TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mộ Khinh Ca đá văng cửa xe, cúi người đi ra ngoài.

Ra rồi nàng mới phát hiện, bên ngoài sắc trời đã tối. Đội ngũ hai bên giằng co, bởi vì nàng xuất hiện mà hướng tầm mắt nhìn nàng.

Từ lúc xuất phát, Mộ Khinh Ca đã thay y phục đệ tử Dược tháp thành hồng bào của mình.

Nàng đứng ngoài cửa xe ngựa, ngũ quan tuyệt mỹ dưới ánh trăng khó phân nam nữ. Khuôn mặt lạnh lẽo, uy nghiêm khiến người ta không rét mà run.

Đôi mắt thấu triệt ánh sắc lạnh chậm rãi đảo qua kẻ địch.

Nhân số ước chừng trăm người. Nhìn y phục của bọn chúng đều không phải cùng một thế lực, hẳn là tạm thời ghép thành đội ngũ. Tập thể này cho dù tu vi có cao, trong mắt Mộ Khinh Ca chỉ là một đám ô hợp!

"Mặc Dương." Thanh âm Mộ Khinh Ca đã phiếm rét lạnh.

Mặc Dương rùng mình, lập tức đi tới trước xe.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lãnh đạm: "Vì một đám ô hợp mà lãng phí thời gian lên đường? Ngươi làm đội trưởng kiểu gì đấy?"

Quanh thân Mặc Dương đột nhiên dâng lên cỗ sát khí, quay đầu nhìn người đối diện. Ánh mắt lạnh giá: "Chủ tử có lệnh. Kẻ chặn đường, gϊếŧ không tha!"

Tiếng nói vừa dứt, hai mươi Long Nha Vệ đã sớm rục rịch lập tức vọt qua.

Hai mươi người, như hai mươi con sói đói khát, không màng tất cả chém gϊếŧ địch nhân.

Đội ngũ hơn trăm người bị hình ảnh máu me thình lình làm cho ngây dại!

Bọn chúng căn bản không ngờ rõ là đang đàm phán, làm sao lại đột nhiên đánh nhau?

Có không ít kẻ trong đội ngũ trăm người căn bản không muốn liều mạng, chẳng qua đối phương hứa hẹn đan dược nên mới góp qua. Không nghĩ tới bởi vì nhất thời tham lam, đã vứt bỏ tính mạng.

Thủ đoạn hung ác của Long Nha Vệ tràn đầy máu me làm gò má Chu Linh trắng bệch. Nàng đi tới cạnh Mộ Khinh Ca, ngửa đầu nhìn người đứng chắp tay sau lưng ngoài cửa xe. Đôi mắt mang theo điểm sợ hãi xa lạ nhìn hồng y thiếu niên hờ hững với gϊếŧ chóc...

"Mộ sư đệ, bọn họ..."

Mộ Khinh Ca ngắt lời Chu Linh: "Chu sư tỷ, nếu bọn chúng lựa chọn xuất hiện ở đây, thì chính là địch nhân."

Chu Linh nuốt lời còn dư trở vào, trong lòng nàng cũng đồng ý với câu nói ấy. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều máu vậy, nàng có chút không thích ứng.

Máu văng khắp nơi, chân tay gãy đoạn.

Long Nha Vệ gϊếŧ người quyết đoán dứt khoát, căn bản không cho người ta cơ hội phản kích. Thậm chí không suy xét mình có bị thương không. Cỗ khí thế kia, quả thực khiến người sợ hãi. Ngay cả hai tỳ nữ Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng lạnh lùng cầm vũ khí trong tay, bảo hộ hai bên Mộ Khinh Ca. Địch nhân nào tới gần, không hề do dự cho một kích mất mạng.

Đối với các nàng, chỉ có ngươi chết ta sống, không có ý nghĩ suy xét rút lui cái gì cả.

Chu Linh cố nén cảm giác dạ dày quay cuồng, không khỏi đến gần Mộ Khinh Ca hơn.

Nàng bỗng thấy lạnh. Bị tràng cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà cảm thấy mông lung!

Khí thế Long Nha Vệ quá hung, tu vi mỗi người đều không thấp.

Đội ngũ hơn trăm người, nháy mắt đã bị tiêu diệt hai phần ba. Còn lại một phần ba đều hoảng loạn chọn đại một đường bỏ chạy, căn bản không có tâm tư tiếp tục chiến đấu.

Mặc Dương lau máu vẩy lên mặt, ánh mắt lạnh lẽo không hề biến mất. Hắn lập tức nâng cánh tay, tụ tiễn bắn ra mang theo thanh mang, trực tiếp bắn trúng những kẻ bỏ chạy.

Ngực người nọ trúng mũi tên, không kịp nức nở ra tiếng đã ngã gục xuống đất, mất mạng.

"Gϊếŧ! Một kẻ không lưu!" Mặc Dương hạ mệnh lệnh.

Hai mươi Long Nha Vệ nhanh chóng tản ra tạo thành hình cung, mỗi người đều nâng cổ tay bắn tụ tiễn ra.

Trong đêm đen chỉ có tụ tiễn lục mang thanh mang phá không vút qua. Mỗi phát bắn đều có một người ngã xuống. Hai đợt phóng ra, người đào tẩu cơ hồ đã chết dưới mũi tên.

Mặc Dương lạnh giọng phân phó: "Dọn dẹp chiến trường!"

Hai mươi Long Nha Vệ được huấn luyện bài bản, bốn người trong đó lập tức biến mất tại chỗ, đi chém gϊếŧ cá lọt lưới. Người còn lại thì nhanh chóng ném thi thể vào một chỗ, dùng bùn đất và cỏ xanh che giấu dấu vết đánh nhau và vết máu.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt lấy một gói dược phấn ra rắc khắp nơi. Nơi dược phấn rải xuống, mùi máu tươi dần dần biến mất.

Chu Linh há hốc nhìn, nàng chưa bao giờ cảm thụ rõ ràng đội thân vệ được huấn luyện như thế.

Nàng cứng nhắc xoay cổ, ánh mắt lộ ra một tia sùng bái nhìn Mộ Khinh Ca bên cạnh.

Người trước mắt này, quả thực chính là thiên tài không cách nào hình dung!

Có được đội ngũ như vậy, quả thực quá đáng sợ!

"Mộ sư đệ, kế tiếp chúng ta làm gì?" Chu Linh hỏi.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Tiếp tục lên đường."

Chiến trường nhanh chóng dọn dẹp xong.

Long Nha Vệ châm mồi lửa, ném vào núi thi thể.

Phừng!

Thế lửa nhanh chóng lan tràn trong núi xác, chiếu sáng nửa trời đêm.

Cùng lúc đó, bốn người ra ngoài lùng bắt cá lọt lưới đã trở về. Trong tay bọn họ xách theo một kẻ chật vật bất kham.

Bọn họ trở lại trước xe ngựa, vứt người xuống đất, bẩm báo Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, thuộc hạ trong lúc trừ tận gốc thì thấy hắn. Hắn nói mình là đệ tử Dược tháp."

"Người Dược tháp?" Chu Linh kinh ngạc nhìn nam nhân bò sấp trên mặt đất, đầu chôn sâu.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chậm rãi đảo qua hắn, ánh lửa chiếu rọi mặt nàng âm tình bất định, tối tăm: "Dược tháp?" Mộ Khinh Ca nở nụ cười nghiền ngẫm, bỗng nói: "Điêu Nguyên, không ngờ ngươi lại tự mình tới."

"Đây là Điêu Nguyên!" Chu Linh chỉ vào hắn, giật mình nói.

Mộ Khinh Ca dời mắt khỏi hắn, nhìn chăm chú vào núi xác bị đốt cháy. Điệu cười nhếch lên vài phần lạnh lẽo: "Có thể nhanh chóng triệu tập trăm người cản đường ta, cũng coi như có vài phần bản lĩnh. Nhưng nếu lần này ngươi đã tới, vậy khỏi cần trở về."

Chu Linh chậm rãi bình phục khỏi nỗi khiếp sợ.

Nhưng nghe thấy sát ý trong lời Mộ Khinh Ca, vẫn khiến nàng (Chu Linh) mở to mắt nhìn nàng (Mộ Khinh Ca).

'Điêu Nguyên chính là đệ tử Hoa Thương Truật, có thể gϊếŧ sao?'

"Ha ha..." Kẻ quỳ rạp trên mặt đất bỗng phát ra tiếng cười âm lãnh, tràn ngập trào phúng.

Thanh âm này Chu Linh vô cùng quen thuộc, không phải Điêu Nguyên thì là ai?

Nàng nhấc mày liễu, trừng mắt nói: "Điêu Nguyên! Quả nhiên là ngươi!"

Điêu Nguyên chậm rãi ngẩng đầu. Con ngươi âm trầm dưới ánh trăng và ngọn lửa lộ vẻ oán độc. Cảnh giới tu vi hắn không thấp, nhưng không thể nào đối kháng với Long Nha Vệ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.

Còn chưa kịp phản ứng đã bị chế trụ huyệt đạo, không thể vận hành linh lực, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Hắn đứng dậy, không hề tỏ vẻ lo lắng. Duỗi tay phủi phủi bùn đất trên y phục, ánh mắt hắn tràn đầy hung ác nhìn Chu Linh và Mộ Khinh Ca. Ngạo nghễ hỏi: "Là ta thì sao? Ngươi dám gϊếŧ ta?"

Chu Linh bởi lời hắn nói mà vẻ mặt khó xử.

Mộ Khinh Ca lạnh lùng cười, đôi mắt tràn đầy châm chọc: "Gϊếŧ ngươi rất khó?"

Điêu Nguyên tràn đầy hận ý nhìn Mộ Khinh Ca, cười oán độc: "Gϊếŧ ta không khó. Khó chính là ngươi gϊếŧ ta, làm thế nào giải thích với sư phụ ta!"

"Gϊếŧ ngươi mà thôi, cần gì giải thích lão ta?" Mộ Khinh Ca tràn đầy khinh thường. Nàng nhàn nhạt nói: "Điêu Nguyên, ngươi không khỏi quá nâng cao mình."

"Ngươi! Sư phụ ta biết ta đi tìm ai! Nếu ta chết! Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được can hệ?" Điêu Nguyên lạnh lùng nói.

Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, cười nhạo hắn ấu trĩ và vô tri: "Ta cần gì giải thích với một lão thất phu? Ta gϊếŧ ngươi, lão biết thì dám hé răng sao? Cùng lắm chỉ như bây giờ, tìm một đám ô hợp tới gϊếŧ ta. Ngươi cho rằng ta sẽ sợ?"

Điêu Nguyên híp lại con mắt âm độc.

Hắn bây giờ mới cảm nhận được Mộ Khinh Ca nói không phải cố ý doạ hắn, mà thật sự muốn gϊếŧ hắn!

Điêu Nguyên nhìn nhìn hai bên. Hai mươi sát thần gắt gao vây quanh mình, hắn không vận nổi linh lực, căn bản không trốn được. Tuy lòng dạ hắn hẹp hòi, ghen tị ác độc, nhưng lại rất tiếc mạng.

Bình luận

Truyện đang đọc