TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mộ Khinh Ca không thèm để ý nói: "Ảo cảnh của ngươi rất chân thật, thậm chí đào vào tận ký ức sâu nhất trong nội tâm ta. Nhưng ta không nhớ là trong bộ đội ta lại có vị bác sĩ nào tuấn mỹ dị thường như vậy đâu."

Tuyết Hồ Vương mím chặt môi mỏng, con ngươi đạm mạc chiếu ảnh ngược Mộ Khinh Ca. Hận ý không hề che giấu phát tán.

"Ta suýt thì tin đấy. Nhưng ngươi lại thua ở chính tự tin của mình." Mộ Khinh Ca nhéo tay hắn, chậm rãi tới gần sát bên tai nói nhỏ: "Ngươi cho là ta ngốc sao?"

Dùng dao phẫu thuật kiểm tra trái tim?

Có khác gì mưu sát đâu? Thật cho là hắn có thể mê hoặc nàng?

"Hừ, ngươi biết thì thế nào? Ngươi vẫn không thể ra khỏi ảo cảnh của ta!" Ánh mắt Tuyết Hồ Vương lãnh lệ quét tới. Một tay khác biến thành vuốt hồ trảo tới Mộ Khinh Ca.

Lam quang vừa hiện, Mộ Khinh Ca một chưởng đánh vào ngực Tuyết Hồ Vương, làm hắn đánh bay.

Hắn bị đập mạnh vào tường rồi trượt xuống, khó tin che lại ngực mình: "Ngươi sao có thể..."

Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nhìn lam quang trên tay mình, cười trêu tức: "Ảo cảnh chung quy là ảo cảnh, không phải chân thật. Nếu ta đã biết đây là ảo cảnh, sao có thể tiếp tục bị ngươi mê hoặc ảo giác? Linh lực ta trước giờ vẫn chưa bị mất."

Con ngươi Tuyết Hồ Vương co rụt lại. Khoé miệng tràn ra máu, căm hận nói: "Ta đã xem nhẹ ngươi."

"Quá khen." Nụ cười Mộ Khinh Ca dưới màu sắc màu xanh phá lệ yêu dã.

'Chủ nhân, mang nó vào không gian đi.' Thanh âm Manh Manh đột nhiên vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, bất động thanh sắc hỏi: 'Làm gì?'

Manh Manh kích động nói: 'Ta ngửi thấy một tia hơi thở thần thú trong người nó. Chúng ta nhốt nó lại, chậm rãi tra tấn nó, chà đạp nó. Khiến nó thần phục ngài, làm linh sủng của ngài!'

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co rút.

Chà đạp con người đẹp mã này làm linh sủng? Nhưng mà, năng lực Tuyết Hồ Vương đích xác không tồi.

Mộ Khinh Ca tâm hơi động, hỏi Manh Manh: 'Nhốt nó thế nào?'

'Chủ nhân chỉ cần bắt lấy nó, còn lại cứ giao cho Manh Manh xử lý!' Manh Manh tự tin nói.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, nháy mất biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện đã tóm lấy dưới con mắt khiếp sợ của Tuyết Hồ Vương.

Bỗng ngân quang xuất hiện, Tuyết Hồ Vương đã biến mất trong tay nàng.

Mộ Khinh Ca nhìn tay không, cũng biến mất vào không gian.

"Manh Manh." Vừa tiến vào không gian, Mộ Khinh Ca đã hô lên.

Manh Manh nháy mắt xuất hiện trước mắt nàng, cánh tay thịt đô đô vươn ra: "Chủ nhân, bảo bảo muốn ôm!"

Mộ Khinh Ca một tát chụp bay nó, hỏi: "Tuyết Hồ Vương đâu?"

Manh Manh cực kỳ ủy khuất, rũ mắt chực khóc: "Chủ nhân hư, có mới nới cũ."

"Ngươi còn muốn ăn kẹo đường nữa không?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, uy hiếp nói.

Manh Manh thân thể mềm mại chấn động, khuất phục dẫn đường phía trước: "Đi theo ta."

Mộ Khinh Ca đi theo Manh Manh tới một gian phòng không có chứa gì. Trong phòng có một con tuyết hồ đang cuộn người nằm. Nó hình như đang hôn mê. Cái đuôi thật lớn phiếm kim quang nhàn nhạt, giữa lông mày có một phù văn kim sắc.

"Sao lại hoá thành hồ hình rồi?" Mộ Khinh Ca nhíu mày. So với hồ ly, nàng vẫn cảm thấy Tuyết Hồ Vương biến thành người tương đối đẹp mắt.

Manh Manh nói: "Nó vốn dĩ là ở dạng này. Hiện tại đang là lam cảnh trung giai, chỉ có thể ở ảo cảnh hoá thành hình người. Chờ nó đột phá tử cảnh là sẽ có cơ hội lột xác thành thần thú, đến lúc đó có thể chân chính hoá thành hình người."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Manh Manh lại nói: "Đương nhiên nếu nó nguyện ý thần phục chủ nhân, trở thành linh sủng của chủ nhân. Như vậy sau này chủ nhân thăng cấp, nó cũng có thể được chỗ tốt, đẩy nhanh tốc độ tu luyện."

Mộ Khinh Ca nhếch miệng, không ôm hy vọng lắm: "Nhìn nó hận không thể moi tim ta xem, có khả năng thần phục ta sao?"

Ai ngờ, Manh Manh lại ra vẻ người lớn nói: "Hài tử khi còn nhỏ luôn không nghe lời mà, chủ nhân kiên nhẫn tí là được."

Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn Tuyết Hồ Vương, nói Manh Manh: "Trước cứ nhốt nó ở đây đi. Ta đi trước, có thời gian ta sẽ qua tâm sự, chỉnh lại tam quan nó."

Nói xong, Mộ Khinh Ca xoay người rời đi.

Manh Manh theo sát ra ngoài. Lúc này Tuyết Hồ Vương nhắm hai mắt mới chậm rãi mở to. Con ngươi màu đỏ lạnh lùng nhìn hướng Mộ Khinh Ca rời đi, nói trong lòng: "Nhân loại ti tiện. Muốn ta thần phục ngươi, ngươi chết tâm đi!"

...

Trong sơn động, lúc Mộ Khinh Ca mở mắt ra, đã đến giữa trưa.

Nàng vừa tỉnh, Mai Tử Trọng tuyên bố xuất phát. Giống như cái gì đều không có phát sinh.

Bọn họ không hỏi, Mộ Khinh Ca tự nhiên cũng lười giải thích.

Nhưng sau khi rời khỏi sơn động, Manh Manh đột nhiên nhắc nhở Mộ Khinh Ca: 'Chủ nhân, bảo bảo quên nói một chuyện. Lúc ngài bị Tuyết Hồ Vương kéo vào ảo cảnh, cái người Mai Tử Trọng kia đã xem mạch cho ngài.'

Mộ Khinh Ca tâm can run lên, theo bản năng nhìn Mai Tử Trọng đi phía trước.

Mạch tượng nam nữ khác nhau, nàng đương nhiên biết.

'Xem ra thân phận ta, lại có thêm một người biết.' Mộ Khinh Ca chậm rãi rũ mắt, thu lại cảm xúc.

Nhưng nếu Mai Tử Trọng không chủ động hỏi nàng, nàng sẽ không hỏi thêm, miễn càng nói càng nhiều.

Năm người ở trong Mê Mộng chi sâm mấy ngày. Đã nhiều ngày ngoại trừ ngẫu nhiên gặp một ít linh thú, tất cả đều yên bình. Dù sao cuối cùng thú hạch linh thú đều rơi vào túi Mộ Khinh Ca, thấy dược liệu cũng phân đều cho năm người.

Dọc theo đường đi, bốn người đối với thực lực Mộ Khinh Ca có thêm nhận thức mới.

Thiên phú luyện đan yêu nghiệt, tuổi còn trẻ đã là đan sư cao cấp. Tu vi linh lực cao thâm khó đoán, đa mưu túc trí, bề ngoài còn tuấn mỹ khiến lòng người căm phẫn. Chuyện tốt thiên hạ quả thực đều rơi hết vào người nàng.

Đến cuối cùng, Triệu Nam Tinh không thể không hâm mộ Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ, người hoàn mỹ như đệ chắc vất vả lắm!"

Rốt cuộc, năm người đi tới Nguyệt hồ.

Chỉ là khiến người không nghĩ tới, dọc đường đi bọn họ không hề gặp người Dược tháp khác. Lại ở Nguyệt hồ chạm mặt đám người Điêu Nguyên.

Vừa thấy mặt, hai bên đều âm thầm đề phòng.

Mai Tử Trọng nhẹ giọng nói với Mộ Khinh Ca bên cạnh: "Nghe đồn Huyễn Nguyệt mầm nằm dưới đáy hồ, cần phải lặn xuống nước tìm kiếm."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cũng trầm giọng nói: "Vậy trước tiên giải quyết người trên bờ." Nếu không lát nữa lấy được Huyễn Nguyệt mầm, khó tránh khỏi bị cướp.

Lúc nói chuyện, Điêu Nguyên dẫn người đi tới chỗ họ.

Ánh mắt hắn âm trầm không dấu vết đảo qua Chu Linh, cuối cùng dừng trên người Mai Tử Trọng: "Mai sư huynh, không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây."

Hai bên đội ngũ đứng bên Nguyệt hồ. Tựa như vầng trăng mặt hồ yên ả không lan, tựa như mặt kính chiếu ảnh ngược mọi người trong đó.

Mai Tử Trọng nhàn nhạt cười: "Xác thật khiến người ta bất ngờ."

Xung quanh Nguyệt hồ không có cây cối, bị cỏ xanh che khuất. Phảng phất như lôi đài thiên nhiên, khiến hai bên triển khai vũ lực tranh đoạt.

"Nếu hai bên chúng ta đụng phải, vậy Huyễn Nguyệt mầm nên cho ai? Mỗi lần Huyễn Nguyệt mầm sinh trưởng chỉ có một gốc. Không bằng chúng ta nói rõ ràng ra trước, miễn đến lúc đó nan giải." Điêu Nguyên cười che giấu hung ác.

"Thiên tài địa bảo, có duyên ắt được." Ngữ khí Mai Tử Trọng nhẹ nhàng nói.

Điêu Nguyên lại cười ha hả: "Có duyên ắt được? Hay cho một câu có duyên ắt được! Một khi đã vậy, ta muốn diệt các ngươi trước rồi đi lấy Huyễn Nguyệt mầm, vậy ta chính là người có duyên!"

Ánh mắt Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh đồng thời rùng mình, vẻ mặt đề phòng nhìn Điêu Nguyên.

Điêu Nguyên cười tàn nhẫn, đột nhiên nói Chu Linh: "Chu sư muội còn không mau động thủ!"

Hắn vừa nói xong, Chu Linh đứng bên cạnh Thương Tử Tô và Mai Tử Trọng liền vận khởi linh lực, vung tới Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca dường như có linh cảm, nghiêng người tránh thoát đánh lén.

"Chu Linh!" Thương Tử Tô khó tin nhìn bạn tốt của mình.

Mà Điêu Nguyên thấy Chu Linh đánh lén thất bại, hơi dừng cười. Ánh mắt càng thêm âm lãnh. 'Phế vật vô dụng!'

Một chưởng Mộ Khinh Ca dừng trên đầu vai Chu Linh, nhấc toàn bộ thân thể nàng lên ném về phía Điêu Nguyên.

Điêu Nguyên tránh đi, người phía sau hắn theo bản năng đón lấy thân thể Chu Linh.

Chu Linh vừa rơi xuống đất, ánh mắt bắn ra hàn ý. Lần thứ hai vận linh lực đánh tới ngực Điêu Nguyên.

Một màn này làm ba người Mai Tử Trọng chấn kinh, mà Điêu Nguyên bên kia cũng đều sợ ngây người...

Bình luận

Truyện đang đọc