào da thịt cô, khiến cho vùng cổ mượt mà của Khương Nùng lập tức nhuộm một màu son đỏ thắm, cô kinh ngạc trong nháy mắt, nghiêng đầu mờ mịt nhìn sang anh.

Phó Thanh Hoài nói rất chậm: "Cảm thấy hứng thú?"

Khoảng cách quá gần.

Khương Nùng khẽ mím môi, không dám thở mạnh, còn mang theo chút run rẩy, tư thế quỳ ngồi không nhúc nhích, làn váy dài màu xanh mặc trên người rũ xuống sàn, màu sắc diễm lệ trong đêm khuya dày đặc.

Dây dưa một chỗ cùng với Phó Thanh Hoài, ngoài cái bóng của hai người ra, còn có hơi thở của nhau.

...

"Chuyện gì có thể khiến Khương tiểu thư chủ động tới tìm tôi?"

Phó Thanh Hoài của tối nay không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm, làm giao dịch với anh, sợ rằng sẽ bị gặm đến ngay cả xương cũng không còn.

Suy nghĩ hỗn loạn của Khương Nùng bị kéo về, trong không khí lãng đãng hương nhang, lông mi cong vυ"t bị hơi thở nóng bỏng của bản thân làm cho ẩm ướt, chớp mắt hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình:

"Tôi đổi ý... tìm Phó tổng là muốn trao đổi có qua có lại."

"Dùng mỹ nhân âm của cô sao?"

Ánh mắt của Phó Thanh Hoài lướt qua cô, đôi mắt nâu vốn lãnh đạm đột nhiên trở nên sâu thẳm, ngừng một giây, bàn tay cầm bút chu sa vẽ nên biểu tượng Phật văn từ bi, nhẹ nhàng chấm một cái lên cổ cô, vết mực lan ra giống như tan vào ánh trăng bên ngoài của sổ.

Tựa như nghiên cứu trân bảo hiếm thấy trên thế gian, kéo dài xuống dưới miêu tả hình dáng xương cổ non nớt đến mềm yếu.

Sau đó thấm vào cổ áo bảo thủ, để lại một vệt nước nho nhỏ màu hồng phấn.

Bình luận

Truyện đang đọc